[Dịch] Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 19 : Vạn niên cổ thú (hạ)
.
"Ầm, ầm, ầm..."
Sóng như núi dồn liên tục, Tôn Lập tạm thời đưa Cửu đế mông đồng lên không, không dám bay quá cao vì sợ gặp nguy hiểm khác.
Ngoài mấy trăm dặm là Tinh Thần hải.
Một cự hình hải thú dài hơn ba nghìn trượng nổi lên, nửa thân trên như cua nhưng có tới mười tám đôi càng, nửa thân dưới lại như cá mực, có hơn nghìn xúc tu.
Cự thú thần lực kinh thiên, mười tám đôi càng giáng vào hòn đảo của Tinh Thần hải gần Vĩnh Một uông dương!
Cú va chạm khiến đá trên đảo tung bay, mặt biển rung rinh, lại một cột sóng xô tới.
Cự thú tuy to lớn kinh nhân nhưng hòn đảo cũng rộng mấy vạn trượng, so ra nó vẫn bé hơn, nhưng nó tụ linh quang, mười tám đôi càng giáng tới, quang cầu đường kính hơn nghìn trượng trút xuống.
Quang mang chói lòa, bọn Tôn Lập cách mấy trăm dặm mà trước mắt trắng xóa.
Gió biển gầm gào, vô số tảng đá cỡ hòn núi văng đi mấy trăm dặm.
Hòn đảo đổ sập!
Cự thú ngửa mặt gào to, phun cột nước mấy nghìn trượng rồi lặn xuống biển.
Hòn đảo bị hủy, nước biển đục ngầu ở rìa Vĩnh Một uông dương chiến lấy hải vực đó, xâm thực Tinh Thần hải.
"Ô..."
Đá văng tới, Tôn Lập thao túng Cửu đế mông đồng tránh gấp nhưng không ngờ cách mấy trăm dặm còn ngần ấy đá tảng, một viên giáng trúng.
"Cốp!"
Chiến thuyền phá tổn nghiêm trọng, chìm xuống biển.
"Cẩn thận!"
Tôn Lập kinh hô, ai nấy toàn lực thôi động linh nguyên.
Mặt biển đục ngầu thò lên một cái vòi lớn quật khẽ, Cửu đế mông đồng văng đi, vượt mấy trăm dặm rơi xuống Tinh Thần hải.
"A - - "
Bị xúc tu quật trúng, Cửu đế mông đồng hỗn loạn, cự lực khiến bọn Sùng Dần thổ huyết.
"Oành..."
Cửu đế mông đồng rơi xuống, nước biển tràn vào...
Cửu đế mông đồng thống khổ, Tôn Lập nghiến răng điều khiển nhưng chín linh thú đều trọng thương, gã gầm lên, Bổ Thiên chưởng lăng không chụp cứng Cửu đế mông đồng.
Trồi lên mặt nước, nước biển lại từ trong khoang đổ ra.
Sùng Bá và Sùng Dần phát lực, giúp Tôn Lập đỡ Cửu đế mông đồng.
Bọn Giang Sĩ Ngọc bò dậy thở, chụp linh đơn uống ngay, đỡ Cửu đế mông đồng lao vào hòn đảo gần nhất.
"Oành..." Cửu đế mông đồng rơi chéo xuống bãi cát, chúng nhân tơi tả. Một lúc sau mới đỡ. Giang Sĩ Ngọc bị thương nặng nhất, ngồi dậy lại hộc máu.
Tôn Lập phất tay, triển khai phong ấn trận bàn, nhất đạo trận pháp bao lấy chúng nhân "Đả tọa điều tức!"
Chúng nhân bị Vũ Vĩnh Nguyên bày mưa mà vẫn có thể phản kích, sau cùng giết cả y, giờ tu vi tinh tiến, nhưng suýt chết sạch dưới tay vạn niên cổ thú.
Tôn Lập cũng cảm thán, sức mạnh mấy vạn năm tích lũy quả nhiên không thể coi thường. Chân nhân, Chí nhân trước mặt bá chủ lòng biển đều thành sâu kiến.
Mấy canh giờ sau, chúng nhân cơ bản phục nguyên thương thế. Giang Sĩ Ngọc thở hắt ra: "Giang đại vương nhớ súc sinh ngươi rồi, tu luyện đại thành sẽ quay lại làm thịt!"
Sùng Dần nhìn theo góc độ khác: "Đừng buồn, vạn niên cổ thú này trong số chúng ta gặp dọc đường, thực lực cũng hàng đầu. Các ngươi thấy rồi, hòn đảo bị nó tấn công là tan nát. Chúng ta trúng đòn mà còn sống được thì đáng kiêu ngạo rồi."
Tô Tiểu Mai cũng không vui: "Giảng tập an ủi mà thôi..."
Sùng Dần cười: "Ta nói thật mà."
Tôn Lập không vì trúng đòn mà ấm ức, nhưng gã không muốn chỉ ăn đòn, hiện không phải đối thủ của vạn niên cổ thú, xông lên chỉ tổ tìm chết nhưng gã biết sẽ có ngày mình vượt qua nó, vì có tam vị lão tổ tương trợ!
Đến cảnh giới đó, có lẽ gã không còn nhớ gì về ân oán này, nhưng nếu có cơ hội, gã không ngại bắt nó về cho Tô Tiểu Mai nướng.
Tất cả nghỉ ngời trên bờ biển, Tôn Lập nhổ Cửu đế mông đồng khỏi cát, nó thụ thương cực nặng, đã thấy linh thú trong Vĩnh Một uông dương thì tựa hồ Cửu đế mông đồng do nhị phẩm linh thú luyện chế lại thành “yếu ớt”, nhưng thật ra chiến lực của nó thậm chí hơn cả nhất phẩm linh thú.
Dù đẳng cấp theo tiêu chuẩn của Ô Hoàn nhưng uy lực Cửu đế mông đồng mười phần kinh nhân, tại Đại Tùy, ít nhất cũng nhị phẩm thượng pháp khí.
Hiện tất cả cần chỗ yên thân, Cửu đế mông đồng là chọn lựa tốt nhất.
Tôn Lập tu sửa Cửu đế mông đồng, những người khác tản đi, Giang Sĩ Ngọc ở lại canh gác cho gã.
Hòn đảo này cực lớn, gấp trăm hòn đảo bị vạn niên cổ thú đập tan, cây cối xanh rì, chúng nhân đến tối mới về nhưng không có gì nguy hiểm.
Chung Lâm về sau cùng, mặt mũi nhăn nhó. Tôn Lập đã dừng, không thể sửa xong Cửu đế mông đồng ngay.
Chung Lâm vẫy tay: "Theo ta."
Trên đất liền, tốc độ của chúng nhân cực nhanh, nhảy một bước mấy trăm trượng, nửa canh giờ sau đã tới một bãi cát.
Chung Lâm giơ tay, chúng nhân thấy trên bãi biển có bóng đen lớn, tuy mười phần cổ quái, nhưng tất cả đều nhận ra là xác thuyền!
Xem ra mới trôi đến đây chưa lâu.
Tôn Lập nhíu mày, Sùng Dần phất tay: "Về đã, tối đến thay nhau gã, cẩn thận một chút."
Bờ biển được đốt một đống lửa, hai người thay nhau gác đêm, ai nấy cảnh giác nhưng tối đó qua đi mà không xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, Giang Sĩ Ngọc lơ mơ vươn vai bò dậy, vầng dương trên biển đỏ như máu.
Tôn Lập biến sắc, Giang Sĩ Ngọc sang bên.
"Oàng - - phập!"
Một mũi tiêu thương lớn bay tới, cắm vào bãi cát y vừa đứng!
Giang Sĩ Ngọc rú lên: "Khốn kiếp! Ai dám ám toán Giang đại vương!"
Y trông có vẻ lỗ mãng, thực tế liên tục tránh né, nếu có ai đó ám toán cũng không biết xuất thủ từ góc nào.
"Tôn Lập, không ổn." Giang Sĩ Ngọc nói nhỏ.
Tôn Lập đã nhận ra, ánh mắt như chim ưng nhìn tới, cách nghìn trượng, có một vạt rừng lắc lư trong giơ nhưng không có gì dị thường.
Tiêu thương không hề phát ra linh lực dao động, Giang Sĩ Ngọc mới không nhận thấy!
Tôn Lập lo lắng chính điểm này: ba nghìn trượng mà không dựa vào linh lực, lẽ nào thuần túy chỉ là nhục thân mà ném được xa thế? Trong rừng là địch nhân cỡ nào?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện