[Dịch] Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 8 : Chỉ một chữ Mạnh
.
Bộ Thanh Duyên hớn hở: "Mong tiên sinh cho giá."
"Một tấm Thú thần ấn, một nhị phẩm linh thú. Mỗ cần linh thú thành niên, không phải thú noãn."
Cả ba ngây ra, giá này không chỉ quý thông thường, cả Ô Hoàn tu chân giới, có mấy nhị phẩm linh thú bị thuần phục?
Đỗ Long Sinh nổi giận, kéo Bộ Thanh Duyên: "Bộ sư huynh, còn nhận ra là người ta chỉ trêu cợt chúng ta sao! Nhị phẩm linh thú? Ngươi tưởng mình là ai, Tô lão và Vu lão còn chưa được thế, dù hai vị đó cộng lại cũng chưa được!"
Tôn Lập vẫn thản nhiên: "Thú thần ấn của mỗ đáng giá nay." Đoạn nhìn Đỗ Long Sinh: "Ngươi có trả giá gấp mười mỗ cũng không bán."
"Phì!" Đỗ Long Sinh nổi giận: "Vớ vẩn, đại gia ta không thèm!"
Tôn Lập nhìn ra ngoài: "Tô Tiểu Mai, không để Giang Sĩ Ngọc ra còn đợi đến bao giờ? Lẽ nào đợi ta bị mắng tơi tả?"
Tô Tiểu Mai bật cười, Giang Sĩ Ngọc nhảy vào: "Tôn Lập ngươi đúng là, ta đánh giúp mà ngươi còn ra vẻ..."
"Ngươi ngứa tay mà." Tôn Lập không có vẻ gì áy náy.
Đỗ Long Sinh cười gằn: "Bọn cuồng đồ không biết trời cao đất dày..."
Y là một trong Bắc Ô Hoàn thập kiệt, đường đường Đạo nhân cảnh đệ lục trọng tu sĩ, không bằng Bộ Thanh Duyên, nhưng có coi Giang Sĩ Ngọc mới Đạo nhân cảnh đệ ngũ trọng vào đâu.
Nhưng chưa dứt lời, Giang Sĩ Ngọc đã rực hoàng quang lao tới, không dùng pháp khí hay linh phù, quyền đầu ì ùng sấm vang!
Đỗ Long Sinh dấy lên bảo bình phù hiện trên đầu, hỏa quang gầm gào, nhưng bị Giang Sĩ Ngọc đấm tan, mưa lửa đầy trời.
Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp vốn là hỏa thuộc tính đích công pháp, sợ gì hỏa diễm cỡ đó?
Đỗ Long Sinh gầm to, vòng đồng trên cổ tay rực hoàng quang thành thuẫn bài ngưng như thực chất.
Tuyết Tuyết cả kinh: "Thiết vân thuẫn! Triệu thúc thúc lại cho Đỗ sư huynh thứ này!"
Thiết vân thuẫn là Sương Hồn môn môn chủ Triệu Nhất Hùng lúc trẻ du lịch Ô Hoàn vô tình lấy được, theo phẩm cấp của Ô Hoàn thì là tứ phẩm pháp khí, Triệu Nhất Hùng nhờ vào nó mà ba lần thoát chết, sau này thành môn chủ thì pháp khí phòng ngự này vẫn hữu dụng, không ngờ lại cho Đỗ Long Sinh.
Đỗ Long Sinh tế xuất Thiết vân thuẫn, tưởng mình sẽ an toàn, cười gằn định phát đòn tiếp theo đánh bại Giang Sĩ Ngọc.
Giang Sĩ Ngọc đấm vào quang thuẫn. Quang thuẫn lắc lư. Quả nhiên chặn được!
Đỗ Long Sinh chqa kịp mừng thì ngón tay Giang Sĩ Ngọc xuất hiện mấy lưỡi dao lấp lóe hỏa diễm, dễ dàng cắt quan thuẫn thành mấy mảnh!
Tay Giang Sĩ Ngọc cùng lợi trảo rực cháy chụp lấy cổ Đỗ Long Sinh!
Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp sau cũng cũng thể hiện uy lực chân chính! Giang Sĩ Ngọc cục bộ yêu hóa, bọn Bộ Thanh Duyên còn tưởng là pháp khí hình trảo.
"Đừng..." Bộ Thanh Duyên kêu lên, định bước tới nhưng chợt có cảm giác như sa vào hố băng, nguy hiểm cực độ bao lấy y!
Y là đệ nhất nhân lớp trẻ Bắc Ô Hoàn, thậm chí tính cả Ô Hoàn, y cũng là đệ nhất nhân!
Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng tu vi, so với mọi thanh niên Ô Hoàn đều có ưu thế áp đảo. Dù so với các tiền bối cũng không kém nhiều.
Bộ Thanh Duyên chợt có cảm giác bị cự mãng nhìn ở sau lưng! Chỉ cần cự mãng nguyện ý là sẽ dễ dàng nuốt trọn nhái bén - - chỉ là cự mãng chưa thích ăn y mà thôi.
Tôn Lập hơi khởi động linh văn trận trang, dẫn xuất uy áp trong long tộc huyết mạch, khiến Bộ Thanh Duyên cảm giác có "cự mãng", gã mà biết thế tất dở khóc dở cười.
Bất quá hiện tại gã biết linh văn trận trang này rất hợp dụng, uy lực hơn xa dự tính.
Bộ Thanh Duyên có địa vị như hôm nay, vào sinh ra tử không ít lần, nhưng chưa từng sợ hãi thế này, mồ hôi lạnh ướt đẫm mình!
Bộ Thanh Duyên chật vật ngoái cổ lại, Tôn Lập vẫn ngồi im.
Chỉ là đang nhìn y.
Nhãn thần vẫn bình đạm, nhưng Bộ Thanh Duyên biết vì sao mình có cảm giác ban nãy: sinh tử của y là do tâm trạng của Tôn Lập.
Y ấm ức vô cùng: Rõ ràng y cao hơn hai cảnh giới, vì sao lại bị áp chế?
Sát cơ của Tôn Lập bao trùm y không phải từ pháp khí san bằng tổng đà Nam Đấu môn, chỉ tu sĩ mới có sát cơ đó.
Bộ Thanh Duyên cười thảm: "Tiểu tử hiện tại mới rõ vì sao tiên sinh một mình san bằng được tổng đà Nam Đấu môn!"
Tôn Lập nháy mắt, Bộ Thanh Duyên tan hết cảm giác đáng sợ đó, y hư thoát nhũn người.
"Sư huynh!" Tuyết Tuyết đứng cạnh mà không thấy gì, tới khi Bộ Thanh Duyên ngã xuống mới đỡ, phát hiện sư huynh ướt đẫm áo thì kinh hãi.
Bộ Thanh Duyên vòng tay: "Tiên sinh, xin tiên sinh khai ân, tha cho Đỗ sư đệ, y tuy sai nhưng không đáng chết."
Tôn Lập gật đầu: "Lúc này còn không quên đồng bạn, khá lắm."
Gã gọi Giang Sĩ Ngọc: "Ngươi dọa là được rồi, định bóp cổ y chết thật hả?"
Giang Sĩ Ngọc hầm hừ, ném Đỗ Long Sinh sang bên, Đỗ Long Sinh co rút mãi không bò dậy nổi.
"Giết thì giết." Giang Sĩ Ngọc lẩm bẩm y, vừa kích phát yêu công, nhất thân sát khí dâng tràn.
Tôn Lập giận đến trợn tròng trắng: "Ngươi giết y, sư phụ của y khẳng định không bỏ qua, sẽ đến giết ngươi, ngươi đánh không lại thì chạy, rồi lại bảo Giang đại vương ấm ức trong lòng, không trút ra không xong, rồi cứ lải nhải trước mặt ta, ta đành san bằng tổng đà Sương Hồn môn, Giang đại vương ngươi thì thoải mái còn ta mệt chết mất thôi - - dù thế nào thì ta cũng thiệt!"
Đỗ Long Sinh mới tỉnh lại, phẫn nộ định nhảy lên nói là Sương Hồn môn sẽ không tha cho các ngươi, nghe thấy Tôn Lập nói thì run lên, nhớ ra thanh niên ngồi thản nhiên kia là người vừa san bằng tổng đà Nam Đấu môn.
Sương Hồn môn tuy nhiên lợi hại, nhưng vị tất hơn được Nam Đấu môn.
Lửa giận của y nguội ngắt, lạnh từ đỉnh đầu xuống chân, yên lặng đứng sau lưng Bộ Thanh Duyên.
Giang Sĩ Ngọc còn định lải nhải, Tô Tiểu Mai đã gọi: "Giang Sĩ Ngọc, thịt này, ra mau."
Giang Sĩ Ngọc hớn hở: "Thoáng cái đã nướng xong rồi hả?"
Nghe thấy Tôn Lập cười ha hả, Giang Sĩ Ngọc hiểu ngay: Lúc trước Tôn Lập nói đóng cửa thả y ra, y vào ngay, hiện tại Tô Tiểu Mai bảo ăn thị là y đi ra, thế có khác gì mấy loại động vật canh cửa?
"Tô Tiểu Mai ngươi cùng Tôn Lập lửa ta!" Giang Sĩ Ngọc gầm lên tìm Tô Tiểu Mai tính sổ.
Bên ngoài có tiếng chát chát, Tô Tiểu Mai hóa thành thiết nhân, phòng ngự gần như vô địch.
Bọn Bộ Thanh Duyên không cười nổi, Tôn Lập coi việc san bằng tổng đà tứ tông lục môn như trò đùa, người ta đã chứng minh có đủ thực lực đó, bọn y càng toát mồ hôi lạnh.
Giang Sĩ Ngọc ban nãy một chiêu hạ được Đỗ Long Sinh cao hơn một cảnh giới, hiện tại chỉ ngang tay với tiểu cô nương thấp hơn một cảnh giới - - họ đều nhận ra Giang Sĩ Ngọc xuất thủ thật sự.
Giang Sĩ Ngọc biến thái thì họ hiểu nhưng vì sao tiểu cô nương khả ái đó lại càng yêu nghiệt?
Cạnh Tôn Lập là những người thế nào...
Bộ Thanh Duyên thầm cảm thán.
Tôn Lập xua tay: "Mặc kệ, cả hai mới tăng tiến cảnh giới, muốn động thủ lâu rồi."
Cả ba càng toát mồ hôi lạnh.
Tôn Lập thoáng nghĩ, nhắm tới nhị phẩm linh thú của Bích Lạc tông: "Thú thần ấn của mỗ quý hay không, chưa thấy thì khó phán đoán, thế này đi, mỗ chế tác một tấm, các vị đem về xem, nhưng không phải làm riêng nên không thể trực tiếp sử dụng."
Bộ Thanh Duyên khó xử: "Nhưng bọn tại hạ không thể ở lại Cổ Thiện băng nguyên lâu, gia sư có giao nhiệm vụ..."
Tôn Lập xua tay: "Một tối là xong."
Cả ba sững ra: Một tối!
Cả Ô Hoàn ai đạt tốc độ đó? Tôn Lập không nói khoác thì đương nhiên là Ô Hoàn đệ nhất!
"Ngẩn ra cái gì, đi thôi!" Tôn Lập nói.
Cả ba gần như cứng người rời khỏi chổ Tôn Lập, Đỗ Long Sinh vả mình: "Ta đúng là lợn, lợn cũng không ngốc thế!"
Bộ Thanh Duyên thở dài, nhưng gì cần nói y đã nói với Đỗ Long Sinh, còn mạo hiểm đưa theo, đã tận hết tình bằng hữu rồi, nhưng Đỗ Long Sinh không nắm lấy thì biết làm sao?
Hiện tại biết Tôn Lập bất phàm, hối hận cũng đã muộn.
"Sư huynh, hay là chúng ta cùng xin Tôn tiên sinh, Đỗ sư huynh mau dành thời gian đích thân đến xin lỗi." Tuyết Tuyết không đành lòng.
Bộ Thanh Duyên gật đầu: "Chủ yếu là xin lỗi Giang Sĩ Ngọc, y không chấp tất Tôn Lập bỏ qua."
Đỗ Long Sinh gật đầu, hiện tại bảo y xin lỗi không thành vấn đề, nhưng xin lỗi rồi thì sao? Nhị phẩm linh thú, quái quý, đừng nói y mà sư tôn Triệu Nhất Hùng cũng không có ngay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện