[Dịch] Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 14 : Phân thể linh văn trận trang
.
Tấm thiết kế này làm ra trong lúc hưng phấn nhất, nói trắng ra là có những điểm rất tuyệt vời nhưng bản thân hoàn không hề hoàn thiện, có một sơ sót lớn.
Nhát bút sau cùng tuy thô thiển, phá hoại cả kết cấu nhưng mang lại cho gã cách nghĩ mới, nếu xử lý thỏa đáng thì có thể tách linh văn trận trang thành hai nửa, nhát bút đó tạo thành liên hệ giữa hai linh văn trận trang!
Coi như tách linh văn trận trang ban đầu thành hai, lại có liên hệ với nhau.
Tôn Lập thiết kế với mục đích chế tạo một hư vô không gian để nuôi linh thú khiến tu sĩ khi chiến đấu, kích phát linh văn trận trang này là mượn được sức linh thú.
Ý tưởng này vốn từ bí ẩn huy cấu, linh cảm tuy có, vẽ ra được rồi nhưng dùng cho linh văn trận trang thật không dễ.
Nhưng giờ một tách làm hai thì Tôn Lập có thêm tư duy: một nửa linh văn trận trang làm chủ, gắn cho tu sĩ, nửa kia là phụ, gắn cho linh thú.
Như thế linh thú vẫn cho mượn sức được, tuy phiền hà hơn nhưng có thể thực hiện!
Võ Diệu kinh ngạc: "Tiểu tử này... ta tưởng để có được linh văn trận trang cỡ này, ít nhất phải ba năm nữa..."
Tôn Lập ngẩn người: "Phức tạp lắm sao?"
Võ Diệu chỉ muốn chẻ đầu gã: "Xú tiểu tử, quả nhiên không thể khen ngươi..."
Từ lúc Tôn Lập nghiên cứ linh văn trận trang, Võ Diệu có phần không thích ứng kịp. Tu luyện trước đó, dù là trận pháp hay linh phù, tiến cảnh của gã luôn chậm hơn y và La Hoàn dự liệu.
Nhưng đến linh văn trận trang thì lần nào cũng vượt xa tính toán của họ.
"Nào nào, hoàn thiện linh văn trận trang này đã."
Võ Diệu cùng Tôn Lập nghiên cứu. Có y chỉ dẫn thuận lợi hơn nhiều. Tôn Lập mất chín canh giờ mới hoàn thiện "Phân thể linh văn trận trang". Rồi thêm mười bốn canh giờ xử lý nguyên liệu, khắc xong sáo linh văn trận trang này.
Tuy là linh văn trận trang cấp thấp nhất, chỉ mượn sức từ linh thú cho tu sĩ, nhưng ý niệm thiết kế đã cực kỳ cao minh, cả Đại Tùy không tìm ra được hơn năm linh cấu sư như thế.
Tiêu chuẩn của linh cấu sư cực cao, tinh thông gần như mọi pháp môn tu chân. Những điều kiện tiên thiên đó quyết định việc linh cấu sư hiếm có.
Điều kiện tiên thiên như thế hạn số lượng linh cấu sư cao minh - - vì tinh lực một người là hữu hạn. Để tinh thông mọi pháp môn quá khó, phần lớn thời gian của linh cấu sư là để tăng tiến tu vi của các pháp môn mà vẫn rất chậm.
Dù thiên tư hơn người, thành cao cấp linh cấu sư, tỷ lệ thành công chế tác cao hơn nhưng thiết kế vẫn là câu đố không dễ.
Dù linh văn trận trang hay bí ẩn huy cấu đều làm theo từng người, tuy cả hai có kết cấu cố định lưu truyền từ cổ nhưng phải căn cứ vào đối tượng sử dụng để sửa, không thì nhẹ cũng giảm uy lực, nặng thì có phản ứng bài xích, lấy mạng tu sĩ.
Nhiều linh cấu sư vắt óc thì cả năm cũng chưa chắc thiết kế được một linh văn trận trang.
Ưu thế của gã, ít nhất trong giai đoạn này, linh cảm hỏa hoa bừng lên liên tục, có Võ Diệu chỉ dẫn, tỷ lệ thành công cao kinh nhân.
Tôn Lập vì sao có lắm linh cảm như thế vì linh thức hùng hậu - - trong thời không chú trọng tu hành linh thức này thì gã là một dạng hiếm.
Tôn Lập vẫn hoài nghi tam vị lão tổ thì Võ Diệu và La Hoàn từ Liên Hoa Đài thôn đã thúc ép gã luyện linh thức.
Bưng linh văn trận trang lên, Tôn Lập mãn ý thổi một hơi, cẩn thận cho vào hộp ngọc đoạn nhìn sang các thiết kế khác.
Tất cả đều thô thiển, nhưng gần như mỗi tấm đều có điểm hay, tuy có đạt mục cũng chưa chắc thực hiện nhưng dù sao cũng là mở lối.
Tôn Lập đọc kỹ, nhớ lại những linh cảm hỏa hoa rồi trầm tư, tạm cất hết đi.
Dục tốc bất đạt, thu hoạch tại Cựu thư lâu đã đủ rồi, nên chậm lại để tiêu hóa hấp thu.
Gã tìm một rương gỗ, cho hết giấy vào, cất tiếp vào Cựu thư lâu.
Ở đây sắp xếp gọn gàng, gã định nghiên cứu linh văn trận trang - - có gì sẽ tiện tra cứu.
Xử lý xong, Tôn Lập lại nhìn Cựu thư lâu, sau giá sách là cầu thang lên tầng thứ hai, gã đi lên, cửa tầng thứ hai đóng kín.
Hiển nhiên pháp bảo chưa mở tầng thứ hai cho gã, gã thầm hỏi muốn mở cần yêu cầu gì?
Cả tầng thứ nhất không có gợi ý, Võ Diệu và La Hoàn không phải cái gì cũng biết, lại không thích trợ giúp.
Tôn Lập rời khỏi Cựu thư lâu.
Bảy tầng mộc lâu vẫn quay chậm rãi, quy luật này khiến gã tâm bình khí hòa, có lẽ không phải kiểu vận chuyển bình ổn đó mà khí tức Cựu thư lâu ảnh hưởng tới gã.
...
Rời ba tầng kim đỉnh, Tôn Lập thậm chí muốn thu lấy nhưng thấy thể tích quá lớn thì lắc đầu bỏ qua.
Đứng trên đài cao nhìn quanh, Tôn Lập do dự đi xuống, chọn thông đạo ở giữa, đến ngoài binh doanh.
Binh dung đồng nhân không còn nhưng trong quân doanh có thể còn nguy hiểm.
Cả thạch điện chỉ có ba quân doanh, gã chưa vào nhưng cho rằng lối ra nằm trong đó.
Giờ nhớ lại, lúc vào tựa hồ không nghĩ đến phải ra - - phảng phất tu sĩ đều thế, cơ duyên trước mắt thì dù không có lối ra cũng liều, không ngược dòng sẽ bị kéo lùi.
Tôn Lập phát quái mãng thú binh bò vào quân doanh thì bên trong trống trơn.
Tôn Lập đi vào, quân doanh tuy lớn, bố trí kỳ thực rất đơn giản. Binh dung đồng nhân không cần nghỉ ngơi nên trong quân doanh chỉ có năm cái ghế sắt.
Tôn Lập nhìn một vòng phát hiện số ghế này cũng là pháp khí, bốn chân găm sâu uống đất hút hỏa hành linh lực.
Linh lực rải đều lên lưng ghế và tay cầm, binh dung đồng nhân ngồi lên là có thể bổ sung năng lượng - - phương thức này rất hiếm thấy tại Đại Tùy, hiển nhiên là của Cổ tần nhân.
Ddi vòng quanh binh doanh không được gì, gã lại sang hai binh doanh kia, tình huống cũng thế.
Tìm khắp thạch điện mà gã không thấy lối ra.
Gã thậm chí hoài nghi mười tám động khẩu lúc vàocó một cái là lối ra, tuy khả năng không lớn nhưng gã kiểm tra hết mười bảy cửa kia mà cũng công cốc.
Tôn Lập đứng trên bậc đá nhíu mày suy nghĩ, chợt ngẩng lên nhìn khối tinh thạch như thái dương.
Mãng long tỏa liên bắn ra.
"Oành!"
Tinh thạch nổ tung, hỏa quang tứ tán, nham tương hỏa vũ rải xuống như ngày tàn.
Lửa rơi xuống đất, nham thạch tan chảy, có mấy chỗ biến thành nham tương!
Tôn Lập nhảy lên, phía sau tinh thạch là cửa động, chưa được bao xa thì chợt thấy cửa động đen ngòm biến thành dòng cát hút gã vào...
...
Vù - -
Cuồng phong dấy lên, một vòi rồng đen ngòm vút lên, đến lưng chừng không thì tỏa thành toa sét hình cầu, điện quang nhanh chóng khuếch trương, mở ra một không gian chi môn.
Dã thú bị quái phong và lôi quang dọa cho chạy hết.
Không gian chi môn phun ra một bóng người rồi lôi quang nổ tung, không gian chi môn khép lại, tất cả lại bình tĩnh, trên trời trong veo như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôn Lập rớt phịch xuống, nền là một khối nham thạch nhô lên khiến gã nhăn nhó.
"Xui xẻo!"
Coi như may mắn dùng hết trong Thiên tứ bảo đồ.
Nơi này vẫn là chỗ Tôn Lập và Đào Bạch Ngưng vào, gió thu hiu hắt, không thấy bóng Đào Bạch Ngưng đâu. Tôn Lập đả tọa tu hành, củng cố cảnh giới.
Đến tối vẫn không thấy Đào Bạch Ngưng xuất hiện.
Tôn Lập chợt thấy không lành.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện