[Dịch] Tiên Tuyệt
Chương 29 : Sát lang, đẩu quan. ( Thượng + Trung)
.
Mộc Dịch Trạc một đá hai chim, chuẩn bị giăng lưới bắt hai huynh đệ bọn họ một lượt.
Tiền kiếp Vũ La từng học được bài học thê thảm bị người phản bội, cho nên đời này hắn thật sự quý mến Thác Bạt Thao Thiên quan tâm tới mình như người một nhà. Huống chi đây là ân oán của riêng mình và Mộc Dịch Binh Lang. Mộc Dịch Trạc cũng muốn hại chết cả Thác Bạt Thao Thiên, đã hoàn toàn chạm tới cực hạn chịu đựng của Vũ La.
Bạch Thanh nhìn thấy sắc mặt Vũ La càng ngày càng đen sạm lại, tường rằng Vũ La đang bị dọa cho sợ hãi, đắc ý cười âm hiểm:
- Hừ hừ. Vũ La. khó khăn lắm ngươi mới bắt đầu tu luyện được, không chịu nghĩ cách sống yên ổn đời này, lại đi đối nghịch cùng Mộc Dịch công tử. Ta thấy cho dù ngươi có thể tu luyện thật, nhưng cũng không thông minh bằng người, con của Mộc Dịch Đại nhân là người mà ngươi có thể chọc tới hay sao? Ngươi hãy nhớ kỹ rằng trên thế giới này, có một số người ở trên cao chót vót. mà ngươi nhất định hèn mọn cả đời. những người trên cao như vậy, tuyệt đối không thể trêu vào.
- Được rồi, nói cho ngươi biết nhiều như vậy, để cho ngươi chết đi không phải làm quỳ hồ đồ. Xuống âm tào địa phủ hối hận đi, nghiền ngẫm xem ngươi đã sai ở chỗ nào.
Vũ La lạnh lùng hỏi:
- Ngươi hại chết ta. chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện rút thăm tới phiên ngươi, vậy ngươi phải làm sao?
Bạch Thanh không thèm để ý:
- Ngươi muốn nói Ly Nhân Uyên ư. Mộc Dịch Đại nhân đã nói, nếu làm tốt chuyện này, ta có thể rời khỏi Nhược Lô Ngục. Địa phương quỷ quái này ta đã ở đủ rồi, đi là tốt nhất. Hôm nay ngươi cùng Thác Bạt Thao Thiên chết đi, ngày mai ta đã có thể rời đi Nhược Lô Ngục, còn cách lần rút thăm kế tiếp tới bảy, tám ngày. Còn sự sống chết của người khác, hừ hừ. có liên quan gì với ta? Thật ra ngươi quan tâm tới người khác cả ngày, đi tới đâu cũng lo lắng cho người khác, kết quả thì sao? Ngươi sắp sửa chết trong tay ta. hơn nữa ta có bản lãnh giết chết hai huynh đệ các ngươi, không phục thì đã sao, ngươi còn có biện pháp nào khác?
Vũ La lặng lẽ gật gật đầu. nhìn Bạch Thanh chằm chằm, trầm giọng nói:
- Được, nếu nói như vậy, ngươi không có chỗ nào khó xử. hại hai huynh đệ chúng ta chỉ vì dục vọng bản thân, là người coi thường sự sống chết của người khác, ta nói có đúng không?
Bạch Thanh không thấy gì là không đúng, không biết xấu hổ gật đầu:
- Nửa điểm không sai, ngươi có thể đi nói như vậy với Diêm Vương, đáng tiếc Diêm Vương lão tử không quản được ta.
Vũ La lại gật gật đầu:
- Tốt lắm. nếu đã là như vậy, ta giết ngươi cũng không có tội gì.
Tiền kiếp Vũ La chính là thiên hạ đệ nhất hung nhân, nhưng hung nhân cũng có nguyên tắc của mình. Sự khác nhau giữa Chính đạo và Ma đạo nằm ở chỗ lý giải khác nhau về Thiên Đạo, không phải cứ Ma tu là người xấu.
- Giết ta sao?
Dường như Bạch Thanh vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian này:
- Ha ha. bằng vào ngươi mà cũng đòi giết ta. chẳng lẽ là ngươi cho rằng gần đây mình tiến bộ thần tốc, ai cũng dám khiêu chiến một trận? Ngươi quả thật ngây thơ, không biết lượng sức...
Bạch Thanh cười lạnh, vỗ tay vào gáy mình một cái, Mi Tâm y chợt hở ra một cái khe màu máu. một cỗ khí thế hung hãn từ trong đó bay ra. nháy mắt đã tràn ngập xung quanh hai người.
Bạch Thanh cười lạnh:
- Sao hả. đối mặt cường giả cao hơn ngươi mấy cấp, không có lực phản kháng rồi phải không? Gần như ta không cần động thủ. chỉ bằng vào khí thế đã có thể chế ngự ngươi. Sao hả. bây giờ đã biết chênh lệch giữa hai ta rồi phải không?
Mặc y lải nhải, Vũ La cũng không biết nói thế nào với y. chỉ là một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, lại dám tỏ ra cuồng vọng tự đại như vậy. Không sai, Vũ La chỉ mới đạt cảnh giới Khai Khiếu, kém Bạch Thanh rất nhiều. nhưng Vũ La thân mang Phong Thần Bảng, còn hai lá Thiên Mệnh Thần Phù. chỉ bằng vào bao nhiêu đó, cũng không thể nào bị y áp chế, đừng nói chỉ bằng vào khí thế.
Vũ La lặng yên không nói, Bạch Thanh tưởng rằng khí thế mình đã áp chế Vũ La. Y vung hai ngón trỏ và giữa của bàn tay phải lên. một tiếng long ngâm vang lên. một ảo ảnh bảo kiếm từ Mi Tâm y bay ra. hòa hợp cùng hai ngón tay y thành một thể.
Bảo kiếm là hai ngón tay của Bạch Thanh, hai ngón tay của Bạch Thanh chính là bảo kiếm.
Vũ La nhận ra pháp thuật này, tu sĩ phe Chính đạo lúc cảnh giới còn thấp, thường tu luyện bản mệnh pháp bảo dung hợp với bản thân, như vậy có thể dễ dàng điều khiển. mười phần linh hoạt, uy lực lớn hơn nữa.
Bạch Thanh nhếch miệng cười gằn. nghiến răng tuôn ra những lời xảo trá âm trầm:
- Tiểu tử. ngươi yên tâm. hiện tại ta sẽ không giết ngươi, chỉ đánh gãy tay chân ngươi mà thôi. Ta sẽ làm người tốt một lần. cho cuộc đời thất bại của ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi muốn bị ma đầu nào giết chết?
Bạch Thanh vừa nói vừa điểm ra một chỉ. bảo kiếm toát ra một mảng hào quang chói mắt. hóa thành bốn đạo đâm tới tứ chi Vũ La.
Vũ La mỉm cười, lặng lẽ mở Thiên Phủ Chi Quốc ra. Bạch Thanh không nhìn thấy Vũ La ra tay thế nào, chỉ cảm thấy kiếm mình dường như vừa đâm vào lòng biển mênh mông, không hề có lực, biển cả mênh mông vô bờ. Vũ La chỉ thu pháp bảo phi kiếm cùng tay phải của Bạch Thanh vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó lập tức đóng lại.
Không gian phong bế giống như một lưỡi đao không gì là không cắt đứt. nháy mắt đã cắt rời tay Bạch Thanh ra khỏi thân thể y.
Bởi vì tốc độ không gian khép lại quá nhanh. Bạch Thanh còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì. chỉ cảm thấy cổ tay mình tê chồn, không còn cảm giác.
Y khẽ cau mày, rút tay trở về mới thấy cổ tay mình đã bị cắt đứt. mặt cắt hết sức bằng phẳng. Ngay sau đó, máu tươi bắt đầu phun ra như suối.
Bạch Thanh giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên thấy Vũ La đang nở một nụ cười tà dị, đứng trước mặt y. Rốt cục Vũ La làm thế nào tới được trước mặt mình. Bạch Thanh cũng không rõ, cũng giống như y không hiểu vì sao bàn tay phải cùng bản mệnh pháp bảo của mình thình lình biến mất vậy.
-Ngươi...
Bạch Thanh hoảng sợ kêu to, đã ý thức được chuyện này bắt ổn. Vũ La cũng không y cơ hội lên tiếng nói, tay hắn khẽ run lên. sợi xích bành trướng rất nhanh, hóa thành một sợi xích khổng lồ, toàn thân đen nhánh, có một đạo phù văn màu vàng nhạt không ngừng xoay quanh.
Tiếng xích sắt vang lên loảng xoảng, xiềng xích dài vô cùng tận nháy mắt lấp đầy giếng. Bạch Thanh chưa kịp chạy trốn, đã bị sợi xích này trói gô từ đầu tới chân.
- Xin đừng...
Bạch Thanh nhìn thấy Vũ La toát ra sát cơ lạnh lẽo, sợ tới mức bĩnh ra quần. Y từng dùng đủ các thủ đoạn tàn khốc bức cung phạm nhân, nhưng tuyệt đối không ngờ hôm nay lại có kết cục tàn khốc giáng xuống đầu mình. Giờ phút này, Bạch Thanh không còn chút cốt khí nào, lớn tiếng van xin thảm thiết:
- Xin đừng. Vũ La. ngươi hãy nghe ta nói, đây không phải là chủ ý của ta. Ta chỉ là một con chó, ngươi giết ta không có ích gì. van xin ngươi hãy buông tha ta. chỉ cần ngươi tha cho ta. ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi, xin đừng...
những lời cầu xin của Bạch Thanh không có chút tác dụng nào, Vũ La vừa rồi còn là một con dê chờ y giết thịt, hiện tại vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt toát ra hàn quang sắc lạnh, sợi xích càng ngày càng siết chặt.
Thiên hạ đệ nhất hung nhân, ắt có thủ đoạn khiến cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Đối phó với loại người như Bạch Thanh. Vũ La cũng không ngại sử dụng thủ đoạn này.
Tốc độ sợi xích co rút lại vô cùng chậm chạp, dần dần đẩy hết không khí ra khỏi phổi y, khiến cho y dần dần ngạt thở.
Trong quá trình này, xương cốt toàn thân Bạch Thanh từ từ bị nghiền nát. đầu xương gãy đâm vào trong cơ thể, nội tạng, da thịt y, đau đớn khó lòng chịu được. Lại chậm rãi chèn ép huyết mạch toàn thân y, khiến cho y nghênh đón từ vong dưới phương thức chân thật nhất, chậm chạp nhất.
Dưới áp lực rất lớn của sợi xích, hai mắt Bạch Thanh lồi ra ngoài như mắt ếch. thều thào hỏi:
-Ngươi... làm sao... có thể...
Vũ La hiểu rõ ý của Bạch Thanh, y không hiểu vì sao mình hơn Vũ La mấy cấp, vẫn bị Vũ La đánh bại.
Lúc trước Bạch Thanh tự tin tới mức cuồng vọng là có căn cứ. Vũ La bất quá chỉ mới mở bốn khiếu, mà Bạch Thanh đã là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, giữa hai người chênh lệch chừng sáu cấp. Chuyện này đối với một tu sĩ. chính là chênh lệch như một đạo cầu vồng không thể vượt qua.
Nếu nói Vũ La dựa vào một món pháp bảo lợi hại vượt cấp khiêu chiến còn tạm được, nhưng dưới tay Vũ La. Bạch Thanh hoàn toàn không có lực hoàn thủ. rõ ràng là thắng lợi áp đảo.
Vũ La mỉm cười, sợi xích vẫn càng ngày càng siết chặt, ánh mắt hắn lạnh như băng, nụ cười kia dường như chỉ là cử động của da mặt. Đối với loại người như Bạch Thanh, hắn không thèm nhiều lời làm gì.
Cả quá trình này kéo dài khoảng hai canh giờ, Vũ La kiên nhẫn vô cùng, khiến cho rốt cục Bạch Thanh tắt hơi mà chết. Vô số đạo phù văn trên sợi xích thi nhau chui vào trong cơ thể y, rất nhanh nuốt lấy tinh huyết y sạch sẽ không còn. Cả một người sống hiện tại chỉ còn lại một nhúm tro tàn. giống như bị hỏa táng.
Vũ La không coi trọng chuyện giết chết Bạch Thanh. Tiền kiếp hắn đã giết rất nhiều người, trong đó có đủ hạng người cùng hung cực ác, so ra Bạch Thanh không đáng kể chút nào.
Chuyện ra ngoài dự liệu của Vũ La là sợi xích này có thể nuốt cả tinh huyết của người sống. Ý niệm thoáng chuyển trong đầu hắn. lập tức hiểu ra. ‘người sống’ cũng có phân biệt. hiển nhiên sợi xích chỉ nuốt tinh huyết của tu sĩ.
Bạch Thanh chỉ còn lại một nhúm tro tàn, trong đó còn có vật gì khác. Vũ La moi ra, chỉ thấy là một chiếc túi nhỏ.
Đương nhiên đây không phải là túi hương tình nhân tặng cho Bạch Thanh, chỉ là một túi càn khôn do Bạch Thanh lấy được trên người một tù phạm nào đó.
Vũ La lấy túi càn khôn ra, sau đó mở Thiên Phủ Chi Quốc, thổi một hơi, đống tro bay vào rừng rậm làm phân bón.
Còn bàn tay mà Bạch Thanh lưu lại trong Thiên Phủ Chi Quốc, Vũ La cũng đào một cái hố chôn xuống. Thiên hạ đệ nhất hung nhân cảm thấy có chút thú vị, không thể lãng phí được, đó là phân bón rất tốt.
Còn lại túi càn khôn và một thanh phi kiếm pháp bảo, Vũ La cũng không kịp xem, cho vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Bên ngoài Hổ môn là một bình phong bằng đá che chắn.
Thường ngày, nơi này chẳng có một ai, dù sao đây cũng là đệ nhất ngục giam của Tu Chân Giới, khí hung sát lạnh như băng.
Nếu ở đây trong một thời gian quá dài, ngay cả đám ngục tốt cũng không chịu nổi.
nhưng mà hôm nay, nơi này lại tụ tập rất nhiều người, hầu như toàn bộ ngục tốt Nhược Lô Ngục đều tới đây. Kiều Hổ không nhịn được xông tới, chộp lấy một tên thủ hạ hỏi:
- Bọn họ đi vào đã bao lâu?
- Khoảng một cái canh giờ.
Kiều Hổ tỏ ra nôn nóng, vội vàng chạy đi tìm Diệp Niệm Am. nhưng Diệp Niệm Am không hề tỏ ra lo lắng như y, bộ dáng của lão vô cùng ung dung tự tại, giờ từng trang sách nhàn nhã đọc, chỉ nói vài câu rồi đuổi cổ Kiều Hổ đi. Tuy rằng Kiều Hổ bắt màn. nhưng không thể làm gì hơn. Lúc đi ra cửa. y chạm mặt Diệp Thanh Quả. nàng cũng tới cầu tình cho Vũ La. Kiều Hổ cảm thấy có hy vọng, bèn ở lại bên ngoài chờ đợi.
Quả thật Diệp Thanh Quả có thể diện hơn Kiều Hổ, tiến vào níu kéo gia gia mình một lúc, lát sau đi ra cười nói:
- Gia gia nói, hắn không có việc gì.
Kiều Hổ không tin lời này, vô cùng lo lắng, vội vàng chạy trở về.
ở một bên bình phong bằng đá có một khoảng trống. Mộc Dịch Trạc đang ngạo nghễ đứng đó, xung quanh y trong phạm vi ba trượng không có ai. Sở dĩ Mộc Dịch Trạc đứng ở nơi này là muốn chờ Thác Bạt Thao Thiên xông tới, bắt quả tang hành động phạm tội của y.
Đám ngục tốt đứng xa xa nhìn, bàn tán xôn xao. Đến lúc này, tuy rằng mọi người không dám ra mặt phản đối Mộc Dịch Trạc, nhưng trong lòng ai nấy đã vô cùng căm hận vị Phó Giám Ngục này.
Vất vả lắm mới có người giúp mọi người thoát khỏi ác mộng Ly Nhân Uyên, chỉ vì tốc độ tu luyện của người ta mau hơn con ngươi, các ngươi không chịu được, muốn hại chết người ta...
Thanh Bì Bạch Nhãn Lang là loại người thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Chẳng những y tàn nhẫn vô cùng, hơn nữa tu vi rất cao, đã đạt tới cảnh giới Cừu Cung Lậu Thất.
Sau khi mở Cửu Cung, phải ngày ngày mở rộng, dùng linh nguyên bồi dưỡng, để ổn định cảnh giới Cửu Cung. Trên Tu Chân Giới, đối với năm cảnh giới Cửu Cung, phân chia cấp bậc như sau: Lậu Thất. Hàn Xá. Quảng Hạ. Hầu Môn. Cung Đình.
Tuy rằng Thanh Bì Bạch Nhãn Lang chỉ mới đạt cảnh giới Cừu Cung Lậu Thất đầu tiên, nhưng đã cao hơn Vũ La sáu cấp. Với tâm tính thủ đoạn của Thanh Bì Bạch Nhãn Lang. Vũ La không thể nào may mắn thoát được.
Mã Hồng cũng thở dài, vỗ vỗ vai Kiều Hổ:
- Thôi bỏ đi, chuyện này tất cả mọi người trong Nhược Lô Ngục đều biết rõ, có người lấy tay che trời, chúng ta có thể làm gì được... ôi, đáng thương cho oa nhi Vũ La...
Trong lòng Kiều Hổ còn ôm một tia hy vọng le lói:
- Nói không chừng Vũ La có thể trốn được...
Đám ngục tốt xung quanh nhìn y, chỉ là ngại Kiều Hổ là Ban Đầu, cho nên không tiện phản bác thẳng thừng mà thôi, nhưng ý của mọi người đã quá rõ ràng. Mã Hồng nói luôn suy nghĩ trong lòng mọi người:
- Lão Kiều, Vũ La không còn đường sống, hắn không thể nào đánh lại Thanh Bì Bạch Nhãn Lang, thậm chí ngay cả khả năng chạy trốn cũng không có. Ngươi đó, hãy nén đau thương, thuận theo biến cố đi thôi.
Đám ngục tốt xung quanh cùng nhau gật gật đầu, cùng khuyên giải Kiều Hổ:
- Kiều Ban Đầu. đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể trách số phận hắn không tốt...
- Hy vọng nhiều, thất vọng lại càng nhiều, tội gì Kiều Ban Đầu phải làm như vậy? Trong lòng ngươi chắc chắn cũng hiểu rõ, hắn không thể nào ra được.
Bên này còn đang nhốn nháo, bên kia Mộc Dịch Trạc đã có vẻ không kiên nhẫn. Y khẳng định chắc chắn giữa Vũ La và Thác Bạt Thao Thiên có bí pháp liên hệ với nhau, mãi tới bây giờ Thác Bạt Thao Thiên vẫn chưa đến, có nghĩa là Bạch Thanh vẫn chưa động thủ.
nhưng một cái canh giờ đã trôi qua, nếu Bạch Thanh giải quyết Vũ La. chỉ cần khoát tay là có thể làm được. Rốt cục con Thanh Bì Bạch Nhãn Lang này đang làm gì?
Mộc Dịch Trạc nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ ba tầng cửa đá này đã ngăn cách hết thảy pháp thuật, khiến cho Thác Bạt Thao Thiên không thể cảm giác được sao?
Chuyện này rất có khả năng, nhất thời Mộc Dịch Trạc cảm thấy đáng tiếc, kế sách một đá hai chim của mình không thể thực hiện.
- Bỏ đi, giải tán thôi, chẳng lẽ chúng ta còn ở lại đây nghênh đón Thanh Bì Bạch Nhãn Lang?
Cũng không biết ai hô lên một câu. đám ngục tốt đang thất vọng tới cực điểm chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Hổ môn đột nhiên kêu ầm một tiếng, cửa đá chậm rãi thụt vào trong, đến một khoảng cách nhất định lại chậm rãi lăn qua một bên.
Trong thông đạo tối đen có một người đi ra.
Kiều Hổ giận dữ xông tới:
- Thanh Bì Bạch Nhãn Lang, ngươi phải đền mạng!
Tay y xòe rộng, năm ngón tay chớp động hào quang, nháy mắt hóa ra một cự chưởng to chừng ba trượng, đè mạnh xuống đầu người nọ.
Một tiếng quát to vang lên:
- Kiều Đại ca. là đệ đây!
Kiều Hổ sửng sốt. vì sao giọng nói này có vẻ giống giọng Vũ La?
Đột nhiên y nhận ra. kêu lên một tiếng quái dị, đổi hướng cự chưởng sang nơi khác. Ầm quỹ tích, cự chưởng giáng mạnh vào một bên bình phong đá. nhất thời bình phong vỡ tung ra một mảng bột mịn.
giữa cát bụi tung bay, trước tiên Mộc Dịch Trạc kêu lên một tiếng.
Một tràng cười vang lên. người trong bóng tối đi ra không ngờ là Vũ La.
Mọi người trợn mắt há mồm. Mã Hồng lắp bắp:
- Chuyện... chuyện này, chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi sao?
Y ra sức giụi mắt. nhìn lại, quả thật là Vũ La.
Làm sao có thể như vậy được?
Đám ngục tốt lập tức òa lên như vỡ chợ, Vũ La có thể trốn khỏi tay Thanh Bì Bạch Nhãn Lang, chuyện này quả thật không thể nào tưởng tượng. Tất cả mọi người đều cho rằng Vũ La chết chắc rồi, không ngờ hắn lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Kiều Hổ cười vang, hung hăng liếc nhìn Mộc Dịch Trạc một cái, sau đó kéo Vũ La sang bên hỏi han rối rít.
Đám ngục tốt lần nữa nhen nhóm hy vọng, tự nhiên cũng vui sướng vô cùng, vây quanh Vũ La nói cười rôm rả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện