[Dịch] Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1 : Chín sao liên tiếp, Thiên Môn mở ra!
.
Thiên hạ to lớn, duy ta chính thống! Dùng khí thế của thiên triều mà quét ngang tất cả Tiên môn trong thiên hạ!
Một cường giả tu 'Đế Vương chi đạo' buông xuống một thế giới có vô số Tiên môn, để cho một vương triều thế tục bị người tu hành khinh thường từng bước đi đến địa vị ngang bằng với tất cả đại đỉnh cấp Tiên môn.
Pháp tắc của Vương triều là: "dưới bầu trời không chỗ nào không phải là đất của Vương, dù sống ở đâu thì cũng đều là thần dân của Vương!"
Thiên hạ chính thống chỉ có một, tất cả Tiên môn đều là tổ chức không hợp pháp!
Ngày 9 tháng 9, ngày trùng dương, giờ dần!
Trước bình minh, trên trời xanh hơn vạn dặm không mây có chín ngôi sao đặc biệt sáng ngời. Chín ngôi sao lấp lánh che đi ánh sáng của vô số những ngôi sao khác trên bầu trời.
Chín sao chuyển động.
Trong đó có bảy ngôi sao đã liền với nhau thành một đường thẳng, bảy sao liên tiếp.
Ngôi sao thứ tám cũng đang chậm rãi di chuyển. Dần dần cùng hợp thành một đường với bảy ngôi sao kia.
- Vù vù!
Tám sao liên tiếp! Một đạo sóng ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra bốn phía. Sau khi sóng anh sáng đi qua thì chín ngôi sao này càng thêm phát sáng chói mắt, mà các ngôi sao còn lại trên bầu trời càng dần dần ảm đạm.
Tất cả vẫn còn chưa kết thúc. Ngôi sao thứ chín cũng đã bắt đầu chuyển động rồi dần dần hướng về đầu liên tuyến với tám ngôi sao kia.
Vố số cường giả trong thiên hạ đều tập trung nhìn lên bầu trời để chờ đợi thời khắc chín ngôi sao liên tiếp.
Ngày 9 tháng 9, ngày trùng dương cũng còn gọi là ngày chí dương. Dương cực thì âm sinh, một ngày này âm dương nghịch loạn, đảo loạn thiên cơ. Tất cả đỉnh phong tu giả đều mượn cơ hội của ngày hôm nay để trùng kích lên cảnh giới cao hơn, nghịch thiên cải mệnh.
Mà chín sao liên tiếp lại càng là ngàn năm hiếm thấy. Chín sao liên tiếp, Thiên Môn mở ra!
Thiên Môn mở ra để cho hơi thở của âm phủ dũng mãnh tiến vào dương gian, bỗ dưỡng hồn phách của mọi sinh linh trên dương gian. Thiên hạ được ban ơn, hồn phách của đỉnh phong tu giả được bồi dưỡng để cho nếu như đột phá ở thời điểm này thì sẽ dễ dàng hơn.
Trái tim của đỉnh phong cường giả khắp thiên hạ đều đang sôi sục tuôn trào. Bọn hắn đang chời đợi thời khắc thiên địa dị tượng có một không hai này.
Nhưng phàm nhân lại không thể nào cảm nhận được sự huyền diệu của thiên địa dị tượng này. Cõ lẽ giờ phút này đại bộ phận phàm nhân vẫn còn đang đắm chìm trong giấc ngủ ngon lành.
Ở một chân núi lớn, một mảnh rừng trúc lớn!
Trung tâm của một khoảng đất trống có một số ngôi nhà đều được xây từ những cây trúc già, nhưng quy cách của những nhà trúc này lại có khí thế rất to lớn.
Thanh nhã mà vẫn làm không mất đi sự uy nghiêm!
- Giết!
- Bảo vệ Vương gia!
Bên ngoài nhà trúc vang lên những tiếng kêu và tiếng chém giết.
Một bên là bốn mươi tướng sĩ mặc giáp bạc tay cầm trường thương bảo vệ nhà trúc. Một bên khác là hai trăm tướng sĩ mặc giáp đen tay cầm chiến đao đang tiến hành sống chết chép giết với tướng sĩ giáp bạc.
Tướng sĩ giáp bạc đều là lấy một địch bốn cho nên toàn thân đều là vết thương, máu tươi nhuộm đỏ cả khôi giáp. Nhưng bọn hắn vẫn không hề nguyện ý lui lại phía sau dù chỉ một bước.
Chém giết không ngừng diễn ra. Đánh nhau kịch liệt nhất chính là thống lĩnh của hai bên.
Thống lĩnh giáp bạc là một nam tử trung niên ước chừng ba mươi tuổi, còn thống lĩnh giáp đen là một đại hán mặt đen khoảng bốn mươi tuổi.
- Hoắc Quang, ngươi ở Đại Yến quốc có được cái gì? Ở tiền phương lập được nhiều chiến công hiển hạch vậy mà kết quả lại trở thành một tên bảo vệ vô danh tiểu tốt? Đến Đại Trịnh quốc chúng ta đi, ta sẽ tiến cử ngươi với Đại Đô Đốc, lúc đó người ít nhất cũng sẽ là một tên Giáo úy!
Thống lĩnh giáp đen nói ra lời chiêu hang với thống lĩnh giáp bạc.
- Chó lợn có thể không biết trung nghĩa nhưng Hoắc Quang ta lại chưa bao giờ dám quên! Chờ đại quân Hộ Quân doanh chúng ta đến thì các ngươi một người cũng đừng nghĩ đến chạy trốn!
Hoắc Quang lạnh lùng quát.
- Chó lợn? Hừ, đồ không biết tốt xấu, hôm này nghiệt chủng kia nhất định phải chết. Cung phung của triều đình ta đã ở bên ngoài bố trí đại trận, bất kỳ tiếng đông nào phát ra từ bên trong cũng không thể truyền ra ngoài được, Hộ Quân doanh không thể nào biết được chúng ta, ngươi hãy bỏ ý nghĩ đó đi. Ta liền cho ngươi thêm một cơ hội nữa, có đầu hàng hay không?
Thống lĩnh giáp đen trầm giọng nói.
- Đầu hàng? Ha ha ha ha, Hoặc gia ta là gia truyền trung nghĩa chưa từng có ai sợ chết, nếu như hôm nay ta sợ chết mà phản quốc đầu hàng những thứ chó lợn như các ngươi thì ta còn mặt mũi nào mà sống ở trên đời, ngày sau làm sao có thể gặp lại liệt tổ liệt tông dưới suối vàng? Nếu muốn tổn thương Vương gia thì trước tiên hãy bước qua xác ta.
Hoặc Quang quát lớn.
- Không đầu hàng, vậy thì ngươi chết đi!
Trong mắt thống lĩnh giáp đen hiện lên sự tàn nhẫn, đại đao trong tay lại lần nữa trảm về phía Hoắc Quang.
- Ầm!
Hoắc Quan ngăn cản thống lĩnh giáp đen, nhưng mà tướng sĩ giáp bạc bốn phía càng ngày càng chống cự khó khắn.
- Xì Xì...
Ba bốn tên tướng sĩ giáp bạc bị chém chết tại chỗ, việc này càng làm cho những tướng sĩ giáp đen bắt đầu hung hãn mãnh liệt hơn.
- Muốn để cho Hoắc Quang ta phản quốc? Đừng hòng! Độc Long Toản!
Trường thương trong tay Hoắc Quang đột nhiên tỏa ra một đạo ánh sáng màu bạc.
- Ầm!
Trong mắt thống lĩnh giáp đen hiện lên sự hoảng sợ, hắn liền lùi lại bảy bước mới có thể ổn định được thân hình.
- Giết, giết cho ta, giết Hoắc Quang!
Thống lĩnh giáp đen thẹn quá hóa giận mà hét lên.
- Keng, keng,...
Năm tên tướng sĩ giáp đen gia nhập với thống lĩnh giáp đen cùng nhau ép về phía Hoắc Quang!
Các tướng sĩ giáp bạc mắt thấy được sẽ phải toàn quân bị diệt vậy mà vẫn không ai nhường bước, tất cả đều tử thủ lấy nhà trúc.
Bên ngoài nhà trúc này có khoảng bảy, tám tên tạp dịch với vẻ mặt phát xanh, toàn thân run rẩy, người cầm đầu thì có bình tĩnh hơn. Người này là một trung niên thái giám mặc quần áo thái giám tay cầm phất trần với vẻ mặt lo lắng.
Mà đúng vào lúc này. Trên bầu trời, ngôi sao thứ chín cuối cùng cũng đã di chuyển đến thẳng hàng với tám ngôi sao trước đó.
- Ầm!
Chín sao liên tiếp, thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn.
Chín sao liên tiếp, Thiên Môn mở ra!
- Vù vù!
Cuồng phong nổi lên bốn phía, trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra vô số mây đen kéo dài vô tận, nhìn không thấy đầu.
- Soạt! Soạt!...
Theo mây đen xuất hiện làm cho đại lượng nước mưa từ trên trời rời xuống.
Thiên địa dị tượng buông xuống nhưng hai phe tướng sĩ trước nhà trúc căn bản không để ý mà chỉ cho rằng là trời mưa mà thôi. Điều khác biệt duy nhất chính là trời càng ngày càng đen để cho các tướng sĩ giáp bạc có cơ hội mà thở gấp.
Đàm tướng sĩ giáp bạc đều thề sống chết bảo vệ nhà trúc, bảo vệ Vương gia Đại Yến quốc ở bên trong nhà trúc.
Trung niên thái giám vẻ mặt bi ai nói:
- Lão Hoàng gia, cầu ngươi linh thiêng phù hộ cho Vương gia a!
Bên trong nhà trúc cửa đã đóng chặt này.
Giống như một thư phòng, bên trên tám cái giá sách làm bằng gỗ lim có bày các loại thư tịch. Ở trung tâm là một cái bàn học bằng gỗ màu đỏ thẫm, giất bút và mực đều được bày ở trên. Bốn phía có mười sáu ngọn đèn như cái chén nhỏ được làm bằng ngọc lưu ly đang cháy chiếu rọi cho bên trong nhà trúc cũng phải sáng ngời.
Ở phía đông có một cái giường gỗ, trên giường gỗ có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang nằm.
Thiếu niên mặc một bộ hoàng bào có thêu rồng rất hoa lệ, đang lẳng lặng nằm với bộ mặt trắng bệch đến cực điểm, trên trán còn chảy ra đại lượng mồ hôi giống như đang cực kỳ thống khổ.
- Vù Vù!
Khuôn mặt của thiếu niên bỗng nhiên hiện ra một đạo ánh sáng màu xanh lá nhưng lại biến mất rất nhanh. Cứ mỗi lần ánh sáng màu xanh lá hiện ra thì thiếu niên đang ngủ mơ càng phát ra thống khổ.
Đã mấy canh giờ trôi qua, sự thống khổ của thiếu niên vẫn không giảm bớt.
Mãi cho đến khoảnh khắc chín sao liên tiếp kia thì trong phòng đôt nhiên có một trận gió lạnh thổi qua.
- Vù Vù!
Gió lạnh đột nhiên bị một lực hút trên người thiếu niên hút đến thẳng vào huyệt Thiên Môn trên trán.
- Ầm!
Huyệt Thiên Môn bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ vang. Từ trong huyệt Thiên Môn tuôn ra đại lượng ánh sáng màu xanh lá bao phủ lấy thân thể thiếu niên, một cỗ khí thế mạnh mẽ từ trên người thiếu niên dũng mãnh tỏa ra.
Mười sáu ngọn đèn trong phòng đột nhiên run rẩy liên tục, bị khí thế áp bách có thể tắt bất cứ lúc nào.
- Ầm Ầm Ầm!
Thân thể thiếu niên phát ra từng tiếng nổ vang.
- Ầm Ầm Ầm!
Thân thể thiếu niên phát ra từng tiếng nổ vang.
- Gầm!
Trong cơ thể thiểu niên đột nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm. Tiếng rông ngâm to lớn nhưng kỳ lạ là những người bên ngoài lại không ai có thể nghe được.
Khí thế phát ra từ trong cơ thể thiếu niên càng lúc càng cường thịnh hơn rồi xông thẳng lên.
Xuyên thấu qua nhà trúc tiến thẳng vào trời xanh.
- Ầm!
Mây đen giăng kín trên vùng trời nhà trúc đột nhiên bị cổ khí thế mạnh mẽ này ập vào mà biến thành mảnh nhỏ. Mưa to cũng vì vậy mà dần dần tiêu tan.
Mây đen vỡ vụn, nhưng trên vùng trời chỗ nhà trúc lại ngưng tu ra một đám mây trắng hình rồng, có long vân xoay quanh, hai sừng cao chót vót đang trừng mắt nhìn lên trời!
Đáng tiếc là trời còn chưa sang nên đám tướng sĩ chém giết căn bản cũng không chú ý tới dị tượng ở xa xôi trên bầu trời.
Bên trong nhà trúc.
Ánh sáng màu xanh lá dần dần thu vào bên trong cơ thể thiếu niên rồi hai mắt thiếu niên bỗng nhiên mở ra.
- Vù vù!
Hai đạo ánh sáng sắc bén từ hai mắt của thiếu niên bắn ra. Lúc lệ khí trong mắt lóe lên thì dường như có một trận cuồng phong từ bốn phía thổi qua.
Nhưng thiếu niên rất nhanh liền thích ứng với hoàn cảnh cho nên khí thể quanh thân thể cũng dần dần thu vào bên trong cơ thể.
Ánh mắt của thiếu niên rất sâu sắc, rất cơ trí lại tràn đầy sự tang thương. Điều này căn bản không phải là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi có thể có được.
Cách đầu giường không xa có một cái gương.
Thiếu niên chậm rãi đi đến trước gương, sau đó duỗi hai tay ra rồi nhìn xuống tay mình cuối cùng hướng vào tấm gương tay thì sờ sờ khuôn mặt.
- Giống như đúc, tướng mạo cùng với kiếp trước giống nhau như đúc!
Thiếu niên híp mắt rồi cảm thán một câu.
Nói xong, thiếu niên vén ống áo tay trái lên, nơi cổ tay có một cái bớt giống như hạt giống. Ngón giữa bàn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cái bớt một lúc, sau đó hai mắt thiếu niên hơi nheo lại nói:
- Soán Mệnh Diễn Sinh đại pháp? không uổng công trẫm dốc hết lực lượng của một triều đại để mở ra tòa Tiên nhân huyết mộ này, Soán Mệnh Diễn Sinh? Bí pháp được lưu lại trong Tiên nhân huyết mộ quả nhiên là thần diệu!
- Tiên mộ kho báu?
Thiêu niên dường như đang nhớ lại vấn đề gì rất thống khổ, lông mày của hắn đột nhiên nhăn lại lệ khí trong mắt càng bắn ra bốn phía.
Nhìn nhìn thừ phòng, thiếu niên đi đến bàn học.
Trên bàn học có mấy chục cây bút lông.
Thiếu niên liếc mắt nhìn rồi chọn lấy một cây bút lông có khắc một con rồng màu tím.
Thấm một tí mức, lệ khí trong mắt của thiếu niên lại càng phát ra mãnh liệt hơn , sắc mặt hắn âm u đến cực điểm. Bút lông trong tay bắt đầu viết lên tờ giấy Tuyên Thành đã được đặt sẵn trên bàn.
Trong mắt thiếu niên lộ ra vẻ cừu hận, nổi giận nhưng tay vẫn vững vàng như núi viết một nét rồi lại một nét.
- Vù vù!
Trong phòng đột nhiên nổi lên từng cơn gió lốc. Gió lốc rất nhanh càn quét bên trong phòng, đại lượng thư tịch bị gió thổi qua đang không ngừng mở ra từng trang, một số vật nhỏ thì bị gió lốc thổi đi bốn phía. Nhưng việc quỷ dị là mỗi lần gió lốc thổi qua những ngọn đèn cũng không thể làm tắt được những ngọn lửa.
Bản thân thiếu niên không hề phát ra một tia khí thế nào cho nên cuồng phong trong phòng lại tùy tiện lướt qua dưới ngòi bút của thiếu niên. Hắn chỉ viết xuống một chữ "Chân".
Nếu như để cho tu giả lấy "chữ" để tu hành chứng kiến việc này thì nhất định sẽ kinh hãi không nói ra lời. Bởi vì chữ viết của thiếu niên đã đến cánh giới "Bút sa động gió mưa". Đây chính là một cảnh giới cực cao trong thư pháp, rất nhiều tu giả dùng cả đời cũng chưa chắc có thể đạt tới. Vậy mà, thiếu niên này thoạt nhìn chỉ có mười bảy, mười tám tuổi.
Bút sa động gió mưa! Trình độ thư pháp của thiếu niên là đến từ kiếp trước, cùng tu vi không có liên quan. Một chữ "Chân" có thể là kiểu mẫu cho vô số nhà thư pháp trong thiên hạ, hơn nữa trong chữ này còn có một cỗ khí phách Đế Vương làm cho người nhìn qua có thể sinh ra tâm kính phục.
Một chữ chân chiếm một bên của tời giấy, thiến niên lại lần nữa viết xuông một chữ ở bên còn lại.
Hùng!
Chân Hùng!
Một một nét bút hạ xuống lạ để cho gió lốc bốn phía càng lớn. Tại lúc nét bút cuối cùng của chữ Hùng rơi xuồng thì đỉnh đầu bút lông màu tím ngọc bỗng nhiên phát ra một tiếng vang rất giòn.
- Két!
Bút lông màu tím ngọc xuất hiện một vết rạn.
- Két két két két...!
Vết rạn cang lúc càng nhiều.
- Bành!
Bút lông màu tím ngọc hóa thành một nắm mảnh vở bị gió lốc bốn phía thổi bay đi. Viết hãi chữ lại để cho bút lông cũng phải vỡ nát. Nếu như để cho tu giả lấy "chữ" để tu hành thấy được thì không biết là sẽ cảm thán thiếu niên viết chữ tốt hay là tiếc cho chất lượng của bút lông quá kém.
Tại lúc hai chữ được viết xong thì gió lốc bốn phía gào thét mà đến lượn vòng trên giấy Tuyên Thành rồi sau đó bay thẳng vào hai chữ kia.
Nhìn vào hai chữ màu đen này thì giống như nhìn thấy được địa ngục vực sâu, tràn đầy oán hận, phẫn nộ, rất nhiều mặt trái của tâm tình được thiếu niên viết nhập vào trong hai chữ này.
- Bành!
Gió lốc bị hút vào trong đó thì hai chữ đột nhiên tỏa ra đại lượng khí đen. Khí đen lượn lờ trên giấy Tuyên Thành rồi dần dần ngưng tụ thành một đầu ác ma màu đen.
- A két két két két két!
Đầu ác ma có hai sừng, mắt như vực sâu, răng thì như răng cưa, tà ác, âm trầm, cười điên cuồng kiêu ngạo.
Từ đầu đến cuối thiếu niên đều nhìn chằm chằm vào đoàn khí đen này.
- Chữ của Trẫm ngàn năm vẫn không thể đột phá lại rõ ràng bởi vì một người 'Chân Hùng' mà đột phá? Bút sa hiện khí tượng?"
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào ác ma ảnh rồi nói ra với âm thanh tràn đầy cừu hận.
Nhìn vào đầu ác ma được viết ra từ mặt trái tâm tình của chính mình thì thù hận trong mắt thiếu niên lại không giảm mà thậm chí hai mắt còn dần dần đỏ lên.
- Chân Nhu là Hoàng hậu của trẫm, ngươi là phụ thân của Chân Nhu, trên đời sao lại có người phụ thân nhẫn tâm như vậy? Vì một thanh Tiên kiếm ngươi lại có thể không tiếc lừa gạt Chân Nhu để cho nàng mang thiên hạ chí độc đến cùng ăn với trẫm. Trẫm có thể kiên trì mười ngày không chết nhưng Chận Nhu lại chết ngay tại chỗ, thật là một phụ thân nhẫn tâm, thật là một phụ thân độc ác.
- Chân Nhu lương thiện như vậy, ngươi không xứng là phụ thân của nàng. Thanh Tiên kiếm trong Tiên nhân huyêt mộ này tuy rằng mạnh mẽ những cũng không vừa ý trẫm, trẫm tự có thiên tử chi kiếm của chính mình. Chỉ vì một thanh Tiên kiếm mà ngươi nhẫn tâm độc hại con gái ruột? Chân Hùng? Ha ha ha ha, người chờ, trẫm vẫn còn sống, trẫm nhất định sẽ moi bụng móc tim của người ra để nhìn xem trái tim của ngươi rốt cuộc là màu gì, vì Nhu nhi báo thù!
Lệ khí trong mắt thiếu niên bắn ra bốn phía, khí thế hung ác trức tiếp bắn vào đầu ác ma. Khí thế vô cùng hung ác, cường thịnh hơn mấy lần so với ác ma, sinh sôi đem đầu ác ma quay trở về trong hai chữ kia.
Trên giấy Tuyên Thành bị bảo phủ bởi một tầng khí đen.
Một tờ giấy Tuyên Thành giá rẻ, sau khi viết xuống hai chữ này thì nhất định sẽ có giá trị liên thành, nhưng thiếu niên này lại cầm tờ giấy lên đưa đến ngọn đèn.
- Vù vù!
Tờ giấy không ngừng bị thiêu đốt.
- A!
- Tha ta!
- A!...
Ác ma trong tờ giấy liên tục kêu thảm, nhưng hai mắt thiếu niên vẫn lạnh như băng mặc cho tờ giấy hóa thành tro tàn.
- Chân Hùng?
Thiếu niên lại lần nữa hung ác nhắc tới cái tên này.
Sau khi bình phục lại tâm tình thì thiếu niên mới bắt đầu cảm nhận được hoàn cảnh bốn phía. Hơi nhắm mắt rồi sau đó lông mày khẽ nhíu lại.
- Soán Mệnh Diễn Sinh cần Tiên Nhân cảnh giới mới có thể phát huy. Quả là không uổng công năm đó trẫm còn chưa thành Tiên, sắp đến lúc bỏ mình mới phải buông tay đánh cuộc một lần. Nếu không phải lần này chín sao liên tiếp, Thiên Môn mở ra thì ý chí của trẫm có lẽ đã vĩnh viễn bị vậy khốn ở bên trong thân thể này. Rốt cuộc cũng đi ra không biết thân thể của kiếp trước có còn nằm trong cỗ quan tài kia không, ngày sau trẫm sẽ trở về!
Thiếu niên khẽ thở dài.
- Két kẹt!
Cửa nhà trúc bị thiếu niên mở ra!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện