[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 5 : Ban nhạc Tần Triều

Người đăng: Saber

Quyển 1: Tiệm cầm đồ Hảo Vài hào Chương 5: Ban nhạc Tần Triều Lão Phan hôm nay phải đi đám cưới con gái 1 người bằng hữu, khách sạn tổ chức lễ cưới ngay gần tiệm cầm đồ nên lão tiện chân ghé thăm. Lão Phan thuộc lọai lão trung niên trông cực kì bình phàm, đầu lấm tấm tóc bạc nhưng tóc tai chải mượt, bụng nhỏ, hay mặc lọai áo T shirt do bà xã mua, quần ống xả, nhưng giờ giày da sáng bóng, quần áo hiệu xịn đi ăn cưới. lão nói chuyện khéo léo, hơi giống nhà kinh doanh nhỏ,hoặc giống trợ lý kinh doanh của 1 công ty cỡ nhỡ. Kỳ thật lão Phan không hề đơn giản. hắn xuất thân là lứa SV tốt nghiệp ĐH địa chất Trung Quốc thứ 2, chuyên khoa khảo cổ. Thời hắn tốt nghiệp SV ra trường thuộc lọai thiên chi kiêu tử, hầu như mỗi người đều thân mang tuyệt kĩ. Lão Phan lại thậm chsi là giảo giảo giả trong đám người , nếu hắn chuyên tâm vào chuyên ngành của mình, hôm nay bật TV xem chương trình “No.1 Nam hải” gì gì đó khẳng định thường xuyên thấy mặt hắn. Đáng tiếc hắn không đứng vững trước hấp dẫn của cơn bão tư nhân hóa nhữung năm 90, vốn nghĩ hắn một thân công phu có thể giống con cua hòanh hành vô kiêng kị trên thị trường sau vài lần thua lỗ liền giống Vương Bát Đản co vòi rụt chân. Mà ta xem hắn thua lỗ cũng là tự mình chặt chân mình: tự dưng bỏ chuyên ngành đi theo 2 tên phúc Kiến đi buôn đồng hồ. Từ năm 2000 hắn mới quay lại chuyên ngành, lúc đầu làm nghề sưu tầm, giúp người ta xem xét đồ cũ, hàng tháng thu vào cũng không nhiều lắm nhưng miễn cưỡng coi như có chút rủng rỉnh. Hắn làm vice manager ở chỗ ta thực ra chỉ có cái danh, không lấy lương, chỉ xem xét đồ cổ sau đó lấy 2% giá trị tiền công. Lão phan đưa ta 1 điếu “ngọc khê”, ta vừa đem kiếm đặt xuống bàn sau đó tìm lửa, chưa kịp ta bật lửa ánh mắt lão Phan đã dính chặt vào thanh đỏan kiếm- 1 thanh kiếm từ thời Chiến Quốc đối với 1 kẻ có kiến thức thâm hậu về khảo cổ là cực kì hấp dẫn a. hắn tùy tay cầm kiếm, sau đó như bị đấm 1 quả vào mặt, chỉnh lại tư thế, gỡ kính ra , săm soi thanh đỏan kiếm dường như muốn chui vào trong thân kiếm vậy. Ta nhanh tay đem kiếm đọat lại cho vào túi , cười xòa nói: “ Dao gọt trái cây, có gì mà xem ghê thế ?” Lão Phan giơ mấy ngón tay vẫn còn đang run lập cập chỉ vào mũi ta: “ Đưa cho ta !” Ta chú ý thấy thanh âm hắn có hơi run run, liền đem kiếm lấy ra huơ huơ 2 cái, giả bộ nói giỡn hỏi: “ Ngươi sẽ không cho rằng đây là 1 thanh cổ kiếm chứu ?” Xem ra lão Phan rút cục bị ta mê hoặc, hắn chùi mồ hôi tren trán, cười tự giễu: “ Có thể là ta thần kinh mẫn cảm, ngươi làm sao mà có đồ cổ từ thừoi Chiến Quốc chứ ? Tuy nhiên kiểu cách cùng nghuyên liệu thật giống, chẳng qua 1 chsut cổ khí cũng không có, chắc là ta xem hoa mắt rồi.” Ta lấy kiếm nhìn kĩ, giả vờ vô tình hỏi: “ Nếu thực có 1 thanh cổ kiếm từ thời Chiến Quốc, có thể bán bao nhiêu tiền ?” Lão Phan nâng mắt kính, lấy giọng khàn khàn nói:” Nếu có đồ từ thừoi Chiến Quốc từ tay ngươi bán ra ngòai, mặc kệ thứuc gì ngươi đều phạm pháp, nếu thứu đó xuất cảnh, ta sợ đời này sẽ không còn gặp lại ngươi rồi. quốc gia nghiêm cấm cổ vật trước 1795 xuất cảnh, ngươi tính xem thừoi Chiến Quốc cách năm 1795 bao nhiêu năm ?” Ta nói: “ Chúng ta chính là dang nói chơi mà, ngươi tùy tiện thử nói giá coi. “ “Vậy ngươi tính đi, Hội đồng đấu giá Anh bán 1 cái bình hao thời Minh giá 15triệu Bảng, tất nhiên đây là có tay chân làm giá không nói, ở Hong Kong bán 1 thanh đao phối xứng cho Càn Long giá 40 triệu HKD, Càn Long có cầm qua thanh đao này không chưa nói, 1 thanh kiếm Napoleon từng dùng qua tính theo giá nhân dân tệ là 50 triệu… Ta cắt lời hỏi: “ Nếu là thanh kiếm Kinh Kha dùng để ám sát Tàn Thủy Hoàng…” Lão Phan liếc mắt ta, đứng dậy nói:” Không nói nhảm với ngươi, ta đi đây.” Lão Phan đi rồi, ta giương mắt nhìn đỏan kiếm Kinh Kha sững sờ, đầu óc chỉ có 1 ý niệm: “ Thứ này đem đổi thầnh tiền xu, không biết có thể đè chết ta bao nhiêu mạng…” Kỳ thật ta cũng không ngốc, đã sớm nghxi tới cho dù bứt 1 cọng lông cực kì lởm trên người Kinh Nhị Sỏa, trên lý thuyết cũng coi như văn vật, nhưng ta cũng mơ hồ nghĩ ra nếu đem mấy thứu này ra làm văn vẻ sẽ gặp phong hiểm. Lời lão Phan đã làm ta hòan tòan bỏ đi ý nghĩ lọai này trong đầu, không cần nói phạm pháp, nếu thực mấy thứu này truyền ra nước ngòai, không cần đợn 1000 năm ta liền làm thiên cổ tội nhân. Làm manager của tiệm cầm đồ “ Hảo Vài hào”, ta tất nhiên không thiếu kiếm ít tiền phạm pháp, thừa người gặp nguy mà khua khoắng, nhưng dù thế nào trước kia cũng xem qua “viên minh viên”, tối thiểu tự giác công dân vẫn là còn có… Công việc của bánh bao buổi trưa chỉ có 20ph nghỉ ngơi ăn cơm, bình thường ta đều đóng của hàng chạy đi cùng bánh bao ăn cơm bụi, nhưng hôm nay ta kêu bánh bao đem về nhà 1 kg bánh bao. Nàng phong phong hỏa hỏa chạy về nha thì thấy Tần Thủy Hòang đang thưởng thức “Lưu tinh hoa viên”, bánh bao cxung thấy liền gật đầu coi như chào, sau đó chạy nhanh ra bàn ăn, chuẩn bị bữa cơm. Hắn nói ăn 1 chút xong rồi lại chạy đi xem TV, xem xong liền quay lại. Lúc hắn chạy ra thì TV còn đang chiếu quảng cáo giữa buổi. Bánh bao xong xuôi đứng lên trước khi đi làm còn nói : Béo, chiều ta về ngươi kể kết quả cho ta nghe…” Làm ta chảy mồ hôi cxung chưa phải điều này, Tần Thủy Hòang hắn tự nhiên còn gập đầu cái rụp, nói 1 giọng Đài Loan eo éo:” Hảo a, ngươi dài dòng da..” Ta lôi Kinh Kha, lúc này đang nhất mực nghiên cứu thủy tinh, ra bàn ăn bánh bao. Trước mắt 2 tên àny còn không tạo cho ta quá nheìeu phiền tóai xấu hổ. Kinh Kha có chút ngốc, hắn hơi xấu hổ cái gì tò mò không hiểu đều hỏi, thường tự mình nghiên cứu, nhưng xem ra riêng đồ trên bàn ăn đủ để hắn nghiên cứu nửa năm rồi. Tần Thủy Hòang thì tới đây với tam trạng hưởng thụ cuộc sống, cho nên hắn đối với bất cứ sự vật kì lạ nào đều luôn tỏ ra háo hức hưng phấn. Ta hiện sợ nhất chính là 1 ngày kia Doanh béo cùng Kinh Nhị Sỏa đột nhiên tỉnh ra, hiểu được mình đã bị Diêm Vương phỉnh, có thể nào đem ta phanh thây cho hả giận ( hơn nữa Doanh ca trước giừo còn bị ta gọi thẳng Doanh béo… ) Ta đặt 2 bộ quần áo họ thay ra ở chỗ dưới cùng trong tủ đồ, định 1 năm sau sẽ tiễn bọn họ như khi đi tới không thiếu 1 thứu gì. Ta cũng thẳng thắn, điều làm ta không đem đồ trên người 2 người này bán lấy tiền chủ yếu chính là sợ nhạ họa lên thân. Theo ta được biết trên quốc tế các tổ chức xã hội đen buôn đồ cổ cũng không kém bọn mafia buôn heroin súng đạn gì mấy, nếu ta bán ra 1 thanh kiếm từ thời Chiến Quốc, sau này rất khó không bị lệ quỉ triền thân, mà nếu chỉ dựa vào cục gạch đặt duwosic sofa trong phòng khách phỏng chừng là dữ nhiều lành ít. Đương nhiên ta cxung còn phải thốt lên 1 câu “ ta thực dài dòng da”, dù sao ta cxung thực sự không muốn đem bảo bối của Trung Quốc lưu lạc ra nước ngòai. Thanh kiếm Kinh Kha được ta rửa sạch xong liền bị quăng vào ngăn đựng đồ. Nơi nguy hiểm nhất cũgn là nơi an tòan nhất mà. Bánh bao tuần này làm ca sớm, 10h đi, 4h về. Kì thực phải 5h mới có thể về. Nếu là ca chiều thì từ 4h đến 11h. Ca sớm ca chiều ta đều không cần đi đón bánh bao, không phải bởi nhan sắc bánh bao thuộc lọai “ Lust,Caution” ( Sắc,giới ), mà là bánh bao từ nhỏ đã tẩm dâm giang hồ, thuộc lọai nữ giang hồ- Nàng năm xưa từng cười nhạo 1 tên giáo viên mặt trắng, không may nàng lúc đó còn không biết hắn là giáo viên tiếng Anh mới thay của lớp nàng, nhưng may là hắn không nghe, nhưng tệ hơn là có người khác nghe: giáo viên chủ nhiệm của nàng… Cho nên bánh bao đối với đám hồ bằng cẩu hữu của ta đều rất hòa hợp. hôm nay nàng đem về 1 túi đồ ăn to,nàng rửa 1 trái dưa vàng, 1 nửa đưa cho Tần Thủy Hòang còn nửa còn lại nàng ăn, xong nói: “ Kết thúc thế nào?” Tần Vương đã từ TV biết rõ sự tồn tịa của TV cùng điện thọai di động, khi được ta giải thích về kịch phim các lọai, hắn rất ngạc nhiên hỏi: “ Đã biêts rõ kết quả còn múôn coi làm cái gì ?” ta đành ngóac miệng giải thsich điều àny cxung giống như hắn ngày xưa xem vũ cơ 6 nước nhảy múa giải trí vậy. Kinh Kha đã tìm ra thứ hắn yêu thích, đó là 1 cái radio cũ rích. Tên tiểu tử ngốc ý nghĩ đơn giản này cứ cho rằng âm thanh phát ra từ trong radio là do 1 đám người tí hon bị nhốt trong đó phát ra, hắn buổi trưa còn thiếu chsut nữa đem đồ ăn đút vào radio cho đám người này. Bên cạnh có 2 người như vậy, ta cảm thấy tất yếu phải làm công tác tư tưởng cho bánh bao. Ta đem nàng kéo ra 1 gosc thì thầm: “ 2 người bạn thân của ta nheièu khi phản ứng hơi bất bình thường.” Ta thậm chí còn nói nước đôi.” Giống như là 2 bên không cùng thời đại vậy”. Bánh bao nói: “ Tên béo kia nhiều lắm 40 t, còn tên kia so với ngươi cũng không chênh lệch tuổi tác mấy.” Ta gãi đầu” Bọn hắn lsuc đầu muốn lập ban nhạc, nhưng không có lobby, sau buồn bực thành ra đàu óc không tốt” Ta vừa nói vậy bánh bao liền hiểu. Ta tạm thời còn không dám nói cho bánh bao 2 tên àny còn ở đây 1 năm. Cơm alfm xong, bánh bao trên bàn ăn liền hỏi Tần Vương: “Anh béo họ gì a?” Sau khi được ta giải thsich, Tần Thủy Hòang sang sảng nói: “ Đói (ta) kêu Doanh Chính” bánh bao vừa chuyển mắt qua Kinh nhị Sỏa hắn liền nói trước “ Ta gọi là Kinh Kha.” Bánh bao sửng sốt một hòi liền cười to: “ Thực rất là có cá tính nha, ban nhạc các ngươi tên là gì ? “ Ta gạt mồ hôi trên trán, nhanh chsong thay bọn họ trả lời: “ Tần Triều” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang