[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 12 : Ước pháp tam chương
Người đăng: Saber
.
Chương 12: Ước pháp tam chương
Ta nghĩ một khi Lưu bang có thể nhìn ra Lý Sư Sư có vài phần tư sắc, chứng tỏ thẩm mĩ quan của người triều hán cũng không khác với thời bây giờ là mấy, nhưng mà như vậy thì ta không tài nào hiểu được hắn làm sao có thể tổng kết được 4 chữ „ trên trời dưới đất“. Thảo nào mà người ta làm được tới chức hòang đế, con mắt quả thật không phải người thường có được !
Ta còn chưa thể giải thích cho hắn đạo lý „ lương khô ( bánh bao ) của chủ nhà không thể trộm“, dù sao có việc gì khiến hắn phân tâm là tốt nhất, đỡ mất công hắn gây phiền tóai cho ta. Còn việc hắn có lễ độ hay không thì không nằm trong phạm vi lo lắng của ta, vì bánh bao dưới sự chỉ bảo của ta đã sử dụng thuần thục các lọai gạch đá: lọai thường, lọai nhỏ số 9, thậm chí cả lọai lọai gạch lát nền cỡ 40, cộng thêm tuyệt chiêu đá vào hạ bộ mà trừ ta ra ta không nghĩ ra có kẻ nào khác có thể né tránh.
„Sọat „ 1 tiếng, Tần Thủy Hòang đã làm bồn cầu thông, lý Sư Sư vỗ tay khen hay, Kinh Kha thở dốc chạy vềm đem chai dấm đặt lên bàn liền chui tọt vào phòng mình. Ta gọi hắn: „ Ông Kha đứng lại, ông sao chỉ mua 1 cục pin ? „ Ta thấy Kinh Kha chỉ thay 1 cục pin cho cái radio. Kinh Kha bỗng dưng cười đắc ý, thần bí nói: “ Ngươi chắc không biết đâu, thực ra chỉ cần thay 1 cục pin là radio có thể dùng lại được.” Ta phát điên kêu to: “ Ngươi làm vậy càng phí điện, thảo nào mỗi ngày ngươi phải thay pin 1 lần ! “ hắn không để ý tới ta, còn nhìn ta bằng ánh mắt nhìn thằng ngu, sau đó giữ chặt Hạng Vũ: “ Ngươi có tin hay không, đám người tí hon trong này đều 1 tay ta nuôi dưỡng đó ? “
Lưu bang khoanh tay, rấ tiêu sái cưa cẩm bánh bao của ta. Hắn dựa vào tường, liền có thể có lực liều mạng với tên người mẫu quảng cáo đồ lót dán trên tường.
Vì đông người, bánh bao lại nấu 1 đống đồ ăn, ta lôi ra 1 tấm bạt lớn, 4 góc bố trsi 3 vị hòang đế 1 vị anh hùng ngồi. an bài ổn thỏa, ta nhận ra phòng khách có vẻ chật chội hẳn. hạng Vũ chen vào ngồi giữa TầN Thủy Hòang và Lý Sư Sư, vì Kinh Kha rất bát nháo, còn Lưu bang thì nhất định đòi ngồi cạnh bánh bao. Ta thấy chật chội quá, lại đem đồ ăn chén đĩa để bớt lên sofa. Bánh bao thấy mọi người ngồi chật chỗ, vui vẻ nói: “ Một khi đã tụ tập lại , đó chính là duyên phận, ông CƯờng chút nữa chúng ta mua ít rượu, tối nay làm party.” Nói đến đây nàng chợt nhớ:” hay là tẹo nữa mọi người cùng đi dạo phố, mua cho đám Lưu Quí mấy bộ đồ, sau đó đi qua siêu thị mua rau cỏ về tự làm đồ ăn.”
Ta vừa nghe xong hiền sặc đồ ăn. Dẫn 5 người này đi dạo phố, chẳng thà bắt ta cởi truồng chạy 3 vòng ngòai ngõ. Ta vội nói: “ Không được, ta bận trông cửa hàng, bọn họ cxung không rảnh.”
“ Cái tiệm rách này dù sao cũng không có việc gì làm, đóng cửa 1 thời gian sợ gì, ai đồng ý đi dạo giơ tay”
“ Ta muốn đi” lý Sư Sư phát biểu trước tiên, nàng liếc ta, tỏ ra nàng biết ta nghĩ gì nhưng không nói.
“Khí ( đi ) yêu khí yêu, oai đói còn sờ du ( chưa từng ) gặp qua tứ phía ( cảnh sắc ) niết “ hắn còn hỏi Hạng Vũ bên cạnh : “ Ngươi có tức không ? “
Bánh bao chen mồm hỏi: “ À, quên chưa hỏi anh đầu bư này tên gì ? “ Ta chưua kịp ứng đối Hạng Vũ đã nói: “ Mỗ là hạng Vũ”
“Hạng Vũ?” bánh bao đem đồ ăn bỏ xuống hỏi Tần Thủy Hòang: “ Hắn cũng ở trong ban nhạc rock của ngươi à ? “ nàng quay đầu lại hỏi ta. “ Hạng Vũ với Lưu bang là cùng triều đại à ? “ Lưu bang vội la lên.” Không “ Hạng Vũ nhưng không sao hết, nói phải. bánh bao nhìn nhìn 2 người, rồi cười với ta: “ 2 tên này xem ra kiến thức lịch sử còn thua em nhiều – Hạng Vũ với Doanh Chính trước kai từng gặp nhau sao ? “
“Sờ du, ( chưa từng ), đói trước kia sờ du gặp hắn” Tần Thủy Hòang nói.
“ ha ha, ngưopưi hài quá, ta nói là nói cái tên Tần Thủy Hòang trong lịch sử kìa.”
Tần Thủy Hòang nhìn ta hỏi: “ Oai cái kia Tần Thủy Hòang cũng tên alf Doanh Chính ? “
Chén súp trong tay ta đã được xử lý xong, ta trăn trối thì thào mấy tiếng: “ Không phải muốn đi dạo sao ? Em đi sang bên nhà tiểu siêu thị hàng xóm kêu Tiểu Vương cho chsung ta mượn chiếc xe bán tải.
Bánh bao hưng phấn nói:” Đúng, vừa đủ 7 người. chúng ta đi về bơm cho hắn 50NDT xăng làm tiền xe.” , nói xong liền đi.
Bánh bao đi rồi ta để cái chén sang 1 bên, dùng sức quát.” Các ngươi đều nghe cho rõ đây.” Lúc này 5 người cùng ngẩng đàu mờ mịt nhìn ta. Ta lúc này mới nhớ ra, khi còn sống 5 người này trong đời hình như ít có khi nào bị người ta dùng ngữ điệu như vậy gọi. Ta cũng mặc kệ, đám người này tới đây, ăn đồ của ta, mặc đồ của ta, ngủ phfong của ta, còn cưa cẩm bồ của ta nữa, ta nào có phải người tốt bụng tới mức đó.
“ Ta đưa ra cho các ngươi “ước pháp tam chương” ( ta lsuc đó cũng quên mất thành ngữ này chính là Lưu bang sáng tác ), chsut nữa đi dạo không được nói chuyện với người lạ, nhất là ngươi, Lưu bang ! Ngươi mà còn gặp ai cũng trẫm trẫm ta liền đập ngươi 1 trận ! “ Ta tuy nói vậy, nhưng lại đưa mắt nhìn Tần Thủy Hòang, Tần Thủy Hòang trên bàn ăn thể hiện ra khí phách vương giả thèm thuồng nhìn thiên hạ khiến choLưu bang im re không dám nói lời, hắn liền đáp ứng ta.
“Còn nữa, thấy thứ gì cũng không được lấy dùng, thấy cái gì không biết dùng làm gì cxung không được hỏi lung tung, nhớ trong đầu sau đó về đây rồi hỏi ta. Cuối cùng, vấn đề trọng yếu nhất đó là không được cách ta quá xa.. ờ, cỡ chừng này” ta không biết diễn tả ra sao, đành đi qua đi lại vài bước. “ Thế giới này thực sự rất nguy hiểm ( mau về lại cái thừoi đại của các người đi ! ) “
Kỳ thực ta vẫn muốn giữ lại vài người bên người, nhưung tình huống bây giờ so với cái tên trong truyện ngụ ngôn, vừa dẫn dê, vừa dẫn sói, tay cầm đồ ăn, phải đi qua 1 cây cầu độc mộc còn khó khăn hơn, nếu không vắt hết óc căn bản không thể nghĩ ra ý tưởng gì hay quản chế bọn họ. Cũng may Lưu bang vừa tới, bị ta dọa sợ, Hạng Vũ không thèm chú ý sự thường chỉ tưởng nhứo ngu Cơ, còn lại 3 người kia cũng sẽ không có vấn đề gì.
Ta còn đang cố tìm 2 bộ quần áo thích hợp cho Lư bang Hạng Vũ mặc, bánh bao đã bấm còi ô tô tin tin dưới lầu. Bánh bao không biết lái xe, nhưung ít nhất nàng biết đem xe từ nhà hàng xóm chạy qua đây.
Ta đứng ở chân cần thang, dẫn bọn họ từng bước xuống lầu:” Kinh Kha, ngươi kéo phéc.mơ. tuya quần lên! Doanh ca, huynh đệ ta đem ngươi thể sát dân tình, ngươi không nên bại lộ thân phận, lưu bang…”
Lưu Bang “ ta ta ta ta “
Ta:”….”
Lý Sư Sư ý vị thâm trường liếc mắt ta, vừa giống bảo ta yên tâm về nàng, vừa giống đang cười nhạo ta- dù sao nha đầu này dường như đã hiểu mọi chuyện.
Vì lúc trước ta giải thsich rất tốt, mọi người leo lên xe bình yên không việc gì. Ta vừa đem chìa khóa xe vặn 1 cái, chiếc xe hừ hừu 2 tiếng bắt đầu chạy, bỗng nghe Hạng Vũ phái sau bổng hỏi: “ Ngồi thứ này đi hồ bắc hết bao lâu ? “
Bánh bao quay đầu lại nhìn Hạng Vũ cùng Tần Thủy hòang phía sau nói: “ Muốn quay lại cxung phải đợi hết lũ lụt.. ờ, đúng rồi, sao ta không nghe báo đài gì nói rằng năm nay có lũ lụt nhỉ ?”
Ta dựng đứng lỗ tai, nhưng không dám nói lung tung. Ta chỉ nghĩ Hạng Vũ nhất tâm nhớ Ngu Cơ, hẳn sẽ không việc gì, ai ngờ hắn quá mẫn cảm với nhữung thứu “ biết chạy” như vậy. trên xe trừ bánh bao mọi người đều là lần đầu tiên ngồi lọai xe này. Vừa nghe Hạng Vũ hỏi, mọi người liền vứt sạch mấy cái ước pháp lúc nãy ta nói. Kinh Nhị Sỏa làm khso ta trước tiên, hắn chỉ vào radio trong xe hỏi: “ Trong thứ này cũng nuôi người tí hon ?”. Lưu bang cùng Lý Sư Sư vì ngồi ngay sát ta, ta nghe được họ thì thào với nhau : Lưu Bang hỏi: “ Thứ này vì sao lại cso thể tự chạy ? “ Lý Sư Sư nhỏ giọng trả lời: “ Ta cho rằng có thứ gì bên trong đó phát động ( nói 1 câu liền chuẩn ! ) “ Tần Thủy Hòang nghe 2 người nói với nhau, không cho là đúng lứon tiếng nói: “ Đơn giản tích thực yêu, ngươi không thấy ông Cường lấy cái gia cái trát hắn liệt,yêu tích yêu( đơn giản thôi, ngươi không thấy ông Cường lấy cái thứu gì chọc vào cái lỗ, nó kêu đau rồi chạy sao --__--)”
Ta cẩn thận liếc về phía bánh bao xem ànng phản ứng thế nào, lại thấy nàng cười ha hả, thấy ta nhìn, nàng cười với ta: “ Bằng hữa của anh rất hài hước đó !”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện