[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 10 : Ngu hề Ngu hề nại nhược hà !
Người đăng: Saber
.
Chương 10: Ngu hề , Ngu hề, nại nhược hà !
Lưu Bang ngây ngốc đứng.
Chún ta đã biết, tên này thời trai trẻ là 1 tên du côn vô công rồi nghề, hết ăn lại nằm, làm cha hắn thường xuyên phải nói với hắn: Ngươi còn tiếp tục lêu lổng ta sẽ từ ngươi.
Nhưng tên tiểu tử này nhân duyên thực ra cũng tốt, lẽ ra nên thuộc túyp người đáng yêu dễ gần. Có lẽ do nhiều năm làm hòang đế đầu óc trở nên mụ mẫm. Vừa bị ta dọa như vậy, mặt hắn liền hiện lên 1 lọai biểu thái rất kì lạ: vừa muốn nở 1 nụ cười lấy lòng, nhưng lại theo bản năng làm mặt nghiêm. Ta thấy hắn cxung thật đáng thương, bỏ hắn ra, đến trước Hạng Vũ nói: „ bá Vương huynh, có chuyện gì vậy, chuyện đời trước thôi cho nó trôi qua đi, có điều gì còn vương vấn không nỡ sao ?“
Hạng Vũ ngẩng đầu nhìn thóang qua Lưu Lão Lục, có vẻ rất kiêng kị. Lão Lục dập thuốc, nói: „ Hắn đang có tâm sự, có lẽ không muốn cho ta biết. Ta thực ra có phép đọc ý nghĩ, đáng tiếc mỗi ngày chỉ có thể dùng 1 lần- vừa rồi ta vừa phát hịên ngươi định lấy gạt tàn thuốc đập lên đầu ta“ Hắn đứng dậy nói: „ Ta đi đây, ngươi cũng đừng hận ta. Nếu không phải Hạng Vũ quậy dữ quá, ta cũng không sớm đưa hắn đến gặp ngươi như vậy.“
Lưu lão Lục vừa đi, Hạng Vũ đã nhảy ngay về phái ta, xốc ta lên giữa không trung gầm nhẹ: „ Ngươi đem ta quay trở về ! „ Ta chân đạp cân đẩu vân kêu lên: „ Đem ngươi đi đâu ? „
„Ta phải về chiến trường của ta, ta muốn gặp lại ngu Cơ của ta ! ngươi mau đem ta quay trở về ! „
Ta lập tức nhớ tới những lời Lưu Lão Lục lần đầu gặp ta liền nói với ta, mà hiện tịa xem ra Sở bá vương hùng tâm chưa dứt, nếu thực có thể quay trở lại chiến trường đánh 1 trận, cho dù đem hắn đặt ở Cai Hạ, theo vết xe đổ cũ, cũng chưa chắc hắn cùng Lưu Bang đánh nhau sẽ cho ra kết quả gì. Theo cảm tính mà nói, ta thích Hạng Vũ hơn,mặc dù hắn vào nhà ta coi ta như không phải người vậy .
Chỉ là nếu có thể đem Hạng Vũ trở lại lịch sử, coi như là Diêm vương chức tước cao như vậy cxung không gánh nổi trách nhiệm, cho nên hắn mới tìm ta là dê thế tội.
Ta bất đắc dĩ nói: „ Ta lại không pảhi thần tiên, làm sao có thẻ đem người về hán Triều ? „
Hãng Vũ nghe xong quét mắt nhìn Lưu bang. „ Hán triều ? Nói vậy ngươi cuối cùng thực trở thành Hòang đế ? „ Lưu bang trên mặt lại xuất hiện vẻ mặt „ vừa muốn cười vừa muốn làm mặt ngầu“.
Hạng Vũ quay lại nhìn ta: „ Giang sơn ta có thể cho hắn, ngươi chỉ cần đem ta quay lại quá khứ, ta chỉ cầu Ngu Cơ không chết.“
Ta ngừng giãy dụa, giữa không trung nói: „ Cho dù đem ngươi trở về, người ta mấy chục vạn huynh đệ quần ẩu ngươi 1 người 1 ngựa, rút cục cũng là game over.“ Hạng Vũ cười rộ lên , nhưng trong tiếng cười đầy vẻ hỗn lọan cùng tự phụ: „ Bằng ta cùng ngu Cơ , nếu muốn mở đường máu chạy thật dễ như trở bàn tây, chỉ là khi đó Ngu Cơ thấy ta tráng chí mất hết, muốn lấy cái chết để khích hùng tâm của ta, cuối cùng Hạng mỗ nhận ra sai lầm, hận chết ở Ô Giang. Cho đến mãi khi xuống tới âm tào, ta mới giật mình, cái gì hùng đồ phách nghiệp chẳng qua là mây khói trước mắt, nếu cho ta lựa chọn lại, ta tình nguyện cùng Ngu Cơ quy ẩn sống đời tịch mịch.“
Ta nói: „ Ngươi nói rất cảm động.“
Hạng Vũ 2 mắt phún hỏa: „ Ta lặp lại, ta muốn ngươi đemt a quay trở lại ! „
Ta khoanh tay: „ Dù sao ta làm không được, không sợ nói thật với ngươi: ta căn bản không pảhi thần tiên, đây cũng không pảhi tiên giới.“
„Đây là đâu ? „
„Trung Quốc, nhà cũ của ngươi hiện ở Hồ bắc“
„Chỗ này cách Hồ bắc có xa lắm không ? „
„ Đi xe lửa 20 tiếng- à xin lỗi quên mất ngươi nghe cũng không hiểu, tính ra cưỡi ngựa khỏang nửa tháng. Ngươi đến chỗ đó cũng vô dụng, cho dù ngươi tìm được xương cốt của ngu Cơ đó cũng là di tích quốc gia thôi.“
„Ngươi thực sự không pảhi thần tiên ? „
Ta chỉ vào chính mình hiện vẫn đang lơ lửng giữa không trung nói: „ Ta nếulà thần tiên ngươi nghĩ coi ngươi có thể đối xử với ta như đang làm ? „
Hạng Vũ thất thần thả ta rớt xuống đất, lẩm bẩm „ Nguyên lai ta phá nát âm tào đổi lấy 1 năm sống lại cũng chỉ có thể là „ cẩu duyên tàn suyễn“ ( thành ngữ này có lẽ hắn học được lúc ở dưới Âm phủ, vì mãi tới thời Tống mới có câu này )“ Hán tử thiết diện này liền ôm đầu khó rống lên.
Việc này khiến ta cũng rất đồng tình với hắn- đàn ông có tình có nghĩa như vậy thật sự rất khó tìm, hơn nữa vẫn có thể bảo trì bản sắc anh hùng, muốn khóc liền khóc muốn cười liền cười.
Ta tới bên hắn an ủi vỗ vai: „ Vũ ca, đừng quá thương tâm, chúng ta từ từ nghxi biện pháp. Ngươi nghĩ lại, một khi đã có thể tới đây, chị dâu không chừng cũng có thể tới. Ta thề, nếu nàng tới ta dù táng gia bại sản cũng góp tiền tặng các ngươi 1 chuyến du lịch châu Âu.“
Hạng Vũ ngẩng đầu lên, ôm chặt ta: „ ngươi nói đúng, ta tại sao lại không nghĩ ra ? „ Ta bị hắn ôm bẹp dúm, ta hốt hỏang: „ Ngươi còn không buông ta ra ta liền có thể trực tiếp xuống Âm tào tìm chị dâu cho ngươi.“ Hạng Vũ buông ta ra, xin lỗi „ Thực xin lỗi nah huynh đệ. Ngươi nói quả thực Ngu Cơ có thể tới đây ? „
„Chỉ cần chị dâu còn chưa đầu thai, ta đi cửa hậu hối lộ nhất định có thể đem nàng tới đây.“ Hạng Vũ lại muốn ôm ta, ta liền nhảy ra ngòai 5m tránh thóat. Hắn xấu hổ cừơi cười: „ về sau ngươi chính là anh em ruột của ta.“
Ta nhìn thóang qua bộ giáp trụ t rên người Hạng Vũ cùng hòang bào trên người Lưu Bang, cảm thấy thật đau đầu. Ta đã không còn dư quần áo cho bọn hắn thay, hiện tại „mô-đen“ nhất chính là Kinh Nhị Sỏa, áo adidas, quần jeans Lee´s, quần sịp là ta mua từ siêu thị mua nguyên lô cho hắn ( hắn bây giờ vẫn mặc quần không chịu kéo phéc-mơ-tuya, quần sịp nhất định là phải mặc.). Tần Thủy Hòang kém hơn, mặc 1 bộ đồ vải nylon, quần sịp tòan là quần cũ ta từng mặc. Ta còn vài bộ đồ hiện đang ngâm chừo giặt, căn bản không còn quần áo mùa hè cho Lưu bang Hạng Vũ mặc.
Ta dẫn 2 người rón rén đi lên lầu, đi qua phòng ngủ thứ 1 – bánh bao và Lý mm đã dậy, đang nói chuyện phiếm. Qua phòng thứ 2 – chính là gian nhà kho dùng làm president room cho Doanh béo. Tần Thủy Hòang vẫn còn đang ngủ. Theo lý luận mà nói 3 bọn họ gặp nhau cũng sẽ không thể đánh nhau: Hạng Vũ cùng Lưu bang tuy đều từng trải qua vài dịp lễ lạc của Tần Thủy Hòang , nhưng tuyệt đói không có khả năng gặp hắn chính diện, mà Tần Thỷu Hòang cũng là hòan tòan không biết 2 tên này đã làm trò gì. Nhưng ta vẫn có cảm giác đặt 3 người này ở 1 phòng có vẻ quá mức quỉ dị.
Ta đem bọn họ sang phòng Kinh Kha, nói cho Lưu bang: “ Cách vách có tên mập là Tần Thủy Hoàng, ngươi nếu dám nói lung tung, ta sẽ nói cho hắn biết ngươi đã làm cái gì. Cho dù ngươi đem Trương Lương cùng Hàn Tín cùng tới, 3 người các ngươi combo cũng không đủ hắn ăn 1 bữa đâu. “ Ta lại nói cho hạng Vũ: “ Vũ ca ta biết ngươi là anh hùng cái gì cũng không để ý, chẳng qua chuyện của kiếp trước…” “ Trừ Ngu Cơ ta cái gì cxung không thèm quản, ta sẽ không đi trêu chọc hắn.”
Ta đi vào phòng Tần Thủy Hòang, lấy ra 1 đống quần áo lộn bậy trong tủ, dựng đầu Kinh Kha đang nằm trên giường nghe radio dậy, chỉ vào 2 người nói: “ Thay quần áo này vào. Từ trong ra ngòai không thể mặc thiếu món nào đâu đó.” Hãng Vũ không yên lòng, ta nói gì hắn cxung nghe răm rắp, còn Lưu bang biết ta là VIP, không dám đắc tội ta.
Ta đứng ở phòng khách, trong lòng khó xử. Sau khi Lý Sư Sư vào nhà, ta cùng bánh bao liền phải ngủ riêng, bây giờ lại thêm 2 tên vô công rồi nghề, ta phải ứng đối với nàng thế nào ?
2 người vừa đi ra ta liền biết phải nói thế nào rồi.
Hạng Vũ mặc 1 bộ đồng phục trung học của ta, 2 cánh tay to xé toạc ống tay áo, còn cái quần dài năm đó ta mặc còn thừa cả tấc hắn mặc vào trông như quần đùi lửng. Bộ đồng phục này trông không khác quần áo tiếp tế cho dân thiên tai.
Lưu bang càng nhộn hơn, mặc quần thun áo thun rách.
2 tên này 1 cao 1 thấp, mặt mày uể ỏai, mặc đồ ta đưa xong liền hóa thân thành 2 tên dân tị nạn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện