[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 40 : Tu la cấm khu

Người đăng: mrbxp

Trên trời cuồng phong gào thét lồng lộng. Hoa Lân miễn cưỡng đứng bám trụ. Ngẩng đầu nhìn lên. Thấy trong cuồng phong gầm thét, đang có một vài ánh hồng quang chuyển động đan xen nhau xoay tròn, tả xung hữu đột. Giống như muốn vùng thoát khỏi cơn thịnh nộ của cuồng phong. Nhưng vì cơn bạo nộ của cuồng phong quá dữ dội do đó ánh hồng quang đó vô phương phóng thoát. Hiện tại, Hoa lân cũng đành phải chịu bó tay, đột nhiên phát hiện cơn giận dữ của gió yếu đi rất nhiều, hiện ra năm ánh hồng quang của phân quang kiếm. Quang kiếm vụt qua, vụt lại nháo lọan trong sự lạnh lẽo của cuồng phong. Chợt thấy năm luồng sáng lóe lên, năm thanh phi kiếm phát ra tiếng: - Sưu……sưu…sưu…… Đột ngột quay về trước mặt Hoa lân. "Tranh!" Tất cả năm thanh phân quang kiếm đều cắm dưới chân của Hoa Lân. Hoa Lân mừng như điên. Ngay lập tức, rút Hà chiếu kiếm ra chỉ lên trời. Kiếm khí xung thiên, xé tọac cuồng phong, chia làm hai phần, tạo ra một vết nứt lớn. Lập tức, Hoa Lân bay vụt lên trời, từ trong gió lốc vụt bay vút ra. Chợt thấy truớc mặt có bóng đen đang chạy về phía tây. Hoa lân nổi giận quát: - Có ta ở đây còn muốn chạy? Nói xong, lập tức ngự kiếm đuổi theo. Ở giữa không trung, Hoa lân xạ xuất 5 thanh “ Phân quang kiếm” lao vút về phía đối phương. Nhưng phía trước lại bị một tòa “Phương tiêm tháp” ngăn trở, chợt nghe: "đoạt, đoạt, đoạt…”, năm tiếng vang, tất cả “Phân kiếm quang” đều cắm trên tiêm tháp. Hoa Lân đang lúc thịnh nộ, lúc này bị tiêm tháp ngăn cản, Hà Chiếu trong tay lập tức phẫn nộ bổ xéo ra, chợt nghe “ca sát” một tiếng vang trong trẻo, kiếm quang xuyên thấu qua tháp cao, nửa tòa “Phương tiêm tháp “ nhất thời ầm ầm đổ xuống đất Hoa Lân không đình chỉ, xẹt qua “Phương tiêm tháp” truy đuổi bóng đen phía trước, nhưng thân pháp của đối phương thật sự quá nhanh, mắt thấy tự nhiên biến mất, Hoa Lân phẫn nộ quát: - Còn muốn chạy?.... Tay trái nhanh chóng triệu hồi một thanh phân kiếm quang, rống lớn thét: - Thiên…lí …truy…hồn…thuật… Hàn quang chợt lóe, “Tranh” một tiếng, một thanh “Phân kiếm quang” hóa thành một đạo bạch quang , bắn thẳng đến phía trước Hoa lân bị nó làm cho tức điên lên, trường kiếm đuổi theo, tuy nhiên giờ đã sớm không thấy tung tích của đối phương, nhưng “Thiên lý truy hồn thuật” đã để lại dấu vết, làm cho Hoa Lân có thể tiếp tục truy đuổi. Trong nháy mắt, Hoa Lân đã đi được ngoài mấy trăm trượng, vài cái nhấp nhô lên xuống, đột nhiên trước mắt cũng không còn, phía trước tháp lâm lại xuất hiện một khối đất trống, xa xa dựng thẳng một toàn tế thai cao vút. Trong lòng Hoa Lân vui vẻ, còn tưởng rằng đây là trung ương của trận nhãn, nhất thời đi gần lại vài bước, ai ngờ nhìn kỹ lại, lại phát hiện xa xa phía trước có hai bóng đen một bong người gầy còm trong đó có dáng vẻ bất khuất như thương, một cỗ khí tức cường đại, từ xa xa áp bức mà đến. Hoa Lân cả kinh, lập tức dừng lại. Chỉ vì song phương cách xa nhau như thế, nhưng khí thế lại đang bao trùm lấy mình, có thể thấy được công lực của đối phương hơn mình rất nhiều. Mà cái tên gia hỏa sau lưng hắn, lại đang ôm lấy một cánh tay trái, hiển nhiên là bị trọng thương, nhìn thấy cảnh này, chính là bị “Thiên lý truy hồn thuật” của mình đả thương. Hoa Lân đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của Minh Vương: 'Ngàn vạn lần không thể tiến vào bên phía tây của tháp lâm, bở vì ở bên trong có một Tu la hung ác', nghĩ vậy, Hoa Lân âm thầm kinh ngạc, biết bản thân đã trúng kế của tướng quân, cố ý dẫn dắt mình tới nơi này, người này thật sự âm hiểm cực độ. Lập tức Hoa Lân biết không nên thêm cường địch, vì vậy quay về bóng đen gầy phía trước xa xa hành lễ nói: - Tại hạ Hoa Lân, đã nghe từ lâu công lực của các hạ cao tuyệt, được tôn là đệ nhất cao thủ của Minh Giới, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, khiến ngay cả Minh Vương đều luôn nhắc tới ngài, nói các hạ cương trực ghét xua nịnh, thả nhạc thiên hảo thi, nói ta nếu có phúc gặp được các hạ, nhất định phải nắm bắt lấy thời cơ, hảo hảo thỉnh giáo ngài, không thể tưởng được vận khí của tại hạ tốt như vậy, gặp được các hạ, thật sự là tam sanh hữu hạnh…. Trong lúc Hoa Lân đang vỗ mông ngựa, đối phương như không để lời của hắn vào tai, quát lớn: - Im miệng! Nhìn qua đã biết ngươi không phải là thứ tốt lành gì rồi. … Nói mau, chuôi phi kiếm này có phải của ngươi không? Nói xong trong tay hắn xuất hiện một thanh phân quang kiếm. Hoa Lân vừa nhìn, đương nhiên biết đây là mình vừa rồi thi triển “Thiên lý truy hồn thuật”, phóng ra bảo kiếm, lập tức chỉ có thể gật đầu nói : - không sai, sao nó lại ở trong tay ngài ? các hạ thật sự là lợi hại, dễ dàng đoạt bảo kiếm của ta để dung, quả nhiên khiến Hoa mỗ bội phục. A a a… Ai ngờ nói còn chưa dứt lời, thế nhưng hai tay đối phương bẻ gập, ca sát một tiếng, đưa tay bẻ gẫy “Phân kiếm quang làm hai đoạn tại chỗ, lãnh đạm nói: - Nói như vậy truy hồn thuật vừa rồi cũng là ngươi thi triển sao ? Hoa Lân sửng sốt, nhất thời hổ mục mở lớn, lập tức tiến lên từng bước, nắm chặt Hà Chiếu của mình, suy cho cùng, bản than phải cúi đầu với người ở Minh Giới, nhưng vừa mới luyện thành năm thanh “Phân kiếm quang” chớp mắt đã bị đối phương bẻ gẫy làm hai đoạn, rốt cục lửa giận bốc cao ba trượng, lạnh giọng nói: - Ngươi….. thật sự ngươi bức người quá đáng! Không sai, truy hồn thuật chính là ta phóng đi, nhưng bổn thiếu gia đuổi giết, cũng không phải là ngươi, liên quan gì đến ngươi ? - Ha ha ha… Đột nhiên bóng đen đối diện một trận cuồng tiếu, quanh người lậo tức bắn ra sát khí màu xanh, một cỗ khí tức âm lãnh bức bách mà đến, đúng là ra tay can dự vào. Hoa Lân bất đắc dĩ, chỉ có thể vận khởi hỏa diễm toàn thân chống lại, ở bên ngoài cơ thể nhất thời bao bọc một tầng hồng quang. Với tư thế này, vừa lúc cùng đối phương hình thành thế đối kháng, lãnh đạm nói : - Hoa mỗ trên đường đi qua nơi đây, vốn kính ngươi ba phần, ai ngờ ngươi lại không biết tốt xấu, ngươi cho rằng ta thực sự sợ ngươi? Thường nói ”sư xuất hữu danh, tắc chiến ý dũ nùng" **. Hoa Lân chỉ cảm thấy tức giận trong lòng, lửa giận bốc lên, khí thế dần dần tăng vụt lên, chớp mắt đã ngang ngửa với đối phương. Giữa hai người lập tức hình thành một cỗ ám kính, khiến cho Minh Suất đang xem cuộc chiến lui về phía sau hơn ba trượng. Thấy tình hình này, Minh Suất biết gian kế của mình rốt cục đã thành công. Nhưng hắn chưa cảm thấy hài lòng, đứng ở sau nói: - Tí Hình phải cẩn thận!.... người này không để ngươi trong măt, chính bời vì hắn mang Phần Tinh Luân trong người, ngàn vạn lần không thể cùng hắn đánh bừa! Kì thật không cần Minh Suất nhắc nhở, Tí Hình đã phát giác Hoa lân có chỗ đặc biệt. Phải biết rằng, thuần dương chi hỏa bình thường, tại Minh Giới không thể kéo dài, nhưng toàn thân Hoa Lân nhiệt độ phát ra, lại không có giảm sút, hiện tượng này làm cho hắn thoáng có chút kinh ngạc, lúc này nghe được tên Phần Tinh Luân, nhất thời trong long hưng phấn, vì vậy âm thầm ngưng tụ một cỗ thanh khí ở lòng bàn tay, chuẩn bị tùy thời ra tay. Tí Hình giờ đã luyện tới “Tu La “ thân, cho nên khi đối địch thì không cần binh khí, đều lấy tay không giết địch, mà Hoa Lân có sự khác biệt, hắn chịu ảnh hưởng của Tu Chân Giới, quen sử dụng phi kiếm dài ngăn địch, không chỉ có như thế, thậm chí hắn lại đồng thời giá ngự năm thanh phi kiếm, có thể nói nhất tuyệt tại Tu Chân Giới, lúc này bồn thanh “Phân kiếm quang” phía sau hắn đều đứng ở không trung, tất cả đều phát ra chiến ý lẫm liệt, phảng phất chúng nó cũng có linh tính, đều bị chuyện bẻ kiếm làm cho tức giận. Nói thì chậm, Hoa Lân đã đạt tới trạng thái đỉnh cao, không để đối phương có cơ hội, vì vậy kêu một tiếng, liền ra tay trước. Mũi chân điểm nhẹ, thân thể bay lên trời, người ở giữa không trung, hai ngón tay hợp một, quát lớn : - …..Vạn Kiếm Quyết! "Sưu sưu sưu sưu…." Bốn thanh “Phân quang kiếm" như tia chớp bắn về phía đối phương. Cho đến bây giờ, Vạn Kiếm Quyết của Hoa Lân vốn dĩ đã không còn là của Thục Sơn kiếm pháp nữa, chiêu Vạn Kiếm Quyết này do phi kiếm tạo nên, mũi kiếm sắc bén lóe lên không phải thứ mà pháp thuật có khả năng đạt đến. Tí Hình quả nhiên không dám coi thường, thân ảnh vừa động đã chợt biến mất. Hoa Lân chỉ chảm thấy mắt hoa lên, bốn kiện phi kiếm đều đánh vào khoảng không, "tranh" một tiếng cắm trên mặt đất. Trong lòng cả kinh, thấy một đoàn hắc khí từ bên trái đánh tới, nhanh chóng di chuyển toàn thân mình, tốc độ cực nhanh, không hề dưới Nhâm Vi của Thánh Thanh Viện. Cũng may cảnh giới của Hoa Lân lúc này không phải lúc trước có thể so sánh được. Hắn lập tức nghiêng người lui bước, Hà Chiếu kiếm trong tay lập tức chém ra, tạo thành một màn hỏa hồng kiếm quang, chém thẳng vào bên trái địch nhân. Nói thì chậm, nhưng nhìn vào thì chỉ thấy bóng đen của Tí Hình chợt lóe, thân thể của hắn phảng phất chỉ như một ảo ảnh, bị kiếm quang của Hoa Lân cứ thế nhập vào cơ thể mà xuyên qua. Hoa Lân cũng biết, Tu La chính là cảnh giới chí cao của quỷ hồn, nó lúc này đã luyện thành nhục thân nên cực kỳ khó đối phó. Theo lý thuyết thì mình tuyệt đối không phải đối thủ của nó. Nhưng xem tình hình hiện tại thì nó mới chỉ vừa mới tu luyện thành hình mà thôi, còn chưa đến lúc chính thức phi thăng. Nếu không thì nó cũng sẽ không thể tồn tại ở minh giới được. Nghĩ vậy, đảm khí của Hoa Lân tăng lên, hai ngón tay tạo thế, nhanh chóng điểm về phía bên trái, quát: - Xạ! Bốn thanh Phân Kiếm Quang lập tức từ dưới đất lao lên, đảo chiều mũi kiếm, sưu sưu sưu bắn về phía bên trái của bóng đen, tốc độ cực nhanh, cơ hồ mắt thường không thể nhìn thấy. Điểm chết người chính là bốn thanh phi kiếm của Hoa Lân ẩn chứa một tia hồng quang, tựa như bốn mũi tên lửa, nhanh như thiểm điện bắn tới. Đáng tiếc, vừa nãy một thanh phân quang kiếm của Hoa Lân bị đối phương bẻ gẫy, nếu không năm kiếm cùng xuất, uy lực tất nhiên sẽ tăng lên nhiều. Song, dù sao cảnh giới tu la cũng không phải Hoa Lân có thể so sánh được. Chỉ thấy bóng người phía trước đột nhiên trở nên vô hình, phía trước bị một đoàn hắc vụ bao phủ, một thanh âm như từ nơi xa xăm truyền lại: “Minh, tiến, thiểm!” Hoa Lân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, vô số mũi tên màu đen xuất hiện từ hắc vụ rồi đột nhiên bay tới. Mà "Minh tiến thiểm" của đối phương với "Vạn kiếm quyết" có rất nhiều điểm tương đồng, nhưng diện tích công kích của đối phương thì lớn hơn, số lượng càng nhiều hơn, không chỉ triệt tiêu vạn kiếm quyết của chính mình mà còn phô thiên cái địa bao vây mình trong đó. Lúc này Hoa Lân đã không thể né tránh, nhưng biết tất cả tiễn ảnh của đối phương chỉ là do chân khí tạo thành, uy lực tất nhiên sẽ kém hơn một bậc, sư vương thuẫn trong cơ thể nhất định có thể ngăn cản. Vì vậy hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt Hà Chiếu Kiếm, dựng lên một quang thuẫn trong suốt ở trước mặt, tiễn vũ màu đen gặp quang thuẫn quả nhiên tiên tán. Bỗng một trận âm thanh “Thu thu” truyền đến, Hoa Lân nhất thời cảm thất cật lực phi thường. May là Minh tiến thiểm của đối phương chỉ là chợt xuất, nếu không không biết ngăn cản ra sao. Lại nói trong nháy mắt, Hoa Lân cảm thấy không ổn, đang muốn né tránh thì đã thấy phía trước đột nhiên nổi lên một màng sáng màu xanh, tỏa ra tầng tầng hắc vụ, bao trùm phía trước mặt. Cảnh giới Tu La quả nhiên không vừa, căn bản không để cho mình một cơ hội để thở, thiên nhân hợp nhất, trong nháy mắt chướng phong đã chỉ còn cách Hoa Lân hai thước. Nói thì chậm, hiện tại Hoa Lân đã không thể lùi lại, ngoại trừ đánh bừa thì không còn biện pháp nào khác. Vì vậy vận khởi Thiên cực cửu chuyển thần công của Ninh Niêm Tuyết tuần hoàn hai vòng trong cơ thể, quát lớn: “Kim cương quyết!” “Phanh!” một tiếng nổ lớn vang lên, chân khí kích động, Hoa Lân cảm thấy có một cỗ âm hàn lực nhanh chóng tiến vào kinh mạch, thiếu chút nữa là bị đông cứng tại chỗ, thân thể nhất thời bị chưởng phong của đối phương chấn lui hơn hai trượng. Cũng may là Hoa Lân có hỏa diễm của Phần tinh luân hộ thể, vì thế âm hàn lực nhanh chóng bị trục ra ngoài, nếu là người khác chỏ sợ đã không chịu được một kích của đối phương. Vì thế có thể thấy được thực lực của Tu la, quả thật là ác mộng của người tu chân. Nhìn qua đã thấy, Hoa Lân bị đối phương một chưởng đánh bay, thực lực so sánh với đối phương thực sự là quá kém. Hắn không biết Tí Hình lúc này cũng cảm thấy bất hảo. Chưởng phong của hắn bị cửu chuyển thần công của Hoa Lân làm giảm mất hai thành, hơn nữa hỏa diễm của Phần tinh luân thiếu chút nữa đã rót vào trong cơ thể hắn, quả nhiên là cực kỳ kinh khủng. Hắn hoàn toàn không rõ tạo sao một chưởng đối phương đánh ra lại mang theo hai loại khí tức bất đồng phản phệ, xem ra Kim cương quyết này quả nhiên là khắc tinh của chính mình. Nhưng hắn còn không biết, cửu chuyển thần công của Trữ Tiêm Tuyết tại tu chân giới có thể coi là tâm pháp chí cao vô thượng. Chỉ tiếc là Trữ gia cho tới bây giờ không truyền cho ngoại nhân nên không có ai biết được. Lúc này Tí Hình thoáng có điểm do dự, hiển hiên là trong lòng cảm thấy sợ hãi. Vì vậy song phương âm thầm thở một hơi, đứng xa xa giằng co nhau, không ai dám mạo hiểm ra tay. Trong đó, Hoa Lân tự biết công lực kém một bậc nên đành lấy tĩnh chế động. Tí Hình thì có nỗi khổ chỉ mình mình biết, thấy Hoa Lân tuy bị một chưởng của mình đẩy lui nhưng sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, hiển nhiên là không úy kỵ chưởng phong của mình. Đối mặt với đối thủ như thế không cẩn thận không được. Chú thích: **: xuất sư có tiếng, chiến ý càng cao (chả biết như vậy có đúng không nữa, nhưng nghĩa đen của câu đó là như thế - anhdendem) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang