[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 1 : Huyển Băng chi hồ

Người đăng: vietstars

“Luyện Tâm Điện” vẫn rét lạnh vô cùng, không gian u ám vô cùng mông lung mờ mịt. Hoa Lân dán người vào huyền băng trụ, vô cùng cẩn thận mà nhìn ra bốn phía, cuối cùng thì quyết định trở xuống mặt đất. Như vậy cũng không dễ bị người ta phát hiện. Theo huyền băng trụ chậm rãi tụt xuống, Hoa Lân lúc nào cũng lưu ý động tĩnh xung quanh. Khi hắn mới tụt xuống được gần ba mươi trượng thì phát hiện chung quanh càng ngày càng rét lạnh, cúi đầu xuống chỉ thấy phía dưới là một màn băng vụ mù mịt, luồng hàn vụ xanh biếc khiến y căn bản chẳng thể nhìn rõ cảnh vật bên dưới. Phía dưới phảng phất như là vực sâu không đáy. Hoa Lân dừng lại, y thử dùng mũi chân thử ấn ấn vào màn băng vụ. lập tức đầu mũi chân sinh ra cảm giác vô cùng khó chịu khiến y sợ tới mực phải lập tức rụt chân về. Hắn đang do dự không biết có nên xuyên qua màn băng vụ hay không thì từ phía trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nghị luận ồn ào của rất nhiều người. Chỉ nghe trong đó một thanh âm vang lên: - Mọi người không cần tranh cãi nữa! Bây giờ Nhâm Thu sư thúc mang theo đệ tử của “Trấn Nhâm Tọa” còn ở bên dưới đi tìm tung tích địch nhân. Trừ chỗ này ra thì phía dưới là nơi ở của Thất Điều thần long. Nếu đào phạm thật sự chạy thoát xuống dưới thì chỉ sợ sớm đã bị thần long ăn thịt rồi. Ta thấy mọi người không cần đi xuống… Một người khác tán đồng: - Cù Đình Vệ nói đúng! Chúng ta chỉ cần cẩn thận tìm trong khu vực của mình, mọi người không cần tranh cãi nữa, bắt đầu tìm thôi… Mấy người cùng đồng thanh nói: - Được rồi, bắt đầu hành động! Sưu… sưu… sưu … Những người đó quả nhiên không hề tranh cãi, họ nhằm bốn phương tám hướng nhanh chóng triển khai tìm kiếm. Hoa Lân vốn trốn ở bên huyền băng trụ, hắn cảm giác tim mình đang trầm xuống. Chỉ cần những người này tìm tới, khẳng định sẽ phát hiện ngay hành tung của hắn. Bây giờ hắn cũng không kịp tiến nhập vào huyền băng trụ nữa liền hạ thấp thân thể rồi lập tức trượt xuống màn hàn vụ phía dưới. Một cảm giác cực kỳ lạnh lẽo tập trung quanh thân thể hắn. Hàn vụ xanh biếc xung quanh nhanh chóng tràn lên, Hoa Lân lập tức cảm mình như đang đông cứng lại, bên ngoài lớp da thịt đã ngưng kết thành một tầng băng sương trắng xóa. Nhưng hắn vẫn không dám vận công ngự hàn vì sợ sẽ bị người khác phát hiện. Hắn thả mình tụt xuống, chỉ có vài giây nhưng cảm giác như cả vài thế kỷ, cả người tụt xuống trong nháy mắt. Trên người hắn nhanh chóng đông kết thành một tầng băng dày cộp, phảng phất như biến thành một bức tượng băng. Loáng thoáng nghe thấy tiếng gió vù vù phía dưới, Hoa Lân cảm giác tốc độ tụt xuống quá nhanh. Cũng không biết phía dưới rút cục sâu đến bao nhiêu, nhưng chiếu theo tình hình này, nếu rơi xuống, khẳng định hắn sẽ bị vỡ nát thành từng mảnh “băng”. Cho nên không thể chờ đợi thêm nữa, hắn lập tức vận công đề khí ngự hàn. Hắn chợt hoảng sợ vì phát hiện chân khí trong cơ thể có vẻ không vận chuyển nổi, loại rét lạnh này so với khi ở trong huyền băng trụ chỉ có hơn chứ không kém. Hắn quả thật đã quá mạo muội rồi. Phải biết rằng dù chính đệ tử Thánh Thanh viện cũng không dám mạo hiểm xuyên qua tầng băng vụ này. Không có pháp bảo trợ giúp, kết cục của bọn họ cũng sẽ vô cùng bi thảm. Đang lúc nguy cấp, nội đan kỳ lạ trong cơ thể hắn rốt cục thể hiện tác dụng thần kỳ. Trong nháy mắt, vầng sáng màu trắng phía ngoài cùng của nội đan lập tức khởi động, nhanh chóng hấp thu hàn khí xung quanh. Còn vòng sáng xanh biếc ở giữa liền chuyển hóa tất cả hàn khí thành ngọn lửa đỏ sậm nơi hạch tâm. Lần này, Hoa Lân bị chính chân khí mạnh mẽ trong cơ thể cường hành đưa vào trạng thái không minh. Y đột nhiên phát hiện nội đan của mình đã ẩn ước thành hình, ngọn hỏa diễm đỏ sẫm nơi hạch tâm lại bao phủ quanh một chiếc thủ trạc (1) tinh xảo bằng vàng. Trong óc hắn lập tức thoáng qua một đoạn hồi ức, hắn phát hiện chiếc thủ trạc này vô cùng quen thuộc , khiến hắn vô cùng khiếp sợ… Rút cục hắn nhớ tới cơn ác mộng hồi nhỏ, đó quả thật là một cuộc trải nghiệm của chính bản thân mình. Đêm đó ngẫu nhiên tới bãi tha ma, chiếc thủ trạc tinh xảo đó đã từng cứu mình một mạng, nhưng ngọn lửa đáng chết kia đã làm mình thống khổ suốt mười năm. Còn lúc ở Thiên Sơn, mình và Hà Chiếu Kiếm đã dung hợp lại một cách kỳ diệu, hết thảy những điều đó đều là từ chiếc thủ trạc này mà ra. Hoa Lân tự cảm thấy sợ hãi. Đúng vào lúc hắn vô cùng khiếp sợ thì đột nhiên cảm giác thấy xung quanh dường như sáng lên, bên tai tiếng gió vù vù truyền đến, lúc này hắn mới hiểu là mình vẫn đang rơi xuống rất nhanh. Vừa rồi hắn hắn bị động tiến vào trạng thái không minh cho nên vẫn còn bảo trì được một chút tỉnh táo cuối cùng. Bây giờ trước mắt đột nhiên sáng rực, Hoa Lân lập tức mở trừng hai mắt. Chỉ thấy mình bị rơi ra từ trong màn hàn vụ, cảnh sắc trước mặt rõ ràng vô cùng, bốn phía vẫn là vô số các huyền băng trụ, chỉ khác biệt chút ít so với cái hắn đã thấy trên mặt đất. Hơn nữa mặt đất màu lam nhạt kia đang hung mãnh mà lao tới mình, nếu ngã xuống dưới thì khẳng định sẽ chết không toàn thây. Hoa Lân hít một hơi lạnh rồi nhanh chóng ngưng thần khống chế phi kiếm, lớp băng dày trên toàn thân nhanh chóng tan chảy. Trong khoảnh khắc gần rơi xuống mắt đất, hắn rốt cục cũng khống chế được phi kiếm, nhưng vẫn “bịch” một tiếng vang lên, y vẫn ngã xuống đất. Hoa Lân thầm nghĩ “may mắn”, chỉ chậm một bước thôi có lẽ thần tiên cũng không cứu nổi mình. Cú ngã này khiến hắn mụ mị cả đầu óc, đau đến nhập cốt. Cảm giác toàn thân xương cốt như bị tan rã, cả nửa ngày cũng không đứng dậy nổi. Nhưng đó vẫn chưa phải là quan trọng, hắn không thể nghĩ tới là lại có một con “Băng long” xuất hiện. Chỉ thấy trên bầu trời bạch quang chợt lóe lên, một con Băng long cực lớn chợt xuất hiện trước mặt hắn. Con Băng long này nhìn thấy hắn liền không do dự, dùng cái mũi đen sì của mình ngửi hít hắn một hồi. Hoa Lân vừa thống khổ rên rỉ cả nửa ngày, vừa muốn lấy lòng Băng long này, hết lần này tới lần khác cười toét miệng: - Người mình mà, người mình mà! hắc hắc… Băng long này có vẻ như nghe hiểu được những điều hắn nói, lúc lắc cái đầu trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên “Phác” một tiếng phun ra một ngụm long khí, lúc này mới hóa thành một dải trắng trên bầu trời rồi biến mất vô ảnh vô tung. Hoa Lân trông thật thảm hại! Băng long kia chỉ hắt xì một cái nhưng ngay lập tức đã khiến hắn đóng băng trên mặt đất, cùng với màu lam của nền đất hòa thành một thể thống nhất. Hoa Lân đang muốn giãy dụa đứng lên, đột nhiên thấy trên không trung một nhân ảnh xẹt qua, hiển nhiên là một cao thủ của Thánh Thanh viện còn đang truy tìm mình. Nếu không phải chính mình bị đông cứng trên nền đất xanh bởi long khí thì phỏng chừng lúc này khó thoát khỏi cặp mắt người kia. Sau một hồi, khi người kia đã đi xa, Hoa Lân mới bò dậy từ trong đống băng. Hắn vỗ vỗ trên người vài cái, miệng thóa mạ: - Con mẹ nó! Băng long chết tiệt dám làm đóng băng lão gia. Lần sau nhìn thấy ngươi, nhất định ta phải rút gân rồng của ngươi ra chơi. Bất quá, vừa rồi…. hắc hắc, thôi đi, không so đo với ngươi! Hoa Lân cẩn thận nhìn quanh bốn phía, vừa rồi từ không trung hắn đã thấy một cái hồ nước xanh biếc, trên mặt hồ mấy đám hàn vụ đang bay lượn. Hắn đột nhiên phát hiện mình thiếu nước trầm trọng, cảm giác vô cùng, vô cùng khát. Do đó, hắn liền dán mình vào huyền băng trụ mà nhanh chóng lao về hướng hồ nước. Qua một hồi, rốt cục hắn cũng tới cạnh hồ nước. Nhưng hắn lại phát hiện nơi này càng rét lạnh vô cùng, cả mặt hồ đều phát ra hàn vụ bức nhân, nhưng trên đó lại không hề có một gợn sóng, phảng phất như một cái đầm chết. Hoa Lân trong lòng nhất động liền rút Hà Chiếu Kiếm ra, chậm rãi chọc xuống mặt nước. Chỉ nghe mấy tiếng lạ "ca ca sát ……" vang lên, Hà Chiếu Kiếm lại bị đóng băng làm hắn sợ tới mức phải lập tức thu hồi bảo kiếm. Ai có thể nghĩ rằng cái đầm nước này lại kỳ dị đến thế, hắn vừa mới chọc xuống một chút mà cả thanh kiếm đã biến thành một băng trụ lớn. Mặc dù bảo kiếm đã rút ra khỏi mặt đầm nhưng băng trụ trên thân kiếm càng ngày càng lớn hơn, vượt cả ra mặt sau. Hoa Lân hoảng sợ phát hiện ra mình đã không thể rút bảo kiếm ra được bởi vì băng trụ đã dính liến với mặt nước có chu vi chừng vài chục trượng, với sức người thì thật sự chẳng thể rút ra được. Mắt Hoa Lân nháy mắt vài cái, giờ mới biết đầm nước này không thể giải khát được. Có lẽ nước ở đây là “Huyền Băng tủy” gì đó chăng? Hoa Lân bất đắc dĩ nhìn Hà Chiếu Kiếm của mình bị đóng thành băng trụ thật lớn, trong lòng chợt động, y chợt nhớ rằng các khối băng bình thường đều rất dễ vỡ, có thể dùng đá tảng đánh nát. Nghĩ vậy, chưởng hóa thành kiếm, hướng về băng trụ đánh tới. "Hoa lạp" một tiếng, Hà Chiếu Kiếm rốt cục cũng khôi phục được tự do, nhưng thân kiếm vẫn nằm nguyên trong một khối huyền băng lớn. Còn băng trụ đã chậm rãi chìm xuống, lại hòa tan vào hồ nướcmàu bích lục. Hoa Lân cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn ra bốn phía, thấy rằng mình không hề bị ai phát hiện, nếu không thì đã thảm rồi. Hà Chiếu Kiếm trong tay lại biến thành cả một khối huyền băng lớn, xem ra phải đập bỏ đi mới có thể sử dụng được. Tưởng tượng tới hai chữ “huyền băng”, Hoa Lân đột nhiên nghĩ mình như vừa học được năng lực khống chế nước, loại cảm giác này kỳ lạ phi thường, tựa như có sẵn trong bản thân mình vậy. Vì vậy, hắn run giọng thì thầm với trường kiếm: - Tan ra cho ta… Quả nhiên, huyền băng trên Hà Chiếu Kiếm đột nhiên rơi xuống và “hoa lạp” một tiếng vỡ làm bốn, năm mảnh. Nhưng cầm Hà Chiếu Kiếm lên Hoa Lân cảm giác có điểm không ổn. Trong lòng sợ hãi, y thấp giọng nói: - Đi!” Chỉ thấy Hà Chiếu trong tay có hơi nhúc nhích một chút nhưng vẫn không bay lên. Hoa Lân lúc này mới nhận thấy sự tình thật sự nghiêm trọng. Đang lúc khẩn yếu, mình lại mất đi khả năng khống chế nó, từ nay về sau mà không thể phi kiếm, nếu gặp nguy hiểm khẳng định sẽ lành ít dữ nhiều. Hoa Lân thở dài một hơi, kéo Hà Chiếu Kiếm ra rồi đi vài bước, tiếp theo lại nghĩ ngay tới một vấn đề khó giải quyết, không biết liệu mình có thể thu hồi Hà Chiếu Kiếm vào trong cơ thể không? Nếu không thể thì mỗi ngày phải kéo theo một thanh bảo kiếm không có vỏ hành tẩu giang hồ chẳng phải thật là bất tiện sao? Trong đầu hắn chợt lóe linh quang, đột nhiên nhớ tới trong cơ thể mình có một thủ trạc kỳ quái, nhớ lại khi Nhược Uyên giao cho mình Tu Chân Bí Tịch đã giải thích nguyên lý của không gian pháp bảo cho mình. Bởi vậy, xem ra việc có thể thu hồi bảo kiếm này hay không đều do ngọc trạc trong cơ thể mình quyết định. Hoa Lân nghĩ thông điểm này liền lập tức khoanh chân ngồi xuống, đưa tinh thần chìm vào Không Minh cảnh giới. Sau chốc lát hắn lại thấy nội đan của mình, chỉ thấy nơi hạch tâm thủ trạc tinh xảo kia tán phát ra luồng hỏa diễm bừng bừng. Hoa Lân thấy khí thế bá đạo của nó chỉ có thể cười khổ một tiếng, y thầm nghĩ cái thứ đồ chơi luôn phát ra nhiệt khí đằng đằng này mà không thể đốt cháy tất cả mọi thứ mới là lạ. Tâm niệm chợt động, y nghĩ thủ trạc có thể vô duyên vô cớ chui vào cơ thể mình thì cũng có thể chui ra mới đúng. Hoa Lân thấy mình nghĩ như vậy rất có đạo lý, vì vậy y ngưng tụ tinh thần lực toàn thân, muốn cường hành bắt nó quy phục. Ai ngờ thủ trạc kia sớm đã thông linh, ý nghĩ hắn vừa mới hình thành đã thấy hồng quang chợt lóe, thủ trạc trên nội đan của hắn đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung. Hoa Lân vô cùng kinh sợ, tưởng rằng nó đã rời bỏ mình mà đi, trong lòng y không khỏi bi thương, hối hận một trận rồi lập tức thanh tỉnh lại. Khi mở hai mắt ra thì hắn vừa mừng vừa sợ, phát hiện ra trước mặt mình một ngọn hỏa diễm phập phù, thủ trạc kia đang được ngọn lửa kia vây quanh. Hoa Lân mừng như điên, y nghĩ rằng mình đã chính thức có được thủ trạc này. Nhưng vừa rồi hắn không phát hiện, sau khi thủ trạc rời khỏi nội đan của mình, công lực của hắn đã đại giảm, biến hóa này cho đến lúc chân chính ngộ hiểm hắn mới có thể thật sự hiểu được. Hắn lấy thủ trạc xuống, đặt vào lòng bàn tay rồi cẩn thận quan sát. Chỉ thấy bề ngoài của nó có đồ án được điêu khắc vô cùng tinh mĩ. Mặt trên có hình Hỏa long sống động như đang sống , dưới chân Hỏa long là một ngọn núi lửa cháy bừng bừng, liệt hỏa quả được điêu khắc đến mức lâm li tận trí (2). Hoa Lân lật thủ trạc lên, thấy bên trong nó có ba chữ nhỏ “Phần Tinh Luân”. Hoa Lân lẩm bẩm nói: - Phần Tinh Luân?.... Hình như là đã nghe được ở đâu đó! Ai…. Thôi đi, hay là xem xem nó có tác dụng nào khác nữa không vậy! Vừa nói hắn vừa thi triển một tia tinh thần lực mạnh mẽ, xuyên thấu qua ngọn lửa cháy bỏng, chậm xem xét cấu tạo của Phần Tinh Luân. Ai biết Hoa Lân đột nhiên phát hiện mình đã rơi vào một không gian cực lớn, liếc mắt nhìn lại, ngoại trừ trên bức tường đối diện có treo một cái khiên ra, còn lại là một khoảng không gian trống rỗng không có đồ vật gì cả. Hoa Lân đi đến trước cái khiên, chỉ thấy trên mặt khiên có vẽ một con hùng sư có cánh, dưới chân là ngọn núi lửa với hỏa diệm xung thiên, hình vẽ tinh mĩ như thật. Hoa Lân cười khổ nói: - Cái người đã tạo ra bảo vật “Phần Tinh Luân” này nhất định là một kẻ mê lửa như mạng. Vô luận ở nơi nào cũng đều có khắc hỏa diệm, không chỉ toàn bộ bên ngoài Phần Tinh Luân đều điêu khắc hỏa diệm, đến vật trang sức bên trong này cũng điêu khắc hỏa diệm. Trong đầu Hoa Lân linh quang nhất thiểm, y chợt thốt lên: - Vật trang sức?.... Cái, cái Phần Tinh Luân này rõ ràng là một không gian cất trữ đồ vật, ở chỗ này cần phải để đồ trang sức để làm chi? Nói không chừng tấm khiên này cũng là một bảo vật? Hoa Lân lập tức vực tinh thần lên rồi đưa tay hướng về tấm khiên trên tường mà chộp tới. Ai ngờ, ngón tay còn chưa động đến tấm khiên thì một đạo hồng quang đã hiện lên đẩy bàn tay hắn ra xa hai thước. Hoa Lân giận dữ dùng sức chộp tới, lúc này lại càng thảm, hắn cảm giác lực đạo của mình bắn ngược trở lại. “Phanh” một tiếng, Hoa Lân chổng bốn vó lên trời. Ngay sau đó hồng quang chợt lóe lên, tinh thần lực của Hoa Lân cũng từ trong thủ trạc xuất ra, sau nháy mắt y đã trở về với hiện thực. Mặc dù không thể lấy được tấm khiên kỳ lạ kia nhưng Hoa Lân vẫn vui vẻ khác thường, bởi vì hắn đột nhiên hiểu được cảm giác của tiên nhân, từ không có gì biến xuất ra các vật gì đó tất cả đều là bởi có không gian pháp bảo hỗ trợ. Mà thủ trạc mình đang có tại Tu Chân giới cũng là vật hãn hữu, chẳng những có thể hỗ trợ cơ cốt của mình mà còn có thể trừ ma, thủ trạc này khẳng định là một loại bảo khí. Nếu nó có thể đưa mình phi hành, nếu nó còn có năng lực công kích siêu cường, vậy nó có thể đúng là một món “tiên khí”… Nhưng liệu có thể không? Hoa Lân kết luận là… không thể! Hiện tại, Hoa Lân rốt cục hiểu được, chỉ cần một chút tinh thần lực thôi, hắn có thể dễ dàng mở ra pháp bảo không gian trữ vật. Nhưng bởi vì tình hình bây giờ rất không ổn cho nên hắn không dám nghiên cứu sâu. Hắn liền đưa một cỗ tinh thần lực cường đại vào để mở trữ vật không gian thủ trạc ra, quả nhiên trước mặt liền xuất hiện một lỗ đen thật lớn. Hoa Lân tay cầm Hà Chiếu Kiếm do dự một lát, lấy tất cả các khối huyền băng vỡ vụn trên mặt đất ném vào trong không gian trữ vật, y thầm nghĩ thứ đồ chơi này có lẽ sẽ hữu dụng trong tương lai. Thu thập xong, Hoa Lân nhìn qua xung quanh rồi quyết định lập tức trở lại bên bờ Luyện Tâm điện tìm đường ra. Bởi vì vừa rồi thấy có bóng người bay về phía bên trái cho nên hắn đi theo hướng ngược lại, nhanh chóng hướng về phía phải mà vội vã lao đi. Mới chạy được mấy chục trượng, y đột nhiên nghe thấy một trận thanh âm “két két” từ phía trước truyền tới, Hoa Lân hoảng sợ nhìn đi nhưng lại không thấy có động tĩnh gì…. Cẩn thạn tìm kiếm một hồi y mới phát hiện bên hồ có một động vật khéo léo dễ thương đang liều mạng đào một cái rãnh nhỏ. Từ miệng nó phát ra âm thanh ô ô, hiển nhiên rất muốn uống nước trong hồ nhưng lại sợ chính mình bị đóng băng trong đó, cho nên mới đào một cái rãnh nhỏ để dẫn ra một ít “huyền băng chi thủy” mà uống. Ánh mắt Hoa Lân chợt sáng lên, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ gặp loại động vật này. Trên người nó khoác lân giáp màu xanh nhạt, trước sau có bốn chân có vuốt, nhìn qua có điểm giống bộ dạng của xuyên sơn giáp. Nhưng động tác của nó linh hoạt hơn so với xuyên sơn giáp. Mặc dù cái đầu tròn của nó làm cho người ta có cảm giác vụng về nhưng đôi mắt thật to của nó lại có vẻ đặc biệt đáng yêu. Lúc này nó đang dùng chân trước liều mạng đào bới về phía hồ, động tác có vẻ cấp bách phi thường. Hoa Lân lặng lẽ bước tới, mặc dù khoảng cách còn tới hai trượng nhưng động vật này đã phát hiện thấy không ổn, nó lập tức dừng tất cả cử động lại, ngẩng cái đầu trông có vẻ ngốc nghếch lê n nhìn. Hoa Lân thấy nó cảnh giác nhìn mình, bốn chân móng vuốt cong lại, thân hình thì co vào, rõ ràng là bộ dạng trước khi chạy trốn. Hoa Lân lập tức hướng về nó mà cười thân thiện, thấy nó đào cả một hồi trên mặt đất mà mới chỉ sâu có hai tấc, muốn dẫn được nước ra ít nhất phải vài canh giờ nữa. Hoa Lân đột nhiên nhớ tới không phải đang có một ít Huyền Băng Tủy sao? Mặc dù đã biến thành khối băng nhưng có lẽ có thể cho động vật nhỏ này ăn được. Vì vậy, y lại mở Phần Tinh Luân và lấy ra một khối huyền băng thạch, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, sau đó lùi lại vài bước xem nó sẽ có phản ứng thế nào. ------- 1. Vòng tay 2. Nói chung là vô cùng đẹp Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang