[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 9 : Chương 1 Thủy hỏa tương trùng

Người đăng: vandai79

Trong giây lát, hai người lại đem công lực ngưng tụ trong lòng bàn tay rồi đứng từ xa đối mặt nhau. Hoa Lân khẽ nghiêng người rồi cầm kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, hai mắt chăm chú nhìn vào đối phương. Trường kiếm trong tay Hoa Lân từ từ đỏ rực lên, trong phút chốc đã dấy lên liệt hỏa bừng bừng, nhiệt khí bức thẳng ra xa mấy trượng. Chưởng tâm của tên đối diện nâng lên hai luồng quang quyển màu đen tuyền, công lực tinh thuần bao phủ lên thân ảnh của hắn, từ xa nhìn lại chỉ thấy phiêu hốt bất định, vô pháp nhận ra tướng mạo. Sát khí của song phương phát ra làm cho Minh Suất đang quan chiến cũng phải lui về sau mấy trượng. Một trận gió lạnh thổi qua, vài chiếc lá vàng khẽ lăn trên mặt đất, ai ngờ rằng những chiếc lá khô này lập tức bị kiếm khí làm cho tan thành tro bụi. Lúc này Hoa Lân lại bồn chồn lo sợ, bây giờ tinh, khí, thần của hắn đã đạt tới trạng thái đỉnh phong nên chân khí tiêu hao tất nhiên rất lớn liền không dám chậm trễ dậm chân một cái rồi hét lớn. Thân thể Hoa Lân đằng không bay lên, người còn đang ở giữa không trung đã nâng kiếm chém liên tục ba nhát tạo thành ba đạo tàn ảnh với kiếm quang rực cháy hóa thành cơn sóng cuồn cuộn ụp thẳng toàn thân đối phương. Nhưng Hoa Lân biết, ba chiêu này nhất định vô hiệu nên lập tức không đợi đối phương biến chiêu mà bất ngờ quát lớn: - Phi kiếm… xuất! - Vù vù vù vù… Hàn quang chợt lóe, bốn thanh Phân Quang kiếm phóng ra như chớp theo đầu ngón tay của Hoa Lân bắn tới bên trái của đối phương như đã dự đóan đối phương nhất định tránh về hướng này. Từ trước tới nay Túy Kiếm tâm pháp của Hoa Lân chưa bao giờ thất thủ nhưng lúc này đã có ngoại lệ. Trong ý nghĩ của hắn thì hắc y nhân kia là người trong Minh giới nên nhất định thân thể sẽ thuộc về âm hàn, đương nhiên phải sợ hãi “Phần Tinh chi hỏa” của mình mà không dám đỡ kiếm khí. Nhưng không ngờ tới người này lại tiến lên trước một bước rồi giơ hai tay lên, dùng hai luồng quang quyển màu đen trong lòng bàn tay ngạnh tiếp ba kiếm của hắn. - Choeng... choeng... choeng... Một đợt âm thanh nặng nề phát ra do hỏa hồng kiếm khí đánh lên hắc quang, nhưng dường như chúng không bị chịu lực mà chỉ rung lên một hồi. Hoa Lân hơi sững sờ, trong lòng có chút khác thường. Buồn cười nhất chính là bốn thanh phi kiếm của hắn phóng ra... mà toàn bộ lại đều cắm ở “bên phải” của hắc y nhân, giống như là một trò đùa vậy. Hắc y nhân kia cũng sửng sốt không rõ hành động của Hoa Lân có dụng ý gì. Thấy Hoa Lân đang ngây ngây ngốc ngốc, hắn liền phá không bay lên, thân ảnh nhoáng một cái đã như thiểm điện phóng tới. Lúc thân thể hắn còn đang ở trên không thì bàn tay đã ngưng kết một luồng chân khí màu đen tuyền, lăng không đánh tới Hoa Lân rồi lớn tiếng hét: - Hắc, Long, Ba…! Đã mất tiên cơ, Hoa Lân lại chợt thấy chiêu thế của đối phương như sấm sét bổ tới nên nhất thời hốt hoảng không kịp thu kiếm ứng chiêu mà chỉ có thể dùng hai tay đỡ lấy, quát lớn: - Con bà nó… Xem Kim Cương Huyền của ta đây! “Uỳnh” một tiếng, hai luồng chân khí một đen một đỏ va vào nhau, đầu tiên không khí xung quanh bị co rút lại trong giây lát rồi bất ngờ nổ tung, một tầng sóng xung kích lập tức lan tỏa khắp tứ phía. Trong tràng lập tức nổi lên một trận cuồng phong, cát bụi mịt mù, trong lúc nhất thời không thể thấy rõ thân ảnh của bất kì người nào. Đến khi gió bụi lắng xuống đã thấy trên mặt đất có một cái hố to và Hoa Lân đã không còn ở chỗ đó nữa. Không phải do thân pháp của hắn cao cường mà do hắn bị kình khí cường đại chấn bay ra khỏi tế đài. Lúc rơi xuống đất, cả người Hoa Lân cực kỳ nhếch nhác, liên tiếp lăn trên mặt đất mấy vòng rồi mới miễn cưỡng đứng thẳng lên, há mồm phun ra một ngụm tiên huyết. Hắc y nhân ở đối diện nhẹ nhàng hạ xuống lòng hố, sắc mặt có chút khác thường, lúc xanh lúc tím, một hồi lâu sau cũng không di chuyển nổi đến nửa bước. Lần này Hoa Lân bị người ta chấn bay ra khỏi tế đài, nghĩ rằng việc bị đánh bay thật là vô lý nên lập tức nộ hỏa bừng, hai mắt lóe lên sắc đỏ, đồng thời hắn cảm thấy hai đạo chân nguyên “Thủy”, “Hỏa” trong nội thể chấn động kịch liệt, điên cuồng hét lên một tiếng: - ...Đoạt, Mạng, Tới! Tiếng còn chưa đến, cả thân Hoa Lân đã lao tới, toàn thân hỏa quang nóng rực bao quanh, lòng bàn tay xuất ra nhiệt diễm bức nhân, tấn tốc đánh tới, cái bộ dạng liều mạng của hắn này làm cho hắc y nhân và Minh Suất đều cảm thấy sợ hãi. Chỉ nghe “Bình bình bình…” liên tục, Tí Hình đã bị chưởng phong của Hoa Lân chấn bay về phía sau, khi rơi xuống đất thì đã là mép của tế đài. Khóe miệng Tý Hình chảy ra một dòng máu đen, hiện tại chỉ cần Hoa Lân bổ thêm một chưởng nữa thì nhất định sẽ làm cho hắn phải rơi xuống đài. Dù vậy nhưng bây giờ Hoa Lân tuy có tâm nhưng chân khí trong cơ thể lại cuồng loạn, toàn thân dường như sắp nổ tung… Lúc này trong đầu hắn đột nhiên lóe lên ý niệm... tựa như nghe thấy Ninh Tiêm Tuyết nói gì đó bên tai mình nên trong lòng sợ hãi. Rốt cuộc hắn cũng biết mình đã dụng công quá độ nên đã tới bên bờ tẩu hỏa nhập ma, nếu lại cường hành xuất thủ thì khẳng định kẻ chết trước lại là chính mình. Thêm nữa hắn đã bị đối phương đánh cho hộc máu nên cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực đã tiêu tán quá nửa. Trong đầu Hoa Lân chấn động một cái rồi hoàn toàn thanh tỉnh, sau đó lại cảm thấy sợ sệt... Hắn thấy nếu vừa rồi mình thực sự bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ theo lời của Ninh Tiêm Tuyết thì đến cả thần tiên cũng không cứu được. Nghĩ tới chuyện này, Hoa Lân thầm lau mồ hôi lạnh. Mặc dù cả người đã thanh tỉnh nhưng chân khí trong cơ thể càng ngày càng khó khống chế nên Hoa Lân đã âm thầm vận khởi tâm pháp của Ninh Tiêm Tuyết, một lúc lâu mới miễn cưỡng ngăn chặn chân nguyên trong nội thể tán loạn. Ngẩng đầu nhìn lên, Hoa Lân thấy hắc y nhân ở đối diện đã sớm ổn định được hô hấp, chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn, dường như đang do dự không biết nên tiếp tục xuất thủ hay không? Lúc này Hoa Lân lại sinh ra một tia hảo cảm kỳ lạ đối với hắn, ít nhất hắn cũng không phải là kẻ lợi dụng lúc người khác lâm nạn mà hành sự. Song phương lại đứng xa đối mặt nhau, cả hai người đều chưa có chủ ý chắc chắn có nên đánh nữa không... Chính vào lúc này, Minh Suất quan chiến ở bên ngoài sợ họ dừng tay nên gấp giọng thúc giục nói: - Tí Hình, ngàn vạn lần không nên nương tay, hãy dùng Tu La chưởng đối phó với hắn đi!... Tiểu tử này dám kiêu ngạo xông vào Minh giới của chúng ta, thật không cho ai vào trong mắt cả. Ai ngờ lời này nói ra lại đem tới hiệu quả trái ngược, Tí Hình nghe vậy không nhịn được quay đầu trừng mắt nhìn Minh Suất một cái rồi triệt thoái công lực toàn thân và quay đầu về phía Hoa Lân quát: - Ngươi đi đi! Khẩu khí giống như là dùng mệnh lệnh. Hoa Lân sửng sốt, cảm giác đối phương thả cho mình một lối thóat nên trong lòng cảm thấy không thỏai mái, lãnh đạm nói: - Bản thiếu gia muốn đi thì sẽ đi, không ai có thể ngăn ta được ta. Khụ khụ… khụ.. chỉ bằng ngươi sao? Còn không có bản lãnh này. Huống hồ ngươi, ngươi, khụ khụ khụ… Vốn hắn còn muốn nói “Ngươi làm gãy một thanh bảo kiếm của bản thiếu gia, món nợ này nhất định phải tính toán rõ ràng.” Nhưng nội lực lại chưa cân bằng, hô hấp không liền lạc. May là Hoa Lân thiên tính vốn hiền hòa, nhớ tới đối phương vừa rồi quả thật không thừa cơ xuống tay với mình. Hơn nữa hắn biết nếu mình lại tiếp tục giao thủ thì sẽ không có phần thắng, đánh tiếp không có lợi gì, huống hồ chúng nhân ở “Mê Tiên trấn” còn đang đợi hắn trở về, hắn chết thì không sao nhưng chỉ sợ liên lụy bọn họ không thể chạy thoát. Hoa Lân thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn. Hoa Lân đang muốn nói mấy lời lịch sự, ai ngờ Tí Hình dùng sức vung tay lên, quát lớn: - Ngươi cút mau!... Bổn tọa không muốn bị người khác lợi dụng, hôm nay cũng không muốn giết ngươi. Nếu như ngươi không phục, chúng ta có thể ước định tái chiến! Hoa Lân sửng sốt, sắc mặt lại biến đổi, trầm mặc trong chốc lát, rồi đành chịu nói: - Thôi, bản thiếu gia mang việc gấp trong người phải lập tức rời khỏi đây. Việc làm gãy kiếm, ta không cùng ngươi so đo nữa, đến lúc cáo từ rồi! Nói xong Hoa Lân xoay người, đang muốn bước đi ai ngờ ngực tê rần, thiếu chút nữa lại phun huyết ra. Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì hơn là hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi thẳng về phương xa… Minh Suất thấy bọn họ dường như còn muốn giao thủ nên đang dương dương tự đắc, không nghĩ tới Tí Hình lại để thả cho Hoa Lân đi như thế, tức giận thầm nghiến răng. Nhưng vì hắn sợ Tí Hình trở mặt, không thể làm gì tốt hơn là lặng lẽ rời đi... nhưng hắn vẫn ngoan cố bám sau lưng Hoa Lân ở phía xa, chuẩn bị nghĩ tới biện pháp ám toán. Hoa Lân rời khỏi tế đài, đi được khoảng mười trượng, thấy dưới chân mềm nhũn, mới phát hiện mình bị nội thương trầm trọng. Lúc này lại cảm thấy sau lưng có người theo dõi liền nghĩ Minh Suất vẫn còn muốn gây chiến nên trong lòng chớp động, không quay đầu, lạnh lùng nói: Ngươi nghe ta nói đây, tốt nhất là lăn xa ta ra một chút, chớ có để ta lại thấy ngươi trên đường. Nếu không, cẩn thận bản thiếu gia sẽ thực sự giết ngươi! Bằng vào tu vi của ngươi, cho dù xách dép cho Tí Hình cũng không xứng... Lăn đi! Minh Suất ở phía sau sửng sốt, không nghĩ rằng Hoa Lân phát hiện ra sớm như vậy, hình như thương thế không có vấn đề gì. Lúc trước Minh Suất cũng đã thấy tiên thuật của Hoa Lân xuất chúng thế nào, hơn nữa “Phần Tinh Luân” lại là khắc tinh của y nên thầm kinh hãi, quả nhiên cũng không dám theo nữa, âm thầm lùi về phía xa. Hoa Lân làm bộ không có việc gì vẫn đi nhanh về phía trước, chỉ là hắn cảm thấy cước bộ càng lúc càng nặng, giống như kéo theo tảng đá mấy ngàn cân vậy. Vất vả lắm Hoa Lân mới đi được gần mười trượng, thấy không thể đè nén nội thương được nữa nên dừng chân trước một tòa thạch tháp…. Vừa tới nơi, Hoa Lân khó khăn nhấc tay vịn vào bờ tháp lạnh như băng rồi thở hổn hển, bỗng hắn thấy trước mắt hoa lên liền dùng lưng tựa vào bờ tháp, vất vả ngồi xuống. Lúc này, Hoa Lân không biết Minh Suất có theo tới không? Biết thương thế bản thân quá nặng, nếu không lập tức điều tức thì sợ không có cách nào đối mặt với nguy hiểm phía trước, tại cái thế giới âm lãnh này nếu như hắn khinh suất thì ngay cả kẻ nhặt xác cũng không có ai. Vì vậy Hoa Lân xoay tay đem Hà Chiếu Kiếm cắm ở ngay trước mặt rồi mang bốn thanh phi kiếm bày thành một hàng và nhanh chóng khoanh chân liệu thương. Quanh tháp một màn yên tĩnh, thiên địa vạn vật tựa như đều ngừng lại... Tuy Hoa Lân điều tức nhưng cũng phân ra một bộ phận thần thức để cảnh giới xung quanh, nhưng vì thương thế quá nặng nên bất tri bất giác đã hoàn toàn chìm vào trong trạng thái không minh. Bỗng phía xa xa có một bóng đen âm thầm đi tới nhưng hắn không hề phát hiện ra… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang