[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 6 : Chương 8 Thệ phá kỳ trận

Người đăng: Phong Lưu Tiên Tử

Phía nam khu nhà là một mảng rừng cây u ám, Hoa Lân từ trên không trung nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một đạo bạch quang “vù” một tiếng, trong nháy mắt đã tiến vào khu nhà hoang. Với tu vi của Hoa Lân mà cũng không thấy rõ nó là vật gì, trong lòng cả kinh nghĩ thầm: - Cái gì thế này? Làm sao tốc độ lại nhanh như vậy? Hắn lập tức không kịp nghĩ thêm, nhanh chóng hướng rừng cây phóng tới. Vừa phi hành đến phía trên rừng rậm, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất có bốn thi thể, trên ngực đều có một lỗ thủng, máu tươi đang tuôn chảy ào ạt, xem ra có vẻ chết chưa lâu. Ngoại trừ bốn cỗ thi thể, còn có một kẻ may mắn sống sót, đó là một thiếu niên tay cầm cung tên. Bả vai gã bị đâm một vết sâu thấu xương, nhưng tay phải vẫn nắm chặt lấy một thanh trủy thủ, hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, giống như đang cảnh giác với cái gì đó… Hoa Lân đang định hạ xuống hỏi thăm tình hình, ai ngờ hai chân còn chưa chạm đến ngọn cây, trước mắt cảnh sắc đột nhiên đại biến. Đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy tất cả đều là rừng cây rậm rạp, chẳng thấy những thi thể và gã thiếu niên kia đâu nữa. Thu Uyển Ly lập tức cả kinh kêu lên: - Mau… mau… bay lên đi, thật là sợ chết đi được! Hoa Lân chấn động, lúc này mới nhớ tới trận pháp còn chưa bị phá giải, cứ thế đi xuống, đương nhiên là không nhìn thấy gì cả. Hắn đành phải mang Thu Uyển Ly bay lên trời cao… Trong nháy mắt, cảnh tượng lúc nãy lại hiện ra phía dưới. Gã bị thương kia hình như cũng nghe được Thu Uyển Ly hét lên, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhưng chỉ là tùy ý đảo mắt qua, dường như không nhìn thấy Hoa Lân đang đạp kiếm phi hành. Tình hình thật sự là quái dị, Hoa Lân có thể nhìn thấy đối phương rõ ràng, nhưng đối phương lại không nhìn thấy hắn. Chỉ thấy cơ mặt gã thiếu niên kia co rúm vì sợ hãi làm khuôn mặt trở nên méo xệch. Gã hoảng sợ nhìn xung quanh, trong tay cầm chủy thủ, kích động gào lớn: - Ra đây! Ngươi ra đây mau cho ta!.. Ta không sợ ngươi, có giỏi thì đến đây! Thu Uyển Ly cảm thấy kỳ quái nói: - Hả? Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy chúng ta sao? Hoa Lân gật đầu nói: - Trận pháp phía dưới quả nhiên lợi hại, có thể mê hoặc thị giác của chúng ta… Nhưng điểm quan trọng nhất là trận nhãn của trận pháp này chính do ngôi mộ kia tạo thành, khó trách âm khí cường thịnh đến vậy. Chúng ta phải vô cùng cẩn thận mới được! Lúc này thiếu niên phía dưới vẫn đang vung vẩy chủy thủ trong tay, mặc kệ máu tươi trên vai trào ra không ngớt. Cứ thế này, chỉ một lúc nữa gã chắc chắn sẽ mất máu mà chết. Rốt cục, Hoa Lân cao giọng nói: - Tiểu huynh đệ! Ngươi không sao chứ? Mau mau băng vết thương lại đã! Thiếu niên trên mặt đất kia đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhanh chóng đảo qua bầu trời đêm, cười điên cuồng nói: - Ha ha ha… Ngươi đến mau cho ta, đến mau! Muốn lão tử bỏ cuộc ư? Không dễ dàng vậy đâu! Chủy thủ trong tay gã vẫn đang khua loạn xạ. Thu Uyển Ly cười duyên nói: - Hoa ca ca! Hắn cho rằng huynh muốn hại hắn, hi hi hi… Hoa Lân cố ý nghiêm mặt, nói: - Uyển nhi… Ngươi vừa gọi ta là gì? Lại quên rồi sao? Thu Uyển Ly sửng sốt, đột nhiên tỉnh ngộ, bĩu môi nói: - Sư phụ thối! Sư phụ xấu xa! Hừ… Hoa Lân cũng chẳng còn cách nào đành phải làm như không nghe thấy gì. Lúc này thiếu niên phía dưới đã lâm vào trạng thái cuồng loạn, lớn tiếng cười nói: - Ngươi ra đây mau cho ta, ra đây mau! Ha ha ha…. Ta không sợ ngươi đâu! Hoa Lân nghĩ thầm nếu không mau xuống cứu người thì có lẽ kẻ cuối cùng sống sót cũng xong luôn, vì vậy hét lớn một tiếng: - Tiểu huynh đệ đừng lo! Ta xuống cứu ngươi đây! Nói xong ngắm chính xác khoảng đất trống phía dưới, nhanh chóng hạ xuống. Hoa Lân hiểu rất rõ rằng khoảng đất trống phía dưới tuyệt đối thật sự tồn tại, dù có sinh ra ảo giác, nhưng vị trí dứt khoát sẽ không thay đổi. Vì vậy, hắn mang theo Thu Uyển Ly dứt khoát vọt xuống. Đột nhiên, một đạo hàn quang từ dưới chân đánh úp lại. Thiếu niên kia không để ý, vung đao chém bừa, xem tất cả những kẻ xâm nhập đều là địch nhân. Nhưng Hoa Lân sớm biết sẽ có tình trạng này nên chân phải xuất ra một đạo kình phong, đánh thẳng vào cổ tay đối phương. Chỉ nghe “soạt” một tiếng, chủy thủ kia đã văng ra, bắn vào gốc cây bên trái. Không ngờ, thiếu niên kia cũng phản ứng cực nhanh, lập tức giương cung lắp tên, một mũi sắc bén nhắm thẳng Hoa Lân. Chỉ nghe “băng” một tiếng, mũi tên nhanh chóng lao tới. Hoa Lân chân đã chạm đất, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy mũi tên, chưa kịp nói gì, thiếu niên kia tiếp tục hét lớn một tiếng: - Nhật Nguyệt liên cung! Chỉ thấy hắn quơ tay rút ra ba mũi tên, liên tục xạ ra… Thu Uyển Ly cười nói: - Sư phụ! Hắn thật sự muốn bắn chết người đó! Hoa Lân không đáp, chỉ nghe “vù vù vù…” ba mũi tên hóa thành ba đường kẻ trắng, phá vỡ không gian, lao tới như chớp giật. Thiếu niên kia dường như biết ba tiễn này không thể có hiệu quả, tiếp tục đưa tay ra sau, giương cung lắp tên. Ba mũi tên trước thất bại, lập tức ba mũi tên sau đuổi theo. Tổng cộng sáu tiễn này, tốc độ thực sự làm cho người ta phải kinh hãi… Nhưng Hoa Lân tay phải đã cầm Hà Chiếu kiếm, khóe miệng nhẹ nhàng hiện ra nét cười, vung tay vẽ ra một đạo hàn quang. Chỉ nghe “canh canh canh canh…” mấy tiếng, mười hai đoạn tên gãy giữa không trung đều rơi xuống. Thiếu niên kia hoảng sợ, đưa tay ra sau muốn lấy thêm tên, chợt phát hiện trong bao tên chỉ còn một mũi tên duy nhất, vì vậy lạnh lùng nói: - Chúng ta vô oán vô cừu, sao muốn gia hại năm huynh đệ bọn ta? Cho dù Tam ca ta hôm nay đắc tội với ngươi, nhưng cũng đâu cần đuổi tận giết tuyệt chứ?.... Nạp mạng đi! Nói xong, hắn vẫn cố chấp, bắn nốt mũi tên cuối cùng... Hoa Lân vung tay gạt luôn mũi tên cuối này, cả giận nói: - Huynh đệ! Ngươi thật sự nghĩ rằng giết được ta hay sao? Thiếu niên kia đúng là người Hoa Lân gặp sáng nay, Tiễn Duyệt. Lúc này hai mắt gã đỏ ngầu, giận dữ hét: - Cho dù hôm nay không giết được ngươi, sau này có thành quỷ cũng phải vì các huynh đệ mà báo thù. Hoa Lân chưa kịp trả lời, Thu Uyển Ly trong lòng hắn đã bĩu môi nói: - Hừ!... Cho dù người biến thành lệ quỷ, cũng không phải là đối thủ của sư phụ ta! Hoa Lân lúc này mới phát hiện Thu Uyển Ly đang nằm gọn trong lòng mình, vì vậy nhanh chóng đẩy nàng ra xa hai thước, nghiêm trang nói: - Tiểu huynh đệ! Ngươi hiểu lầm rồi! Hãy băng lại vết thương đi đã. Nếu còn muốn động thủ, ta ở đây này chờ ngươi. Tiễn Duyệt nhìn nhìn miệng vết thương trên vai, lại nhìn nhìn Hoa Lân, mắt chợt tối sầm lại… Thu Uyển Ly bị Hoa Lân đẩy ra không ôm nữa, lập tức quay về phía Tiễn Duyệt, cao giọng mắng: - Hừ! Thật chẳng biết tốt xấu, ngươi chết cũng đáng mà! Hoa Lân âm thầm đổ mồ hôi, nghĩ thầm đồ đệ này tương lai chắc chắn là một đại phiền toái. Tiễn Duyệt rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, nhưng vẫn đề phòng Hoa Lân, chân tay luống cuống tự băng bó vết thương. Hoa Lân đột nhiên cười nói: - Để ta băng giúp ngươi!… Băng như ngươi thì mặt sau vết thương có kín đâu. Ha ha… Tiễn Duyệt đột nhiên thở dài, nghĩ thầm nếu đối phương muốn giết mình, có lẽ bản thân đã sớm bỏ mạng rồi, vì vậy gật đầu nói: - Vậy… Vậy phiền ngươi! Đến tận lúc này, gã mới chịu từ bỏ thái độ thù địch. Hoa Lân xé một mảnh vạt áo, điểm một chút Ngọc Linh cao cho gã, một mặt nhìn dò hỏi: - Các ngươi làm cái quỷ gì vậy? Thực ra đã gặp phải chuyện gì? Tiễn Duyệt quay đầu nhìn bốn cỗ thi thể cách đó không xa, bi thương nói: - Ai! Ta đã sớm khuyên bọn họ, nơi này khẳng định có điều bất ổn nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác bỏ ngoài tai… Hoa Lân nhanh chóng giúp hắn băng bó xong, vội vàng hỏi: - Cái gì?… Ngươi nhìn thấy cái gì? Tiễn Duyệt trong mắt hiện lên một cơn hoảng sợ, run giọng nói: - Ta… Ta chỉ thấy một đạo bạch quang, căn bản không thấy rõ là cái gì… Vốn năm người bọn ta đang điều tra tại khu nhà hoang này, ngờ đâu khi trời tối, khoảng rừng cây này phát ra ánh sáng xanh kì quái. Vì vậy chúng ta hướng theo đi tới… Không ngờ khoảng rừng cây này có ma chú, chẳng những không tìm được cái gì phát sáng, ngược lại đường về cũng không tìm thấy… Sau đó một đạo bạch quang hiện lên. Đại ca đi phía trước đột nhiên kêu thảm lên một tiếng, chúng ta đều không kịp phản ứng, tiếp đến Đằng tam ca đã kêu thảm ngã xuống… Ta sợ hãi nhìn đạo bạch quang kia đột nhiên vòng lại, ta chỉ kịp nghiêng người, nó quá nhanh, xuyên qua vai ta. Nhưng phía sau, ta Nhị ca và Tứ ca, bọn họ nhãn lực còn kém ta nửa phần, cuối cùng thành ra thế này… Hoa Lân thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ tuyệt vọng, vội vàng an ủi nói: - Yên tâm đi! Nếu nó lại đến, ta nhất định bắt nó đền tội! Quay đầu nhìn Thu Uyển Ly nói: - Ngươi luôn phải theo sát ta đấy... Không được chạy lung tung! Nói vậy cũng bằng thừa vì Thu Uyển Ly sao dám rời hắn nửa bước ở chỗ này? Lúc này nghe nói vậy, nàng vui mừng đưa ngọc thủ bám chặt lấy ống tay áo của Hoa Lân, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn hắn. Hoa Lân đột nhiên đề khởi Hà Chiếu Kiếm nói: - Đi! Chúng ta quay lại khu nhà hoang một chuyến, hôm nay không thể không phá trận nhãn. Tiễn Duyệt hoảng sợ nói: - Nhưng ta căn bản không tìm thấy đường ra! Hoa Lân chỉ chỉ bên phải nói: - Nơi này rất gần khu nhà hoang, chỉ khoảng mười trượng, đi theo ta! Nói xong nắm tay Thu Uyển Ly, hướng về phía bên phải đi tới. Tiễn Duyệt quay đầu nhìn, bên phải có đường? Một loạt bụi gai hỗn độn rậm rạp nằm trước mặt, căn bản không thể đi xuyên qua. Ai ngờ Hoa Lân với tay đề khởi Hà Chiếu, nhanh chóng phạt ngang, một mảng kiếm quang đỏ sậm đẩy ra, xuyên qua tầng tầng gai góc, bổ về phía xa xa. Nhưng bụi gai trước mắt vẫn đứng nguyên, căn bản không có nửa điểm phản ứng, ngược lại xa xa truyền tới tiếng cây cối gãy đổ. Hoa Lân dắt Thu Uyển Ly, không để ý đến bụi gai bén nhọn, nhanh chóng bước vào. Thân thể hắn biến mất trong bụi gai… Tiễn Duyệt lúc này mới tâm phục khẩu phục, nhanh chóng đi theo Hoa Lân. Đi được vài bước, trước mắt gã lập tức tối sầm lại, phát hiện phía trước một đám cây cối. Gã không thể tưởng nổi Hoa Lân chỉ tiện tay vung lên, thế mà năm trượng phạm vi phía trước đã bị một kiếm san bằng, trong lòng kinh hãi, không bút nào tả xiết. Ba người rốt cuộc từ rừng cây đi ra, chỉ thấy một bức tường đổ nát, quỷ dị hiện ra trước mặt. Hoa Lân nhằm bức tường đá tới một cước, chỉ nghe nổ oành một tiếng, bức tường đã sụp một mảng lớn, hắn nhấc chân bước tới. Thu Uyển Ly ngọc thủ bịt mũi, phẩy phẩy tro bụi, phụng phịu: - Sư phụ bá đạo quá! Hoa Lân cười nói: - Cái gì bá đạo? Cửa nào mà ta chả đạp đổ! Tiễn Duyệt dấy lên một cơn xấu hổ… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang