[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 6 : Chương 7 Kỳ Môn Đại Trận

Người đăng: vandai79

Hoa Lân thật có bản lĩnh dỗ dành nữ hài tử, ngay cả chiêu thức loại này cũng có thể dùng đến. Tiểu Bạch lập tức nhìn hắn "Hống hống... " kêu lên hai tiếng, có chút không chịu thỏa hiệp. Thu Uyển Ly thấy trong tay hắn đột nhiên có mấy con vật, lập tức ngừng khóc, ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch trong tay Hoa Lân, nghẹn ngào nói: - Uyển... Uyển nhi muốn! Hoa Lân sợ nàng bị Tiểu Bạch cắn, vội vàng xoay tay lại nói: - Uy uy! Đừng đến, nó có thể cắn muội bị thương đó! Quả nhiên Tiểu Bạch mở to đôi mắt, hướng Thu Uyển Ly "Hống hống" kêu lên hai tiếng. Hoa Lân cúi người đem Tiểu Bạch đặt xuống dưới đất, nói với Thu Uyển Ly: - Muội tự làm thân với nó đi, nếu không thì… nó thực sự có thể cắn muội đó... Ai ngờ Tiểu Bạch vừa hạ xuống đất, lập tức chạy vụt đi, tốc độ nhanh như thiểm điện. Thu Uyển Ly cả kinh kêu lên: - Ai da! Nó muốn chạy trốn, mau bắt nó lại! Hoa Lân không thèm để ý: - Muội yên tâm đi, nó sẽ không chạy mất đâu. Quả nhiên Tiểu Bạch chỉ chạy đến rừng cây, vẫn chưa đi xa. Chỉ chốc lát, không biết sao từ chỗ này nó bức một lũ thỏ hoang chạy đến. Lũ thỏ kia cũng quái dị, trái lại nằm im trên mặt đất, không dám động đậy chút nào. Thu Uyển Ly hoan hô một tiếng, hướng Tiểu Bạch lao tới, muốn bắt nó ôm lấy chơi đùa. Ngờ đâu Tiểu Bạch nhanh chóng lùi lại vài bước, đột nhiên kêu "Hống hống..." hai tiếng với nàng, quay đầu chạy thẳng vào trong rừng. Lũ thỏ hoang trên mặt đất được khôi phục tự do, vù vù mấy tiếng cũng biến mất không thấy bóng dáng, Thu Uyển Ly tức giận nũng nịu mắng: - Tiểu Bạch đáng chết, xú Tiểu Bạch... Hoa Lân cười ha ha nói: - Muội như vậy khẳng định không thể nào bắt được nó, phải ôn nhu một chút thì may ra... Đang cười, đột nhiên nghe xa xa có dây cung "băng" một tiếng, Hoa Lân sắc mặt đại biến, chỉ nghe "Vù", một mũi tên quả nhiên phá không bay tới... Hoa Lân hoảng sợ kêu lên: - Tiểu Bạch, cẩn thận! Phía bên trái rừng cây bỗng "xoẹt" một tiếng truyền đến, ngay sau đó Tiểu Bạch "Hống hống hống...." rống lên giận dữ. Hoa Lân lập tức vọt đi, lại nghe "Băng", một mũi tên lại bay tới, xuyên qua tầng tầng lá xanh, trực chỉ chỗ Tiểu Bạch... Động tác của Hoa Lân so với mũi tên còn nhanh hơn nửa phần, thân ảnh nhoáng lên, tay phải đột nhiên lăng không bắt lấy phi tiễn, cao giọng nói: - Dừng tay!... Bằng không đừng trách ta không khách khí! Tiểu Bạch lập tức bò đến bên cạnh Hoa Lân, "Hống hống..." kêu loạn. Kì thực, hai tiễn này mặc dù nhanh, cũng làm sao bắn trúng nó? Nhưng nó thật sự bị dọa khiếp, đứng ở phía sau Hoa Lân run rẩy mãi không thôi. Hoa Lân dùng tay trái bế nó lên, chỉ thấy trong rừng rậm xa xa có năm thân ảnh đi ra, trong đó một anh tuấn thiếu niên tay cầm cung tiễn vội vàng nói: - Xin lỗi, xin lỗi! Ta không biết đó là sủng vật của huynh... Tốc độ của nó thật là nhanh, không biết nó rốt cục là loài vật gì? Hoa Lân không có hồi đáp, chỉ lạnh lùng đánh giá năm người này. Nói đến cũng khéo, năm người này Hoa Lân đều từng gặp qua. Bọn họ ở quán trà ngoài thành chuyện phiếm, Hoa Lân để ý nhìn bọn họ vài lần, nghe thấy bọn họ nói, muốn cùng đi "Thành Đông Kiếm Trủng" tầm bảo, thật sự là ăn no rỗi việc a! - Mmm?... Hoa Lân đột nhiên tỉnh ngộ, Thành Đông Kiếm Trủng? Không phải hướng này sao? Hoa Lân đột nhiên nổi một cơn xấu hổ. Một hán tử mặt đầy râu lớn tiếng nói: - Tiễn tứ đệ! Ngươi nói bậy nhiều như vậy để làm chi?... Cho dù bắn chết con thú đó, cũng chỉ có thể trách chủ nhân nó không để ý kĩ mà thôi. Nơi này vẫn còn xa Kiếm Trủng lắm... Trung niên nam tử cầm đầu lập tức ngắt lời: - Tam đệ, không nên gây sự! Hoa Lân cười cười, hắn đương nhiên không dễ dàng nổi nóng. Nhưng Thu Uyển Ly đột nhiên xuất hiện từ phía sau, nói: - Hừ!... Hoa ca ca cho bọn họ biết tay đi, bọn chúng thực sự không hiểu thế nào là lễ phép! Năm tên nam tử đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thu Uyển Ly một thân thư sinh, nhưng mảnh dẻ thướt tha, lại còn da tay trắng nõn nhìn không chán mắt. Hán tử mặt đầy râu lập tức cười to nói: - Nguyên lai là một đôi cẩu nam nữ, ha ha ha... - Tam đệ... Trung niên nam tử kêu lên không ngừng, nhưng hán tử mặt đầy râu vẫn cứ ha ha cười to, cả bốn người còn lại sắc mặt đều biến đổi, nghĩ thầm mấy lời này có thể mang lại phiền toái. Thu Uyển Ly cau mày, dậm chân nói: - Hoa ca ca! Hắn... Hắn chửi chúng ta, mau động thủ giáo huấn hắn! Cùng lúc đó, năm tên nam tử bất tri bất giác đặt tay lên binh khí, song phương đều chuẩn bị tùy thời xuất thủ. Trong bọn họ, chỉ có thiếu niên tay cầm cung tên cảm thấy bất an. Vừa rồi hắn thấy Hoa Lân tay không tóm được mũi tên của mình, với năng lực này, chỉ sợ trong năm huynh đệ, căn bản không ai có thể ngăn cản. Đương nhiên, quần ẩu lại là chuyện khác... Nhưng hắn không nghĩ tới, Hoa Lân kéo Thu Uyển Ly xoay người bước đi, cùng lúc lên tiếng: - Ta không sao, có hại không phải ta, chỉ có muội mà thôi. Từ nay về sau, nếu không muốn bị người khác khi dễ, nên học tập tiên thuật tốt mới được. Thế nào? Bây giờ có muốn bái ta làm sư phụ hay không? Thu Uyển Ly lập tức dậm chân nói: - Hừ... Huynh trước hết giáo huấn hắn, ta lập tức bái sư! Hoa Lân cười nói: - Muội tự đi, muốn đánh muội tự đánh, ta không giúp đâu! Nói xong nắm tay Thu Uyển Ly, dần dần đi xa... Lỗ mãng hán tử đàng sau lớn tiếng cười nói: - Các huynh đệ, thế nào? Đằng Vinh Quang ta làm sao có thể nhìn lầm người? ... Tiểu tử này tuyệt đối là giang hồ phiến tử, chuyên môn lừa gạt vô tri thiếu nữ. Ta từ động vật đáng yêu trên vai hắn mà thấy, người này chắc chắn có ý gạt người. Mau! Chúng ta đến giải cứu nữ tử kia, ngàn vạn lần đừng cho hắn đắc thủ... Bốn người còn lại nhìn nhau, thiếu niên anh tuấn thở dài nói: - Ta nói này Đằng tam ca, nhãn lực của huynh quả nhiên lợi hại, bất quá hình như bỏ qua một việc. Đằng Vinh Quang lập tức hỏi lại: - Tiễn Duyệt, ta ghét nhất tính cách này của ngươi, nói chuyện vòng vo, cố tiền hựu hạ. Ngươi nói ta bỏ qua cái gì? Tiễn Duyệt cả giận nói: - Huynh không có thấy hắn một tay tóm lấy mũi tên của ta? - Thì sao?.... Ngươi thật sự uất ức người này, đến cả "Hưởng Vân tiễn" gia truyền cũng bị người ta tóm mất rồi, không dám trở về nữa... Thật vô dụng! Ba người kia sắc mặt đại biến, đại ca cầm đầu đột nhiên hỏi: - Ngũ đệ! Chẳng lẽ hắn lăng không tóm lấy mũi tên của ngươi? Không phải đánh rơi xuống đất? Tiễn Duyệt cười khổ nói: - Đại ca! Với nhãn lực của đệ, huynh cho rằng đệ nhìn lầm hay sao?... Ai! Mọi người hoàn toàn biến sắc... Phải biết rằng Tiễn gia "Hưởng Vân tiễn" nhanh như thiểm điện, đỉnh đỉnh đại danh chốn giang hồ. Trong khoảng hai mươi trượng, cho dù thiên hạ đệ nhất cao thủ Hàn Trấn Ly cũng không dám đối mặt. Không thể tưởng nổi lại bị người ta lăng không tóm được, mà không phải đánh rơi. Bọn họ trong lòng tự hỏi, chính mình dù luyện đến mười năm nữa cũng đã chắc gì đạt tới trình độ này!... Thế thì sao không khiến cho bọn họ kinh ngạc? Lại nói Hoa Lân kéo Thu Uyển Ly đang tức giận đi rất xa rồi, bèn dừng lại tại một mảng đất đầy cây cỏ, Thu Uyển Ly lập tức cả giận nói: - Huynh.... Huynh vì sao không đánh hắn? Hừ! Hoa Lân nói một cách đầy thâm ý: - Nhân sinh trên đời... Có rất nhiều chuyện phải tự mình làm lấy. Khi nguy cơ ập đến, cũng phải tự mình đối diện. Đúng... Ngày hôm qua, ta vốn không nghĩ sẽ dạy võ công cho muội, nhưng muội không nhà không cửa, nếu không có một thân bản lĩnh, tương lai không thể tránh khỏi khốn đốn cơ cực. Thế nào... Tiên thuật muội học hay không học? Thu Uyển Ly dậm chân nói: - Không cần! Uyển nhi không cần học cái gì tiên thuật, ta chỉ cần ngày ngày theo sát huynh... Hoa Lân sắc mặt trầm xuống, nói: - Sai rồi! Muội nghĩ như vậy là vô cùng sai lầm!... Muội chẳng lẽ không phát hiện? Lần đầu chúng ta gặp nhau thì, ta cả người đầy máu tươi. Điều đó nói lên cái gì? Nó nói rằng Hoa ca ca của muội cũng đang tứ xứ đào vong... Ai, muội làm sao không rõ? Một ngày nào đó, cừu nhân của Hoa ca ca tìm đến cửa, lúc đó chẳng nói đến việc bảo hộ muội, có lẽ ngay cả ta cũng phải cướp đường mà chạy ấy chứ! Thu Uyển Ly sửng sốt nhưng vẫn không đồng tình nói: - Nhưng..... nhưng... Hoa Lân ngắt lời nàng: - Nhưng cái gì?... Muội sẽ không đợi cho đến ngày đó, còn muốn bám theo ta hay sao? - Huynh, huynh?... Ta hận huynh, không bao giờ để ý đến huynh nữa! Thu Uyển Ly vung tay định bỏ chạy, nhưng thương thế ở chân vẫn chưa khỏi hẳn, đột nhiên ngã sấp xuống đất, nàng nghẹn ngào khóc: - Ta hận huynh! Hu hu hu… Hoa Lân chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, ôn nhu nói: - Có đau không?... Nếu muội thật sự không học tiên thuật, vạn nhất cừu gia của ta đuổi tới, muội từ nay về sau cũng sẽ không được gặp lại ta nữa. Thực lòng mà nói, nếu muội học tiên thuật, chỉ một thời gian, muội có thể sống tới một ngàn tám trăm tuổi. Cứ như vậy, chúng ta về sau có lẽ không còn cơ hội gặp mặt ... Nếu không, ta sống đến hơn một ngàn tám trăm tuổi, muội sớm đã thành một đống xương khô, cái này thật sự không hay a... Thu Uyển Ly bĩu môi nói: - Huynh... huynh thành một đống xương khô thì có. Hừ! Hoa Lân trong lòng rung động, phát hiện mấy câu nói đó quen thuộc phi thường, giống như đã từng nghe thấy ở nơi nào đó. Cẩn thận nhớ lại, lúc trước Diệp Thanh cũng giận mình như thế này. Trong lòng đột nhiên nổi lên một cơn đau nhói... Thu Uyển Ly thấy hắn sững sờ, tưởng hắn lại sinh tức giận, vội vàng kéo tay hắn nói: - Được rồi Hoa ca ca, ta không học không xong mà! Huynh bắt đầu dạy ta đi! Hoa Lân trấn tĩnh lại, trong lòng cũng rất vui vẻ, nhưng cố ý nghiêm mặt nói: - Học nghệ là phải bái sư đó!... Ta thấy muội có học qua một ít võ công cơ sở, không phải chuyện đơn giản này cũng không biết chứ? Đương nhiên, Hoa Lân vừa nhìn qua đã biết Thu Uyển Ly học qua một ít võ công tâm pháp đơn giản, cho nên cố tình dẫn nàng đi lên "Tu Chân chi lộ". Đến lúc đó, chính hắn cũng tùy thời bỏ đi... Đây là ý nghĩ ích kỷ của hắn! Thu Uyển Ly thấy Hoa Lân kiên quyết như vậy, trong lòng âm thầm thở dài. Về điểm này nàng vẫn còn chút ảo tưởng, không ngờ cuối cùng cũng tan thành bọt nước. Vì vậy thân thể mềm mại hạ xuống, quỳ gối trên mặt đất nói: - Uyển nhi hôm nay bái sư! Có vài chuyện muốn nói... Hy vọng sư phó từ nay về sau yêu quý Uyển nhi, thương Uyển nhi, bảo vệ Uyển nhi, và còn phải giúp đỡ Uyển nhi... Trán Hoa Lân bắt đầu đổ mồ hôi, nghĩ thầm đây là thu đồ đệ sao? Sao giống như thu hậu cung vậy? Vì vậy hắn vội vàng ngắt lời nói: - Được rồi, được rồi, cứ như vậy đi! Từ hôm nay trở đi, muội là khai sơn đệ tử của Kiếm Tiên phái!... Đến đây, giờ ta sẽ dạy muội vận khí như thế nào, sau đó sẽ dạy muội Thánh Thanh viện tâm pháp cơ sở! Muội chú ý nghe nhé... Hoa Lân đem sự phân bố kinh mạch cùng với tác dụng của chúng chậm rãi giảng giải Thánh Thanh viện chí cao tâm pháp cho Thu Uyển Nhi. Hắn từ từ giảng giải cả ngày, không nghĩ tới nàng tư chất thông minh, tại hoàng cung được cũng học một chút, nghe cũng hắn giảng giải hiểu được một nửa. Một ngày dần qua mà nàng vẫn mê đắm trong tu chân đạo pháp... Bất tri bất giác bầu trời đã tối đen... Hoa Lân nhìn quanh, phát hiện rừng cây bắt đầu có sương mù, vì vậy đỡ Thu Uyển Ly dậy nói: - Tốt lắm, hôm nay luyện đến đây thôi. Buổi tối không khí thanh tân, chúng ta lập tức tiến đến kinh thành. Đi thôi... Nói xong liền rút ra Hà Chiếu, ôm Thu Uyển Ly đạp lên phi kiếm. Ai ngờ, Hoa Lân ngự kiếm bay lên trời cao, đến nửa ngày cũng chỉ thấy xung quanh toàn cây cối rậm rạp. Trong lòng cả kinh, nghĩ thầm sẽ không gặp yêu quái chứ? Hắn không phục, ngự kiếm tiếp tục hướng bầu trời phóng lên. Lúc này, ngay cả Thu Uyển Ly cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, thấp giọng hỏi: - Hoa ca ca, chúng ta bay lên ít nhất là ba mươi trượng rồi phải không? Sao không thấy bầu trời đâu cả? Hoa Lân trước mặt đồ đệ nghĩ “thật mất thể diện”, buồn bực nói: - Quả thật có chuyện, để ta ngẫm nghĩ một chút... Hả? Muội vừa gọi ta là gì cơ? - Ách... Thu Uyển Ly lập tức bổ sung: - Sư phụ!... Uyển nhi biết sai rồi! Hoa Lân ha ha cười lớn: - Đúng rồi!... Ai, không tưởng tượng nổi đệ tử đầu tiên của ta lại là nữ, thế sự xoay vần a! Đang nói, chợt thấy trước mắt sáng ngời, trên đỉnh đầu xuất hiện bầu trời đêm đẹp đẽ. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới chân liên miên trăm dặm rừng cây, phiêu đãng tia tia sương trắng, quả thực quỷ dị phi thường. Hoa Lân bây giờ đối với Cửu Cung Bát Quái đã có hiểu biết nhất dịnh, lập tức kinh hô: - Trời ơi! Nguyên lai phía dưới là Cửu Cung Mê Hồn trận! Kẻ bày trận nhất định công lực không đủ, bằng không chúng ta bay không ra đâu! Nhưng hắn nhìn kỹ, lại cảm thấy ý nghĩ của mình có sai lầm. Kẻ bày trận này tuyệt đối là cao thủ, có thể bày bố liên miên mấy trăm dặm rừng cây. Năng lực này, hắn tuyệt không thể đối phó. “Nhưng vì sao mình có thể dễ dàng trốn ra?” Hoa Lân không khỏi có chút tò mò! Vì vậy từ trên cao bay qua bay lại, hắn đột nhiên phát hiện xa xa có một trụ trạch (1) bị tàn phá, theo như quy mô, có lẽ diện tích phải trải dài đến vài dặm. Có thể tưởng tượng, trước kia nơi này có ít nhất hơn một ngàn dân cư, tuyệt đối toàn là hào môn vương tộc. Nhưng thật đáng tiếc, gia tộc khổng lồ này rốt cuộc cũng bại lạc. Cho tới bây giờ, cả trụ trạch âm khí quá nặng, quả thực có thể dùng từ “Quỷ ốc” (2) để hình dung. Hoa Lân không dám hấp tấp đi xuống, đứng giữa không trung quan sát một hồi, Thu Uyển Ly càng thêm sợ tới mức run lập cập hỏi: - A? Bên dưới... Bên dưới có phải là quỷ ốc không? Hoa Lân gật đầu nói: - Cho dù không phải, bây giờ cũng không sai biệt lắm... Đi nào, chúng ta xem xem! - Ô!... Không cần mà! Thu Uyển Ly có vẻ có chút kinh hoảng. Nhưng trên vai Hoa Lân, Tiểu Bạch lại không có chút sợ hãi nào, đang mơ mơ màng màng ngủ trên vai vai hắn. Vì thế Hoa Lân tùy tiện bắt nó nhập vào Phần Tinh Luân. Bay xung quanh quỷ trạch bị tàn phá vài vòng, Hoa Lân lặng lẽ mở âm nhãn, phát hiện phía dưới quả nhiên có vài u linh trắng nhạt đang bay. Nói đến cũng kì quái, u linh phía dưới tựa như không nhìn thấy Hoa Lân trên bầu trời, chỉ là phiêu phiêu không mục đích. Hết thảy những thứ này, Thu Uyển Ly không nhìn thấy, nếu không ắt hẳn nàng đã sớm hét toáng lên… Hoa Lân thở dài, nghĩ thầm nếu không phá giải trận pháp này, tương lai sẽ càng nhiều dân chúng vô tội phải chết. Đã bị mình gặp gỡ, đành phải làm một việc thiện thôi. Bay thêm nửa vòng, Hoa Lân cẩn thận nghiên cứu phương pháp phá trận, vừa bay đến phía nam, lại đột nhiên cười nói: - Có nhầm hay không? Nguyên lai là chuyện này! Thu Uyển Ly ôm cứng lấy thân thể hắn, bĩu môi nói: - Sao lại thế này a? Hoa Lân không giải thích, bởi vì nàng có nghe cũng không hiểu. Nguyên lai, có người ở “Khôn vị” đặt lên một ngôi mộ, mặt trước lại xếp đặt “Nhất Chi Chiêu Hồn phiên” (3), vừa đúng bên trên trận nhãn của “Cửu Cung Mê Hồn trận”. Như tình hình hiện tại xem ra, trước kia chủ nhân của “Cửu Cung Mê Hồn trận” tịnh không có ý định khởi động kỳ môn đại trận này. Nhưng không nghĩ tới, có người xây dựng mộ phần, trong lúc vô ý đã ở phía trên trận nhãn. Loại xảo hợp này thật sự khiến cho Hoa Lân ngạc nhiên, vì vậy cười nói: - Là ai đây? Mẹ nó!… Làm sao lại xây dựng phần mộ ở chỗ này? Ài…Chuyện đời! Thu Uyển Ly không hiểu cái gì, hoảng sợ nói: - Hoa … sư phó! Chúng ta cũng nhanh bay đi thôi! Uyển nhi sợ… Hoa Lân nghiêm túc nói: - Không được! Uyển nhi phải nhớ kĩ việc này!... Người tu chân phải có lòng chính nghĩa, gặp ma đạo tà môn thủ hạ bất lưu tình. Hôm nay đã tới đây, ta không thể không phá trận pháp này! Nói xong, Hoa Lân đang muốn đi xuống để dời mộ sang vị trí khác… Đột nhiên, xa xa phía tây nam truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết thê lương, Thu Uyển Ly sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thét to: - Hoa ca ca, Hoa ca ca…Uyển nhi muốn trở về! Nàng đột nhiên quên gọi Hoa Lân sư phụ, cũng quên béng mình làm gì còn nhà mà trở về… Hoa Lân cũng cả kinh, lớn tiếng nói: - Không hay! Hôm nay gặp năm người kia cũng tiến đến đây, bây giờ có thể gặp nguy hiểm! Chúng ta nhìn xem… Nói xong, quay đầu phi kiếm, trực chỉ hướng tây nam… ---------- 1. Một khu nhà 2. Nhà quỷ 3. Cờ chiêu hồn (Chả biết đúng o?) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang