[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 6 : Chương 6 Kiếm trũng mê lâm

Người đăng: Phong Lưu Tiên Tử

Hoa Lân thiếu chút nửa đã quên ý niệm thu nhận nàng làm đồ đệ, ân cần hỏi: - Ngươi... vết thương của ngươi còn đau không? Thu Uyển Ly vui vẻ ngồi xuống kế bên người hắn, mùi hương từ cơ thể nàng khẽ tỏa ra, nàng nghiêng đầu nói: - Không cần biết đau như thế nào... ta thấy chổ này đẹp quá, ta nghĩ làm một ngôi nhà nhỏ ở đây, ta sẽ vĩnh viễn sống mãi ở chỗ này. Ngươi có chịu như vậy không? Hoa Lân cả kinh, vội vàng dựa theo lời nàng nói: - ...Tốt a, nơi này quả rất đẹp, ta cũng quyết định như vậy, ta phải chỉ cho muội phương pháp để thành tiên. Chỉ cần nàng ở chỗ này cố gắng tu luyện tốt khoảng ba năm hay năm năm, người thường tuyệt đối không dám khi dễ nàng... thế nào? Có nghĩ là sẽ bái ta làm sư phụ không? Ánh mắt Thu Uyển Ly dần dần sầm xuống, nàng u oán hỏi: - Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Hoa Lân gật mạnh đầu nói: - Đúng rồi! Chẳng lẽ nàng không muốn sao? Không muốn làm tiên à! Thu Uyển Ly không có trả lời, buồn bã đi tới bên bờ suối rồi nhìn về phương trời xa: - Uyển nhi như thế nào lại không muốn? Uyển nhi không có thân nhân, không còn nhà cửa (1), thậm chí ngay cả bằng hữu cũng đều không có. Hiện… bây giờ lại có sư phụ, Uyển nhi thật sự thật cao hứng a, thật cao hứng… Hoa Lân trong tâm đột nhiên run lên, nghĩ thầm nếu cứ như vậy cũng không ổn. Vì vậy cười vang nói: - Tốt! Đã như vậy, hôm nay sẽ cho muội xem cái gì gọi là tiên thuật… Nói xong liền rút ra Hà Chiếu kiếm, từ mặt sau ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của Thu Uyển Ly, cả người bay lên trời. - A… Thu Uyển Ly thét lên một tiếng, mắt thấy hai người sẽ té xuống dòng suối nhỏ chợt hàn quang lóe lên, Hoa Lân đã bước trên phi kiếm, kéo Thu Uyển Ly nhanh chóng hướng lên bầu trời phi tới. Thu Uyển Ly càng thêm lo sợ tới mức mặt mày thất sắc, vội vàng dựa sát trong lòng ngực hắn. Cúi đầu nhìn lại, nàng chỉ thấy mặt đất cùng cây cối càng ngày càng bé lại, dòng suối nhỏ trong suốt kéo dài từ phương xa. Độ cao như thế, khiến nàng một trận choáng váng, thiếu chút nữa đã xỉu đi. Nhiều lần, chỉ thấy một mảnh sương trắng từ trước mắt thổi qua, nhưng cũng không thấy có phản ứng gì, trước mắt nàng đột nhiên biến thành một màu trắng tinh. Thu Uyển Ly cả kinh hô lên: - A!… Chúng ta... chúng ta đang ở đâu? Hoa Lân không trả lời, nhanh chóng xuyên qua tầng tầng mây mù rồi xuyên qua đám mây… Đột nhiên trước mắt sáng ngời, dưới chân là biển mây cuồn cuộn, xuyên qua khe hở đám mây mờ ảo là núi sông tráng lệ nhìn không muốn rời. Hoa Lân chỉ vào một tòa thành phía xa có quy mô và kích thước khổng lồ nói: - Nơi đây có thể đúng là thành Trung Nam!… thế nào? Có nghĩ tới học Ngự Kiếm thuật không? Hắn cúi đầu nhìn Thu Uyển Ly hỏi. Chỉ thấy nàng lúc này đang nhìn mình chăm chú với ánh mắt ôn nhu, chan chứa tình cảm. Hoa Lân bây giờ mới phát hiện, bởi vì mình ôm nàng vào lòng quá chặt, làm cho đôi gò bồng đảo căng căng, mềm mại của nàng đè lên ngực mình, một tia hương thơm bay tới làm Hoa Lân toàn thân run lên, thiếu chút nữa thả rơi nàng xuống, trái tim nhất thời “thình thịch” đập liên hồi, vài chỗ ở thân thể lập tức truyền đến cảm giác khác thường. Nhưng Hoa Lân giả vờ như không có chuyện gì nói: - Ách!… Trung Nam thành này phồn hoa như vậy, nhất định có thể tìm được người tu chân, chúng ta đi xuống xem sao. Nói xong nhanh chóng hướng mặt đất bay tới… Hoa Lân cố gắng che dấu tâm tình, bình tĩnh hạ xuống một rừng cây bên ngoài Trung Nam thành. Kéo thân thể mềm mại của Thu Uyển Ly tới gần nói: - Chúng ta trước tiên tiến vào thành!… Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm! Nói xong đã đi liền vài bước, thấy Thu Uyển Ly vẫn đứng im Hoa Lân bèn xoay người hỏi: - Làm sao vậy? Thu Uyển Ly bĩu môi nói: - Uyển nhi… Uyển nhi chân bị đau! Hoa Lân thở dài, quay lại kéo nàng tới gần nói: - Từ hôm nay trở đi, ta phải nghiêm khắc giáo huấn phương pháp tu chân cho muội. Thâu nhận muội làm “Kiếm Tiên phái” khai sơn đại đệ tử. Muội phải cố gắng luyện tập, biết không? Thu Uyển Ly hai mắt mở to hỏi: - Cái gì gọi là khai sơn đại đệ tử? Hoa Lân buồn bực than: - Khai sơn đại đệ tử là, ờ… như là hiện tại “Kiếm Tiên phái” chỉ có hai người, một là sư phụ, chính là huynh, còn người kia là muội. Thu Uyển Ly cười hì hì hỏi: - Kể từ nay về sau đệ tử gia nhập phải gọi ta là sư nương đúng không? Hoa Lân buồn bực la lên: - Sư nương cái gì? Muội tự biên tự diễn à, ngôi vị sư nương sớm đã có nhân tuyển rồi, muội trái lại cũng chỉ là sư tỷ thôi! Nói xong, nắm lấy tay nàng đi ra ngoài, nhưng Thu Uyển Ly bĩu môi không chịu dời bước, Hoa Lân đành phải ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, mạnh mẽ dìu ra khỏi rừng cây. Ở trên quan đạo phía trước mặt Trung Nam thành, hai bên đường mọi người đều đang vội vã tiến về… Bên ven đường có một tiểu trà, chỗ ngồi đầy khách bộ hành. Vài khách trong đó chính là giang hồ kì sĩ đang cao giọng nói chuyện. Chỉ nghe một người nói: - Ài!… quốc gia tương vong, tất xuất yêu nghiệt! Những lời này cũng rất có đạo lý. Theo ý ta, ngoài năm mươi dặm thành đông “Kiếm Trủng” tuyệt đối có một lệ quỷ đang tác quái, căn bản không phải cái gì bảo vật xuất thổ. Các ngươi xem, ngày hôm trước ban đêm đã chết bảy người, ta khuyên các ngươi cũng không nên đi chịu chết, không tốt lắm đâu… Một hán tử nói: - Tiễn huynh đệ nói như vậy hình như không đúng!… Ta thấy nhiều người chết như vậy, cho nên tất yếu phải đi xem cho rõ… Nhị ca! Huynh nói xem? - Ừm!… Nếu cẩn thận một chút, có lẽ không xảy ra nhiều vấn đề lắm… o0o Hoa Lân kéo Thu Uyển Ly dần dần đi xa, sau nửa ngày bèn lắc lắc đầu nói: - Thật sự là nhàm chán! Chẳng qua chỉ là giang hồ tầm bảo truyền thuyết, A… con người! Như thế nào đi đến nơi này vẫn có đức tính như vậy? Thu Uyển Ly không nói tiếng nào, cúi đầu nửa ngày, đột nhiên buồn bã nói: - Hoa ca ca, ngươi chân chính là thần tiên sao? Hoa Lân kéo nàng chạy tới cửa thành khẩu, trong lòng kinh sợ thầm nghĩ: - Ngươi hỏi chuyện này để làm chi? Ánh mắt chăm chú nhìn đám người xung quanh. Mà Thu Uyển Ly đã sớm dừng lại cước bộ, thân thể mềm mại lại bị Hoa Lân bế lên, chân không chạm đất, tiến về phía trước nhẹ nhàng, nàng buồn bả nói: - Uyển nhi nghe quốc sư nói… Hàn Trấn Ly luyện yêu pháp, giống như cái gì “Ám Hồn tà thuật” thì phải, người thiệt không thể hỗ trợ giết hắn à? Hoa Lân đang ở trong trạng thái "điều tra" chung quanh có người tu chân hay không, nghe Thu Uyển Ly hỏi, chỉ có thể hỏi lại: - Nhưng mà… Hàn Trấn Ly thật sự là ai vậy? Thu Uyển Ly thấy hắn thần trí mơ hồ, bĩu môi lớn tiếng hỏi: - Hừ! Ca ca người có... nghe người ta nói chuyện hay không? - Hả?… có mà! Muội còn chưa nói, Hàn Trấn Ly là ai vậy! Thu Uyển Ly nói: - Uyển nhi… Uyển nhi nghe ca ca nói hắn chính là sư huynh của quốc sư, tên hiệu là... là bại hoại “Hòa Thân vương”. Trước kia trong thời gian binh biến, hắn là kẻ đề ra phương sách. Ta… ta còn nghe đại ca kể, “Trắc Bặc đại pháp” của hắn thật là lợi hại, có thể đoán chính xác sự tình mười năm, càng có thể gọi quỷ Hồn tương trợ, cho nên người ta kể công phu hắn luyện chính là tà thuật… Hoa Lân bất đắc dĩ nói: - Vậy được rồi!… Ngày mai chúng ta sẽ lên kinh thành xem xem, trước tiên coi võ công Hàn Trấn Ly, sau đó xem những gì hắn luyện cuối cùng có phải là tà thuật hay không. Nếu hắn luyện phương pháp tà môn, ta tự nhiên có thể lập tức kết liễu hắn… - Ừ! Thu Uyển Ly gật đầu. Hoa Lân hướng bốn phía nhìn lại, chỉ thấy đầy đường đều là tiếng cười nói vui vẻ, tịnh không giống đang bị chiến loạn ảnh hưởng, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái. Lúc này phát hiện rất nhiều dân đang trương đèn kết hoa, không khí ngày lể thập phần tràn ngập, không khỏi ngạc nhiên hỏi: - Uyển nhi, hôm nay là ngày lễ gì vậy? Thu Uyển Ly mờ mịt lắc đầu: - Không có nha? Ta cũng không biết như thế nào? Hoa Lân nhìn xa xa thấy rất nhiều dân chúng vây quanh trước một cái bài lâu (2) cao lớn. Vì vậy mang theo Thu Uyển Ly đi đến. Chỉ thấy mặt trên, trước tấm thiếp hé ra “Chiếu thư”, trong đó viết "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hồng Duy Thái tổ Hoàng đế vâng mệnh trời, khởi lập cơ nghiệp, công danh hiển hách, lưu lại cho tử tôn, từ khi Hoàng Khảo ta kế thừa cho tới nay, không ngừng mở rộng phát huy, ân sâu nghĩa trọng cũng không kém, dùng can qua thảo nghịch, lấy nhân nghĩa thu hàng, gần xa đều phục, đại nghiệp ngày một hưng thịnh, thần dân ngàn năm ca tụng, triều đình vẫn còn âu lo, nước một ngày không thể không có vua. Như thế chẳng phải là trái với ý của Tông Minh và chư vị đại thần sao, đã là Thần khí thì không thể hư, đã là tông miếu thì không thể thiếu chủ, do đó các vị đại thần đã hợp tấu suy tôn trẫm, vào ngày mười sáu tháng mười năm nay tiếp nhận hoàng vị. Có được trọng trách này tất cả đều nhờ vào bá quan văn võ, công thần lớn nhỏ đồng tâm hợp lực, phò trợ cho trẫm. Nhân đây lấy ngày mùng một tháng giêng sang năm là ngày Tân Hạ Nguyên Niên, ban hành đại xá, cùng thực thi duy tân, tất cả tội nhân, kể cả trọng tội trước ngày mười sáu tháng mười, đều được miễn xá, bố cáo trong ngoài cho chúng dân đều tỏ. Thu Uyển Ly nhìn thoáng qua, lập tức dậm chân nói: - Hừ! Thí huynh đoạt vị, vậy mà còn viết những lời như vậy, thật không biết xấu hổ! Chung quanh dân chúng lập tức quay đầu trông lại, có người thậm chí lớn tiếng mắng: - Giết hay lắm! Nếu không giết tên hôn quân kia, Cao Hạ quốc một ngày nào đó sẽ bị Lãnh Nguyệt quốc tiêu diệt. Chỉ có Hoà Thân vương đăng vị mới có thể tận hưởng thái bình. Hôm nay kẻ đọc sách như ngươi thật sự là không nhìn được tốt xấu, gặp được chiến sự đã biết đạo cầu hòa, thật sự là đồ vô dụng! Thu Uyển Ly nước mắt lập tức muốn trào ra, lớn tiếng la lên: - Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy… Một gã nam tử gầy gò kỳ quái hỏi: - A?… Vị thư sinh này làm thế nào vừa khóc vừa la? Nguyên lai là một nữ nhân! Ha ha ha… Hoa Lân lập tức kéo Thu Uyển Ly đi ra ngoài, chỉ nghe âm thanh Thu Uyển Ly khóc ròng nói: - Hoa ca ca! Bọn họ nói bậy, ô ô ô… có phải là ..? Hoa ca ca… Hoa Lân sợ nhất là nước mắt nữ hài tử, hoảng hốt vội hỏi: - Đúng, đúng, đúng… bọn họ nói bậy, bọn họ nói bậy! Muội là kim chi ngọc điệp, so sánh với đám ngu dân này làm gì? Bọn họ kiến thức hạn hẹp, bị quan phủ một gậy đập vào mông là quên hết, chúng ta không cần theo chân một bọn kiến thức tầm thường! - Vốn đúng là vậy mà! Ô ô ô… Hoa Lân buồn bực nói: - Đừng khóc nữa đừng khóc nữa, rất nhiều người ở đây đang nhìn kìa! Lệ châu của Thu Uyển Ly lập tức ngừng lại! Trước kia ở trong cung, trong lòng nàng thì phụ hoàng dĩ nhiên là người cực kỳ quan trọng. Nào biết dân chúng đa số đều bất mãn, ngược lại nói phụ hoàng của mình là hôn quân, như thế nào không làm cho nàng thương tâm thất vọng? Hoa Lân nghe được phía sau một trận xao động, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội binh lính nhanh chóng tới gần, hiển nhiên có người báo quan liền nghĩ thầm “Nếu không đi thì đợi đến bao giờ.” Vì vậy thi triển khinh công kinh người đem Thu Uyển Ly xuyên qua đám người, trong nháy mắt chạy ra khỏi thành môn. Mới ra khỏi cửa thành, đã thấy hình như có một đội kỵ binh đang đuổi tới, Hoa Lân dắt Thu Uyển Ly hướng phía đông chạy hơn mười dặm đường, nhìn lại không còn thấy bóng dáng truy binh đuổi theo phía sau. Ngó lại thấy Thu Uyển Ly vẫn đang nghẹn ngào không thôi, vội vàng ôn nhu khuyên nhủ: - Muội có biết không? Tại quê hương chúng ta rất nhiều công chúa cuối cùng đều gả cho phiên bang, toàn là những kẻ ăn thịt chim và thú rừng sống. Sống một cuộc sống buồn bã và đau khổ. Uyển nhi bây giờ đã lớn nhưng cho dù hôm nay không có binh biến, sẽ có một ngày cũng rời xa phụ hoàng ngươi. Hôm nay coi như một loại tu luyện vậy! Chờ muội luyện tới nguyên anh cảnh giới, muốn sống đến một ngàn tám trăm tuổi đều không thành vấn đề. Tới khi đó, muội trơ mắt nhìn người thân lần lượt rời xa, muội tự nhiên sẽ thấy sinh tử chỉ là phù du, trần thế là chuyện tầm thường… - Hu hu hu… con người có thể sống lâu vậy sao! Hoa ca ca gạt người, hu hu hu… Hoa Lân thở dài nói: - Ài… muội nhất định phải tin những gì ta nói! Thu Uyển Ly khóc ròng: - Không tin, không tin! Hu hu hu… Uyển nhi đã đói bụng rồi! Huynh… huynh nếu có thể biến ra đồ ăn, Uyển nhi sẽ tin liền! Hoa Lân sửng sốt, gãi gãi sau đầu lắp bắp: - Muội toàn làm bổn đại tiên khó xử!… Nhưng không sao, hắc hắc! Bổn đại tiên cũng không biết biến ra thức ăn gì. Muội trước tiên đừng khóc, xem bổn đại tiên như thế nào biến hoa quả đến cho muội. Nói xong, cổ tay vừa lật, trong lòng bàn tay Hoa Lân liền xuất hiện nhiều quả trái cây màu phần hồng. Chính là Mị Nhân quả mà tại "Kì Long thành" Phục Cảnh Hiên đã đưa cho hắn. Hoa Lân đắc ý dương dương tự đắc hỏi: - Thế nào? Không có lừa muội đúng không? Thu Uyển Ly nhất thời nước mắt ngưng chảy nhưng cũng nức nở nói: - Huynh gạt người, cái này là huynh đã sớm dấu bên cạnh, ô ô ô …… Uyển nhi phải ăn chân gà! Hoa Lân lại gãi gãi phía sau đầu lắp bắp: - Bổn tiên nhân pháp thuật không đủ tinh thuần, chỉ có thể biến ra những thứ này. Chờ ta pháp lực mạnh lên, hai ngày nữa, cho dù biến cá đại tượng (3) cũng có thể biến cho muội. Thu Uyển Ly giống như khôi phục thân phận công chúa nên vẫn khóc ròng: - Không muốn, Uyển nhi chỉ muốn ăn chân gà thôi… Hoa Lân càng thêm buồn bực nói: - Muội không cần làm khó ta… Bổn tiểu tiên pháp thuật hơi kém một chút, muội có thể nào đợi ta học xong rồi nói sau! Đáng thương cho Hoa Lân, lúc đầu tự xưng "Bổn đại tiên", sau đó biến thành "tiên nhân", sau nữa tự xưng "Bổn tiểu tiên", liên tục hạ xuống vài cấp bậc. Thật sự không còn gì để nói! Đột nhiên con ngươi hắn khẽ động, cho tay vào Phần Tinh Luân lục lọi một hồi, lôi Tiểu Bạch đang ngủ ra ngoài. Tiểu Bạch đáng thương đang ở trên đống "tinh thạch" có một giấc mĩ mộng đột nhiên bị Hoa Lân hất ra khỏi Phần Tinh Luân, móng vuốt nó gắt gao ôm lấy viên đá trong suốt màu xanh lục, hiển nhiên nó không muốn rời khỏi “tinh thạch sàng” (4). Lúc này nhìn thấy Hoa Lân nó lập tức hướng về hắn "Hống hống…" Kêu to hai tiếng, tỏ vẻ mãnh liệt kháng nghị. Chợt thấy Hoa Lân nghiêm mặt nói: - Tiểu Bạch thông linh! Tiểu muội muội kia khóc như vậy quả là lợi hại, làm phiền ngươi đi an ủi một chút được không? -------------- 1. Ý ở đây nói về quê hương 2. Một dạng của cáo thị 3. Cá voi 4. Giường tinh thạch Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang