[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 6 : – Chương 4 Thăm lại chốn xưa

Người đăng: Phong Lưu Tiên Tử

Bởi vì khoảng cách quá xa, Diệp Thanh căn bản không nghe thấy bọn họ đang nói gì nhưng nàng đã nhận ra hắc y nhân bên phải. Nếu nhớ không lầm, tại Nguyên Lý Trấn hắn từng cứu mình cùng công tử một mạng!… Nhưng công tử nói hắn không những không phải là người tốt đẹp gì mà còn vô cùng nguy hiểm. Cho nên Diệp Thanh chậm rãi nắm chặt "Huyền Thiên kiếm" Còn may là bọn họ tịnh không lập tức tiến lên mà ngừng lại ngoài mười trượng. Bên phải, Hiên Dĩ Thừa cười hắc hắc nói: - Nữ oa oa (1)! Đã hai năm rồi, chúng ta lại gặp mặt nhau!… Còn nhớ ta không? Ta tên là Hiên Dĩ Thừa! Diệp Thanh không nói gì, nàng chỉ là lạnh lùng nhìn bọn chúng. Hắc y nhân bên trái lập tức cả giận nói: - Uy! thủ tọa của chúng ta cùng ngươi nói chuyện đó… Hiên Dĩ Thừa lập tức đưa tay cản lại, hắn vẫn tươi cười nói: - Nghe nói cô nương đã đợi ở chỗ này hơn hai năm rồi?… Vừa hay là chúng ta biết tên tiểu tử Hoa Lân ở nơi nào, cô nương có muốn đi tìm hắn không? Đôi mi thanh tú của Diệp Thanh chớp chớp, nàng vô cùng kích động mà vội vàng nói: - Công tử nhà ta ở đâu?… Huynh ấy ở đâu? Hắc y nhân bên trái cười hắc hắc nói: - Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không vội đó. Hắc hắc… Diệp Thanh đương nhiên rất vộ vã, đã hai năm rồi, nàng đã đợi đủ hai năm. Nghe tới công tử còn sống, nàng thiếu chút nữa kích động đến mất đi lý trí. Lúc này thấy đối phương giễu cợt, nàng liều mạng đè sự kích động trong nội tâm xuống, lập tức khôi phục tĩnh táo mà lãnh đạm nói: - Rút cục các ngươi muốn như thế nào? Hiên Dĩ Thừa nhẹ nhàng nói: - Ta không nhẫn tâm thấy cô nương si tâm chờ đợi ở đây, cho nên chỉ cho cô một con đường sáng. Chẳng biết cô nương có muốn đi tìm tên tiểu tử Hoa Lân không? Diệp Thanh thiếu chút nữa thì lập tức gật đầu. Nhưng trong lòng nàng lại rất rõ ràng, trên đời này không có người nào lại vô duyên vô cớ giúp mình, phía sau tất cả mọi sự tình đều có lý do, chẳng lẽ bọn họ chỉ muốn làm việc tốt? Diệp Thanh lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Hắc y nhân này căn bản không giống danh môn chánh phái, làm như vậy nhất định là có mục đích! Diệp Thanh suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên lạnh lùng nói: - Đúng vậy! Ta rất muốn đi tìm công tử, nhưng ta càng muốn nghe, các ngươi đến thật sự muốn như thế nào? Hiên Dĩ Thừa cùng đồng bọn bên trái liếc mắt nhìn nhau, chúng đều cảm thấy nữ oa oa này thật không đơn giản, nếu còn giữ lòng muốn lợi dụng nàng thì khẳng định sẽ gặp điều trái ngược không mong muốn. Vì vậy hắn nghiêm mặt lại thành khẩn nói: - Kỳ thật cô bé hiểu lầm chúng ta rồi!… Nói tới cùng, chúng ta cũng có thể coi là người một nhà. Bởi vì công tử của ngươi cầm chí bảo “Phần Tinh Luân” của tông phái chúng ta. Hắn bây giờ gặp nạn, chúng ta đương nhiên không thể ngồi yên không lý đến, cho nên muốn mời cô đi tìm hắn… - Đi tìm huynh ấy? Diệp Thanh hỏi lại. Trong lòng lại giật mình đại ngộ “Thì ra bọn chúng cũng không biết công tử đang ở nơi nào, lại muốn mình giúp bọn chúng tìm kiếm. Nói không chừng khi thời cơ chín mùi, sẽ đột nhiên ra tay giết mình cùng công tử, đoạt lấy "Phần Tinh Luân" của bọn chúng. Hừ hừ, Bọn chúng tính toán cũng hay ho thật!… Diệp Thanh suy nghĩ một lúc, nàng cảm thấy dường như chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng chính mình bây giờ thật sự bất lực, chi bằng tương kế tựu kế, vì vậy nàng vui vẻ nói: - Vậy được rồi! Ngươi nói ta nên đi đâu để tìm huynh ấy đây? Hiên Dĩ Thừa là loại nhân vật nào? Sự thay đổi của Diệp Thanh sao có thể tránh được pháp nhãn của hắn? Nhưng hắn vẫn trả lời: - Công tử của ngươi gần đây nhất xuất hiện tại Thiên Hồ thành ở “Long Thần tinh”. Hy vọng sau khi ngươi tìm được hắn, đầu tiên nên giải thích cho hắn tình hình của bản thân, sau đó lại khuyên hắn lập tức gia nhập Phần Tinh Tông của chúng ta mới bảo trụ được cái mạng nhỏ. Nói xong, Hiên Dĩ Thừa bay tới, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện hai kiện pháp bảo, hắn nhẹ nhàng nói: - Thế giới bên ngoài phức tạp hơn trong tưởng tượng của ngươi rất nhiều, đây là một chiếc “Không Gian chi hoàn” (2) và một cái “Phồn Tinh Nghi” đơn giản. Nếu ngươi muốn đi ra ngoài, cái này là thứ không thể thiếu. … Ngươi cầm trước đi! Diệp Thanh thấy trong tay hắn là một chiếc vòng đeo tay tinh xảo cùng một thủy tinh cầu kỳ dị, trong lòng không khỏi do dự. Nghĩ thầm, hai kiện bảo vật này có cái gì cổ quái không nhỉ? Hiên Dĩ Thừa giống như đoán được tâm tư của nàng, hắn cười ha hả nói: - Không phải ta mạnh miệng, không có hai vật này thì ngươi tuyệt đối không tìm thấy công tử nhà ngươi đâu. Hiểu chưa?…… Hãy cầm đi! Diệp Thanh nhẹ nhàng đưa ngọc thủ lên nhận lấy. Nhưng nàng vừa tiếp xúc với hai kiện bảo vật này, thân thể mềm mại lại lập tức run lên. Trong đó viên thủy tinh cầu kỳ dị kia dường như thập phần quen thuộc, mặt ngoài của nó lăn tăn một tầng sóng điện màu tím, rất giống với "Định Tinh bàn" của Thiên Sơn. Diệp Thanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, căn bản không hiểu hai kiện bảo bối này có tác dụng gì. Hiên Dĩ Thừa đột nhiên lại lấy ra một mảnh “Kí Ức tinh phiến” tinh xảo nói: - Bên trong có diễn tả cách dùng “Phồn Tinh Nghi” cùng “Không Gian chi hoàn”, đương nhiên còn có lộ tuyến đến “Long Thần tinh vực”. Nhưng nhất trọng yếu chính là trên đó còn ghi lại phương pháp khởi động cùng bố trí truyền tống trận, ngươi ngàn vạn lần không được đánh mất, nếu không, đừng nói đến chuyện tìm thấy công tử của ngươi, thậm chí ngay cả ngươi cũng không trở về được… Tốt lắm, những gì cần nói ta đều nói, nếu ngươi thật sự quyết định xuất phát, hãy đến Diệp Đấu phong ở Ngũ Đài sơn, trên đó có một tòa truyền tống trận của “Thánh Thanh viện” vừa mới xây dựng. Công tử của ngươi chính là bị bọn chúng mang đi từ đó đấy. Diệp Thanh sửng sốt, đang muốn hỏi bọn họ xem truyền tống trận là cái gì thì đã thấy Hiên Dĩ Thừa đem "Ký Ức tinh phiến" đặt vào lòng bàn tay nàng, nói : - Bên trong có ghi lại chi tiết các bước cần làm, nếu có chỗ nào không hiểu thì hãy đọc kỹ lại. Chúng ta đi đây, chúc ngươi thuận lợi …… Dứt lời liền cùng Lôi Bân ngự kiếm bay lên, trong nháy mắt đã ở ngoài mấy chục trượng . Hai người đi được xa rồi, Lôi Bân lập tức khó hiểu nói: - Thủ tọa! Sao người lại đem “Không Gian chi hoàn” đưa cho cô ta? Những thứ trong đó… Trong mắt Hiên Dĩ Thừa ánh lên những tia sáng kỳ dị, hắn trầm giọng nói: - Cô ta đối chúng ta vô cùng cảnh giác, không rộng rãi một chút thì làm sao mà được việc?… Còn nữa, mấy thứ vặt vãnh đó do với “Phần Tinh Luân” mà nói thì thật sự không đáng nói đến. Nếu chúng ta thật sự có thể khởi động “Liệt Thiên pháp trận” thì Phần Tinh tông có thể ngạo thị thiên hạ, kê cao đầu mà ngủ rồi. o0o Diệp Thanh không ngờ bọn họ tới đã nhanh, đi càng nhanh hơn. Đứng trên vách núi, nhìn sông nước mênh mông, trong lòng nàng vô cùng kích động, lại vô cùng lo lắng. Đối với con đường phía trước cảm thấy vô cùng mờ mịt … Cầm lấy "Không Gian chi hoàn" nhìn kĩ, nàng phát hiện bên trong chiếc vòng tay này lại có một không gian to lớn. Nó chứa có sáu hàng giá sách chỉnh tề, đặt đầy các loại sách. Trong đó một giá sách khá đặc biệt, bên trên đều là các tinh thạch kỳ dị với đủ mọi màu sắc. Nhìn sơ qua một lượt, ít nhất cũng có hơn hai ngàn viên. Diệp Thanh tịnh không biết chỗ đá này chính là năng lượng thạch thứ rất quý giá trong Tu Chân giới, nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, viên đá này và viên "Lục Sắc bảo thạch" trong ngực mình rất giống nhau, nghĩ thầm mấy thứ đồ này có gì hữu dụng nhỉ? Vì vậy nàng lại nhìn "Ký Ức tinh phiến" thêm lần nữa, rốt cục hiểu được tác dụng của tinh thạch. Đối với Phồn Tinh Nghi, truyền tống trận cũng có hiểu biết sâu hơn. Nàng trong lòng chợt động, hai tên gia hỏa vừa rồi lại vô duyên vô cớ đến giúp mình, bên trong khẳng định có vấn đề! Vì vậy nàng hoài nghi cái "Phồn Tinh Nghi" này đã bị Hiên Dĩ Thừa động tay động chân, bởi vì trong khối thủy tinh cầu trong suốt này tràn ngập một cổ năng lượng đặc biệt, nói không chừng đúng là pháp bảo dùng để truy tung mình. Diệp Thanh đột nhiên cười cười. Nàng nhớ tới Thiên Sơn kiếm phái còn có một "Định Tinh bàn", thể tích lại nhỏ, nhưng số lượng phồn tinh bên trong so với cái trong tay này lại chi tiết gấp trăm lần. Tội gì mình phải dùng đến thứ đồ chơi có vấn đề trong tay này, cứ lên Thiên Sơn đổi lấy cái kia là xong. Nghĩ đến đây, Diệp Thanh rốt cục cũng vui vẻ nở nụ cười… Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Diệp Thanh không cần xoay người cũng biết là tiểu Tình Tình của "Thần Nữ tông" đến. Tiểu cô nương này thích nhất đi lên nói chuyện phiếm cùng mình, mặc dù mình rất ít mở miệng nhưng tiểu cô nương này lại mỗi ngày đều kiên trì đến gặp, điều này thật sự làm nàng rất cảm động. Như thường lệ, tiểu cô nương đều đi đến bên phải Diệp Thanh. Nhìn dòng sông cuồn cuộn bên dưới vách núi nói: - Thanh Thanh tỷ! Tỷ xem Tình Tình ăn mặc thế này có xinh đẹp không? Hôm nay Diệp Thanh tâm tình đặc biệt tốt, vì vậy quay đầu lại xem, đột nhiên híc híc cười nói: - Sao muội lại ăn mặc giống ta thế hả? Quả nhiên… Hai "Diệp Thanh" một lớn một nhỏ cực kỳ giống nhau, ngay cả tóc dài, kiểu dáng cái váy cũng giống nhau như đúc. Mà tiểu Tình Tình đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên mừng rỡ nói: - Oa! ta nhìn thấy Thanh Thanh tỷ nở nụ cười! Mẹ, mẹ ơi!… Con thấy Thanh Thanh tỷ cười… Dứt lời xoay người lại chạy đi. Thân thể mềm mại của Diệp Thanh nhoáng lên, trong chớp mắt nàng đã ngăn Tình Tình lại nói: - Tình Tình!… Thanh Thanh tỷ phải đi rồi, ngươi thay ta nói với chưởng môn sư tỷ một tiếng, cám ơn bọn họ lâu nay vẫn chiếu cố ta. Tiểu Tình Tình lại sửng sốt, cô bé đột nhiên ôm lấy eo Diệp Thanh nói: - Đừng! Muội không muốn Thanh Thanh tỷ đi, không muốn… Nói xong ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt tiểu cô nương đã thấy tràn đầy nước mắt. Diệp Thanh thập phần cảm động, nàng ôn nhu khuyên nhủ: - Thanh Thanh tỷ cho tới giờ chưa từng cầu xin người khác, lần này phải cầu xin muội trở về bẩm cáo với chưởng môn sư tỷ một tiếng, được không?… Nhanh đi! Tiểu Tình Tình vốn là một cô bé cực kỳ thông minh, biết ngăn cản không được liền nức nở nói: - Vậy… vậy khi nào thì tỷ tỷ trở lại? Diệp Thanh nhìn về chân trời xa xôi rồi nhẹ nhàng nói: - Có lẽ phải rất lâu, rất lâu… o0o Trời đang tiết thu nhưng trên Thiên Sơn vẫn tuyết trắng mênh mông. Xa xa hai tòa ngọc phong vẫn đang như đâm vào tận mây, còn "Đoạn Long giản" sâu không thấy đáy cũng vẫn đang đem nhân gian ngăn cách thành hai nửa. Nói đến cũng khéo, năm nay lại là Thiên Sơn đại điển "bảy năm một lần" để thu đồ đệ của Thiên Sơn. Tại phía nam "Đoạn Long giản" có mấy trăm người đang tụ tập. Những người lớn dẫn con cái của họ, đều muốn đưa đến Thiên Sơn học nghệ, quang cảnh cực kỳ hỗn loạn. Tình huống này, thật sự là chuyện hiếm thấy ở Thiên Sơn trong mấy trăm năm trở lại đây. Đệ tử Thiên Sơn đương nhiên là bị làm cho bận rộn không thôi, nhưng vẻ hưng phấn trên mặt bọn họ lại luôn luôn không đổi. Dù sao việc này cũng tượng trưng cho sự cường thịnh của Thiên Sơn, cũng là sự kiêu hãnh của mọi người ở Thiên Sơn! Dưới tình trạng này, trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một bóng trắng, mấy trăm người đều ngẩng đầu lên xem. Chỉ thấy một tuyết bạch tiên tử đạp kiếm mà đến, hệt như thiên tiên hạ phàm, cực kỳ xinh đẹp! Thiên Sơn đệ tử bên vách núi đối diện đồng loạt kinh hô: - A? Diệp Thanh sư muội… Toàn trường trở nên vô cùng tĩnh lặng. ------------ 1. Bé gái 2. Vòng không gian, có lẽ cũng thuộc loại không gian trữ vật Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang