[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 1 : HỒNG NHAN CHI KIẾP

Người đăng: vandai79

Hoa Lân cũng rất buồn bực, vừa mới xuất hiện đã bị người người vây kín. Thậm chí còn có người tưởng bản thân là thần tiên mà bái lạy, trong lòng không khỏi có chút khác thường… Nhưng lúc này dược lực trong cơ thể cũng dần tiêu tán, trong lòng cảm thấy buồn ngủ mãnh liệt. Hoa Lân thấy nơi này hoàn cảnh phức tạp, chỉ sợ không thể ngủ yên được. Vì vậy hắn vác Hà Chiếu lên rồi chạy xuống vách núi. Bốn nam tử đều ngơ ngẩn cả ra, thầm nghĩ chẳng lẽ “tiên giới” cũng có chiến tranh? Nếu không sao vị “tiểu tiên” này lại toàn thân đẫm máu? Một người có bộ râu quái nón thấy “tiên nhân” dường như đang muốn rời đi liền lập tức lớn tiếng kêu lên: - Tiên nhân… tiên nhân đừng đi a! Trung niên nhân dẫn đầu thân thể nhoáng lên đã đứng trước mặt Hoa Lân mà cung kính nói: - Dám hỏi tiên sĩ, có phải ngài nhận được thư mà tới không vậy? Hoa Lân thấy bọn họ đều là người thường, vì vậy lắc đầu nói: - Không có! Nói xong muốn lách qua một bên để tránh, nhưng trung niên nhân này vẫn đứng trước mặt thủ lễ: - Vậy, tiên sĩ có biết Liệt Hỏa tiên nhân không? Hoa Lân sững sờ quay đầu nhìn lại truyền tống trận, trong lòng cũng minh bạch đôi chút. Nhưng lúc này đã đầu váng mắt hoa, hắn không nhịn được nói: - Ta không phải là Liệt Hỏa tiên nhân, cũng không có nhận được thư của ngươi!… Phiền ngươi nhường đường một chút, cảm ơn! Đang chuẩn bị li khai đối phương, ai ngờ người này nắm chặt không buông tha, giọng khẩn cầu: - Tiên sĩ! Nước Cao Hạ đang hết sức nguy ngập, Xin hỏi Liệt Hỏa tiên nhân có ở trên đấy không? Hoa Lân hai chân lảo đảo, phải chống trường kiếm xuống mới không té ngã, cảm thấy bắt đầu muốn hôn mê, lớn tiếng quát: - Ngươi… ngươi nói Lam Diễm tiền bối phải không? Hắn đang ở đó! … Ta cũng cầu ngươi một việc, ta bây giờ thật sự mệt chết đi, cũng không dám nhúng tay vào việc quốc gia đại sự của các ngươi. Huống chi rắc rối của ta cũng đủ phiền rồi, mời ngươi tránh ra, cứ coi như là chưa từng gặp ta… Được không? Nam tử kia bất đắc dĩ phải gật đầu mà tự nhủ: - Liệt Hỏa tiên nhân đang ở đó thì nhất định có thể nhận được thư. Bây giờ không gặp được thì đành phải đợi thêm hai ngày nữa vậy… Hoa lân đi đến bên vách núi, vốn định ngự kiếm bay đi nhưng lại lo như thế sẽ làm kinh hãi thế tục, vì vậy hắn thả người nhảy xuống. Tất cả bốn gã nam tử phía sau đều chấn động mà đến bên vách đá nhìn xuống. Chỉ thấy sương mù vạn trượng, gió gào cắt mặt, Hoa Lân đã sớm không thấy bóng dáng đâu. Gã rây quai nón thò nửa người ra, mêm man cúi nhìn xuống đáy vực nói: - Đại ca, sao huynh không cố cầu xin y thêm một chút? Nói không chừng y cũng có thể đối phó với Hàn Trấn Ly … Nam tử cầm đầu lắc đầu nói: - Ta thấy hắn đứng còn không vững, chắc là bị thương nghiêm trọng, sao có thể là tiên nhân được? Huống chi hắn hình như bị người ta truy sát, quyết không có khả năng giúp chúng ta. Mà chúng ta đã truyền thư đi rồi, không bằng cố chờ thêm hai ngày nữa, nói không chừng là Liệt Hỏa tiên nhân sẽ tới. Gã râu quai nón nói: - Nhưng mà hoàng tử điện hạ ở dưới đó đang rất nóng ruột, thời gian hai ngày có lẽ là quá dài! Nam tử cầm đầu cảm khái nói: - Ta cũng chẳng còn cách nào khác! Các ngươi cứ xuống đó bảo vệ hoàng tử trước, một mình ta chờ ở đây được rồi. Ba người kia cùng gật đầu đồng thuận: - Cũng được! Lại nói sau khi Hoa Lân quyết định nhảy từ trên vách huyền nhai xuống thì có chút hối hận. Hắn vừa xuyên qua mê man mây mù thì phát hiện phía dưới có một đám người đang vây quanh một chỗ. Có mấy tên thị vệ mang đao cả kinh kêu lên: - Mọi người xem, có người từ trên đó nhảy xuống kìa. Hoa Lân bất đắc dĩ, phía dưới có nhiều người nhìn mình như vậy làm sao có thể ngang nhiên ngự kiếm phi hành được? Vì vậy hắn rút Hà Chiếu ra, không ngừng đâm vào vách núi, mượn lực khống chế tốc độ hạ xuống. Mấy chiêu này đối với Hoa Lân mà nói thật quá đơn giản! Nhưng những người ở phía dưới đều hoảng sợ tới biến sắc, thầm nghĩ đây là loại cao thủ gì? Làm sao có thể có được thân thủ như thế chứ? Chân Hoa Lân vừa chạm đất, tất cả các thị vệ chung quanh đều bạt đao ra vây hắn vào giữa. Đột nhiên có một con dã thú hung mãnh đi đến, so ra còn cao hơn người nhiều, chỉ cần nó há mồm cũng có thể nuốt sống một người rồi. Chỉ nghe một cô gái quát: - Tiểu Hắc, mau quay lại đây! Đúng là chuyện cười, Hoa Lân mà còn phải nhờ người khác giải vây sao? Thân thể hắn sớm đã vọt lên cao và lượn theo một đường cong ưu mỹ, tiếp đó mau chóng lão về dãy núi phía bên phải. Giữa không trung hắn thậm chí còn quay đầu nhìn cô gái vừa kêu con quái thú dừng lại, chỉ thấy dáng vẻ nàng thập phần xinh đẹp, thân vận một chiếc váy màu phấn hồng trông rất đáng yêu. Cũng may là nàng ta kịp thời kêu gọi quái thú trở về, nếu không bằng vào năng lực của Hoa Lân có thể dễ dàng một kiếm lấy đi cái mạng nhỏ của nó. Cô gái kia đưa mắt nhìn theo bóng Hoa Lân đang bay đi xa dần, miệng lẩm bẩm: - Thật quá lợi hại! Hắn lại có thể đằng không lâu như vậy, chỉ sợ so với Quốc sư có lẽ còn lợi hại hơn vài phần… Hoa Lân đương nhiên không nghe được những lời này, hắn không ngừng đạp chân vào những cành cây để mượn lực, sau vài lần cũng lên được tới đỉnh núi. Lúc này, rốt cục hắn cũng không còn chống đỡ nổi nữa mà nằm xuống một tảng đá lớn. Còn chưa kịp nằm cho hẳn hoi hắn đã chìm vào hôn mê… Đúng như Hoa Lân sở liệu, bởi vì hắn uống Đoạt Phách đan nên thể lực càng khó khôi phục. Hắn ngủ tới thiên hôn địa ám (1), đến cả một trận mưa to trút lên người mà hắn cũng không biết. Cũng chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao nhiêu ngày, mưa tạnh trời quang, núi rừng càng trở nên thanh thoát, khắp mảnh rừng nhỏ ngập tràn tiếng chim hót và hương hoa. Trên bầu trời có một vài con chim ưng hung mãnh không ngừng lượn quanh, nếu thợ săn nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng trong núi có xác chết của động vật lớn. Nhưng bọn chim ưng này có điểm khác thường, chúng lượn vòng trên không trung suốt cả ngày, phía dưới là mồi béo, mà thủy chung vẫn không chịu xuống ăn… tại vì sao? Nguyên nhân là do cỗ thi thể phía dưới giống như một ngọn lửa lớn đang bốc cháy, kể cả trời mưa như trút mà cũng không dập tắt được, bọn ưng ngốc này ngoài nhìn ra thì còn có thể làm được gì? Mặt trời chói chang nhô lên, thân thể Hoa Lân đột nhiên rung động rồi đứng lên quan sát xung quanh. Hắn gãi gãi đầu nghĩ thầm không biết mình đang ở nơi nào? Có vẻ như bản thân đã ngủ quá lâu… Hắn đột nhiên nhớ lại mình bị thương nghiêm trọng, vì vậy đưa tay sờ sờ ngực tìm vết thương, có điều thương thế kia chỉ giống như một giấc mộng xuân chợt đến rồi lại chợt đi mà thôi. Lại thấy xung quanh không có người, hắn nhanh chóng rút Hà Chiếu ra, chân đạp phi kiếm bay lên trời. Giữa không trung bầy ưng sợ tới mức kêu lên nháo nhác rồi đập cánh bay loạn xạ. Đưa mắt nhìn đi, Hoa Lân phát hiện xung quanh là dãy núi rừng kéo dài cả trăm dặm. Ở phía bắc là một ngọn núi cao chọc trời, hiểm trở vô cùng, phảng phất như không nhìn thấy đỉnh. Hoa Lân lập tức nhớ ra hôm trước chính đã từ trên đó nhảy xuống đây. Quay đầu nhìn sang mặt nam, hắn phát hiện địa thế nơi đó có phần bằng phẳng hơn, cách đó không xa là một dải bình nguyên. Hắn nghĩ thầm, trên bình nguyên nhất định sẽ có thành thị và dân cư dày đặc! Nếu mình muốn đi Phiêu Miễu hà nhất định phải tìm vài cao thủ tu chân để hỏi lộ trình mới được. Cứ chạy loạn lung tung thế này, đừng nói là tìm được Thượng Quan Linh, chỉ sợ ngay cả “lộ phí” cũng không đủ. Vì vậy hắn như hóa thành một đạo thiểm điện ngự kiếm bay thẳng đến bình nguyên phía nam… Sau khi bay được nửa thời thần, lướt qua ngọn núi cuối cùng, trước mắt quả nhiên trở nên sáng sủa hơn nhiều. Hoa Lân lúc này tâm tình có chút vui vẻ. Đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên phía trước hơn trăm dặm đều là bình nguyên. Hắn khống chế phi kiếm bay thẳng theo hướng nam, chưa được bao lâu thì thấy ở đằng xa bụi bay mù mịt, dường như là vạn mã bôn hành (2), thanh thế cực kì hoành tráng… Hoa Lân xuất thân từ Nguyên Soái phủ, đương nhiên đoán được phía trước có hai đội quân đang giao đấu với nhau. Trong lòng máy động, hắn rất muốn nhìn xem chiến tranh ở nơi này diễn ra như thế nào? Vì vậy hắn bay lên trời cao, từ trên tầng mây phía xa trên không trung nhìn xuống mặt đất. Chỉ thấy trên bình nguyên hiện lên một cuộc truy đuổi cực kỳ hùng tráng, mấy vạn binh mã từ các hướng tụ lại, nhất loạt đuổi theo một con dã thú ở phía trước. Hoa Lân xấu hổ cười cười, nghĩ thầm không ngờ mình lại đoán sai, động tĩnh ở phía dưới lớn như vậy, có lẽ là hoạt động “săn dã thú” rồi. Hắn đang muốn quay đầu rời đi, trong lúc vô ý liếc nhìn con dã thú đang chạy trốn kia, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Thì ra trong miệng dã thú kia có ngậm một thân thể yêu kiều, xem tình hình đây tịnh không phải đơn giản là săn dã thú. Hoa Lân trong lòng tò mò, vì vậy hắn hạ xuống một chút, chỉ thấy mãnh thú trên mặt đất có điểm quen thuộc, trong miệng nó đang ngậm một thiếu nữ áo hồng. Hắn có chút sững sờ, sau đó lập tức nhớ tới vài ngày trước, dưới chân Phi Tiên phong có gặp mỹ nữ ăn mặc quần áo cung đình kia. Trong lòng hắn liền nổi lên một trận kích động, chẳng lẽ mãnh thú kia muốn ăn thịt chủ nhân của mình? Điều này có vẻ không đúng? Vì vậy cẩn thận nhìn kĩ một chút hắn mới phát hiện, truy binh ở mặt sau cầm cung tên bắn không chút úy kị. Con quái thú đáng thương kia chỉ biết mang theo chủ nhân chạy trốn. Hoa Lân lúc này mới nhớ tới tình hình khẩn cấp của Cao Hạ quốc, không ngờ chỉ mới vài ngày mà đã diễn biến khẩn trương hơn rất nhiều… Mà mãnh thú kia chạy cũng bắt đầu chậm lại, chiến mã phía sau bức đến càng lúc càng gần. Hoa Lân đang do dự, không biết có nên cứu cô gái này hay không? Nếu cứu, có thể sẽ liên quan tới chuyện quốc gia đại sự của người ta, nói không chừng lại chuốc thêm phiền não. Nhưng nếu không cứu, trong lòng Hoa Lân thật sự không yên. Suy nghĩ lại, hắn rốt cuộc cũng thấp giọng tự mắng: - Nếu muốn làm mà không dám làm thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì chứ?... Được lắm, trước tiên phải cứu thoát cô gái này đã, bất kể là quốc gia đại sự hay tiểu sự ta không cần quản. Tự tìm cho mình một lí do thực sự là quá đơn giản. Nhưng Hoa Lân đã không nghĩ tới việc, cứu nàng ta rồi sau này sẽ an bài thế nào đây? Hoa Lân không phải là không nghĩ được mà chỉ là không muốn nghĩ thêm. Đã quyết định là làm, hắn lập tức ngự phi kiếm bay về phía trước rồi hạ xuống trước đám người kia năm dặm, điểm này hắn đã tính toán chu toàn, tránh cho thế nhân phải kinh hãi. Qua quãng thời gian uống một chén trà, quả nhiên cát bụi từ đằng xa đang bay mù mịt, một con dã thú hung mãnh ngậm một thiếu nữ thân thể mềm mại trong miệng, cố hết sức chạy về phía trước, đằng sau truy binh đã đuổi đến chỉ cách năm trượng, chỉ cần hơi do dự một chút là lập tức sẽ rơi vào vòng vây. Hoa Lân nhếch miệng mỉm cười, hắn chậm rãi rút Hà Chiếu kiếm tiêu sái chỉ xuống mặt đất. Đối mặt với thiên quân vạn mã thân ảnh cô độc của hắn không chút lay động. Gió nhẹ mơn man lên mặt, mái tóc dài theo gió tung bay, trông hắn giống hệt như một vị chiến thần… Trong chớp mắt mãnh thú kia đã thấy có người đứng chắn đường. Nhưng linh tính cho nó biết, người này sẽ trợ giúp mình cho nên nó đột nhiên tăng tốc, giống như mũi tên rời cung mà lao đến. Sắc mặt Hoa Lân chợt biến đổi, mãnh thú này trên lưng cắm đầy tên, chỉ là chưa mất mạng mà thôi. Trong hai con mắt đồng tử đã giãn ra, đây là dấu hiệu sắp tuyệt khí, nhưng nó vẫn cố chút hơi tàn bảo hộ chủ nhân trong cơn sinh tử, thật khiến kẻ khác phải kinh sợ. Thấy Hoa Lân ở phía trước, nó dùng chút tinh khí ít ỏi còn lại mạnh mẽ chạy vội tới. Hoa Lân không khỏi thở dài nói: - Ai nói “dưỡng hổ giai vi hoạn” (3) chứ. Hôm nay có lẽ nó phải thay đổi rồi… Mặc kệ thế nào, hôm nay ngươi trung thành hộ chủ như thế, ta cũng giúp ngươi một tay! Thiếu nữa áo hồng trong miệng mãnh thú kia không bị hôn mê mà đang mở đôi mắt tròn sáng ngời nhìn Hoa Lân. Trong giờ khắc này hình ảnh của hắn vĩnh viễn in sâu trong tim nàng. Chính vì cái khí khái ung dung không sợ bức bách, sự tự tin vô cùng kiên định của hắn, đứng trước thiên quân vạn mã càng thêm tiêu sái, càng thêm nổi bật… Cát bụi đập vào mặt, mãnh thú kia rốt cuộc cũng chạy được đến sau lưng Hoa Lân, nó dùng cặp mắt bi thương nhìn hắn lần cuối, trong mắt mang theo một tia hưng phấn, một tia vui vẻ mà vĩnh viễn nhắm mắt lại. Cùng lúc đó thiên quân vạn mã cũng chạy đuổi tới, từng đoàn từng đoàn tập trung vây Hoa Lân vào giữa. Một gã quan quân bước ra quát lớn: - Ngươi là người phương nào? Tại sao dám một mình ngăn cản Thần Dực thiết kị? Nhưng Hoa Lân tịnh không chút để ý đến hắn, y chậm rãi tới bên cô gái, tay trái đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng rồi ôn nhu hỏi: - Nàng không sao chứ? Có chỗ nào bị thương không? Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Hoa Lân, trong mắt ánh lên tia bi thương tuyệt vọng, một chút tâm sự sâu kín của người con gái, còn có một tia ai oán bất đắc dĩ… Đồng tử Hoa Lân run lên, từ trong mắt nàng hắn thấy được một số việc. Đó là loại cảm giác tang thương nước mất nhà tan, rõ ràng đã mất đi lòng tin với cuộc sống. Quan binh xung quanh lấy làm cổ quái, tên tướng quân dẫn đầu hét lớn: - Giương cung! Kéo dây! Chuẩn bị… Xung quanh, các “kị xạ thủ”(4) lập tức giương cung lắp tên, động tác nhất nhất như một, thanh thế cực kì mãnh liệt. Hoa Lân nghĩ thầm, quân kỉ nghiêm minh như vậy thì tướng lãnh cũng không phải là quá xấu xa. Chậm rãi rút Hà Chiếu ra, hắn lạnh lùng nói: - Hôm nay Hoa mỗ chỉ muốn cứu người, tịnh không có ý gì khác cả. Bởi vì không đành lòng nhìn thấy “hồng nhan tiêu vẫn”(5) mà thôi. Nếu có đắc tội, mong các vị rộng lượng hiểu cho…. Binh lính chung quanh đều sững sờ, chỉ thấy Hoa Lân nhẹ nhàng ôm lấy cái eo thon của thiếu nữ áo hồng rồi đột nhiên nhảy lên không trung! Tên quan quân kia cũng không phải là kẻ ngốc, thấy Hoa Lân cứ nhẹ nhàng nói chuyện thì trong lòng sớm đã kinh ngạc, hắn lập tức quát lên: - Bắn tên! ”Vút vút vút vút…” trăm ngàn mũi tên lập tức che kín bầu trời, giường như ai cũng biết Hoa Lân sẽ chọn đường không để chạy trốn vậy. Nhưng dù vậy, chuyện này căn bản không tạo được một chút thương tổn nào cho Hoa Lân. Chỉ thấy hắn vung kiếm đánh tan trận mưa tên ở phía trước rồi đạp lên đầu các quan binh mà đi. Đao nhận dưới chân hắn chỉ như gãi ngữa mà thôi. Với lực phòng ngự của Sư Vương thuẫn, ngay cả Nhâm Vi với Tuyệt Sanh kiếm còn có thể ngăn cản, loại binh khí trong nhân gian này nào có thể làm gì được hắn? Thiếu nữ mà Hoa Lân ôm trong lòng, trong mắt lập tức lộ ra thần sắc kích động. Cái công phu đao thương bất nhập này của hắn, chỉ có nàng là người thấy rõ nhất… Quan binh toàn trường cũng hoảng sợ biến sắc mà trơ mắt nhìn đối phương lăng không đi mất, ngay cả tuấn mã cũng không theo kịp. Có thể thấy tốc độ của Hoa Lân nhanh như thế nào, thân ảnh mỗi lúc một nhỏ dần, phảng phất như hắn đang dùng thứ khinh công “Súc Địa Độn Hình đại pháp” trong truyền thuyết. Chạy liên tục nửa canh giờ, Hoa Lân cuối cùng cũng giảm bớt cước lực, do truy binh ở phía sau đã sớm không còn bóng dáng hắn liền buông thiếu nữ áo hồng ra rồi nhẹ giọng hỏi: - Nàng có thể tự đi được chứ? Nào biết cô gái kia thân thể mềm nhũn, căn bản là không đứng được. Hoa Lân lúc này mới phát hiện chân nàng đã bị dính tên, hắn đành phải đỡ nàng rồi hỏi: - Nàng tên họ là chi? - Thu Uyển Ly Âm thanh cực kì ôn nhu, phảng phất giống như đã coi hắn là chỗ dựa duy nhất vậy. Hoa Lân tâm thần không khỏi run lên… -------------- 1. Ý là ngủ rất lâu 2. Vạn con ngựa cùng chạy 3. Nuôi hổ như nuôi họa 4. Kỵ sĩ bắn cung 5. Người đẹp bị chít Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang