[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 5 : Chương 37 LIỆT DIỄM CHI NHẬN

Người đăng: Phong Lưu Tiên Tử

Lại nói Hoa Lân vọt lên không trung, nhằm thẳng hướng tây nam bay đi. Nhưng “Dung Nham bình nguyên” rộng lớn vô biên, hỏa diệm nóng bừng thiêu đốt làm cho cả bầu trời dường như cũng chuyển thành màu đỏ. Thể chất hắn vốn thuộc hệ hoả, gặp tình cảnh này, nhiệt huyết trong cơ thể không ngừng sôi trào. Hoa Lân không dám khinh suất, sau chừng hai canh giờ phi hành, hắn dừng lại tạo trận pháp phòng ngự trên một đỉnh núi, nghỉ ngơi khoảng nửa thời thần rồi lại tiếp tục trở lại không trung. Cứ như thế hai ngày trời trôi qua, nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được địa điểm nào có hiện tượng “hỏa sơn phun trào”, trong lòng hắn không khỏi có điểm chán nản. Lại nghĩ, bản thân đã trải qua hai ngày phi hành, cách cái khoảng hai nghìn dặm có lẽ đã không còn xa nữa, nói không chừng ngay phía trước kia sẽ có thay đổi. Ngày hôm đó, sau khi nghỉ ngơi xong xuôi hắn lại bay lên trời mà bắt đầu tìm kiếm. Phát hiện phía chân trời mọc lên một đám mây hình nấm, tựa như đang có dung nham phun trào, trong lòng Hoa Lân kích động vô cùng, hắn đạp phi kiếm hướng đến nơi đó bay đi như tên bắn. Từ xa nhìn lại, Hoa Lân đã thấy ngọn núi kia phun ra một lượng tro bụi khổng lồ, khói đen cuồn cuộn bốc lên, quang cảnh thập phần hoành tráng. Hoa Lân không khỏi hưng phấn, hắn hét lên một tiếng, đạp phi kiếm xông thẳng đến địa điểm kia. Khi tới nơi, trong lòng hắn bùng lên nỗi khiếp hãi. Chỉ bởi vì tro bụi từ ngọn núi kia phun ra bay cao hàng mấy trăm trượng, trời đất dường như rung chuyển, mà tại nơi đây hắn dường như chỉ nhỏ bé như một hạt bụi. Hoa Lân lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, hắn cảm thấy vừa hứng khởi lại vừa sợ hãi. Hắn lượn quanh hỏa sơn hai vòng mà lớn tiếng hô: - Lam Diễm tiền bối… Âm thanh vang vọng thật xa nhưng tuyệt nhiên không ai trả lời. Hoa Lân hò hét một hồi nhưng rốt cục cũng chẳng ai đáp lại. Hắn bỗng hiểu ra, “hỏa sơn phun trào” lần này cảnh quan tuy hoành tráng nhưng hoả diễm quá nhỏ e rằng vẫn chưa đủ sức thu hút sự chú ý của Lam Diễm tiền bối. Vì vậy hắn đành miễn cưỡng vượt qua ngọn hỏa sơn rồi tiếp tục phi hành về hướng nam. Nhưng cũng chính vào thời điểm này, Hoa Lân đột nhiên phát hiện dung nham dưới chân vô cùng bất ổn, nham tương sôi sục không ngừng. Đang lúc phi hành, đột nhiên một luồng hỏa diệm chợt bắn vọt lên trời, tỏa ra vô số đốm lửa trước mặt hắn, sau đó thì lả tả rơi xuống. Hoa Lân trong lòng kinh hãi thầm nghĩ “Nếu không cẩn thận bị dung nham kia kích trúng, chỉ sợ cả thân hình sẽ bị thiêu thành mây khói.” Vì vậy hắn vội vàng bay nhanh lên không trung, Khi nhìn lại hắn mới cảm thấy vô cùng run sợ. Trước mắt hắn phảng phất giống như một địa ngục đỏ lòm, từ mặt đất thỉnh thoảng lại phun ra từng đạo hoả diễm, mặt đất giống như chìm xuống, nham tương nóng bừng tràn ngập khắp nơi. Hoa Lân cảm giác nơi này trở nên quá nóng bức, lớp cương khí hộ thân đã bị bào mòn đi rất nhiều nên không khỏi nghĩ “Nơi này có lẽ chính là “Đoạn Tầng thâm uyên” mà Chung Vệ từng đề cập đến”. Hắn không dám mạo hiểm tiến vào, lại thấy xa xa có một đỉnh núi nhỏ bèn bay qua đó. Còn chưa chạm chân xuống đất, Hoa Lân đã phát hiện giưa đỉnh ngọn núi này bị lõm xuống, ở giữa thì sâu không thấy đáy, phía dưới lấp loé vô số đốm lửa. Hắn nào biết đây chính là một miệng hỏa sơn? Tưởng rằng đây chỉ là một ngọn núi bình thường nên Hoa Lân vội kiến lập nên một trận pháp phòng ngự, thầm nhủ “Nơi này cao hơn “mặt hồ” ba mươi trượng có dư nên chắc chắn sẽ an toàn, ít nhất bây giờ là vậy!” Hắn yên tâm ngồi trong “Phòng Ngự trận”, tay phải bắt quyết, nhanh chóng khôi phục lại thể lực. Nhưng mặt đất bỗng khẽ chấn động, hắn không khỏi cảm thấy lạ lùng đoán đây có lẽ là động đất trong truyền thuyết ư? Cũng chẳng quan tâm nhiều, hắn cười nhạt rồi chậm rãi nhập vào cảnh giới không minh. Thời gian từ từ trôi đi, cũng không rõ bao lâu sau, Hoa Lân đột nhiên nhận thấy mặt đất rung chuyển mạnh, thân thể hắn “bịch” một cái ngã nhào xuống đất, đồng thời tâm trí cũng tỉnh táo lại. Quan sát bốn phương không phát hiện được gì khác thường nên hắn phủi sạch bụi bẩn trên người, bước ra khỏi “Phòng Ngự trận”, đưa mắt nhìn xuống chân núi, vẫn thấy hết thẩy đều bình thường, không hề có biến sự. Còn đang nghi hoặc, ngọn núi dưới chân bỗng “ầm ầm” vang lên một tiếng, chút nữa thì hắn lại bị văng sóng soài ra đất. Lúc này, “mặt hồ” cách đó không xa đột nhiên sôi sục kịch liệt, thấp thoáng truyền đến tiếng sôi bùng bục. Hoa Lân chăm chú xem xét nham tương tại chân núi, lại thấy “mặt hồ” chợt nứt ra một cái khe lớn, hai bên bờ nham tương chảy sụp xuống… Hoa Lân còn chưa hết ngạc nhiên, thình lình nghe nổ “oành” một tiếng, từ trong cái khe kia, nham tương ào ạt phun ra, hoả quang bắn ra bốn phía, bốc cao cả trăm trượng, đất trời dường như chao đảo… Hoa Lân đáng thương lúc này đứng trước cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ thì trở nên quá đỗi nhỏ bé. Dưới bức tường lửa nghiêng trời lệch đất hắn thật sự nhỏ hơn cả cái bánh màn thầu. Hoa Lân hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch đi. Đang định ngự kiếm thoát khỏi nơi đây thì thấy giờ đây cả bầu trời đã bị dung nham nhuộm thành một màu đỏ rực, nham tương nóng chảy lan nhanh ra bốn phía, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi cả ngàn trượng. Lúc này nếu không ngự kiếm phi hành thì e rằng chẳng có nơi nào mà ẩn núp. Cho nên Hoa Lân đưa ra một quyết định dứt khoát “Phải nhanh chóng quay lại “Phòng Ngự trận”, sau đó dốc toàn lực để ngăn chặn dòng dung nham. Hắn tức tốc lộn người vào trong “Phòng Ngự trận”, cùng lúc này lại nghe thấy từ xa xa truyền đến một tiếng hét lớn: - Tiểu tử! Không được vọng động. Nhưng lời nói này đã quá chậm, cả một biển dung nham khổng lồ có uy thế kinh thiên động địa tựa hồ muôn vạn cơn sóng thần ào ạt vỗ tới, một bóng người màu xám từ đằng xa kinh hãi, như một mũi tên rời cung, bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp nham tương nóng bỏng xông đến ứng cứu. Nhưng cho dù y có nhanh thế nào chăng nữa vẫn không thể đến kịp chỗ Hoa Lân, chỉ thấy màn nham tương hung hãn chồm đến, bao phủ hoàn toàn lên bóng người nhỏ bé đang đứng trong “Phòng Ngự trận.” Sắc mặt người áo xám kia trở nên ảm đạm, y đành dừng lại ở phía ngoài cách mười trượng, bản thân hắn cũng đang phải giơ song chưởng lên, dốc toàn lực ngăn chặn dòng dung nham. Nào ngờ, hắn chợt nghe thấy một tiếng hét truyền đến bên tai: “Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá pháp…” (1) Trên người Hoa Lân có mang chí bảo sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy? Khi thấy cả khoảng không gian trở nên đỏ rực, “bọt sóng” cuồn cuộn ào đến, trong khoảng khắc, hắn bỗng mơ hồ như quên đi bản thân, quên đi cả danh tính của chính mình, chẳng màng đến sinh tử, tay phải nắm Hà Chiếu kiếm chỉ lên bầu trời, hét lớn một tiếng: “Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá pháp…” Trong cơn sóng gió ầm ào dữ dội, đột nhiên một đạo kiếm quang được chém ra với cái thế không gì cản được, cơn sóng lửa đỏ rực lập tức bị chém thành hai mảnh. Không chỉ như vậy, đạo kiếm quang kia phảng phất như mang theo ma lực thần kì, nó nhanh chóng hấp thu dung nham, từ từ hình thành nên một thanh “liệt diễm chi nhận”(2) ngay giữa không trung. Sức mạnh của Phần Tinh Luân vốn bắt nguồn từ hoả diễm, vào thời khắc nguy nan này, rốt cục nó đã dung hoà với liệt diễm xung quanh, kiếm khí hợp nhất, tạo ra một thanh “liệt diễm chi nhận”. Tất cả những chuyện này căn bản không cần Hoa Lân hao phí tâm tư. Nhưng đồng thời, chiêu “Liệt Diễm Chi Nhận”này cũng vô cùng hao tốn công lực. Chân nguyên trong người Hoa Lân điên cuồng thoát ra, hắn cảm thấy chẳng thể nào mà ngưng lại được. Nhưng điều kỳ lạ là, hỏa diệm xung quanh không ngừng chui vào trong tay hắn, chỉ cần ý niệm của hắn có thể kiên trì, thanh “liệt diễm chi nhận” kia sẽ tuyệt không thể tắt. Tình huống này thực sự quái dị, Hoa Lân toàn thân tê liệt, chẳng hề bỏ chạy hay nhúc nhích gì được, chỉ còn cách gồng mình chống chọi, cảm giác lúc này cực kì thống khổ. Thêm một điều nữa mà hắn không ngờ được, hắn vốn tưởng “hỏa sơn phun trào” chỉ là hiện tượng xảy ra trong giây lát, thế nhưng trên thực tế nó đã kéo dài hơn ba canh giờ. Hoa Lân giơ thanh “liệt diễm chi nhận” lên, rốt cục lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt bèn lớn tiếng chửi mắng: - Ông trời ơi! Người có mắt không vậy? Hắn không biết rằng một khi hỏa sơn hoạt động thì chuyện kéo dài vài ba ngày là thường tình, lại ngỡ ông trời đối xử bất công với mình nên uất ức, cất lời oán thán. Hoa Lân càng không hay rằng chân nguyên cũng như tinh thần lực trong cơ thể hắn đang tăng trưởng mạnh mẽ, loại hiện tượng dị thường này sao hắn có thể hiểu được? Thật lâu sau, thật lâu sau, rốt cục khói bụi cũng tan hết, dung nham xung quanh cũng dần dần rút đi. “Phòng Ngự trận” trên mặt đất rung chuyển một hồi, rồi “ầm” một tiếng, cuối cùng cũng bị phá huỷ, cái này cũng là do có thanh “liệt diễm chi nhận” chống đỡ, bằng không chỉ sợ cái trận này chẳng chống đỡ nổi một khắc. Hoa Lân nằm xoài ra đất, miệng hỏa sơn phía sau hắn giờ đây đã bị dung nham lấp đầy. Hắn nằm trên đỉnh núi, hướng về bầu trời đầy sao mà chửi: - Con mẹ nó! Lão tử không đùa bỡn với ngươi nữa! Vừa dứt lời, một âm thanh đanh gọn từ phía ngoài ba trượng vang đến: - Ha ha ha…Công lực của tiểu tử ngươi quả nhiên phi phàm! Chẳng ngờ lại trụ vững hơn ba canh giờ. Quả là thiên hạ hiếm thấy! Hoa Lân vẫn nằm dài trên đất, chẳng còn chút sức lực nào để quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một lão nhân áo xám bước tới bên cạnh hắn, ngồi xuống tu sửa lại “Phòng Ngự trận”. Hoa Lân tâm tư kích động, gắng gượng đứng dậy hỏi: - Ngài phải chăng là Lam Diễm tiền bối? Ta…ta là Hoa Lân, chủ tâm đến đây để tìm gặp ngài! Lão nhân kia không vội trả lời mà đưa mắt quan sát hắn hồi lâu rồi nói: - Ngươi có mang theo bảo bối gì đó trên người? Bằng không, dựa vào tu vi ở Nguyên Anh kỳ của ngươi thì làm sao có khả năng chống chọi được ba canh giờ? Hoa Lân chợt cảm thấy toàn thân vô lực, đầu óc choáng váng, thều thào nói: - Ta…ta có một món bảo bối! Mong…mong tiên sinh chờ ta tỉnh lại… Dứt lời, hắn cuối cùng cũng chìm vào hôn mê. Lão nhân kia sửng sốt, nhận ra tiểu tử này thật không đơn giản, ngay cả việc bản thân sắp ngất đi mà hắn cũng biết, ông ta không khỏi bật cười: - Ha ha ha…Đáng tiếc thật, nếu sớm gặp được ngươi thì “Lam Vũ chi hoả” của ta đã có truyền nhân rồi! -------------- 1. Trời đất vô cùng, mượn sức càn khôn 2. Kiếm lửa Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang