[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 5 : – Chương 34 Tuyệt chiêu nan thành

Người đăng: vandai79

Hoa Lân và Lộ Á Phi nhìn quanh một lượt, ngoại trừ tường thành ra thì chẳng phát hiện được vật gì. Hai người không khỏi nhìn nhau rồi đồng thanh nói: - Ai! Bây mệt lắm rồi, nghỉ ở đây một chốc đi! Thấy Hoa Lân vội vội vàng vàng lập phòng ngự trận, Lộ Á Phi khuyên: - Không cần lập đâu, nghỉ nửa thời thần là lên đường rồi! Nhưng Hoa Lân chẳng thèm nghe, cặm cụi trên mặt đất cả nửa canh giờ, lúc này mới hoan hô: - Oa! Tuyệt quá, cuối cùng ta cũng đã lập được. Ha ha ha… Lộ Á Phi buồn bực bảo: - Thế à! Ngươi quả thật phi thường, ta hỏi chút này Lân thiếu gia, lúc nào chúng ta xuất phát đây? - Ách… Hoa Lân gãi gáy: - Thế thì… thế thì chúng ta đi ngay bây giờ đi! Nói xong bắt đầu ba chân bốn cẳng dỡ bỏ phòng ngự trận. Lộ Á Phi ngao ngán khuyên: - Ngươi nên nghỉ thêm nửa thời thần đi, nếu không… Hoa Lân đã nhanh như chớp rút phi kiếm ra, ngoảnh đầu lại nói: - Đi thôi! Ta không cần nghỉ ngơi đâu… Hai người đạp lên phi kiếm, tiếp tục bay ào ào về phía nam. Ba thời thần sau đã thấy con đường đằng xa nổi lên một vầng đỏ nhạt. Lộ Á Phi hạ giọng nói: - Ngươi xem phía trước kìa, chúng ta sắp tới rồi… Hai người tăng tốc, cúi rạp người bay tới. Còn chưa tới ven “Dung Nham bình nguyên” thì hơi nóng đã phả vào mặt. Nhiệt độ này đối với Hoa Lân và Lộ Á Phi mà nói chẳng đáng gì, hai người dũng cảm đạp phi kiếm bay thẳng tới, trong mắt Hoa Lân còn lóe lên ánh hưng phấn. Nhiệt huyết dâng lên trong người hắn, hô hào hưởng ứng với ngọn lửa phía trước, nghĩ thầm chẳng trách Lam Diễm tiền bối luyện hỏa hệ lại chọn nơi đây để tu luyện… Chưa tới một khắc, hai người đã tới ven Dung Nham bình nguyên, phía trước đột nhiên trống trơn, vách núi cao chót vót đã đứt đoạn… Phóng mắt nhìn chỉ thấy vạn dặm đất đỏ, sóng nhiệt hầm hập. Cả bình nguyên giống như một hồ dung nham, trên mặt hồ thỉnh thoảng bong bóng nổi lên, dung nham đỏ rực cuồn cuộn, quang cảnh làm người ta sợ đến chết… Phía trên dung nham nóng bỏng này có một khối khoảng đất màu đỏ sậm, căng mắt ra nhìn chỉ thấy vài ngọn núi cao sừng sững phía trên mặt hồ, cũng chẳng biết được cao nhân mình cần tìm rốt cuộc đang tu hành trên ngọn núi nào. Hai người đứng sững sờ, đột nhiên mặt hồ dưới chân sôi ùng ục, nhiệt độ tăng vọt, lập tức làm “hồng quang” bên ngoài thân thể Hoa Lân bành trướng, Lộ Á Phi lại hít một hơi không khí, thân thể lắc lư. Cũng may Hoa Lân tinh mắt nhanh tay kéo Lộ Á Phi lui lại bên vách núi… Hai người thu hồi phi kiếm, song song hạ xuống mặt đất. Hoa Lân lập tức bố trí phòng ngự trận, miệng lẩm bẩm: - Địa phương này kỳ quái thật, giống như địa ngục trong mộng của ta vậy… Trong mắt hiện lên thần sắc hưng phấn. Lộ Á Phi chẳng nói gì, từ từ tiến lại ven vách núi rồi ngoẹo đầu nhìn hai bên, chỉ thấy vách núi dưới chân giống như một bức tường thiên nhiên trải dài ra xa như tách rời “Dung Nham bình nguyên” ở phía nam. Hoa Lân đã bố trí xong xuôi một phòng ngự trận nhỏ, hắn phát hiện trong trận quả nhiên mát mẻ sảng khoái và không có hiện tượng khô nóng như bên ngoài. Vì thế cất tiếng gọi: - Ta bảo này huynh đệ, vào nghỉ ngơi một chút đi! Lộ Á Phi tiến vào phòng ngự trận, ngồi xuống đối diện với hắn nói: - Lân thiếu! Ta luôn muốn hỏi ngươi một vấn đề. Kiện bảo bối kia của ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy? Chuyện Phần Âm tông truy sát có quan hệ gì với kiện bảo bối đó không? Hoa Lân trầm mặc một lúc… Có điều sau khi cúi đầu suy nghĩ rất lâu liền cười khổ đáp: - Kiện bảo bối này theo ta hơn mười năm rồi, nó mang tới cho ta biết bao đau đớn. Bây giờ rốt cuộc ta cũng đã quen, thậm chí còn coi nó là chỗ dựa của mình. Ngươi muốn xem ư?... Nói xong Hoa Lân từ từ nhắm mắt, nâng tay phải lên, một luồng lửa từ lòng bàn tay phụt ra. Lộ Á Phi định thần nhìn kỹ, một cái thủ trạc vô cùng tinh xảo xuất hiện trong tay Hoa Lân, chỉ thấy mặt ngoài của nó có một con hỏa long sống động như thật cuộn quanh, dưới chân hỏa long là một ngọn núi lửa đang hừng hực phun trào, hình thái của ngọn liệt hỏa đó được khắc họa đến mức lâm li tận trí. Lộ Á Phi tinh mắt, nhìn thấy lờ mờ bên trong cái vòng có khắc ba chữ, vì thế đưa tay ra muốn cầm lấy xem cho rõ. Nhưng tay phải của hắn bỗng ngừng lại ở đằng xa, bởi vì hắn thấy động tác này đã phạm vào cấm kị. Hoa Lân lại nâng Phần Tinh Luân lên, thờ ơ bảo: - Ngươi có thể cầm lấy mà xem… Lộ Á Phi cố giữ lý trí, gượng cười đáp: - Không cần đâu, ta sợ nó sẽ cắn ta mất. Ha ha… Hoa Lân cười cười rồi thu tay lại, khua khua Phần Tinh Luân mà hắn yêu thích không nỡ rời trong tay. Tâm thần hắn lại trở nên phiêu lãng, phảng phất như về lại quê hương. Kia là ánh trăng sáng rỡ, kia là dòng suối trong veo, còn có vườn hoa của phủ quốc công, tất cả mọi thứ phảng phất như ở trước mắt. Trong lúc vô tri vô giác, Hoa Lân rơm rớm nước mắt nói nhỏ: - Bảo bối này tên là Phần Tinh Luân, do ta nhặt được lúc sáu tuổi. Ai… chớp mắt đã qua mười bốn năm! Hoa Lân tuy mới chỉ ra ngoài hơn một năm nhưng cảm thấy như cả trăm năm… Lộ Á Phi cũng cảm thán, nhưng hắn đột nhiên phát hiện sắc mặt Hoa Lân hơi tái, trong lòng kinh hoảng, thầm nghĩ kiện bảo vật này đã tương thông với tâm thần của hắn, dù người khác nảy ý cướp đoạt sợ rằng cuối cùng cũng chẳng được gì. Nghĩ tới đây tâm tình của hắn đột nhiên nhẹ nhõm hẳn, sự biến hóa này ngay cả bản thân hắn cũng chẳng hiểu tại sao… Lộ Á Phi nói nhỏ: - Ngươi còn nhớ ta đã từng nói qua với ngươi là cảnh giới cao không nhất định là hiệu quả. Ngươi xem ta này, vừa rồi bị ngọn lửa xông cho chịu không nổi nhưng ngươi lại chẳng bị chút ảnh hưởng nào! Ha ha… - Trong tiếng cười ẩn chứa cảm giác đau thương. Hoa Lân thu hồi Phần Tinh Luân, nghiêm mặt bảo: - Ai! Kiếm có hai lưỡi, có mặt lợi cũng có mặt hại… Đừng nói chuyện này nữa, trước tiên ngươi hãy ở đây nghỉ ngơi một chốc, ta tới ngọn núi trước mặt bố trí thêm một tòa phòng ngự trận, xong rồi sẽ quay lại đón ngươi! Lộ Á Phi nhìn theo hướng tay Hoa Lân chỉ, chỉ thấy ở đằng xa giữa “biển lửa” nhô lên mấy ngọn núi, cự ly tương đối xa, ít nhất cũng phải hơn trăm dặm, Thần sắc Lộ Á Phi ảm đạm, thầm nghĩ quả nhiên là mình trở thành gánh nặng của hắn, không may là Hoa Lân lại nói đúng. Hoa Lân vừa mới đứng lên, Lộ Á Phi lại ngăn lại: - Đợi một chút! Ta đi cùng ngươi, chỉ cần bay cao một chút thì ta có thể chịu đựng được sóng nhiệt này… Hoa Lân gật đầu đáp: - Thế cũng được!... Bất quá, nếu bay cao quá thì không nhìn rõ được thứ gì trên mặt đất. Vạn nhất bỏ qua Lam Diễm tiền bối thì sợ rằng chúng ta phải đi lòng vòng rất nhiều đó. Lộ Á Phi sững sờ, thầm nghĩ cái tên gia hỏa Hoa Lân này nhìn thì thấy chỉ có chút ít thông minh nhưng thực tế suy nghĩ lại vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, hắn cười bảo: - Thế này đi, ta bay trên cao, ngươi bay thấp hơn một chút. Chúng ta một trên một dưới cùng tìm kiếm kỹ càng “trên trời dưới đất” một phen. Ha ha… Hoa Lân cũng cười ha hả đáp: - Đúng là cách hay! Vậy chúng ta đi thôi… Kỳ thực, hắn đã sớm nghĩ tới biện pháp này, có điều không tiện nói ra miệng, lần này do chính Lộ Á Phi đề xuất, đương nhiên là quá tốt. Lộ Á Phi đang muốn dỡ bỏ phòng ngự trận, ai ngờ Hoa Lân lại ngăn lại: - Hãy để một khối tinh thạch lại đây thì tốt hơn!... Vạn nhất gặp phải nguy hiểm chúng ta có thể lập tức quay lại. Ánh sáng của tinh thạch cũng cực kỳ rõ, để làm mục tiêu định vị rất tốt… Lộ Á Phi sững sờ gật đầu đáp: - Ngươi nói đúng lắm! Thế thì chúng ta đi thôi… Trong lòng lúc này thực sự bội phục cơ trí của Hoa Lân. Hai người bay lên không, vừa mới tiến vào khu vực dung nham thì cảm giác đau đớn mãnh liệt lập tức làm Lộ Á Phi chịu không nổi, tuy hắn là tu chân giả hỏa hệ nhưng vừa phải vận công chống lại nhiệt lượng, vừa duy trì tầng phòng hộ quanh người, thực sự làm hắn chịu không nổi. Vì thế hắn đành bay vút lên cao như một con hạc xông lên mây. Còn Hoa Lân lại bay thấp xuống sát ngay mặt hồ đi tìm kiếm… Khoảng cách hơn một trăm dặm dài như cả một thế kỉ. Dung nham đỏ rực giống như một cái lò nung thiên nhiên, Lộ Á Phi ở trên cao thì giống như một cái cánh gà, bị nung đến mức “mồ hôi” chảy ròng ròng… Bay cả nửa thời thần bọn hắn mới tới được ngọn núi gần nhất. Hoa Lân hạ xuống trước, nhìn thấy ba mặt đều là vách núi dựng đứng, chỉ có phía nam thế núi bằng phẳng hơn một chút. Cả ngọn núi giống như một ngọn hải đăng giữa biển lớn. Hoa Lân lập một tòa phòng ngự trận trên đỉnh núi, sau đó Lộ Á Phi tiến vào hạ giọng than: “ - Ài…! Hôm nay mới phát hiện bản thân thật vô dụng. Thể chất hỏa hệ của Lộ gia mấy năm nữa sợ rằng sẽ biến mất thật rồi. Hoa Lân biết hắn bình thường rất ít khi luyện tập chân nguyên hỏa hệ nên khuyên: - Đợi khi thực lực của ngươi đủ mạnh, không sợ Phần Âm tông nữa thì luyện tập chân nguyên hỏa hệ lại, như thế sẽ không bị biến mất đâu… Lộ Á Phi đột nhiên rùng mình, lập tức hiểu được suy nghĩ năm xưa của phụ thân. Xem ra suy nghĩ của ông ấy lúc đó cũng giống thế, cho rằng đã đủ sức tự bảo vệ nên mới luyện lại chân nguyên hỏa hệ. Nào biết tất cả những chuyện này đều là ý trời khó đoán… Hoa Lân tuyệt không biết hắn đang nghĩ gì, đột nhiên đứng lên bảo: - Lộ thiếu! Ngươi nghỉ ngơi ở đây trước đi, ta ra ngoài luyện công. Hắc hắc… Lộ Á Phi buồn bực đáp: - Đi đi! Ta cũng đang muốn ngồi thiền một lát… Hoa Lân hưng phấn chạy ra ngoài, ngự lên phi kiếm rồi từ trên đỉnh núi hạ xuống, sau đó hắn chọn một khoảng đất màu đen đang bập bềnh, cực kỳ cẩn thận đặt chân lên. Dung nham ở mép khoảng đất đương nhiên là sôi sùng sục nhưng Hoa Lân đứng ở trên lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Một luồng hơi nóng từ dưới chân xông lên mãnh liệt làm nội đan của Hoa Lân nhộn nhạo, không kìm được rên lên: - Oa! Chẳng trách có người chạy cả ngàn dặm tới đây luyện công, quả thật rất thoải mái… Đứng ở ven “khoảng đất”, trước mặt Hoa Lân đã là dung nham nóng bỏng, hắn lại nhắm mắt dùng tinh thần để cảm ứng sự tồn tại của ngọn lửa. Lúc này trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một bức họa kỳ quái, dung nham đang yên lặng dập dềnh xuất ra những dòng chữ, chầm chậm dâng lên dưới chân… Hoa Lân kinh hãi choàng mở to mắt lại phát hiện dung nham trước mặt vốn chẳng có lấy một chút động tĩnh, vừa rồi bất quá chỉ là một loại ảo giác mà thôi. Do đó hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng gạt sang một bên, niệm lớn: “Tá vật di thần, tất vi ngã dụng. Vạn pháp tự nhiên, nguyên vu cộng minh… Khởi!” (1) Hai tay hắn hất lên, chỉ thấy mặt hồ đằng xa chầm chậm nhấp nhô vài lần, dung nham nhô lên được khoảng nửa thốn rồi lập tức hạ xuống. Trong lòng Hoa Lân sướng như điên, xem ra quả nhiên hữu hiệu, nhưng hắn tức khắc nghĩ lại rồi khuôn mặt lại trở nên ảm đạm. Với chút phản ứng như hiện tại, nếu muốn luyện tới mức “bài sơn đảo hải” (2) mà không phí mất mấy năm nữa thì làm sao thành được? Hoa Lân giận dữ quát lớn một tiếng: - Bài sơn đảo hải… Ai ngờ lần này chẳng có lấy một chút phản ứng, chỉ có một cái bong bóng ở đằng xa nổ “Bụp!”, phảng phất như đang cười hắn không có năng lực. Hoa Lân gãi đầu nói: - Không có cách nào rồi, bắt đầu quá muộn nên thua kém Lộ Á Phi xa quá… Hoa Lân thở dài rồi nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận “Khống Vật đại pháp cần phải tiến từng bước một, phải tích lũy từng chút một mới luyện thành được chiêu “bài sơn đảo hải” này…” Thật sự phải tích lũy từng chút từng chút một sao? Ít nhất là hiện tại Hoa Lân cho rằng như thế… ---------------- 1. Mượn thần của vật để ta sử dụng. Vạn phép tắc tự nhiên đều cùng một nguồn… Lên! 2. Dời núi lấp biển Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang