[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 5 : – Chương 33 Kỳ dị phế khư

Người đăng: Phong Lưu Tiên Tử

Hai người bọn hắn “thương lượng” ở bên ngoài, những người ở trong đương nhiên là nghe thấy. Diêm Thông kia phóng ra ngoài nhanh nhất, hét lớn: - Oa nha nha! Tốt quá, cuối cùng cũng bắt được hai tên các ngươi… Lộ Á Phi không thèm để ý tới hắn, gạt Diêm Thông sang một bên, bước vào trong động. Chỉ thấy toàn bộ cao thủ trong động đều đang xông ra. Hoa Lân mang dáng vẻ cực kỳ tự nhiên, nhìn ra sau lưng bọn họ, phát hiện bên trong trước đó đã kiến tạo lại phòng ngự trận, trừ chín người bọn Bồ Tinh Huy ra còn có một cao thủ mặc áo xanh lạ lẫm. Diêm Thông là kẻ vội vã nhất, y rống lớn bảo: - Mọi người mau bắt bọn chúng lại! Đừng để bọn chúng chạy mất… - Ai! Chờ chút… Đại ca họ Chu lập tức ngăn lại nói: - Mọi người đừng gấp gáp, hai vị bằng hữu này đã quay lại khẳng định là có nguyên nhân. Nghe bọn họ giải thích đã! Lộ Á Phi cười ha hả bảo: - Các ngươi nhìn xem, người có thân phận có khác! Tầm nhìn rộng hơn người bình thường nhiều. Không giống một số kẻ chỉ nhìn thấy những chuyện trước mắt, chẳng bao giờ chịu động não, đúng là tầm nhìn hạn hẹp! Hắn chẳng thèm nhìn Diêm Thông lấy một cái, thái độ cực kỳ rõ ràng. Nhưng Diêm Thông sững người không phản ứng, còn cho là câu này để châm chọc mọi người tại đây. Lúc này thấy mọi người đều nhìn mình thì mới phát hiện không đúng, y rống lớn: - Uy! Xú tiểu tử, ngươi nói ai thế? Hoa Lân bước lên một bước chắn trước mặt Lộ Á Phi cực kỳ ăn ý, chìa tay đưa ra năm khối tinh thạch màu lam nói: - Hoa mỗ trước hết xin lỗi mọi người, phòng ngự trận này là do Hoa mỗ không cẩn thận phá hủy mất, vì không hiểu được kết cấu trận pháp nên không có cách nào sửa lại. Do đó bọn ta đành phải ra ngoài tìm tinh thạch để bồi thường!... Đây là tinh thạch mà bọn ta đào bới cả ngày mới có được, xin mọi người hãy nhận lấy. Diêm Thông đang ôm một bụng đầy lửa giận, thấy Hoa Lân lễ phép như thế lại cho rằng hắn dễ ăn hiếp nên mới rống lớn: - Chúng ta trước hết không nói đến việc này, truyền tống trận ở ngoài kia có phải do các ngươi… Nào ngờ Hoa Lân còn nhanh hơn hắn một bước, đưa tay ngắt lời hắn: - Đừng nói nữa, truyền tống trận ngoài kia cũng do bọn ta phá hủy, là hai người bọn ta sai!... Vì thế ta chuẩn bị tới “Dung Nham bình nguyên” một chuyến, mọi hậu quả bọn ta phải gánh chịu! - Ách… Diêm Thông giờ đây mới phát hiện tên gia hỏa này không dễ đối phó, y lại lớn tiếng hét: - Ngươi nói chuyện buồn cười gì thế, ngươi bảo ngươi đi “Dung Nham bình nguyên” một chuyến là xong hả?... Ngươi không biết ở đó có nhiều nguy hiểm sao? Ngươi chết cũng không sao nhưng làm bọn ta phải lãng phí thời gian! Có hiểu không? Bồ Tinh Huy bực nhất Diêm Thông ở điểm này, cái tính nói lôi thôi cũng tạm chấp nhận, nhưng hắn còn nhân đó ép người, vì thế liền phản bác: - Lộn xộn quá! Ngươi không nói ít đi được vài câu sao?... Người ta đã có năng lực phá hủy phòng ngự trận của chúng ta có nghĩa là công lực của người ta còn hơn cả ngươi. Hơn nữa bọn họ đều là tu chân giả hỏa hệ, đi Dung Nham bình nguyên một chuyến, có khi lúc quay về công lực còn mạnh mẽ hơn, đến khi đó lúc nào cũng có thể tùy tiện dạy dỗ ngươi… Diêm Thông lập tức nhảy dựng lên nói: - Ngươi… xú tiểu tử muốn đánh nhau với ta à? Bồ Tinh Huy khoanh hai tay trước ngực, thờ ơ đáp: - Gần đây xương cốt hơi nhức mỏi, hoạt động một chút cũng tốt cho sức khỏe… Diêm Thông đặt tay lên bảo kiếm, đang chuẩn bị đánh thì vị đại ca họ Chu kia đã lớn tiếng ngăn cản: - Các ngươi làm gì thế? Có nhiều tinh lực như thế thì đi đào nhiều tinh thạch một chút. Nói rồi hắn ngoảnh đầu nói với Hoa Lân: - Chuyện truyền tống trận không thể đợi được!... Thế này đi, sáng mai bốn người chúng ta cùng lên đường tới Dung Nham bình nguyên tìm Lam Diễm tiền bối nhờ giúp đỡ. Còn chuyện làm hỏng phòng ngự trận, bọn ta đã sửa lại rồi. Các ngươi cũng không cần phải bồi thường gì đâu… Nói xong hắn đẩy cánh tay đang cầm tinh thạch của Hoa Lân lại. Hoa Lân kiên trì bảo: - Không được! Bản thân làm chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm tới cùng. Hơn nữa, các người ai cũng phải giao một khối tinh thạch để duy trì phòng ngự trận mà? Năm khối tinh thạch này coi như là phí trong hai ngày của bọn ta đi!... Còn nữa, chuyện đi Dung Nham bình nguyên, một mình ta đi là được rồi. Ta là tu chân giả hỏa hệ, nhiệt độ cao đối với ta vốn vô hiệu, có khi còn có thể tu luyện tốt nữa đó. Hắc hắc… Lộ Á Phi lập tức bảo: - Ta cũng có thể chống lại lửa nóng, để hai người bọn ta đi nhất định có thể thuận lợi mời được Lam Diễm tiền bối tới! Chúng nhân đều vui mừng, có bọn hắn tự xung phong đi, cuối cùng cũng giải quyết được phiền não. Nào ngờ đại ca họ Chu lại lắc đầu: - Không được! Các người không thể nào tạo một tầng phòng hộ để chống chọi, vì thế phải có người biết bố trí phòng ngự trận mới được! Theo ta thấy… Trong lòng Hoa Lân chợt động, đột nhiên ngắt lời hắn: - Thế này đi! Nếu được thì chỉ cần ngươi dạy ta bố trí phòng ngự trận là được. Nếu không, thêm một người đi là tăng thêm một phần nguy hiểm… Tim Hoa Lân đập rộn lên, thầm nghĩ thừa cơ học lấy phòng ngự trận, có khi sau này lại có nhiều lúc hữu dụng. Nhưng bản thân hắn cũng biết, người khác không nhất định bằng lòng dạy mình đâu. Ai ngờ, đại ca họ Chu đó chỉ do dự một chốc rồi sảng khoái đáp: - Cũng được, ta đem cách bố trí trận pháp truyền thụ cho ngươi!... Sau đó mỗi người bọn ta sẽ trích một số tinh thạch đưa cho ngươi để dùng. Hoa Lân ngoẹo đầu nhìn chung quanh, phát hiện vẻ mặt của vài người không được thoải mái cho lắm, hiển nhiên là không bằng lòng đem tinh thạch cho hắn. Vì thế hắn cười ha hả bảo: - Bỏ đi… tinh thạch sẽ do chính bọn ta kiếm lấy. Chúng nhân đều sửng sốt, một kẻ gầy nhom ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi: - Đúng rồi, năm khối tinh thạch này các ngươi đào ở đâu thế? Chẳng lẽ các ngươi đã phát hiện một nơi có nhiều tinh thạch? Lộ Á Phi gật đầu đáp: - Không sai! Bọn ta đã phát hiện được một dải tinh thạch ở “Hãm Không địa đái”, ở đó có rất nhiều tinh thạch. Hay là ngày mai mọi người cùng đi đào nhé? - A? - Các ngươi không cần mạng nữa à? Chung quanh truyền tới một loạt những tiếng kêu kinh hãi. Lộ Á Phi nhún vai nói: - Thôi vậy. Ta biết các ngươi sẽ có phản ứng như vậy mà! Hoa Lân nghiêm túc nói: - Được rồi! Quyết định thế đi, ngày mai bọn ta sẽ đi đào một ít tinh thạch, ngày kia sẽ xuất phát. Ta bây giờ hơi mệt rồi, trước hết hãy vào trong nghỉ ngơi một chút đã! Đại ca họ Chu kia bật cười bảo: - Thật xấu hổ, ta quên mãi chưa hỏi - hai người các ngươi tên gì ấy nhỉ? Hoa Lân và Lộ Á Phi báo danh xong, giờ đây chúng nhân mới phát hiện bọn hắn thực sự rất nghĩa khí do đó mỗi người đều tự giới thiệu. Thì ra đại ca họ Chu tên là Chu Cận Tảm, khí độ phi phàm, mọi người đều tôn kính. Nam tử cao gầy tên là Lạp Khắc La, hiệu là “Lập Thiên Thương”, nhìn bề ngoài thì quả nhiên không phải hư danh. Còn thiếu niên “chưa hiểu sự đời” tên là Lôi Vượng, tu vi thâm sâu khó dò. Mấy người khác phân biệt là Ức Kiếm Phi, Hạ Lan Quân, Mại Nhĩ Đặc,… Chúng nhân vào lại phòng ngự trận, Hoa Lân lập tức tới bên cạnh Chu Cận Tảm, nhờ hắn chỉ bảo phương pháp bố trí phòng ngự trận. Chu Cận Tảm này quả nhiên là rộng rãi, không chỉ giảng giải cho hắn một lượt về “nguyên lý Bát Quái” mà còn nói tỉ mỉ về “lý thuyết Huyền Ảo Cửu Cung” cho hắn biết. Thanh âm của Chu Cận Tảm vô cùng lớn, vốn chẳng sợ ngươi bên cạnh nghe lén. Có điều “Đạo trận pháp” rất phức tạp, người thường nghe qua một lần tuyệt đối không thể học được. Lại thêm nếu không nhìn thấy hình vẽ thì chỉ càng tăng thêm phiền não mà thôi. Nhưng Hoa Lân thì khác, hai người bọn họ vạch vạch vẽ vẽ trên đất, mặt đất đầy kín các sơ đồ. Hoa Lân tuy thông minh nhưng cũng phải học cả hai thời thần mới hiểu được đại khái. May mà hắn thường nắm được những điểm chính yếu, hỏi toàn các vấn đề quan trọng làm cho Chu Cận Tảm toát mồ hôi trộm, thầm nghĩ người này chăm chỉ thật, thiên phú cũng cao quá… Đợi khi hai người giảng giải xong cách bố trí trận thì những kẻ khác đều đã bắt đầu ngồi thiền luyện công rồi. Chỉ còn Bồ Tinh Huy và “Lập Thiên Thương” đang nói chuyện. Lập Thiên Thương đột nhiên nói: - … Bồ huynh đệ, thời gian trước ta tới Trừng Lam tinh có gặp một đám tiên tử mỹ lệ. Nghe mấy nàng nói chuyện là “Tiên Lăng cung” lại có thêm một vị cao thủ tuyệt đỉnh, hình như đã đột phá được “Niết Bàn kỳ” rồi. Huynh nói xem có thực thế không? Bồ Tinh Huy nằm trên nham thạch, cắn cắn một cành cây đáp: - Điều này là thật đó!... Gần đây thanh danh của “Tiên Lăng cung” nổi lên, thất đại Thánh môn đều rất coi trọng việc này. Ta còn nghe nói “Tiên Lăng cung” và “Thất đại Thánh môn” đã đối đầu mấy ngàn năm không hơn kém, bọn họ dám đương đầu với Thánh môn đâu phải chỉ do may mắn? Lập Thiên Thương thở dài bảo: - Ai… Ta thấy tu chân giới có lẽ sắp loạn to! Trận chiến ở Phiêu Miễu hà năm xưa tuy Phần Âm tông thất bại thối lui nhưng đám ma đầu còn sót lại đều đã lẩn vào tu chân giới chúng ta. Gần đây trên thế gian lại xuất hiện thêm một “Ám Ảnh chi môn” vô cùng lợi hại, thêm vào sự quật khởi của “Tiên Lăng cung”, sợ rằng thất đại Thánh môn không ứng phó nổi. Bồ Tinh Huy ngồi dậy bảo: - Ngươi xem thường lực lượng của thất đại Thánh môn rồi!... Trận chiến ở Phiêu Miễu hà năm xưa, Phần Âm tông chỉ quay lại tu chân giới mà thôi, Thánh môn đương nhiên không ngăn nổi. Thiên hạ rộng lớn như thế, Thánh môn đâu thể nào xem xét hết cả. Đám trộm cắp xuất hiện gây náo loạn cũng không có cách nào hoàn toàn ngăn chặn được… Nhưng mà, nếu ngày nào đó quả thực có đại sự phát sinh, ngươi sẽ phát hiện Thánh môn đột nhiên đưa ra một đám cao thủ cấp cao nhất. Những cao thủ như Nhược Phong đại hiệp bất quá cũng chỉ là cao thủ đời thứ hai mà thôi… - Ách… Cái này cũng thật là! Miệng Hoa Lân khẽ cười lạnh, nhưng hắn không xen vào mà quay về bên cạnh Lộ Á Phi, từ từ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Bồ Tinh Huy vốn muốn tới chào hỏi nhưng cho rằng Hoa Lân mệt nên không quấy rầy. Ai ngờ Hoa Lân chẳng những không nghỉ ngơi mà trong đầu còn cố hết sức nhớ lại những kỳ môn trận pháp mới học và ôn lại những điều quan trọng trong “Phạm Mật tâm kinh”. Giờ đây hắn đột nhiên nghĩ tới “Khống Vật tâm pháp” mà Lộ Á Phi đã nói, tựa như hắn cũng ngầm khống chế được ngọn lửa to lớn. Nội tâm chấn động, rất muốn lập tức đi ra ngoài đốt lên một đống lửa để thử xem nhưng hắn nghĩ lại, nơi đây chẳng có lấy cả một sợi lông, lấy đâu ra nguyên liệu để hắn duy trì ngọn lửa? Do đó trong đầu lại nghĩ tới một vấn đề “Lúc đối địch với địch nhân thì tìm đâu ra nguồn cung ứng ngọn lửa nhỉ? Lực lượng của Phần Tinh luân cũng chỉ bạo phát được vài lần, gặp phải cao thủ chân chính thì chỉ sợ hai, ba chiêu đâu thể nào xong.” Cứ theo vậy mà xét thì mình phải nghĩ cách chế ra ngọn lửa mới được. Ví như phải tìm thứ chất lỏng nào đó để đốt lên hoặc là học trộm “Huyền môn phù phép” (1), quả thật những thứ mà bản thân phải học nhiều không đếm xuể… Kỳ thực Tinh Nguyên tinh không phân ngày đêm, để phận biệt thời gian thì mọi người sát bầu trời, xem “Thiên Lang tinh” sáng nhất như là mặt trời để phân định. Ngày kế tiếp, Hoa Lân và Lộ Á Phi quay lại “Hãm Không địa đái”, tính cách đào sạch số tinh thạch. Đương nhiên, khối tinh thạch màu lục to lớn kia mới là mục tiêu chủ yếu của bọn hắn… Lúc bọn hắn hoàn tất công việc, ngẩng đầu lên nhìn phát hiện “Thiên Lang tinh” đã lặn xuống phía Tây rồi, Hoa Lân lập tức đập nát khối tinh thạch màu lục ra, cười hi hi chia phần với Lộ Á Phi! Lộ Á Phi cũng chẳng phản đối, dùng “Ô Kim sa” nhận phần mình, treo bên hông rồi bảo: - Chúng ta mau quay về đi, đám gia hỏa kia không thấy hai người chúng ta có khi lại lo lắng… Hoa Lân đem tinh thạch cho vào Phần Tinh luân, gật đầu đáp: - Đặc biệt là cái tên Diêm Thông kia, giọng vang như sấm, ha ha ha… Nói đoạn hai ngươi liền bay về nơi ở… Còn chưa đi vào động đã nghe thấy một giọng nói đang lớn tiếng oán trách: “ - Ta đã nói bọn chúng không tin được đâu, muộn thế này mà còn chưa về, có khi đã trốn mất rồi… Người bên trong vốn đã quen rồi, việc ai nấy làm, chỉ có Bồ Tinh Huy vừa lau bảo kiếm vừa bảo: - Ta đã bảo ngươi nói lôi thôi mãi không ngừng được một lúc sao? Đi tới đi lui làm ta hoa cả mắt… Diêm Thông sững sờ, đột nhiên vui mừng nói: - Bọn chúng về rồi… Mọi người đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hoa Lân và Lộ Á Phi song song tiến vào động. Ngờ đâu Bồ Tinh Huy cũng trách cứ: - Ta nói này hai vị đại sư! Các vị cuối cùng cũng về rồi à?... Nếu mà chưa về sợ rằng ta lại phải đánh nhau với tên quỷ lôi thôi này mất! Mọi người cười thầm, cùng nghĩ rằng Bồ Tinh Huy và Diêm Thông quả thực là hai kẻ dở hơi, chẳng ai nhường ai, đánh nhau như cơm bữa. Chu Cận Tảm chậm rãi tới trước mặt bọn hắn bảo: - Các ngươi trở về thì hay rồi! Vừa ròi có người tới bảo có lẽ trong vòng hai tháng nữa “Thiên Hồ thành” sẽ cho người tới, bảo chúng ta đừng lo. Các ngươi tính toán xem, có nên đi Dung Nham bình nguyên… Lời này vừa nói ra, Bạch Triển Kim ở đằng xa vốn đang lo lắng về chuyện trở về lập tức ngoảnh đầu lại nhìn, ánh mắt lấp loáng. Hoa Lân và Lộ Á Phi nhìn nhau, đồng thời lên tiếng: - Nên… Đương nhiên là nên đi! Chu Cận Tảm gật đầu, tay cầm một cái túi đưa ra bảo: - Chuyện liên quan tới các ngươi ta cũng đã nghe sơ qua, nếu đợi thêm hai tháng nữa sợ là Phần Tinh tông cũng sẽ đuổi tới. Thế này đi! Trong này là mười hai khối tinh thạch, lúc các ngươi đi Dung Nham bình nguyên ngàn vạn lần phải chú ý tới lửa từ lòng đất phun lên, cố gắng mà bay cao một chút… Còn nữa, tốt nhất là tạo trước một tòa phòng ngự trận, một khi không chống đỡ nổi thì còn có thể quay lại nghỉ ngơi chốc lát. Hoa Lân đẩy tay hắn lại nói: - Quả thực rất cảm ơn ngươi! Nhưng mà tinh thạch của bọn ta đã đủ rồi. Ta chỉ muốn hỏi một chút là đi đường nào để tới được Dung Nham bình nguyên? Chu Cận Tảm chỉ về phía nam bảo: - Các ngươi cứ bay thẳng về phương nam, khi nào thấy bầu trời đỏ rực là tới Dung Nham bình nguyên đó… Ta còn nghe nói, Lam Diễm tiền bối đã tu luyện tới Chứng Ngộ kỳ, cực kỳ cuồng nhiệt với chân nguyên hỏa hệ. Tính cách của ông ta tuy có chút khô khan nhưng tâm tính lại vô cùng tốt. Các người là tu chân giả có cùng chân nguyên, nên nhờ ông ta chỉ điểm một chút, ông ta nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ… Lộ Á Phi nghe nói liền suy nghĩ một chốc, hắn cảm thấy có chút kỳ quái “Phần Âm tông luôn truy tìm tu chân giả hỏa hệ khắp nơi, vì sao mỗi mình tiền bối này lại may mắn được bỏ qua nhỉ? Trong đó nhất định có chút vấn đề?...” Nhưng Hoa Lân lại tràn đầy hiếu kỳ với “Dung Nham bình nguyên”. Thậm chí hắn còn muốn đi ngay để thử tâm pháp hỏa hệ của bản thân nên không hề nghĩ tới điểm này. Tiếp đó hai người chào hỏi những người khác mấy tiếng nhưng mọi người không sao thân thiện nổi vì không có cùng tiếng nói. Mọi người cùng nhau nghỉ ngơi… Hoa Lân chẳng đợi người khác tỉnh lại, kéo Lộ Á Phi đi ra khỏi phòng ngự trận rồi đạp lên phi kiếm, hai người nhanh chóng bay về phía nam… Trên đường đi, phong cảnh dưới chân cực kỳ hùng tráng, núi đá san sát liên miên bất tận. Hoa Lân đột nhiên hỏi: - Lộ thiếu! Ta có vấn đề này không rõ… Truyền tống trận đã bị phá rồi sao đám gia hỏa của Thánh Thanh viện sao còn có thể đuổi tới vậy? Lộ Á Phi gật đầu đáp: - Chẳng lẽ ngươi không biết trên thế gian này có thứ đồ gọi là “Tốc Tinh Luân” sao?... Nó có thể bay vượt qua tinh vực, tốc độ nhanh như chớp. Món đồ chơi này chỉ có cao thủ đạt tới Thần Hợp kỳ trở lên mới có thể luyện chế. Lần trước ta thấy Thánh Thanh viện và Phần Âm tông đánh nhau, sau đó mỗi người bọn họ đều lấy Tốc Tinh luân ra, họ giống như một ngôi sao băng vậy, chỉ chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng… Ai! Ta vĩnh viễn không quên được quang cảnh khi xưa! Trong lòng Hoa Lân thoáng động, lúc mình bị Phần Âm tông bắt giữ, tên ma đầu Hiên Dĩ Thừa kia quả thật có đề cập tới thứ đồ vật gọi là “Tốc Tinh Luân” này. Thấy Lộ Á Phi có chút thương cảm, đoán rằng có khả năng hắn đích thân nhìn thấy việc phụ thân gặp nặn nên an ủi: - Chỉ cần chúng ta nỗ lực thì có thể luyện tới Thần Hợp kỳ. Lúc đó ngươi và ta liên thủ, nhất định sẽ cho bọn Phần Âm tông thấy… Lộ Á Phi ảm đạm đáp: - … Ta cũng nghĩ thế! Hai người điên cuồng xẹt qua bầu trời, so với điện xẹt thì tốc độ của bọn họ chẳng chênh lệch mấy. Tu vi của Lộ Á Phi cao hơn một tầng, không chỉ có chân nguyên của y hùng hậu mà phản ứng cũng nhanh hơn. Nhưng Hoa Lân toàn dựa vào “Hà Chiếu kiếm” để giữ mặt mũi, thanh bảo kiếm nhìn tầm thường của hắn lại có tốc độ nhanh không ngờ, chỉ cần Hoa Lân nghĩ gì nó đều thi hành ngay. Bay như thế khoảng ba thời thần, hai người cùng phát hiện không có cách nào thắng nổi đối phương nên cùng giảm tốc độ, Lộ Á Phi hỏi: - Thanh kiếm này của ngươi rốt cuộc ai luyện cho thế? Thật không tin nổi… Hoa Lân thờ ơ bảo: - Không phải ta không muốn nói cho ngươi biết mà sợ là nói ra ngươi sẽ không tin! - Ngươi nói nghe xem… Hoa Lân đáp: - Thanh kiếm này do ta luyện thành trong khi ngủ đó. Ha ha… Lộ Á Phi vung chân đá: - Cút đi… Trước giờ chưa nghe ngươi nói câu nào thật lòng cả! Hoa Lân cười hăng hắc nói: - Đã bảo ngươi không thể tin mà cứ bắt ta nói. Kỳ thực bản thân Hoa Lân cũng không rõ có chuyện gì với thanh kiếm này bởi vì hắn đã sớm quên lúc gặp Hà Chiếu kiếm khi xưa, giữa hắn và Hà Chiếu đã sinh ra cảm ứng với nhau. Hắn đương nhiên không nghĩ ra, một thanh bảo kiếm đã ngủ say bảy, tám trăm năm mà lại còn có linh tính. Một thanh bảo kiếm cô độc gặp được một thiếu niên đơn côi, sự huyền ảo trong đó làm sao hắn hiểu được. Hơn nữa, “Hà Chiếu” cũng không phải là bảo kiếm của người bình thường, mà là do Đoạn Hồn đích thân tạo nên, tịnh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài… Hai người bay thêm nửa ngày mới phát hiện Tinh Nguyên tinh sợ rằng còn lớn hơn trong tưởng tượng của bọn họ nhiều. Bay mãi như thế, mắt Hoa Lân đột nhiên dán vào một đống đổ nát ở đằng xa, hắn kinh hãi thất sắc kêu lên: - Oa!... Lộ thiếu, ngươi xem, đằng kia chẳng phải là một tòa thành sao? Lộ Á Phi đang chú ý tới con đường phía trước, lúc này nghe Hoa Lân kêu gào ầm ĩ mới ngoảnh đầu nhìn. Quả nhiên ở đằng xa phía trên một vách núi hình như có lưu lại tàn tích của một số kiến trúc kỳ quái. Mắt hắn giật giật, lập tức nói ngay: - Chuyện gì thế này, chúng ta qua đó xem thử! Hai người bay sang trái, song song ngừng lại bên vách núi, chỉ thấy trên vách núi còn lại mấy bức tường đổ nát, nhìn dáng vẻ mấy bức tường này có một điểm có thể khẳng định, tường này là do con người xây nên. Xem tình hình này thì không thể dùng số lượng để hình dung niên đại của nó. Nhưng vấn đề bây giờ là, Tinh Nguyên tinh vốn chẳng có không khí, người bình thường tuyệt đối không cách nào sống nổi, tòa thành này ở đâu ra? ------------- 1. Phép thuật huyền bí Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang