[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 5 : – Chương 31 Thệ bất bãi hưu

Người đăng: Phong Lưu Tiên Tử

Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, Hoa Lân dựng Tiểu Bạch dậy và muốn quăng nó vào trong Phần Tinh Luân. Tên tiểu gia hỏa đó đương nhiên không bằng lòng, cứ hướng về hắn mà hống loạn lên. Hoa Lân đành cười bảo: - Không phải ngươi thích ngủ sao, vậy thì đi vào ngủ trước đi. Đợi sau khi ngươi ngủ dậy ta nhất định sẽ tặng ngươi một khối tinh thạch! Nói xong cũng chẳng thèm quan tâm tới sự phản đối của Tiểu Bạch, cương quyết tóm lấy nó ném vào trong. Lộ Á Phi cười bảo: - Tiểu huynh đệ này của ngươi khả ái hơn ngươi nhiều, có thể giúp ta tìm một tên như thế không? Hoa Lân buồn bực đáp: - Vụ đó thì miễn đi, ta không muốn quay lại Thánh Thanh viện đâu! Đừng có làm phiền ta… Nói rồi hắn giương Xích Dương kiếm lên quay lại với cái khe, cật lực đào bới. Sau nửa ngày hai người đã đào được một cái giếng sâu hơn bảy trượng mà vẫn không xuất hiện bóng dáng yêu ma nào. Lộ Á Phi thoải mái đứng phía trên, vừa thay Hoa Lân dọn đất đá vừa cảnh giới giùm hắn… Khi bọn họ cho rằng tất cả đều bình yên thì cái phải đến cuối cùng đã đến. Bốn phía đột nhiên âm phong ào ào nổi lên, nhiệt độ càng lạnh lẽo. Giữa đám trụ đá đằng xa nhanh chóng có mấy bóng đen trong suốt bay xuyên qua. Chỉ chốc lát chúng đã vây kín chung quanh. Lộ Á Phi lập cập gọi: - Lân thiếu! Mau mau leo lên, bọn chúng đã ra tay rồi… Hoa Lân đang ở dưới giếng lập tức nhảy lên, chỉ cần hai lần đặt chân đã nhẹ nhàng đứng bên cạnh Lộ Á Phi, đưa Xích Dương kiếm trong tay cho hắn rồi bảo: - Ngươi làm chủ lực, ta trợ công. Tin rằng Xích Dương kiếm của ngươi với lại Phần Tinh chi hỏa của ta, hừ hừ… nhất định có thể cho bọn chúng biết mùi! Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng kêu the thé thê lương, mặt đất chung quanh nhanh chóng bốc lên một làn khói đen, cảnh sắc lập tức biến đổi, hai người đột nhiên thấy mình như tới bên một vách núi màu đen, bốn phía phảng phất như sâu không thấy đáy, vô số quỷ hồn bay vật vờ chung quanh. Một số oan hồn trắng toát há cái miệng đỏ như máu xông về phía bọn họ giống như muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu đổi là người khác vào lúc này khẳng định bị dọa đến mê muội nhưng Hoa Lân và Lộ Á Phi lại không như thế. Bọn họ một người nắm trong tay thần binh “Xích Dương kiếm”, một kẻ mang chí bảo thần bí “Phần Tinh Luân”, thêm vào đó bọn họ trước đó đã từng giao đấu với ác linh, loại quang cảnh này đương nhiên đã nhìn thấu. Hoa Lân khẽ cười bảo: - Có lầm hay không đó, làm sao lại giống như chiêu thức của Quỷ giới thế này? Biểu tình của Lộ Á Phi lại không được nhẹ nhàng đến thế, bởi vì hắn biết ác linh chung quanh đều là nguyên thần của những tu chân giả đã chết, hắn đương nhiên không dám sơ ý. Do đó đưa hai ngón tay nhanh chóng điểm lên trán, quát lớn: - Ngưng thần vật ngoại… Âm nhãn… Khai! Ảo ảnh chung quanh không lập tức tan ra, chỉ thấy ba ác linh trắng toát ào tới trước mặt, những cái miệng lớn đỏ như chậu máu càng làm cho người ta rợn tóc gáy. Lộ Á Phi kinh hãi bảo: - Lân thiếu, cẩn thận! Đám gia hỏa này là thật đó… Hoa Lân đương nhiên không khinh địch bởi vì hắn đã từng thề rằng khi đối đầu với bất cứ địch nhân nào cũng đều toàn lực ứng phó. Tuy hắn chưa mở Âm nhãn nhưng hắn sớm đã có thể khống chế Phần Tinh Luân tới mức tùy tâm sở dục, giữa hai mắt lấp lóe một luồng hồng quang, ảo tượng và hiện thực chung quanh sớm đã là rõ ràng. Lúc này Lộ Á Phi lớn tiếng nhắc nhở nguy hiểm cho hắn nhưng Hoa Lân lại thầm than một câu đáng tiếc… Bởi vì một “vật” vốn cho rằng Hoa Lân là một cục thịt trong tay nên trực tiếp xông ào tới. Khi Lộ Á Phi nhắc nhở, không ngờ rằng “cục thịt” này lại vẫn không hề động đậy, nó đương nhiên phát hiện ra có điều không ổn nên lập tức quay đầu muốn chạy, phản ứng nhanh nhẹn lạ thường. Nhưng nó không ngờ cái tên gia hỏa Hoa Lân này hoàn toàn là một kẻ quái dị, hắn không những không ra tay công kích mà còn gãi đầu hỏi: - Ở đâu thế? Vốn toàn là ảo ảnh mà… Ác linh đang xoay đầu chạy trốn run lên, lơ lửng ở ngoài hai trượng, tên gia hỏa Hoa Lân này còn giả vờ như mê muội, nhìn ngó tứ tung, tựa như không thấy nó. Ác linh này lập tức hối hận, nó hối hận vừa rồi không có cắn thẳng vào hắn, có khi đã đắc thủ rồi. Do đó nó phối hợp với hai ác linh kia tiếp tục xông tới… Lúc này, trên một cái trụ đá đằng xa, một bóng đen mờ nhạt đang bám vào nham thạch, nó đột nhiên nhíu “mày”, vốn muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng nó lại muốn thấy thực lực của Hoa Lân nên để mặc không lên tiếng. Không ngờ Lộ Á Phi lại xông lên đỡ… Hắn cho rằng Hoa Lân không biết mở Âm nhãn, thấy một ác linh hung dữ xông tới phía hắn thì tay trái nhanh chóng gạt Hoa Lân ra đằng sau lảo đảo gần ngã, nhưng bản thân Lộ Á Phi lại không có cách nào đối phó với ba ác linh, đành phải dùng tới tuyệt chiêu của mình - quát lớn: - Kim Quang trảm… Chỉ thấy Xích Dương kiếm trong tay hắn đột nhiên bạo phát kim quang, một màn ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía! Ba bóng trắng kia tuy đã đề phòng từ trước nhưng “Xích Dương kiếm” không những là vật chí bảo ngàn năm của Lộ gia mà lại còn là khắc tinh của ác linh, bọn chúng rốt cuộc cũng chậm một bước, màn kim quang nhanh chóng xuyên qua thân thể. Không chỉ có thế, ánh sáng kim sắc đó còn nhanh chóng khuếch trương trong thể nội bọn chúng, ba tiếng kêu thảm truyền tới, trong chớp mắt đã hồn phi phách tán… Hầu như đồng thời, sắc mặt Lộ Á Phi biến đổi, “Xích Dương kiếm” trong tay hắn lập tức ảm đạm, hắn quát ngay: - Lân thiếu! Mau chạy… Nói xong liền đứng lên Xích Dương kiếm, chuẩn bị lập tức bay lên không! Hắn cũng chẳng còn cách nào khác! Vốn cho rằng Hoa Lân dù kém cỏi tới đâu cũng chống đỡ được một ác linh, ai ngờ tên gia hỏa này lại làm vướng chân vướng tay, không những không có cách nào tự bảo vệ bản thân mà còn làm liên lụy tới mình. Bây giờ mình đã dùng tuyệt chiêu, nhưng ba bóng đen vừa thấy vẫn chưa xuất hiện. Bây giờ mà không tránh mặt người ta thì còn chờ tới lúc nào? Suy nghĩ của hắn không sai nhưng lúc này ba bóng đen đang ẩn nấp đã cùng nhau cười lên điên cuồng, nhìn thấy bảo kiếm của Lộ Á Phi đã mất tác dụng và lại đang muốn chuồn đi, chúng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Lập tức Hoa Lân và Lộ Á Phi phát hiện không gian chung quanh hình như đã ngưng đọng lại, sau đó phát hiện bản thân như bị vố số sợi tơ quấn lấy, động tác không khỏi chậm đi mấy phần, ba bóng đen kia không còn e dè gì nữa, nhanh chóng từ ba phía bắn tới như điện. Bóng dáng của chúng vốn trong suốt, nhất thời không thể nhìn được rõ ràng… Lộ Á Phi cảm thấy như có một cơn lạnh lẽo ùa tới, biết rằng nếu bản thân bị bọn chúng làm đóng băng chỉ sợ lập tức sẽ mất đi ý chí. Đang chuẩn bị toàn lực phản kháng thì sự tình lại xảy ra hoàn toàn ngoài suy nghĩ… Hoa Lân đang đợi chính là lúc này, khi ba bóng đen ào tới trước mặt đột nhiên quát lớn: - Tuyệt Tình Đoạn Hồn thức… Chỉ thấy hai tay hắn đánh ra liên tiếp ba mươi sáu chưởng, phát ra một màn đỏ rực rộng lớn, chiêu nào cũng đều là “Tuyệt Trần kiếm pháp”, chiêu nào cũng “chiếm lấy tiên cơ để chế ngự địch thủ”… Hắn lấy “Tuyệt Trần thập nhị thức” làm cơ sở, lại mượn “Túy Kiếm tâm pháp” để dẫn đường, dùng ngọn lửa của Phần Tinh Luân làm căn bản, một chiêu này xuất ra ba bóng đen kia lập tức hoảng sợ biến sắc. Chỉ thấy một màn lửa lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt, bản thân lại đang chủ động xông tới giống như là tìm vào chỗ chết. Chỉ nghe hai tiếng kêu thảm thê lương truyền tới, ngọn lửa đó một khi dính vào người lập tức lan rộng ra khắp bóng đen. Trong đó có một bóng đen bị trúng ngay tim, toàn thân lập tức bốc cháy rần rật như trong luyện ngục… Một bóng đen khác phản ứng thần tốc, vai trái bị trúng chiêu nó liền phân ngay ra làm hai, bỏ đi phần bên trái bị thiêu, khuôn mặt kinh hoàng thất sắc, điên cuồng chạy trốn… Bóng đen sau cùng lại tránh được kiếp nạn, bóng dáng nó đột nhiên hóa thành một đường thẳng đâm xuyên ra khỏi “Hỏa Diễm đao” của Hoa Lân. Thân pháp này quả thực làm người ta nghe thấy cũng đã sợ hãi. Nhưng trong nội tâm của nó lại đang kinh hãi Hoa Lân, bởi vì đích thân nhìn thấy đồng bọn bị thiêu rụi quả thực làm cho nó phát hoảng. Nói thì chậm, lúc đó nó cũng hóa thành một đường thẳng, uốn lượn hai lần trong không trung rồi nhanh chóng trốn ra xa… - Ách! Hoa Lân và Lộ Á Phi cũng đều há hốc miệng cả nửa ngày quên không ngậm lại. Hoa Lân lên tiếng đầu tiên: - Nó… nó làm sao lại biến thành hai nửa, lại… lại còn không chết nữa nhỉ? Lộ Á Phi lập tức giận dữ bảo: - Ngươi… ngươi làm trò quỷ gì thế? Sao không ra tay sớm? Hoa Lân buồn bực đáp: - Sao lại trách ta chứ?... Ngươi cũng thấy rồi đó, thân pháp của bọn chúng nhanh như chớp, nếu không dùng mưu thì khẳng định không có cách nào bắt được chúng! Lại thấy Lộ Á Phi còn đang giận, hắn vội vàng lảng đi: - Đúng vậy! Lần này là ta không đúng, không nên ẩn giấu thực lực!... Nhưng mà, động tác của ngươi cũng nhanh quá đi, còn lợi hại hơn ta nhiều, ta vốn không bắt kịp tiết tấu của ngươi! Lộ Á Phi đành im lặng, thầm nghĩ cái tên gia hỏa này dù sao cũng có lý, trừ khi đoạn giao với hắn, còn không thì đừng mong hắn thay đổi tính nết. Hoa Lân gãi gáy nói: - Thế này đi! Ngươi hãy nghỉ ngơi trước, lần này ta sẽ đào… Nói xong cầm lấy Xích Dương kiếm trong tay Lộ Á Phi, nhảy vào trong giếng tiếp tục đào… Lộ Á Phi đương nhiên không thèm cười với hắn, trên trời đột nhiên lóe lên bảy-tám đạo hàn quang. Một đoàn thiếu niên vô cùng cẩn thận lơ lửng trên không, một người trong số đó kinh hãi hỏi: - Các ngươi… các ngươi có lầm không đó? Sao lại đào khoáng ở chỗ này? Các ngươi không muốn sống nữa à? Lộ Á Phi ngẩng đầu nhìn, phát hiện bọn họ đều là đệ tử của “Tử Kim điện”, do đó lạnh lùng hỏi lại: - Nơi này thì sao nào? Dưới giếng vọng lên tiếng Hoa Lân hỏi: - Ai tới vậy? Không phải bọn Bồ Tinh Huy chứ? Lộ Á Phi chưa kịp trả lời thì tám đệ tử của Tử Kim điện ở trên không đã từ từ hạ xuống. Tất cả bọn họ đều cảnh giác nhìn chung quanh, thiếu niên anh tuấn cầm đầu hỏi: - Vừa rồi ở đây có hồng quang lóe lên, các ngươi không gặp nguy hiểm gì chứ? Lộ Á Phi nhíu mày đáp: - Vừa rồi gặp một bóng đen, còn đánh với nó một chiêu. Sao thế?... Nhìn biểu tình của các ngươi, hình như ta đã làm sai à? Thiếu niên cầm đầu đó lập tức lắc đầu: - Các ngươi còn chưa mau rời khỏi đây đi, nó khẳng định sẽ gọi tới nhiều Liệp Thực giả, đến lúc đó thì không hay đâu. Lộ Á Phi ngắt lời: - Bọn chúng gọi là Liệp Thực giả? Thiếu niên đó gật đầu đáp: - Các ngươi cũng thật là!... Ngay cả bọn ta cũng không dám đào khoáng ở “Hãm Không địa đái” vì rất khó phát hiện bóng dáng của bọn chúng. Các ngươi lại… Lộ Á Phi ngắt lời: - Hãm Không địa đái? Hắc hắc… chẳng trách có khoáng thạch mà không ai đào. Thiếu niên đó bổ sung: - Không sai, nơi đây chính là Hãm Không địa đái! Không chỉ ở đây mà sơn cốc đen tuyền bọn ta sở hữu cũng đều xưng là Hãm Không địa đái. Bởi vì ở đây nhìn không thấy cả năm ngón tay, Liệp Thực giả lại giỏi đánh lén nên rất, rất nhiều tu chân giả đã chết… Không lẽ không có ai nói với các ngươi sao? - Ách! Lộ Á Phi quệt mồ hôi đáp: - Không có! Bọn ta vừa tới, chưa có ai nói cho bọn ta cả! Trong lòng lại nghĩ, đám Liệp Thực giả này cũng đâu ra gì, chỉ mấy chiêu đã bị Hoa Lân giải quyết rồi… hắn không biết rằng, Hoa Lân thuộc loại quái dị, đúng như hắn nói, cho dù hắn có nằm trên đất cho ác linh tiếp cận thì bọn chúng cũng đành bó tay. Thiếu niên kia thấy Lộ Á Phi đang trầm tư liền khuyên: - Mau đi với bọn ta, đừng có đào nữa! Lộ Á Phi còn chưa đáp thì Hoa Lân ở dưới giếng đã mắng: - Uy… ta bảo này Tiểu Lộ Tử! Mau dọn đống đá vụn này đi, ngươi muốn làm ta mệt chết à? Lộ Á Phi cười ha hả, chỉ thấy một thiếu niên của Tử Kim điện cúi đầu nhìn xuống giếng, lớn tiếng gọi: - Sư huynh ở bên dưới! Huynh mau ngừng đào đi, bằng hữu của huynh sẽ đi cùng bọn ta đó! Lộ Á Phi buồn bực bảo: - Uy uy uy… ai bảo ta sẽ đi cùng các ngươi chứ? Nói rồi hắn vận “khống vật đại pháp”, hốt từng đống đá lên. Đệ tử của Tử Kim điện ở bên cạnh đều hoảng sợ biến sắc: - Oa! Khống vật đại pháp? Lộ Á Phi nhíu mày, thầm nghĩ đây không phải là mình muốn phô trương mà do cần phải làm thế. Ai… thôi kệ, tùy bọn họ nói sao thì nói. Đám đệ tử Tử Kim điện kia tuy bội phục năng lực của Lộ Á Phi nhưng vẫn còn lo cho sự an nguy của bọn hắn nên lúc này có chút khó xử. Nếu bản thân bỏ đi thì có khi hai tên gia hỏa này sẽ gặp nguy hiểm. Nếu không rút đi, chẳng may đám Liệp Thực giả tập kết lại, bản thân những người này cũng phải tham chiến. Trong mắt bọn họ, đám Liệp Thực giả kia vô cùng khó đối phó. Hoa Lân đào thêm một lúc nữa, cảm thấy Xích Dương kiếm trong tay có chút trĩu xuống, tựa như bên dưới có thứ gì đó đang hút lấy. Hoa Lân tưởng rằng vì mình mệt nên dừng lại nghỉ ngơi một lúc, dùng Sưu Thần thuật tra xét phát hiện được Hà Chiếu kiếm của mình chỉ cách có sáu trượng, mừng rỡ trong lòng, lập tức vận toàn bộ ý niệm quát lớn: - Hà Chiếu… quay lại! Ai ngờ, Hà Chiếu kiếm vẫn chẳng hề động đậy! Hoa Lân cả kinh, lại thi triển Sưu Thần thuật tra xét. Chỉ thấy Hà Chiếu cắm ngập một nửa vào trong một khối đá màu đen lớn, với ý niệm cường đại của bản thân mà không có cách nào gọi nó quay lại. Rốt cuộc thì lần này hắn đã cảm thấy sự tình có chút không đơn giản! Giờ đây, một đệ tử của Tử Kim điện ở trên nghe thấy Hoa Lân gọi Hà Chiếu quay lại, không nhịn được cúi đầu nhìn ngó rồi ngoảnh lại hỏi Lộ Á Phi: - Bên dưới có hai người sao? Vì sao ta nhìn lại chỉ thấy có mỗi một người thế? Lộ Á Phi cười ha hả bảo: - Bảo kiếm của bằng hữu ta bị thất lạc ở dưới, vì thế hắn không chịu bỏ cuộc. Các người quay về trước đi!... Mấy đệ tử của Tử Kim điện nhìn nhau, phần lớn đều cảm thấy do dự. Mọi người thấy do dự không quyết như thế chẳng phải là biện pháp, hai người trong số đó hạ giọng thương lượng vài câu, thiếu niên cầm đầu đột nhiên lớn tiếng nói: - Đã như vậy thì bọn ta nghỉ ngơi ở đây một lát, xem thử sư huynh bên dưới có đào được bảo bối gì không. Ha ha… Trong lòng Lộ Á Phi thấy cảm động, thầm nghĩ dụng ý của mấy thiếu niên này vô cùng rõ ràng, bọn họ sợ hai người phe mình gặp phải nguy hiểm nên không dám bỏ đi. Lúc này hắn có chút mờ hồ, đều là đệ tử của Tử Kim điện, thái độ của trung niên kiếm khách lần trước thập phần kịch liệt, nhưng đám đệ tử trước mặt lại cực kỳ tốt bụng. Thật chẳng hiểu ra làm sao! Lộ Á Phi ở trên vô cùng thoải mái nhưng Hoa Lân ở phía dưới lại cực kỳ khổ sở. Hắn đào thêm được khoảng một trượng thì cảm thấy Xích Dương kiếm trong tay nặng hơn gấp đôi, không nhịn được lẩm bẩm: - Cái quỷ gì thế này? Không lẽ khối đá đen kia là một con yêu quái? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang