[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 5 : – Chương 29 Tài mê cảnh giới

Người đăng: Phong Lưu Tiên Tử

o0o Lộ Á Phi nhìn phi kiếm dưới chân hắn cười bảo: - Không ngờ trình độ ngự kiếm của Long thiếu cũng không tồi! Trước đây đã thất lễ rồi. Hoa Lân thấy hắn cứ liếc phi kiếm dưới chân mình mãi để đánh giá, liền dùng mũi chân đè lên mũi kiếm nói lảng đi: - Huynh đệ!... Trước đây thực sự rất cảm tạ ngươi! Mang theo ta ngự kiếm phi hành nhất định là rất mệt nhỉ? Ánh mắt của Lộ Á Phi rời khỏi phi kiếm dưới chân hắn, nghiêm túc đáp: - Ngươi nói thế là sao?... Lúc trước nếu không được ngươi giúp đỡ thì sợ rằng ta tu luyện cả trăm năm mới đột phá được cảnh giới Thanh Hư. Chính vì có nhân mới có quả, giữa chúng ta đừng có nói cái gì mà cảm ơn! Hoa Lân nghe thế lập tức nhẹ nhõm hẳn, thuận miệng nói: - Đừng gọi ta là Long thiếu nữa!... Ta vốn tên là Hoa Lân, Hoa là chữ Hoa trong Hoa Sơn, Lân là chữ Lân trong Kỳ Lân. Về sau cứ gọi ta là Lân thiếu là được rồi, họ Long chỉ là bịa ra thôi. Lộ Á Phi cười mỉm hỏi lại: - Chữ Họa trong Họa Sơn (1)? Chính là chữ họa trong họa đồ (2) hả? Ách… cái họ này thật hiếm thấy! (3) Hoa Lân khẽ run, lúc này mới có phản ứng, “Hoa Sơn” là một địa danh ở quê hương, Lộ Á Phi đương nhiên không biết. Đang muốn giải thích lại thấy trong mắt Lộ Á Phi đầy tiếu ý, lập tức nhớ ra hắn đã từng đọc lệnh truy nã của Thánh Thanh viện, lúc này chỉ giả vờ thôi. Hắn cũng chẳng thèm giận, chỉ xuống dưới chân nói: - Oái! Ngươi xem… bên dưới có đốm sáng! Lộ Á Phi tò mò cúi đầu nhìn xuống đáy vực, quả nhiên phát hiện có một dãy ánh sáng trắng lóe lên, do đó bảo rằng: - Không cần nhìn nữa… đây khẳng định là bọn Bồ Tinh Huy đang đào khoáng! Hoa Lân đột nhiên kêu “A!” một tiếng, có chút khẩn trương bảo: - Vậy… vậy thì thôi rồi, chúng ta mau đi chỗ khác xem thử, đợi đến khi bọn họ sửa xong phòng ngự trận hẵng quay lại! Lộ Á Phi thờ ơ đáp: - Cũng được!... Bất quá trốn tránh không phải là biện pháp, người ta nhất định là sẽ càng thêm giận đó! Trong mắt Hoa Lân lóe lên nét cười tà dị: - Điều này thì chưa chắc!... Sự tức giận của mỗi người đều có mức độ, sau khi giận ngập đầu rồi tâm tình sẽ bình tĩnh lại. Để ta đi đào mấy khối tinh thạch về bồi thường cho bọn họ, sau đó thản nhiên nhận sai, bọn họ tất chẳng làm khó chúng ta quá! Hắc hắc… Lộ Á Phi bất lực lắc đầu, thầm nghĩ tên gia hỏa này làm gì cũng đều không có chuẩn mực gì hết, vượt ra khỏi mọi đạo lý bình thường. Thấy hắn muốn đào khoáng liền chỉ về ngọn núi phía Tây bảo: - Ta thấy bầu trời bên kia có vầng sáng, chắc là tinh thạch nhiều hơn, chi bằng chúng ta tới thử xem! Hoa Lân gật đầu, phi kiếm chuyển động, hai người bay về phía Tây… Ngọn núi bên đó nhìn thì rất gần nhưng bọn họ bay một lúc, mất thời gian hai bữa cơm mới tới gần được. Chỉ thấy bầu trời đằng xa toàn một màu đen, lờ mờ có bóng dáng một đoàn người khác. Lộ Á Phi không khỏi hiếu kỳ bảo: - Ái dà! Còn có người khác nữa à, chúng ta mau tới xem. Nói rồi phi kiếm dưới chân nhanh hơn nhiều. Hoa Lân đành phải đuổi theo, thờ ơ bảo: - Cái này có gì là kỳ quái đâu? Bọn họ cũng là đám gia hỏa của Tử Kim điện! - A? Lộ Á Phi ngoẹo đầu hỏi: - Sao ngươi biết? Hoa Lân vênh mặt lên đáp: - Hừ! Trong thế gian này có chuyện gì mà bổn đại tiên không biết chứ? Lộ Á Phi không chịu nổi sự khoác lác của tên gia hỏa này, lập tức phản bác: - Hừ! Ngươi còn dám nói thế? Nếu không phải ta báo cho ngươi biết bao nhiêu là chuyện của giới tu chân thì sợ rằng ngươi… Ài! Thôi được, chẳng thèm so đo với ngươi nữa. Ta phải đi chào hỏi trước đã! Hoa Lân gãi đầu, lúc này mới kêu “Ô” lên, phi kiếm dưới chân cũng nhanh hơn nhiều, hai người cùng bắn về phía trước. Phía trước quả nhiên có hơn hai mươi người đứng giữa không trung, nhìn thấy bọn họ đều toàn thân mặc đồ tím, nơi eo lưng còn lủng lẳng một cái khóa thắt lưng lập lòe, vừa nhìn đã biết là “không gian pháp bảo”. Trong đó có sáu nữ đệ tử, nhìn thân thể thì thấy là mỹ nữ chứ chẳng sai. Mắt Hoa Lân sáng lên, thầm nghĩ con gái của tu chân giới không phải đều rất xinh đẹp sao? Mang theo nghi vấn này, phi kiếm dưới chân hắn lập tức nhanh thêm mấy phần… Lộ Á Phi buồn bực hỏi: - Ngươi làm gì thế? Hoa Lân lại không trả lời, chỉ thấy trong chớp mắt đã vượt qua cự ly năm mươi trượng, những kẻ áo tím đều xoay người lại nhìn. Động tác của hơn hai mươi người này cực kỳ đồng đều, Lộ Á Phi sợ đến nhảy dựng lên, hắn đột nhiên chụp tay Hoa Lân bảo nhỏ: - Đừng có làm loạn, bọn họ hình như không thích người ngoài quấy rầy. Hoa Lân đã nhìn người vô số lần, làm sao không nhận ra điều đó chứ, lúc này đã sớm ngừng phi kiếm lại, mắt liếc trộm nhưng nữ đệ tử kia, chậm rãi gật đầu đáp: - Ôi!... vậy là thôi rồi, chúng ta đi về phía Nam xem thử đi! Trong lòng lại đang nghĩ, những “tiên nữ” này quả nhiên đều rất đẹp, từ nay về sau có khi sẽ mắc chứng “mù thẩm mỹ” mất. Hai bên vẫn đang cách nhau mười lăm-mười sáu trượng nhưng đám đệ tử của “Tử Kim điện” đều lạnh lùng nhìn hai người bọn hắn, chỉ có hai thiếu nữ hé miệng cười thầm, chỉ trỏ Tiểu Bạch ở trên vai Hoa Lân, hiển nhiên là bị tên tiểu gia hỏa này làm cho buồn cười. Hoa Lân cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói thì người trên Tinh Nguyên tinh rất hiếm gặp, giữa người với người phải cực kỳ thân thiện mới đúng, nhưng đám người này vì sao lại lạnh lùng như thế nhỉ? Do đó cúi đầu nhìn xuống, lập tức phát hiện trên mặt đất có mười mấy đệ tử đang tìm kiếm gì đó, trong tay bọn họ đều đeo một cái đĩa tròn dèn dẹt, ở giữa có một viên tinh thạch lúc mờ lúc tỏ, quả nhiên giống như máy dò thứ gì đấy. Hoa Lân chưa tìm ra được điểm mấu chốt thì đối phương đã có một trung niên phi thân ra, ôm quyền hỏi: - Xin hỏi? Hai vị thiếu hiệp có việc gì không… Bề ngoài của người này khá sáng sủa dễ nhìn nhưng biểu tình lại cực kỳ lạnh lùng. Cặp mày kiếm rộng và thẳng, hai gò má hơi lõm, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, tuy còn cách hơn chục trượng nhưng khí thế toát ra mạnh mẽ dị thường. Lộ Á Phi liền đáp lễ: - A! Thì ra là cao nhân của Tử Kim điện, hạnh hội, hạnh hội (4). Chúng tôi đã nhận lầm người, xin cáo từ vậy… Nói xong liền kéo Hoa Lân quay lại. Kiếm khách lạnh lùng đó chẳng có ý lưu hai người bọn hắn lại, chỉ đưa mắt tiễn, sắc mặt lặng tờ. Khi rời ra xa rồi Hoa Lân mới hạ giọng hỏi: - Lộ thiếu! Đám gia hỏa này đang làm gì thế? Hình như không phải là đào tinh thạch mà giống như đang tìm bảo vật… Lộ Á Phi lắc đầu đáp: - Lần này có thể là ngươi đoán sai rồi!... Bọn họ chắc đã tìm thấy một mỏ tinh thạch có trữ lượng vô cùng lớn, vì thế thái độ có chút lãnh đạm. Một khi chính thức khai thác, thái độ của bọn họ sẽ hòa hoãn hơn nhiều… đi thôi! Chúng ta cũng đi tìm một dãy núi nào khác tìm kiếm một phen, cũng tốt để thử Sưu Thần thuật trong “Phạm Mật tâm kinh” xem hiệu quả có tốt hơn không? Sự hứng thú của Hoa Lân cũng bị khơi dậy, gật mạnh đầu đáp: - Được đó! Chúng ta tranh thủ luyện tập “Phạm Mật tâm kinh” một chút, lần này đem chuyện “đào khoáng” làm hình thức tu luyện vậy. Hắc hắc! Lộ Á Phi gật đầu, hai người bay thẳng về một sơn cốc phía Nam… Bởi vì mặt đất ở đây vô cùng kỳ lạ, quái dị nên hai người cũng không dám đi xa vì sợ sẽ mất phương hướng nên hạ xuống sơn cốc dưới chân. Không ngờ được trong sơn cốc này còn hiểm trở hơn tưởng tượng của bọn họ mấy phần, hạ xuống mặt đất rồi mới phát hiện quái thạch liên miên, ánh sáng ảm đạm. Đứng trong đó tự nhiên sinh ra một cảm giác áp bức. Hoa Lân thu hồi Hà Chiếu, ngẩng đầu nhìn những trụ đá cao vút chung quanh lẩm bẩm: - Những trụ đá này thật hoành tráng!... Ngươi nói xem bọn ta đào bới bên dưới thì chúng có đột nhiên ngã xuống đè chết bọn ta không? Lộ Á Phi hít một hơi lạnh, không nhịn được cũng ngẩng đầu nhìn, da đầu tê tê: - Có khả năng!... Hay là chúng ta đạp đổ chúng trước đi? Hoa Lân trước giờ to gan lớn mật, đâu có sợ những trụ đá này, hắn chỉ cười cười, đột nhiên nhắm mắt lại, trên thân phát ra một làn sóng dao động khó n từ từ lan ra bốn phía. Hắn còn phân thần bảo: - Ngươi từ từ đi hạ mấy cái trụ đá trước đi!... Ta phải tra xét lòng đất trước đã, nếu có tinh thạch thì ta sẽ báo cho ngươi! Lộ Á Phi phát hiện lại bị hắn “chơi”, đột nhiên thấy diện tích mà Hoa Lân bao trùm quá lớn liền khuyên: - Sưu Thần thuật rất phí tinh thần lực, ngươi cẩn thận một chút thì hơn, đây không phải là chuyện đùa đâu! Hoa Lân chẳng quản đến nhiều chuyện như thế, hắn đem mọi thứ chung quanh và dưới đất vào trong đầu. Lúc này hắn mới phát hiện mình chỉ dò xét được xuống sâu khoảng chục trượng, nếu tiến thêm thì đầu óc hoa lên, không khỏi lầm bầm: - Con bà nó… Đá ở đây cứng thật, ta chỉ tra xét được cự ly chục trượng, ngắn hơn ở nhà nhiều! Lộ Á Phi chỉ cười cười, thầm nghĩ điều này còn phải nói, chẳng chịu xem xem đây là nơi nào? Do đó cũng phóng “Sưu Thần thuật” thử xem. Hắn đột nhiên kinh hãi vì mình chỉ tra xét được xuống dưới khoảng sáu trượng thì đã không chịu nổi… thầm nghĩ chuyện gì thế này? Tu vi của cái tên gia hỏa Hoa Lân này rõ ràng còn thấp hơn mình một tầng mà sao tinh thần lực lại mạnh hơn? Hắn không biết rằng, tinh thần lực của mỗi cá nhân tương đương với ý chí của người đó. Hoa Lân từ nhỏ đã phải chịu đau khổ mười năm, suy nghĩ nhiều vấn đề hơn người thường, tinh thần lực tự nhiên rất mạnh mẽ… Lúc này Hoa Lân không còn nói chuyện nữa, hắn chỉ nhắm mắt đi từ từ về đằng xa. Đi được chừng một bữa cơm hắn đã cảm thấy đầu óc hoa lên nhưng chẳng phát hiện được lấy một khối tinh thạch. Trong lòng không khỏi có chút phiền muộn, thầm nghĩ những tinh thạch này sao khó tìm thấy thế? Hắn không phục mà hoài nghi có phải do năng lực của mình chưa đủ. Hoa Lân thu công nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ ra trong “Phạm Mật tâm kinh” của Ninh Tiêm Tuyết có nói “Người tra xét tức là phóng tinh thần lực ra ngoài để tinh thần ở cõi hư vô. Còn tâm pháp có thể phân ra làm hai loại, một là tập trung vào một chỗ, hai là tra xét khắp bốn phương tám hướng…” Hoa Lân lúc này mới đột nhiên ngộ ra, thì ra “Sưu Thần thuật” không phải chỉ có mỗi một bộ phận, xem ra thế nhân có nhiều cách giải thích khác nhau. Lần này hắn chiếu theo phương pháp của “Phạm Mật tâm kinh”, nỗ lực đem tinh thần lực ngưng tụ thành một đường tra xét sâu xuống. Quả nhiên lần này hắn có thể tra xét sâu tới hai mấy trượng, tuy phạm vi nhỏ hơn nhiều nhưng lại sâu hơn gấp đôi. Hắn lúc đi lúc ngừng, tiến về phía trước khoảng nửa thời thần, tinh thần lực gần như tiêu hao hết, Hoa Lân đang tuyệt vọng lại vui mừng phát hiện, sâu trong lòng đất có một khối tinh thạch màu lam bằng quả trứng gà, hắn không nhịn được hưng phấn gọi: - Tiểu Lộ Tử, Tiểu Lộ Tử! Ngươi mau tới đây, ta phát hiện ra tinh thạch rồi! Hắn cao hứng quá, cách xưng hô cũng thay đổi. Cách gọi “Tiểu Lộ Tử” là dùng cho “thái giám” ở quê nhà. Nhưng Lộ Á Phi ở đằng xa lại không biết chuyện đó, lập tức chạy ào tới, hỏi dồn dập: - Ở đâu thế? Sâu không? Màu gì? Có mấy khối? - Ách… Hoa Lân gãi gáy, xấu hổ đáp: - Mới chỉ có một khối, màu lam nhạt! Sâu chừng mười chín trượng! Lộ Á Phi chửi ngay: - Ta nói này huynh đệ! Ngươi có hâm không? Chỉ vì một khối tinh thạch mà ngươi muốn đào mười chín trượng nham thạch sao? Bản thân ngươi tự đào đi, ta không muốn làm!... A? Đợi đã, sâu mười chín trượng? Làm sao ngươi tra xét được xa thế? Hoa Lân vẫn tiếp tục gãi gáy bảo: - Trong “Phạm Mật tâm kinh” có nói “phải tập trung vào một chỗ mà!...” A? Đúng rồi, để ta tìm thêm xem, có khi trừ khối này bên cạnh còn có khối khác nữa! Nói xong hắn lại thi triển Sưu Thần thuật tra xét, đi một hai bước đột nhiên nhảy lên: - Uy uy… Còn nữa, còn nữa đó, quả thực là còn nữa đó! Một, hai, ba, … năm khối đó, mau động thủ đào lên đi! Mau động thủ đào lên đi! Hắn mừng tới nỗi giống như một đứa trẻ, nhất thời quên mất mình đã sắp hai mươi tuổi. Lộ Á Phi cũng mừng đến phát cuồng, lớn tiếng hỏi: - Có màu gì thế?” Hoa Lân sợ hắn không bằng lòng, nói lí nhí: - Toàn là màu lam cả, có muốn không? Lộ Á Phi quả nhiên có chút thất vọng nhưng vẫn gật mạnh đầu: - Muốn… đương nhiên là muốn! Năm khối tinh thạch chắc đủ để ngươi mang về đó! Vào lúc này Hoa Lân đột nhiên hỏi một câu làm Lộ Á Phi muốn quay cuồng ngã lăn ra… Chỉ nghe tên gia hỏa này hỏi: - Lộ… Lộ thiếu hiệp! Năm khối tinh thạch này có thể đổi được khoảng bao nhiêu tiền? Chỉ thấy hai mắt Hoa Lân sáng rực, phảng phất như có một “ngọn núi vàng” nằm trước mặt, xem thần sắc thì cực kỳ tham lam. Điều này làm Lộ Á Phi giận đến vàng mắt, chỉ muốn đánh cho hắn một trận… ----------- 1. Vẽ núi 2. Tranh 3. Trong tiếng Trung chữ “hoa” và chữ “họa” đọc giống nhau 4. May mắn gặp Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang