[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 5 : – Chương 28 Trọng phản thiên không

Người đăng: vandai79

Mọi người tản ra, cả cái động rộng rãi chỉ còn lại hai người Hoa Lân và Lộ Á Phi. Trừ tám khối tinh thạch của “Phòng Ngự trận” đang lấp lóe quang mang màu lam, mọi thứ chung quanh đều phảng phất như đã ngừng chuyển động. Hoa Lân cố hết sức chống tay đứng dậy, chuẩn bị học theo Lộ Á Phi ngồi thiền luyện công. Nhưng y lại phát hiện bản thân thụ thương quá nghiêm trọng, vết thương nơi bụng đau đớn khôn tả. Đột nhiên hắn thấy có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn vết thương, rõ ràng hắn thấy phi kiếm của hắc y nhân bắn trúng mình nhưng vì sao lại biến mất không chút tăm tích? Nghĩ một lúc rồi bật cười nói: - Thì ra là như thế…, hắn đưa tay bắt quyết miễn cưỡng dùng ý niệm mở không gian của Phần Tinh Luân, đang chuẩn bị tìm kiếm tung tích của phi kiếm thì đột nhiên một bóng trắng lóe lên, Tiểu Bạch nhảy “vèo” từ trong ra… Hoa Lân bị nó dọa đến nhảy dựng lên, hắn nói lớn: - Tiểu Bạch! Bên ngoài nguy hiểm lắm, ngươi mau trở lại đi… Tiểu Bạch hướng về hắn hống lên hai tiếng, chẳng thèm để ý tới mệnh lệnh của hắn, ngoảnh đầu nhìn chung quanh, đột nhiên phát hiện tám khối đá năng lượng sáng lóe đang khảm trên mặt đất, nó nhảy cỡn lên, loại tinh thạch năng lượng này chính là thứ nó thích, thậm chí còn làm nó động tâm hơn cả Huyền Băng Tủy. Do đó nó xem xét một chút rồi nhảy tới đưa hai tay ra muốn lập tức đào chúng lên. Hoa Lân sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, dù hắn có ngu ngốc tới đâu cũng biết rằng tinh thạch trên mặt đầu là trận cơ của “Phòng Ngự trận”, hắn lập tức gọi lớn: - Tiểu Bạch!... Mau quay lại cho ta! Nhưng đã muộn, tốc độ của Tiểu Bạch đâu phải như thường nhân? Một khối “năng lượng tinh thạch” màu lam nhạt đã bị nó đào lên, chỉ thấy cả “Phòng Ngự trận” lập tức lay động kịch liệt. Tiểu Bạch đang cầm tinh thạch cũng run lên, nhưng Phòng Ngự trận chung quanh vẫn chưa bị phá, có điều màn sáng trắng đã nhạt đi nhiều, vì thế nó không hề để ý, nhảy tới chỗ khối tinh thạch màu vàng thứ hai… Hoa Lân toát mồ hôi lạnh, hung dữ quát lên: - Tiểu Bạch! Ngươi lập tức quay lại cho ta, nếu không ta sẽ đá ngươi ra ngoài đó! Móng vuốt của Tiểu Bạch đã chụp lấy khối năng lượng thạch thứ hai nhưng thấy Hoa Lân giận dữ quát nên ngừng lại. Nó lúc lắc đầu, giương cặp mắt to nhìn Hoa Lân rồi lại nhìn khối năng lượng thạch trên mặt đất, hình như đang do dự, rốt cuộc là nên nghe lời Hoa Lân hay là đào “bảo bối” của mình lên trước đã rồi tính tiếp? Hoa Lân biết sự việc hết sức nghiêm trọng, nếu “Phòng Ngự trận” bị phá, mình có sống được hay không chưa nói vội, nhưng Lộ Á Phi ở bên cạnh khẳng định phải thụ trọng thương, nói không chừng còn táng mạng đương trường. Vì thế giọng nói của hắn đột nhiên biến thành mềm mỏng với Tiểu Bạch: - Tiểu Bạch ngoan!... Viên tinh thạch đó ngàn vạn lần không thể đào lên, nó là bộ phận cực kỳ quan trọng của trận pháp này. Nếu ngươi không nghe lời thì cả ba chúng ta đều chết ngay tại đây!... Nếu ngươi thích những tinh thạch này thì ngày mai ta đích thân đi đào cho ngươi vài khối!... Có được không? Lời còn chưa dứt, Hoa Lân vỗ mạnh lên trán nói: - Trời ạ!... Tại sao ta lại đi giải thích chuyện này với một động vật nhỉ? Đúng là điên thật! May thay, hình như Tiểu Bạch hiểu được, nó nắm lấy khối tinh thạch màu lam trong tay, nhảy từng bước tới trước mặt Hoa Lân nhưng hình như vẫn có chút sợ hãi nên dừng ở ngoài hai trượng, có lẽ vì vừa rồi Hoa Lân đã nổi giận với nó. Hoa Lân thở ra một hơi dài, hạ giọng mắng: - Cái tên gia hỏa nhà ngươi, thì ra nghe hiểu được à? Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi! Tiểu Bạch chỉ lắc lư đầu mà nhìn biểu tình của hắn, đột nhiên nó thả khối tinh thạch xuống đất, hơn nữa còn hất nó về phía Hoa Lân giống như muốn đem tinh thạch tặng cho hắn vậy. Hoa Lân hoàn toàn bị nó hạ gục, hắn nhẹ nhàng bảo: - Bên ngoài quả thực rất nguy hiểm! Ngươi hãy mau quay vào đi… Thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Bạch co lại, giống như vô cùng chán ghét “Phần Tinh Luân”, trong đó đơn giản chỉ là một phòng giam… Hoa Lân bất lực, cố gắng nghĩ biện pháp để lừa nó quay vào. Nhưng hắn lại phát hiện tên tiểu gia hỏa này đột nhiên phóng tới ven Phòng Ngự trận, giương cặp mắt to nhìn xuyên qua màn sáng trong suốt đầy kỳ quái. Trong lòng Hoa Lân cảm thấy khẩn trương, nghĩ rằng “Thôi rồi, tên tiểu gia hỏa này lại nảy sinh hứng thú đối với bên ngoài”, liền vội vàng quát lên: - Tiểu Bạch mau quay vào! Bên ngoài… bên ngoài quả thực rất nguy hiểm! Nhưng lần này Tiểu Bạch không nghe lời hắn mà phóng thẳng ra. Hoa Lân kêu lên thảm thiết, hắn tuyệt vọng hét lên: - Tiểu Bạch! Dư âm kéo dài mang theo một nỗi thê lương… Đến lúc này Hoa Lân mới rõ trong lòng mình “Tiểu Bạch” quan trọng đến thế. Lẽ ra nó nên ở trong ‘Huyền Băng Thiên’, nơi đó mới là quê hương của nó, vì sao mình lại đưa nó ra chứ? Vì sao… Nhưng bây giờ nói gì thì cũng đều đã muộn rồi, Tiểu Bạch đã phóng ra ngoài “Phòng Ngự trận”, Hoa Lân sớm đã nếm mùi lực lượng bành trướng mạnh mẽ bên ngoài, mắt hắn mờ đi, phảng phất như nhìn thây thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Bạch bị ép nát một cách vô tình… Giữa lúc hắn đang thương tâm lại nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé đang chạy loăng quăng ngoài trận, Hoa lân không nhịn được kêu “Ách?” Phát hiện tên tiểu gia hỏa kia chẳng hề bị chết mà ngược lại còn sống phởn phơ hơn cả mình. Hình như nó rất hiếu kỳ đối với thế giới này, lúc thì chạy từ đông sang tây, lúc lại nhảy từ tây sang đông, ngửi bên này một cái, bên kia một cái, cực kỳ bận rộn… Hoa Lân quệt mồ hồi, buồn bực lẩm bẩm: - Đạo lý của thế giới này đã thay đổi rồi! Thì ra tên tiểu gia hỏa này còn lợi hại hơn cả mình… Hóa ra trên thân Tiểu Bạch có một vầng ánh sáng màu trắng nhạt, cách ly lực lượng bành trướng bên ngoài. Hơn nữa nó cũng không cần thở? Hoa Lân chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ tên gia hỏa này có lẽ đã “tu luyện” đến Nguyên Anh kỳ!... Hoa Lân thở phào, lúc này mới yên tâm mở “Phần Tinh Luân” ra, tra xét bên trong, tìm cả nửa ngày cuối cùng mới phát hiện ra một thanh phi kiếm cong queo trong góc. Phán đoán của hắn được chứng thực, không khỏi kinh hãi tự bảo: - Trời ạ! Nói như thế có nghĩa là Phần Tinh Luân có thể thu phi kiếm của người khác sao? Sau này phải chăng nên lợi dụng… Hắn vô cùng hưng phấn, thầm nghĩ “Hiện tại đã bị “Thánh Thanh viện” và “Phần Âm tông” phát hiện rồi, sau này sẽ không cần phải lo lắng gì nữa. Do đó hắn lần mò trong Phần Tinh Luân, muốn tìm Hà Chiếu kiếm để tu luyện lại. Nhưng hắn lại phát hiện bên trong chẳng có chút tung tích nào của Hà Chiếu khiến toàn thân hắn toát đầy mồ hôi lạnh. Vừa ngoảnh đầu lại định hỏi Lộ Á Phi thì thấy Hà Chiếu kiếm đang nằm yên bên chân Lộ Á Phi, Hoa Lân thở phào, đang tính thu nó lại thì thấy bụng đau như cắt, không nhịn được cất tiếng chửi: - Con mẹ nó! Không có phi kiếm thật phiền phức quá, hôm nay lão tử phải luyện lại ngươi bằng mọi cách… Cố nhịn đau, Hoa Lân gắng hết sức mới nhặt được Hà Chiếu, quay về bên cạnh khối nham thạch, đứng thở hổn hển. Hắn nghĩ tới lần này bị thương thì vô cùng buồn bực. Âm thầm phát thệ từ hôm nay trở đi nhất định phải luyện “Phạm Mật tâm kinh” thật thuần thục, không thể để người ta đuổi bắt như thế nữa. Do đó hắn nâng Hà Chiếu kiếm lên đặt nằm ngang trên hai đầu gối, Hoa Lân nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, thân thể đột nhiên chấn động, hắn cảm thấy Hà Chiếu như đang kêu gọi hắn, có điều phảng phất như hai bên đang cách nhau một ngọn núi băng xa xôi, tiếng kêu gọi đó mơ hồ, yếu ớt. Hoa Lân kích động, hạ giọng bảo: - Hà Chiếu ơi là Hà Chiếu!... Ngươi nhất định đã phải chịu khổ rồi, hôm nay ta sẽ luyện lại ngươi! Nhưng Hoa Lân tuyệt không biết luyện kiếm, đừng nói tới cái gì mà luyện khí. Bất quá là giữa hắn và Hà Chiếu sớm đã có sự kết hợp, tin rằng hỏa diễm trong thể nội sẽ không làm thương tổn tới linh tính của Hà Chiếu kiếm. Vì thế hắn mạnh dạn hẳn lên, hồng quang lóe lên trên tay phải, một ngọn hỏa diễm nóng bỏng nâng Hà Chiếu kiếm lơ lửng trước mặt, từ từ nhắm mắt lại, hắn liều mạng thôi thúc hỏa diễm trong thể nội đẩy hàn khí ra khỏi Hà Chiếu kiếm… Hắn tựa như đã đốt lên một ngọn lửa lớn muốn đem nung chảy cả ngọn núi băng. Nếu có người biết hắn đang luyện kiếm nhất định sẽ cười hắn là một thằng ngốc. Bởi vì chỉ với tu vi “Nguyên Anh kỳ” của hắn làm sao có khả năng luyện hóa một thanh tinh thiết chứ? Nhưng Hoa Lân lại làm được, bởi vì hỏa diễm của Phần Tinh Luân không thuộc về nhân gian, lai lịch của nó chỉ sợ chẳng mấy người biết được… Thời gian từ từ trôi đi… Với từng chút, từng chút hỏa diễm của Hoa Lân nhập vào, toàn thân Hà Chiếu kiếm đỏ lên, hơn nữa còn có chiều hướng biến thành trong suốt. Nhiệt độ cao như thế đủ để nung chảy mọi sắt thép bình thường, hắn ở bên này chuyên tâm luyện kiếm nhưng phía bên kia Lộ Á Phi lại không chịu nổi. Tuy Lộ Á Phi cũng mang thể chất hỏa hệ nhưng làm sao mà chống cự được với hỏa diễm của Phần Tinh Luân? Hắn đột nhiên phát hiện bên ngoài càng lúc càng nóng, mới đầu còn thấy vô cùng khoan khoái, nhưng qua một lúc hắn liền cảm thấy không chịu nổi. Bản thân tựa như rơi vào một vũng dung nham, trong lòng kinh hoảng, thầm nghĩ năng lực của mình mà không chịu nổi thì bên ngoài khẳng định là đã “bốc cháy” rồi… Hắn lập tức mở mắt ra, trong mắt lóe lên màu sắc kỳ lạ, tu vi lại có tiến bộ lớn. Bất quá hắn thực sự sợ đến nhảy dựng lên, chỉ thấy trước mắt đỏ rực, hình như cả thế giới đều bốc cháy. Hắn liền đứng vùng lên, trốn về nơi có nhiệt đột thấp hơn, lúc này hắn phát hiện thì ra tên tiểu tử Hoa Lân đang luyện kiếm… Có thể tưởng tượng được sự kinh hãi trong lòng Lộ Á Phi, y thầm nghĩ cái tên gia hỏa Hoa Lân này không lẽ là nguồn gốc tai họa trong truyền thuyết? Nếu không với tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn tại sao lại có hỏa diễm mạnh mẽ như thế này? Lúc đặt chân xuống, Lộ Á Phi đã tới ven “Phòng Ngự trận”, lúc này hắn mới phát hiện nó đã mất đi một trận cơ, màn ánh sáng vốn nhàn nhạt dưới sự thiêu đốt của Hoa Lân lại biến thành quang mang bắn ra bốn phía, nhưng Lộ Á Phi đã thấy sự khác lạ, màn ánh sáng của Phòng Ngự trận đã biến thành vô cùng thiếu cân bằng, lúc nào cũng có khả năng tan vỡ. Nhưng tên gia hỏa Hoa Lân này vẫn chưa có ý ngừng tay, Hà Chiếu kiếm trước mặt đột nhiên phóng ra quang mang lóa mắt, cuối cùng nó cũng hoàn toàn bị dung hóa, đồng thời lúc đó Phòng Ngự trận cũng không chống được nhiệt độ cao, “Ba…” một tiếng, giống như cái bong bóng vỡ tung, lập tức biến mất không còn tung tích. Lộ Á Phi lập tức tạo ra một cái lồng phòng hộ, hét lớn: - Long thiếu! Mau vận công chống cự… Nhưng đã muộn rồi, ngay lúc Phòng Ngự trận bị vỡ tan, toàn thân Hoa Lân lập tức bừng bừng liệt hỏa, giống như toàn thân bị thiêu sống. Lộ Á Phi run lên, hắn nhìn thấy một cái thuẫn bài lúc ẩn lúc hiện, không ngừng lưu động quanh thân Hoa Lân, giống như một thứ gì đó đã được khởi động. Hắn biết mình đã quá lo lắng. Ngay lúc đang kinh hoảng, Lộ Á Phi đột nhiên nghe thấy dưới chân có gì đó đang chuyển động, hắn sợ đến nhảy dựng lên, cho rằng đã xuất hiện quái vật gì đó. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Tiểu Bạch đang duỗi người, nằm xuống bên chân hắn kêu cái “Phạch”. Tên tiểu gia hỏa này gãi gãi đầu, nhìn không chớp mắt về phía Hoa Lân ở đằng xa, giống như nó chơi đã mệt rồi. Lộ Á Phi cúi người, đang muốn ôm lấy con vật nhỏ này nhìn thử nhưng trong lòng đột nhiên kinh hãi, Tiểu Bạch này lại có thể sinh tồn ở Tinh Nguyên tinh hoang vu này, có thể tưởng tượng được phẩm chất của nó ít nhất là một linh thú trở lên. Nếu mình mạo muội ôm nó có khi lại bị cắn cho một miếng… Lộ Á Phi đột nhiên đứng thẳng lên bảo: - Mẹ nó! Nếu nó là của mình thì tốt rồi, Thẩm Oánh nhất định sẽ thích… Lúc này Hoa Lân đã thu công, quang mang lóa mắt lập tức tối dần, chung quanh vốn là cực kỳ lạnh lẽo, mặt đất đỏ rực nhanh chóng lạnh trở lại, chỉ thấy Hoa Lân thở ra một hơi dài, thân thể vô lực dựa vào tảng nham thạch đằng sau, đột nhiên Hà Chiếu kiếm rơi xuống đất kêu “đang…” một tiếng. Hoa Lân kinh hãi, lập tức cúi xuống nhặt, chỉ mới nhìn qua sắc mặt đột nhiên đại biến kêu lên thảm thiết: - Trời ơi! Hà Chiếu của ta… Lộ Á Phi cười ha ha bảo: - Sao thế? Hỏi rồi y chậm rãi bước tới. Hoa Lân ngẩng đầu nhìn hắn đáp: - Sao ngươi tỉnh lại nhanh thế? Lộ Á Phi cả giận: - Ta mà không tỉnh lại thì đã bị ngươi nướng chín rồi. Hoa Lân sửng sốt, nhìn ngó chung quanh, không nhịn được "A…" lên. Phòng Ngự trận vẫn đang tỏa nhiệt, trận pháp trên mặt đất đã bị hắn thiêu không còn gì. Hoa Lân đưa tay tự tát một cái nói: - Thôi rồi, thôi rồi!... Lần này bọn họ quay về còn không lập tức trở mặt với chúng ta sao? Lộ Á Phi cười ha hả bảo: - Ngươi đừng có đổ thừa, không phải là “chúng ta” đâu! Chuyện này không liên quan tới ta à!… Dù nói là huynh đệ nhưng một mình ngươi gánh vác thôi nhé! Hoa Lân buồn bực bảo: - Ngươi đi chết đi!... Truyền tống trận là do ngươi đạp vỡ, vậy thì một mình ngươi chịu thôi! Ánh mắt của Lộ Á Phi ngây ra, y cười khổ nói: - Coi như ngươi lợi hại! Nói xong tới bên cạnh Hoa Lân chậm rãi ngồi xuống, nhìn lướt qua Hà Chiếu kiếm trong tay hắn hỏi: - Sao thế? Luyện kiếm thất bại rồi à? Để ta xem nào… Nói xong đưa tay cầm lấy Hà Chiếu kiếm. Hoa Lân gạt tay hắn ra đáp: - Con bà nó! Hà Chiếu kiếm đột nhiên ngắn đi ba thốn, bề mặt của kiếm cũng hẹp lại, về sau làm sao ta làm sao mà sử dụng chứ? Oa oa… Ai biết Lộ Á Phi đột nhiên chấn động hỏi: - Cái gì? Phản ứng của hắn hơi mạnh làm Hoa Lân sợ nhảy dựng lên, không nhịn được kỳ quái hỏi: - Ngươi điên à? Kiếm của ta hỏng ngươi kích động cái gì? Lộ Á Phi ngây ra, đột nhiên nghiêm túc nói: - Còn không xem lại “chuyện lớn” này cho ta, ngươi chưa hiểu đâu!… Nếu luyện kiếm mà thu nhỏ thể tích thì không những không ảnh hưởng tới công dụng mà ngược lại còn là đại phúc, đề cao được uy lực của kiếm. Bởi vì đây là hiện tượng “đề thuần”(1), nếu không có năng lực từ Chứng Ngộ kỳ trở lên thì đừng mong đạt tới trình độ này! Hoa Lân nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi, thuận miệng hỏi: - Có đúng không vậy? Biểu tình của hắn chẳng có lấy chút hưng phấn nào. Lộ Á Phi gật đầu khẳng định, lại nói rằng: - Mau đưa ta xem nào… Hoa Lân do dự một chút rồi chậm rãi đưa Hà Chiếu qua, đột nhiên hắn rụt tay lại bảo: - Không được, không được! Ngươi đừng xem nữa, mất mặt lắm… Lộ Á Phi đưa tay ra đón Hà Chiếu, không ngờ tên gia hỏa kia lại rút lại, giận bừng bừng kêu lên: - Không cho xem cũng được!... Có cao thủ chỉ điểm cho ngươi mà ngươi không chịu nắm lấy cơ hội, sau này nếu quả thật luyện hỏng thì cũng đừng cầu xin ta! Nói rồi quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa… Nhưng Hoa Lân lại âu yếm ôm Hà Chiếu bảo: - Được rồi!... Hiện tại đã luyện hỏng rồi, lần sau sẽ đưa cho ngươi xem! Cúi đầu nhìn Hà Chiếu, thì ra mũi kiếm hơi cong, đó là kết quả do bị rơi xuống đất, vì thế hắn cảm thấy mất mặt. Vừa rồi hắn quá sơ ý, Hà Chiếu kiếm còn chưa định hình thì hắn đã lơi lỏng, làm kiếm rơi xuống nên mũi bị cong một tí. Nhưng hắn vẫn liếm mép, đột nhiên nói lới: - Hừ! Luyện hỏng rồi, dùng theo cách cũ vậy!... Hà Chiếu, đi! Nói xong Hoa Lân giơ một ngón của tay phải lên, lại thấy Hà Chiếu kêu “Phiu” một tiếng bắn ra như điện, chỉ nghe hai tiếng ‘Banh, banh’, Hà Chiếu lóe lên ánh sáng đỏ, không chỉ xuyên qua tảng nham thạch đằng xa mà còn đâm thấu cả một tảng khác. Trong lòng Hoa Lân mừng rơn, đứng phắt lên gọi: - Hà Chiếu, về! Chỉ thấy Hà Chiếu ở đằng xa quay mòng mòng, “keng keng keng…” vạch nên một vòng sáng mỹ lệ rồi kêu “viu” một tiếng bay về. Lộ Á Phi cũng đứng phắt lên, trên mặt lộ ra sự kinh hãi, quái dị. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phi kiếm của Hoa Lân, không ngờ là phi kiếm của hắn có thể tùy ý bay lượn, trình độ linh mẫn thực sự hiếm thấy. Đang muốn xem cho rõ thì lại thấy Hoa Lân lật tay thu Hà Chiếu kiếm vào trong Phần Tinh Luân, giống như cố ý không cho hắn nhìn! Lộ Á Phi buồn bực bảo: - Hầy!.. Loại người gì thế này? - Ách…! Hoa Lân cũng thấy có chút không phải, cười trừ bảo: - Chúng ta đi ra ngoài đi? Lâu lắm rồi chưa ngự kiếm phi hành, muốn nhờ ngươi bảo hộ một chút! Lộ Á Phi lướt mắt về bụng hắn hỏi: - Cái gì? Vết thương của ngươi lành rồi à? - A? Hoa Lân cúi đầu nhìn, quả nhiên phát hiện hai chuyện kỳ quái. Thứ nhất đương nhiên là vết thương của hắn đã khép miệng, tuy còn có chút đau đớn nhưng không sao cả. Thứ hai là bản thân mình không vận công chống lại lực bành trướng bên ngoài nhưng tại sao chẳng có lấy một chút cảm giác, hắn nhìn cả nửa ngày nhưng không rõ vì sao. Lộ Á Phi lại chẳng phải là kẻ hẹp hòi, hắn còn cho rằng Hoa Lân có chút hối lỗi, do đó vỗ vai hắn bảo: - Được rồi! Ta cũng rất muốn đi xem thử phong cảnh của Tinh Nguyên tinh, cùng nhau đi dạo đi… Hoa Lân ngơ ngác ngẩng đầu lên, gật đầu đáp: - Cũng tốt! Lại nghe tiếng “Hống, hống…” loạn lên dưới chân, thì ra tên gia hỏa Tiểu Bạch cũng muốn ra ngoài. Hoa Lân liếc nó bảo: - Chẳng phải ngươi thường tự leo lên sao?... Không lẽ còn muốn ta đích thân tới bế ngươi lên? Tiểu Bạch lúc lắc đầu nhìn biểu tình của hắn, đột nhiên phóng lên, chỉ nhảy vài cái đã leo lên vai hắn, giống như coi hắn là một cái cây, duỗi cả bốn chân ra nằm thoải mái trên đó. Hoa Lân buồn bực nói: - Ôi! Cái tên gia hỏa này… Lộ Á Phi cũng lắc lắc đầu, vừa kéo hắn ra ngoài động vừa bảo: - Chúng ta mau đi thôi! Nếu không đi bọn họ sẽ về tới đó… Hoa Lân chưa kịp đáp ứng thì đã giống như một khúc gỗ liền bị Lộ Á Phi lôi ra khỏi động, thậm chí trên mặt đất còn để lại vệt dài… Hai người ra bên ngoài động đưa mắt nhìn, chỉ thấy đỉnh núi lô nhô ngàn dặm, vách núi liên miên, nơi nào cũng thấy vách đá. Trong thế giới màu xám tro này, những khu rừng đá hiểm trở đẹp đẽ vô cùng hùng tráng. Hoa Lân đột nhiên phát hiện thì ra cảnh sắc ở đây lại mỹ lệ đến thế… Hai ngươi đồng thời rút phi kiếm ra, đứng lên song song. Hoa Lân lại được ngự kiếm trở lại không nhịn được hô lên: - Đường dài vạn dặm chỉ riêng mình ta… Thanh âm du dương vang mãi không suy giảm… ---------- 1. Tăng tính thuấn khiết Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang