[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 5 : Chương 24 Chánh Diện Giao Tranh

Người đăng: vandai79

Ra khỏi chợ đen, Hoa Lân lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: - Lộ thiếu gia, ngươi thật sự dự định đi đào khoáng ư? Lộ Á Phi hắc hắc cười nói: - Hết tiền thì phải đi đào khoáng, đây là việc làm quang minh chính đại, chẳng lẽ ngươi không muốn? - Ách…Từ trước đến giờ ta chưa từng đi đào khoáng mà. Lộ Á Phi trầm giọng khuyên nhủ: - Chuyện gì mà chẳng có lần đầu, chỉ là đào bới thôi mà, ngươi sẽ quen dần thôi… Hoa Lân lại cảm thấy đau đầu, bây giờ hắn cũng không biết nên làm gì, Lộ Á Phi bảo làm như thế nào thì làm như vậy thôi. Cảnh sắc của Thiên Hồ thành vô cùng tráng lệ, đại lộ rộng lớn kéo dài, hai bên đường buôn bán rất sầm uất. Các cửa hàng bán đủ các loại thần binh lợi khí, nào là cửa hàng trưng bày bảo bối, pháp khí, lại còn cả hành quán cung cấp đủ loại tinh khoáng năng lượng nữa. Đi được một lúc, Hoa Lân đã cảm thấy được đại khai nhãn giới. Nhưng thoải mái chẳng được bao lâu thì hắn bỗng nhận thấy có người theo dõi đằng sau, cái cảm giác như có kiến bò trên lưng này khiến hắn cực kì khó chịu, nhưng quay đầu nhìn lại thì chẳng phát hiện được gì bất ổn, người đi đường thì đông nghịt, từ trang phục đến thái độ ai ai cũng đều cổ quái. Nếu phải đóan là ai đang theo dõi mình, chỉ sợ cả cái Thiên Hồ Thành đều thuộc diện nghi vấn. Đã đi qua ít nhất bảy, tám con phố, Lộ Á Phi cuối cùng cũng dừng lại. Đập vào mắt Hoa Lân lúc này là một ngôi biệt thự cực lớn, cả sáu cảnh cổng lớn đều mở toang, dường như để phô trương thanh thế. Hoa Lân nhìn vào tấm hoành phi treo trên đầu rồi nói: - Quái lạ thật! “Liên Hợp thương hội”, cái tên này quen quá, dường như đã từng nghe ở đâu rồi… Lộ Á Phi bực mình nói: - Còn nói mình là tu chân giả nữa, sao trí nhớ kém thế hả? Chủ tịch của Liên Hợp thương hội là Vạn Trấn Hàng, ngươi đóan xem ông ta là ai nào? Hoa Lân mắng lại: - Điều này sao lại trách ta? Ta nào biết Vạn Trấn Hàng là ai đâu…Ách! Không biết thiếu gia nhà họ đã về chưa? Lộ Á Phi thấy hắn cố tình giả ngây ngô bèn tức giận nói - Thôi vậy, đúng là chẳng có cách nào với ngươi! Hoa Lân gãi đầu lắp bắp: - Thật xấu hổ quá…Vừa rồi ta đang có tâm sự nên cũng không để tâm lắm. Đúng rồi, chúng ta có cần vào hỏi thăm xem Vạn Thu Hồng đã về chưa không? Lộ Á Phi lắc đầu đáp: - Theo ta thì tốt nhất nên tránh gặp Vạn Thu Hồng. Hoa Lân gật gật đầu, quả thật bản thân mình đang có quá nhiều phiền toái, ngàn vạn lần không nên liên lụy người khác nữa. Lộ Á Phi rảo bước tiến vào cổng lớn của Liên Hợp thương hội, Hoa Lân vội vàng kêu lên: - Ây! Chúng ta… Lộ Á Phi bất đắc dĩ đành phải xoay người lại vẫy tay nói: - Ngươi nếu muốn đi đào khoáng thì mau vào đi! Hoa Lân đành phải theo vào. Tòa Liên Hợp thương hội này khí thế hùng tráng vô cùng, chiếm diện tích hơn sáu trăm trượng vuông ngay tại mặt đại lộ. Ở tòa thành trên mặt nước của Thiên Hồ thành mà có quy mô này thì quả thật là phi thường, không bút nào tả xiết. Hoa Lân không khỏi tán thưởng nói: - Liên Hợp thương hội này so với Ô Độ hắc thị xem ra còn phát đạt hơn gấp mấy lần, quả nhiên không tầm thường. Lộ Á Phi lắc đầu nói: - Ngươi lầm rồi! Trên danh nghĩa, Liên Hợp thương hội vốn do mười thương gia tập hợp lại, bọn họ không thể so sánh với Ô Độ hắc thị được. Hơn nữa, Ô Độ hắc thị đều có chi nhánh ở tất cả các tinh vực lớn, nói về quy mô thì vượt hẳn Liên Hợp thương hội. “Ách…” Hoa Lân không còn gì để nói, đành hướng về cửa hàng trước mặt mà quan sát. Chỉ thấy người vô kẻ ra đều rất khẩn trương, công việc kinh hoanh ở đây quả nhiên thập phần phát đạt. Thế nhưng không hiểu sao, Hoa Lân cảm thấy một đợt hàn khí truyền tới, dường như trong đám đông kia có một ánh mắt đang theo dõi mình. Trong lòng Hoa Lân thực sự kinh hãi, không hiểu tại sao tên gia hỏa vẫn luôn theo dõi mình lại có thể đến Liên Hợp thương hội trước một bước được nhỉ? Xem ra hắn ta phải là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh. Hoa Lân kéo Lộ Á Phi, đang định thuật lại cảm giác của mình thì một gã tiếp tân mặc áo xanh thấy bọn họ bước vào, vội ra nghênh tiếp: - Chẳng hay hai vị khách quý cần gì? Có lẽ tôi có thể giúp hai vị chọn lựa một hai… Lộ Á Phi có lẽ không nhận thấy vấn đề bất ổn kia, hắn dõng dạc nói: - Ta cùng hắn đến đăng kí đào tinh khoáng, tiểu bằng hữu có thể bố trí giúp ta không? Gã tiếp tân kia vội vàng cúi người hành lễ nói: - A! Đại sự này ta không thể quyết định được, mời hai vị đại sư theo ta ra hậu đường… Tâm tư Hoa Lân dao động, thầm nghĩ hành tung của mình đã bị bại lộ, tại tinh vực này khó tránh được sự truy sát của Thánh Thanh viện, chi bằng nhân cơ hội này lập tức đến Tinh Nguyên tinh ẩn náu một thời gian. Chỉ cần tới được đó, sau đó phá hỏng truyền tống trận thì có thể tranh thủ thời gian mà chạy trốn. Vì vậy hắn không chần chừ thêm nữa mà theo sau Lộ Á Phi tiến vào phía hậu đường. Lộ Á Phi vốn tâm tình vui vẻ cho nên cứ thoải mái mà theo gã tiếp tân bước vào hậu đường, Hoa Lân trong lòng lại đang lo lắng nên nhìn không được thuận nhãn, hắn phiền muộn nói: - Haiz! Không phải là đi làm công nhân khai khoáng sao? Gì mà cung kính vậy? Lộ Á Phi kinh ngạc nói: - Ta có thấy cung kính gì đâu…Mà nói đi thì cũng phải nói lại, những tu chân giả dám đi đào khoáng thì thường đều là những cao thủ chuẩn bị ra ngoài tu luyện, bọn họ thấp nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ. Ngươi thử nghĩ xem, bọn họ có thể không cung kính được sao? Hoa Lân chỉ biết lắc đầu cười khổ. Lộ Á Phi lại tiếp: - Bất quá thì cũng đáng tiếc, một nửa số tinh thạch mà chúng ta đào được phải giao lại cho Liên Hợp thương hội. Cho nên chúng ta vẫn chỉ có thể coi là mấy tên công nhân đào khoáng thôi! Haiz…. Hoa Lân chỉ đành ngậm miệng. Lúc này gã tiếp tân đã dẫn bọn họ vào tới hậu viện, tiếp đó dọc theo hành lang mà đi thẳng về hướng tây. Hoa Lân lập tức bị cảnh vật trước mắt làm cho ngây người. Chỉ thấy trong vườn trồng rất nhiều hoa lá cỏ cây. Lúc này lại là mùa trăm hoa đua nở, khắp vườn tràn ngập sắc hồng rực rỡ. Tâm tư trầm trọng của Hoa Lân cũng trở nên thư thái hơn vài phần, hắn không kìm nổi buột miệng tán dương: - Oa! Không hổ là Liên Hợp thương hội, tại nơi “tấc đất tấc vàng” như Thiên Hồ thành này mà còn sở hữu cả hoa viên rộng lớn như vậy. Ta quyết định thế này nhé, nhất định phải ở đây thêm vài ngày mới được… Nào ngờ Lộ Á Phi khẽ huých hắn nói: - Uy! Có lẽ ngươi phải thất vọng rồi. Ta cảm giác đằng sau có người theo dõi, ngươi không phát hiện được gì sao? Hoa Lân sửng sốt, không ngờ tên gia hỏa này đã sớm nhận ra, chẳng trách hắn vội vàng muốn tới Tinh Nguyên tinh. Gã tiếp tân dẫn đường không nói gì nhiều, lẳng lặng dẫn hai người xuyên qua hoa viên, hướng về tòa lầu bốn tầng phía xa xa đi tới. Còn chưa đến gần đã thấy bốn nhân ảnh có phong thái lẫm liệt đang đứng canh cửa. Gã tiếp tân áo xanh xoay người lại chắp tay nói: - Hai vị khách quý mời đứng bên ngoài đợi trong chốc lát, ta chạy đi mời Đằng tổng quản lại kiểm tra các người. Dứt lời liền khom người quay đi, bước vào trong lầu. Cho dù cảnh sắc nơi đây thực sự làm mê lòng người, nhưng chờ đợi vẫn tạo cảm giác khó chịu vô cùng. Đặc biệt giờ đây đang bị người khác giám sát, điều này càng làm bọn họ thêm áp lực. Họ chỉ hy vọng nhanh chóng tới được Tinh Nguyên tinh, sau đó mới tìm biện pháp ứng phó. Trong khi hai người đang đứng ngồi không yên thì từ con đường nhỏ hai bên trồng toàn anh đào vọng lại tiếng bước chân người. Chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên: - Ta đã nói không sao, cũng không cần mọi người ở bên bầu bạn, cứ bắt ta nằm mãi trên giường làm gì? Một nữ tử ôn nhu khuyên nhủ: - Thu Hồng sư đệ! Ngươi mới trở về, thương thế còn chưa lành. Giờ không tiện đi lại nhiều, về nghỉ ngơi đi nhé? Người có giọng nói quen thuộc kia dường như đã nổi nóng, y lớn tiếng nói : - Về phòng nghỉ ngơi gì chứ? Đệ chưa chết được đâu, lúc này anh đào đang nở rộ, qua hai ngày nữa thì tàn hết còn đâu! Hoa Lân và Lộ Á Phi đưa mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ xấu hổ. Chỉ thấy có ba người từ bên phải chậm rãi đi qua, người ở giữa quả nhiên chính là Vạn Thu Hồng đang bị thương. Nữ tử ở bên trái xem ra là sư tỷ hắn, chỉ thấy nàng vận chiếc váy màu xanh nhạt, cái cổ cao cao, bờ eo thon thả, trong sự cao quý lại mang theo một vẻ nhu tình khiến người ta phải động lòng. Tuy rằng nàng ta về dung mạo không bằng Ninh Tiêm Tuyết, thuần khiết cũng không bằng Diệp Thanh, nhưng cử chỉ tao nhã, điềm đạm rất động lòng người. Hoa Lân cùng Lộ Á Phi thật sự không ngờ Vạn Thu Hồng thân mang trọng thương mà lại ra ngoài đi dạo nên không kịp trở tay. Vạn Thu Hồng thì phản ứng khác hẳn, nhìn thấy bọn họ từ xa đã tỏ ra hưng phấn cực kì mà kêu lên: - A? Hai vị đại ca! Các ngươi tới thăm ta ư? Ha ha…Thu Hồng đã hồi phục nhiều rồi, cám ơn các người đã quan tâm! Dứt lời định xông tới hàn huyên một hồi nhưng nữ tử bên cạnh lại giữ lấy tay hắn rồi ôn nhu nói: - Đệ không muốn sống nữa sao? Lộ Á Phi và Hoa Lân lại càng ngượng ngùng. Nhưng da mặt của Hoa Lân từ lâu vốn nổi tiếng dày, hắn đột nhiên cười nói: - Ha ha! Không sai, không sai, chúng ta đang chuẩn bị đến Tinh Nguyên Tinh du ngoạn, thuận đường ghé vào thăm ngươi một chút! Hắc hắc… Nếu Diệp Thanh có mặt ở đây, chỉ cần nghe mấy tiếng cười gian “hắc hắc hắc” của Hoa Lân là nhất định biết hắn đang điêu ngoa. Nhưng những người khác thì đâu có hiểu được, Vạn Thu Hồng càng không nghĩ nhiều, hắn vui vẻ nói: - Ta biết các người sẽ không lẳng lặng ra đi, nhất định sẽ đến thăm ta mà! Ha ha… Sắc mặt Lộ Á Phi không ngừng biến đổi, muốn lảng sang chuyện khác, hắn vội hướng tới nữ tử đứng cạnh Vạn Thu Hồng mà hành lễ nói: - Thật là thất lễ, hai năm rồi không gặp lại, Thiến Nhi sư tỷ ngày càng xinh đẹp. Nữ tử kia chỉ hơi mỉm cười, tay vẫn một mực nắm chặt lấy Vạn Thu Hồng nhất quyết không buông ra, cử chỉ của nàng lại mười phần giống hệt Diệp Thanh khiến trong lòng Hoa Lân không khỏi cảm thấy chua xót. Lộ Á Phi vội kéo hắn lại, giới thiệu: - Vị này là sư tỷ của Vạn Thu Hồng, tên là Hà Thiến Vận… Lúc này Hoa Lân mới nhận ra mình quả có chút thất lễ, hắn vội thu ngay ánh mắt đang chằm chằm nhìn vào Thiến Vận rồi nói với Vạn Thu Hồng: - Thu Hồng huynh đệ mau vào trong nghỉ ngơi đi, nhìn thấy ngươi mạnh khỏe thế này là chúng ta yên tâm rồi…Bây giờ chúng ta có việc cần làm gấp, không tiện quấy rầy ngươi nữa. Vạn Thu Hồng nào hiểu bọn họ giở trò quỷ gì, hắn tức giận nói: - Rốt cục các ngươi đã gặp sự tình gì, không nói cho ta biết được ư? Lộ Á Phi khuyên nhủ: - Chờ ngươi bình phục hẳn, ta nhất định sẽ nói cho ngươi… Loại khẩu khí oang oang này của hắn làm tất cả đệ tử của Liên Hợp thương hội bên cạnh đều nghe thấy hết. Cũng may lúc này gã tiếp tân áo xanh đã trở lại và dẫn theo hai người trung niên, hắn cất tiếng: - Hai vị có thể vào trắc nghiệm được rồi, truyền tống trận ở bên trong. Một người trung niên chắp tay nói: - Ta là Đằng Hữu Hòa của Liên Hợp thương hội, hai người muốn đến Tinh Nguyên tinh đúng không? Xin mời qua bên này! Sắc mặt Vạn Thu Hồng trở nên trắng bệch, hắn nhìn Lộ Á Phi nói: - Các ngươi hành sự nhanh thật! Sao không cho ta biết là muốn đến Tinh Nguyên Tinh? Thật ra cũng khó trách Vạn Thu Hồng hiểu lầm! Bằng hữu thân nhất của hắn đi ra ngoài luyện tập mà hắn không biết chút gì, bảo sao hắn chẳng tỏ ra bất mãn. Lộ Á Phi cũng cảm thấy rất áy náy, thấp giọng nói: - Ài! Điều này…Nên giải thích thế nào nhỉ? Chúng ta gặp rắc rối. Sự tình là như thế này… Lộ Á Phi sắp xếp lại tình tiết, đang định giải thích rõ ràng một phen. Nào ngờ Hoa Lân chợt toàn thân chấn động, cắt ngang lời: - Ngươi không cần nhiều lời, phiền toái đã đến rồi kia kìa! Dứt lời “keng” một tiếng rút Hà Chiếu kiếm ra. Lộ Á Phi sửng sốt, quả nhiên phát hiện đằng sau có hai cỗ khí thế cường đại từ xa ập tới, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai bóng đen xẹt ngang qua bầu trời, mau chóng lao đến chỗ bọn họ. Hoa Lân lớn tiếng chửi: - Con mẹ nó, thì ra là Phần Âm tông theo dõi chúng ta. Mau chuẩn bị động thủ… Lộ Á Phi cũng “keng” một tiếng rút bảo kiếm khỏi vỏ, còn chưa quyết định nên đánh hay chạy thì hai bóng đen trên trời đã quăng ra hai món pháp bảo. Một chiếc kim sắc quang hoàn đã phủ xuống khóa chặt phương viên mười trượng quanh bọn họ lại. Pháp bảo còn lại có hình dạng tựa một đóa sen, nó phát ra quang mang màu hồng nhạt đánh tới bọn Hoa Lân. Bọn chúng động thủ cực nhanh, sự tình lại đột ngột diễn ra, những người hiện diện tại đương trường không ai kịp phản ứng. Bảo kiếm trong tay Lộ Á Phi rung lên một trận như long ngâm, lập tức một tầng phòng hộ màu vàng nhạt hiện ra, chật vật lắm mới chống đỡ được. Thế nhưng quang mang từ trên không chụp xuống có uy lực khủng bố vô cùng, cánh tay hắn lập tức bị chém trúng, máu tươi phun trào ra. Hoa Lân không ngờ đối phương vừa xuất hiện đã thi triển sát chiêu, lại thấy kiếm trận phòng ngự của Lộ Á Phi lộ ra chút sơ hở nên lúc này chém ngược lên một đạo hồng quang. Tốc độ xuất chiêu của hắn có thể nói là nhanh như thiểm điện, phối hợp với Lộ Á Phi chống đỡ lại sức tấn công của đối phương, khó khăn lắm mới che chắn được hết lỗ hổng. Tất cả những người có mặt ở đây đều hoảng sợ biến sắc. Vừa nghe thấy ma đầu Phần Âm tông xuất hiện mọi người đồng loạt phản ứng tựa như muốn ra tay hỗ trợ hai người kia. Nhưng chẳng biết vì sao Đằng tổng quản cùng với mấy đệ tử ở đó lại không rút kiếm, đã thế lại còn kéo Vạn Thu Hồng lui lại phía sau mấy trượng, hiển nhiên không dám đắc tội với ma đầu Phần Âm tông. Chỉ có Vạn Thu Hồng đang bị thương chợt hiểu hết thảy ngọn nguồn, định tiến lên trợ thủ, nhưng do hắn thương thế chưa lành, động tác chậm chạp nên bị Hà Thiển Vận bên cạnh ngăn lại. Giữa màn hỏa quang uy vũ, chỉ thấy sắc vàng chói mắt, bầu trời dường như tối lại. Hai gã hắc y không chỉ huy động pháp bảo, mà phi kiếm trong tay xuất thủ cũng cực kì tàn khốc, “keng keng keng keng…” đã đan thành một lưới kiếm quang từ trên chém xuống. Hoa Lân cùng Lộ Á Phi dốc toàn lực chống đỡ với đối phương được hơn mười chiêu, kiếm khí ngút trời làm cho mọi người buộc phải lui lại phía sau sáu trượng, xung quanh hoa anh đào bị chấn bay tứ phía, cảnh tượng tại đương trường trở nên vô cùng hoành tráng. Tấu xảo là pháp bảo của kẻ địch, cái thì màu đỏ nhạt, cái thì màu vàng đậm, cùng với kiếm quang của Hoa Lân và Lộ Á Phi vô cùng gần nhau. Bốn loại quang mang chói mắt này xoắn lại với nhau làm làm bầu trời như ảm đạm đi. Trong thời khắc này, cát đá bay loạn xạ, tiếng kim thiết va vào nhau liên miên không dứt. Đằng Hữu Hòa tựu chung vẫn bàng quang, vẻ mặt ung dung nói: - Sao lại thế này được? Lộ Á Phi đã đột phá tới Thanh Hư cảnh giới, rốt cục hắn tu luyện thế nào mà đạt thành tựu nhanh vậy? Vạn Thu Hồng vội la lên: - Nhìn xem kìa! Bọn họ cũng sắp chịu không nổi rồi! Mau ra tay hỗ trợ đi! Đằng Hữu Hòa lắc đầu nói: - Chưa chắc đã bại!...Hơn nữa, kiếm pháp của thiếu niên kia cực kì cổ quái, phảng phất như là một loại kiếm pháp cổ xưa, ta tin chắc nhất định hắn còn có tuyệt chiêu! Cũng khó trách hắn nghĩ vậy. Dựa vào thực lực của Hoa Lân và Lộ Á Phi mà có thể ngăn cản được sự tấn công của Phần Âm tông, điều này làm bọn họ không khỏi ngạc nhiên. Chỉ có điều nếu người nào tinh ý sẽ phát hiện được ngay bọn họ sắp không trụ được nữa rồi. Tu vi của hai gã hắc y này rõ ràng ít nhất cùng phải Thanh Hư Kì trở lên, hơn nữa lại có hai món pháp bảo hỗ trợ, Hoa Lân cùng Lộ Á Phi khó lòng chống đỡ lâu được. Chỉ nghe một trong hai gã hắc y trầm giọng: - Xem đây! Hai tên ma đầu Phần Âm tông này rốt cục cũng xuất chiêu sát thủ, một đóa liên hoa đỏ rực như lửa đột nhiên nở tung trên mặt đất, che phủ tầm mắt của tất cả mọi người. Bọn người đang vây quanh xem trận đấu lại thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chỉ cần hai người Lộ Á Phi bỏ mạng thì có lẽ mình chẳng phải lưỡng lự ra tay hay không. Nhưng đúng lúc ai cũng tưởng tử thần đã đến bên Lộ Á Phi và Hoa Lân thì cục diện lại đột nhiên đại biến. Lộ Á Phi hét lớn một tiếng: - Kim Quang Trảm! Xích Dương kiếm trong tay hắn bỗng bắn ra quang mang chói mắt, một màn kiếm quang mãnh liệt lao thẳng đến một gã hắc y xa xa, mọi người không nhịn được đồng thanh hô to một tiếng, tưởng rằng thế cục có thể lập tức nghịch chuyển, nhưng đáng tiếc gã hắc y kia dễ dàng tránh khỏi. Lộ Á Phi buồn rầu khôn tả, một kiếm này hoàn toàn là dựa vào năng lượng của thanh kiếm, bây giờ tuyệt chiêu đã xuất ra mà chẳng thu được hiệu quả gì, bảo sao hắn không nản cơ chứ? Mọi người đều nghĩ thế là xong. Hoa Lân lại tận dụng thời cơ này, hét lớn một tiếng: - Ngưng! Một khối đá lạnh giá cực độ đột nhiên xuất hiện, Hoa Lân thuận thế vung tay, lệp tức nước trong phương viên mười trượng đều bị hút tới, lại thêm có nội lực của hắn phát động, trên không trung xuất hiện một mũi băng nhọn khổng lồ. Chỉ thấy khối băng sắc nhọn kia lại hóa thành hàng loạt mũi tên, nhằm gã hắc y đối diện mà hung mãnh bắn tới. Tất cả mọi người lại kinh hô một trận, chiêu “băng phong trụy” này chính là thủ pháp độc môn của Thánh Thanh viện, bọn họ không rõ thế nào mà Hoa Lân lại học được. Họ không biết rằng “băng phong trụy” này đều là do Hoa Lân lâm trận mới nghĩ ra. Bởi vì lúc đó hắn nghĩ tất cả người của Phần Âm tông đều tu luyện hỏa hệ, vậy dùng thủy để khắc chế hỏa có thể khiến bọn chúng bối rối chân tay một trận, khi đó hắn sẽ thừa cơ mang theo Lộ Á Phi cướp đường mà chạy. Nhưng hắn đã nhầm! Trận mưa tên này tuyệt nhiên không gây được khó khăn gì cho đối phương, gã hắc y mặc dù khá kinh ngạc nhưng vẫn chỉ đưa một tay ra ngăn cản, tất cả những mũi băng của Hoa Lân đều bị ngưng lại trước mặt hắn. Hoa Lân đang định kéo Lộ Á Phi đào tẩu thì gã hắc y còn lại đã lao tới chặn đường. Một mảng hồng quang lại từ trên không chụp xuống, bọn họ hoảng hồn vội nhấc kiếm kháng cự, “đinh đinh đinh đinh…” hai bên lại lao vào tử chiến, giờ đây mọi người bắt đầu cảm thấy bội phục thực lực của Hoa Lân cùng Lộ Á Phi. Nhưng ai có thể ngờ, bọn họ đã mất đi đấu chí, tu vi kém hơn hẳn đối phương, không muốn nhận thua cũng không xong. Đúng lúc này, tình thế lại có biến chuyển kì diệu. Thì ra Đằng tổng quản của Liên Hợp thương hội thấy Hoa Lân thi triển “băng phong trụy” nên đoán bọn họ có quan hệ với Thánh Thanh viện. Suy nghĩ kĩ lưỡng, nếu hai người kia bỏ mạng tại Liên Hợp thương hội thì nhất định “thánh môn” sẽ đến hỏi tội. Vì vậy hắn hét lớn: - Mọi người xông lên!… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang