[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 5 : Chương 23 Án Bộ Tựu Ban

Người đăng: juariaii

Đồng Thiên Cừu nghe thấy có người gõ cửa thì vội chuyển chủ đề: - Ai đó? Mau vào đi! Một hắc y thiếu niên đẩy cửa bước vào, sau đó đứng lại nói: - Là tôi, Tiểu Cao! Dương tổng quản có việc gấp muốn mời người đi một chuyến, nói là có một vị khách mua phải hàng giả “Sưu Hồn trùng” nên đã hại chết một vị công tử, người ta đã tìm đến tận cửa rồi. Đồng Thiên Cừu đứng dậy nói: - A! Có chuyện này ư? Được, ta tới ngay… Lộ Á Phi thấy ông ta muốn đi thì vội vàng hỏi: - Đồng tứ thúc, người còn chưa nói Thực Cốt long ở đâu mà! Đồng Thiên Cừu hấp tấp nói: - Ta có việc gấp phải đi ngay! Trở về rồi nói tiếp, trở về rồi nói tiếp… Nói đoạn bước nhanh ra ngoài. Lộ Á Phi tức giận kêu lên: - Có lầm hay không vậy? Chỉ có một câu mà hắn cũng không kịp nói sao! Nhìn thấy Đồng Thiên Cừu đã đi mất dạng, Hoa Lân tiện tay vớ lấy trái cây trên bàn, cắn một miếng rồi nói: - Điều đó là đương nhiên, vì lời nói dối của chúng ta đã lộ ra sơ hở. Nếu ta là hắn, ta cũng chẳng nói cho ngươi biết… Lộ Á Phi kinh ngạc, giọng thoáng vẻ nghi hoặc hỏi: - Sơ hở gì? Hoa Lân vừa ăn trái cây vừa hàm hồ nói: - Cái này gọi là… “yên đa tị thỉ” (1)! Lộ Á Phi cảm thấy khó hiểu: - Cái gì mà “yên”…nghĩa là sao? Hoa Lân nuốt vội một miếng xuống rồi nói: - Tức là nói dai nói dài thành ra nói dại, ngốc thật!… Ta vừa rồi chỉ nói là Nhược Uyên muốn chúng ta đi nghe ngóng nơi hạ lạc của Thực Cốt long, chứ chưa nói Nhược Uyên rốt cục là ai cả. Vậy mà ngươi lại trực tiếp nói ra Nhược Uyên chính là cao thủ của Thánh Thanh viện. Chỗ này rõ ràng là có vấn đề rồi. Lộ Á Phi đột nhiên đại ngộ, hắn vỗ vào trán một cái rồi nói: - Không sai, nếu trên thế gian thật sự có Thực Cốt long thì Thánh Thanh viện khẳng định sẽ là nơi đầu tiên biết vị trí của nó! Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Hoa Lân lại cắn tiếp một miếng trái cây nữa rồi nói: - Chúng ta đành phải diễn tiếp thôi! Tiếp đó ghé sát tai Lộ Á Phi thì thầm hồi lâu. Lộ Á Phi liên tục gật đầu nói: - Lợi hại, cứ vậy đi… Đúng rồi, chắc trước đây ngươi thường xuyên nói dối lắm phải không? Nếu không làm sao có thể bịa chuyện mà chẳng cần suy nghĩ chút nào như vậy? Hoa Lân nghiêm sắc mặt rồi trịnh trọng nói: - Ngươi chớ có tuỳ tiện đổ oan cho người tốt được không? Ta rất ít khi nói dối! Chỉ là do bên cạnh ta có quá nhiều nha hoàn, người này muốn được cưng chiều, người kia lại muốn được an ủi, thật sự rất mệt a! Lộ Á Phi thúc cho hắn một quyền rồi nói: - Sao ngươi không chết đi? Hai người vừa ăn trái cây vừa nói chuyện phiếm, đã qua một canh giờ mà vẫn chưa thấy Đồng Thiên Cừu trở lại. Hoa Lân bắt đầu cảm thấy tẻ nhạt nên đứng dậy xem xét chung quanh. Chỉ thấy những bức phù điêu trên tường dường như cùng nói về một sự kiện, vì vậy lần lượt ngắm nghía từ đầu tới cuối, hắn phát hiện bên trên hình như là miêu tả lại cảnh tượng tiên ma đại chiến. Hoa Lân vốn định hỏi Lộ Á Phi xem câu chuyện này có phải đã diễn ra trên đời thực không thì đột nhiên, hắn phát hiện những thanh bảo kiếm treo trên tường đều thập phần sắc bén, chúng không chỉ đơn thuần là để trang trí, mỗi thanh đều toát ra hàn khí bức nhân, vì vậy hắn tiến đến mà tỉ mỉ quan sát. Ngón tay hắn khẽ dụng lực gõ nhẹ lên thân kiếm, chỉ nghe thanh kiếm ngân vang “keng” một tiếng, hắn cảm thấy thanh kiếm này dường như có linh tính. Do vậy hắn kinh ngạc nói: - Ây nha, đây chẳng phải một thanh bảo kiếm bình thường đâu! Lộ Á Phi chân tay duỗi thẳng, thoải mái dựa người trên ghế nói: - Long thiếu gia! Kiến thức của ngươi đúng là thô lậu mà, chẳng phải bên cạnh mỗi thanh kiếm đều có đề tên ư? Hoa Lân nhìn nhìn thanh kiếm trước mặt, miệng lẩm bẩm: - Ngự Không kiếm?...Cũng bình thường thôi mà! Tuy cũng là một thanh bảo kiếm nhưng so với Hà Chiếu kiếm của ta còn thua kém cả trăm lần. Lộ Á Phi lắc đầu nói: - Sai, sai, sai rồi! Ta phải nói với ngươi thế nào đây nhỉ? … Mười thanh bảo kiếm trước mặt ngươi được gọi là Tu Chân giới thập đại trấn thế tiên kiếm. Thanh Ngự Không kiếm đó đứng hàng thứ sáu. Nó có khả năng xuyên qua cả không gian và thời gian. Khi giao chiến mà có thanh kiếm này trong tay thì ngươi có thể di chuyển vô ảnh vô tung, đối phương không cách nào phán đoán được phương hướng của ngươi…Hắc hắc! Thanh kiếm này mới chỉ xếp hàng thứ sáu thôi, ngươi thử nghĩ xem, chín thanh kiếm kia sẽ còn lợi hại đến thế nào? Hoa Lân bật cười nói: - Thanh kiếm này á? Nó cũng thuộc hàng tiên kiếm sao? Ha ha ha… Lộ Á Phi vớ lấy một trái cây trên bàn, nhẹ nhàng cắn một miếng rồi nói: - Nói ngươi kém hiểu biết mà hết lần này đến lần khác ngươi đều không nhận! … Thanh kiếm này là hàng giả, ngươi chẳng lẽ không nhận ra sao? Lại còn lằng nhằng gì nữa? “Ách…” Hoa Lân nói: - Thì ra là đồ giả, sao ngươi không nói sớm? Lộ Á Phi tức giận nói: - Cái này cũng cần ta nói ra sao?....Ta khinh, mười thanh tiên kiếm xếp trước mặt ngươi á? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Trên thế gian lại có chuyện dễ dàng thế sao? Hoa Lân buồn bực đáp: - Uy uy uy! Ta đâu biết chúng nó là tiên kiếm, ngươi rõ ràng cố ý muốn xỏ xiên ta mà!...Hừ! Mà ta chẳng cần tranh cãi với ngươi, chỉ cần biết Hà Chiếu của ta mạnh hơn chúng là được rồi. Lộ Á Phi chỉ về phía thanh kiếm đứng đầu nói: - Ngươi sao thế, chẳng lẽ mau quên vậy ư? …Ninh Tiêm Tuyết đã từng nói, chỉ cần có được Liệt Thiên kiếm là có thể phá được cấm chú đang giam hãm nàng. Kia kìa! Nó là cái đứng đầu đó…Nói chuyện với ngươi chán quá đi! Hoa Lân đành làm ngơ, đột nhiên hắn cất giọng ca ngợi Xích Dương kiếm của Lộ Á Phi: - Đúng rồi, Xích Dương kiếm của ngươi cũng lợi hại phi thường, sao không được liệt vào thập đại tiên kiếm? Sắc mặt Lộ Á Phi lập tức lộ vẻ đắc ý, nhưng cũng có chút ngượng ngùng nói: - Thanh kiếm của ta còn kém xa…Nhưng nếu thanh kiếm này thông linh, nó có thể cùng ta tiến bộ. Nếu cảnh giới của ngươi không ngừng được gia tăng, ngươi sẽ nhận thấy bảo kiếm của mình ngày càng thuận tay, hơn nữa nó cũng dần dần có được một sức mạnh kì lạ. Hà Chiếu kiếm của ngươi nói không chừng có thể luyện thành tiên kiếm đó… “Ách…” Hoa Lân nghĩ hắn càng nói càng hoang đường, nhưng bỗng nhớ lại Hà Chiếu kiếm có khả năng triệu hoán lôi điện, hiện tượng này đến giờ vẫn chưa giải đáp được. Biết đâu trong tương lai, Hà Chiếu kiếm thật sự có thể vượt qua mấy cái được gọi là ‘thập đại trấn thế tiên kiếm’ trên tường kia ấy chứ! Nghĩ đên đây hắn lại hỏi: - Chẳng trách Xích Dương kiếm của Lộ gia các ngươi được truyền từ đời này đến đời kia, chắc hẳn nó thông linh phi thường nhỉ? Mấy câu nói vừa rồi của Hoa Lân lập tức làm Lộ Á Phi nhớ lại quá khứ. Hắn buồn rầu nói: - Trên thế gian này, có một môn phái mà toàn bộ bọn họ đều là cao thủ luyện khí. Đại đa số các phi kiếm hay pháp bảo danh chấn thiên hạ đều là do họ chế ra. Mà bọn họ đa phần là hỏa hệ tu chân giả, trong Phần Âm tông chỉ có vài nhân vật luyện khí tới cảnh giới tông sư…Còn Lộ gia chúng ta vốn cũng có chút danh tiếng trong lĩnh vực luyện khí, nhưng do Phần Âm tông xuất hiện nên…Ài! Hoa Lân thấy hắn có chút thương cảm nên cất lời an ủi: - Đợi chúng ta luyện thành “Phạm Mật tâm kinh”, nhất định sẽ có một ngày có thể tính sổ với chúng. Lộ Á Phi gật gật đầu, rồi hắn bỗng nghiêm mặt nói: - Không sai! Luyện thành “Phạm Mật tâm kinh" sẽ giúp gia tăng thực lực đáng kể, nhưng có chuyện này ta vẫn muốn hỏi ngươi, sao ngươi có thể đồng thời tu luyện chân nguyên hỏa hệ và thủy hệ vậy? Ngươi có biết làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào không? Hoa Lân toát mồ hôi hột nói: - Ta đã nói rồi, tình huống lúc đó là bất khả kháng. Mà phải rồi, không có gì nghiêm trọng chứ? Lộ Á Phi thật sự phải lo lắng thay cho hắn, vội nói: - Tên gia hỏa nhà ngươi thật chẳng biết sống chết! Có lẽ bây giờ chẳng cần Phần Âm tông đuổi giết nữa, vì chẳng bao lâu sau thì tự ngươi sẽ nổ tung ra mà toi đời. Bây giờ biện pháp duy nhất là cứu Ninh Tiêm Tuyết ra, sau đó nhờ nàng ta thi triển Chân Nguyên Hoán Đổi đại pháp, nếu không cái mạng nhỏ này của ngươi coi như xong rồi đó! Hoa Lân ngạc nhiên nói: - Theo lời ngươi nói thì sự tình rất nghiêm trọng, nhưng sao ta chẳng thấy cảm giác thủy hỏa bất dung gì nhỉ? Lộ Á Phi mắng: - Đó là vì tu vi của ngươi vẫn chưa ra sao cả. Nếu đạt tới Thanh Hư kì, một khi song nguyên dung hợp lại, ngươi sẽ…Hừ hừ… Nói đến đây Hoa Lân cũng bắt đầu mơ hồ hiểu ra, hắn chỉ lẩm bẩm nói: - Ài…Theo nhận xét của ta, việc cứu Ninh Tiêm Tuyết so với vấn đề trên người ta còn khó khăn hơn nhiều, thật chẳng hiểu sao ngươi lại nóng lòng muốn cứu nàng như vậy? Sắc mặt Lộ Á Phi biến đổi, đang định giải thích thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vọng vào, biết Đồng Thiên Cừu đã trở lại nên triển khai ngay lời thoại mà lúc nãy hai người đã bàn bạc trước, Hoa Lân nói: - Ngươi lo việc đó đi ! Chúng ta nên sớm cung cấp thông tin xác thực về Thực Cốt long cho hắn. Bất quá theo ta thấy, với bản sự của hắn thì thừa sức đối phó với Thực Cốt long. Ngươi xem, công phu “Luyện Hoá” hắn truyền thụ đã lợi hại phi thường như vậy, nếu hắn dạy chúng ta thêm “Phân Thân thuật” thì…hắc hắc hắc…Hai người chúng ta lại có thể một lần nữa tăng lên một bậc đó. Lộ Á Phi vờ hỏi: - Sao hắn lại tự xưng là Nhược Uyên của Thánh Thanh viện nhỉ? Hoa Lân nói: - Điều này ngươi còn không rõ ư? Thực Cốt long vốn là một loài tà ác mà hắn thì lại muốn kiếm Thực Cốt huyết, nếu hắn không tự xưng là cao thủ của Thánh Thanh viện thì sao có thể nhờ người khác giúp đỡ được. Nhưng qua bộ dạng buồn phiền của hắn, ta nghĩ hắn hoàn toàn không phải là người xấu. Lộ Á Phi hắc hắc cười nói: - Chẳng biết Thánh Thanh viện rốt cục thực sự có kẻ nào tên là Nhược Uyên không nhỉ? Hoa Lân cũng cười nói: - Chắc có, bằng không hắn nào dám tuỳ tiện bịa ra? Lộ Á Phi: - Từ trước đến nay ta chưa hề nghe qua cái tên này bao giờ! Đến đây thì Đồng Thiên Cừu bên ngoài bỗng đẩy cửa đi vào, ông ta tiến đến nói: - Nhược Uyên là một cao thủ hành hiệp trượng nghĩa chân chính, chỉ bởi vì sư huynh của hắn là Nhược Phong che giấu thông tin, cho nên mọi người ít khi nghe nói về con người này. Lúc này Lộ Á Phi đang gác hai chân lên bàn, thấy Đồng Thiên Cừu đẩy cửa đi vào liền “sợ” tới mức vội vã thu chân lại nói: - A! Tứ…tứ thúc đã về? Đồng Thiên Cừu cũng chẳng thèm để ý đến hành động vô phép của hắn mà chỉ hỏi: - Tên gia hỏa đó rốt cục muốn tìm Thực Cốt long để làm gì nhỉ? Thực Cốt huyết cũng có tác dụng gì đâu? Thật là kì quái…. Hoa Lân vội vàng đỡ lời: - Hắn nói có người thân bị giam hãm, muốn dùng Thực Cốt huyết để cứu người, ta thấy thái độ của hắn rất lo âu nên chắc là thật Lộ Á Phi cũng lao nhanh đến, kéo tay Đồng Thiên Cừu thúc dục: - Tứ thúc! Thực Cốt long xuất hiện nơi nào? Chúng cháu đã đợi hơn một canh giờ rồi, nếu không nhanh chóng quay lại Kì Long thành báo tin cho hắn thì e rằng có người khác tranh mất! Đồng Thiên Cừu trầm tư suy ngẫm hồi lâu, thầm nghĩ hai tiểu tử này chắc chắn không đủ khả năng đối phó với Thực Cốt long, xem ra đúng là do người khác nhờ vả nên nói: - Haiz! Ba mươi năm trước, ta gặp Thực Cốt long ở Hắc Mang tinh. Sau khi sự tình kia xảy ra, nghe nói truyền tống trận ở nơi đó cũng bị Thực Cốt long phá huỷ mất rồi, bây giờ căn bản không có khả năng tới đó nữa. Lộ Á Phi sững sờ, hắn lập tức cười khổ nói: - Hỏng rồi! Đã không cách nào qua được đó, người ta cũng chẳng trả thù lao cho mất! Hoa Lân vội hướng về phía Lộ Á Phi nháy mắt ra hiệu rồi nói: - Đâu nhất thiết phải thế, chỉ cần chúng ta nói cho hắn địa điểm là được rồi, vấn đề khác đâu cần lưu tâm! Ẩn ý của Hoa Lân là khuyên Lộ Á Phi đừng tỏ ra thất vọng quá mức nhưng tên gia hỏa này lại hiểu nhầm ý của hắn, quay đầu lại hỏi Đồng Thiên Cừu: - Đồng tứ thúc! Tu Chân giới rộng lớn thế này lẽ nào chỉ có một con Thực Cốt long kia? Đã giúp thì giúp cho trót, người còn có đáp án nào khác không? “Ách…” Hoa Lân đến giờ mới biết, Lộ Á Phi đối với việc truy tìm Thực Cốt long còn nóng ruột hơn mình rất nhiều. Hắn chợt hiểu ra ngọn nguồn vấn đề. Chỉ vì đối với người thường muốn từ Nguyên Anh cảnh giới đột phá tới Thanh Hư cảnh giới phải mất ít nhất cả trăm năm. Nhưng Lộ Á Phi lại được Ninh Tiêm Tuyết trợ giúp, trong vài ngày đã thành công mỹ mãn. Thử hỏi khắp Tu Chân giới, ai mà không động tâm cơ chứ? Thế nhưng Hoa Lân nào biết: - Tất cả những gì Lộ Á Phi nỗ lực thực hiện đều là vì một nữ nhân… Trong lúc Lộ Á Phi vô cùng thất vọng, cho rằng cả đời này chẳng thể nào kiếm được Thực Cốt long nữa thì Đồng Thiên Cừu bật cười ha hả nói: - Không sai! Còn có một con Thực Cốt long nữa, nghe đồn xuất hiện trên vệ tinh thứ hai của Thần Cật tinh vực. Ta nghe thấy… Lộ Á Phi vô cùng mừng rỡ: - Tuyệt quá, Long thiếu! Chúng ta mau đi báo cho Nhược đại hiệp rồi còn nhận thù lao! Hoa Lân thấy hắn đắc ý mà quên hết tất cả, còn cắt ngang cả lời của Đồng Thiên Cừu nữa, y chỉ đành lắc đầu rồi dội cho hắn một gáo nước lạnh nói: - Còn có kim khoáng nữa! Tìm Thực Cốt long tuy quan trọng nhưng sợ rằng chuyện đào khoáng mới là vấn đề cần giải quyết trước tiên mới được. Lộ Á Phi cười ha hả nói: - Đúng rồi! Bây giờ chúng ta đi đòi hắn tinh thạch… Dứt lời kéo theo Hoa Lân chực bỏ đi. Đồng Thiên Cừu lập tức ngăn lại nói: - Ăn uống một chút rồi hãy đi! Hai người đồng thanh hô lên: - Bất tất! ------------------------ (1) Nghĩa đen: Nhiều khói thì ngạt mũi Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang