[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 5 : Chương 21 CỐ HƯƠNG HÀ TẠI

Người đăng: metallica1

Sau phút chốc hai người lại quay về chỗ truyền tống đài, Lộ Á Phi dẫn Hoa Lân nhanh chóng bước về hướng bên trái. Bỗng một gã thiếu niên thân mang trường kiếm lập tức tiến lên nghênh đón: - Hai vị sư huynh! Chẳng hay hai người định đâu? Lộ Á Phi đáp: - Ta đang tìm lộ tuyến để đến Tiên Diên tinh vực! Thiếu niên kia nói: - Được rồi! Mời hai vị theo ta... “Truyền tống trận” của Thiên Hồ thành quả nhiên danh bất hư truyền! Không chỉ có ba mươi sáu chiếc truyền tống trận, mà bố trí cũng vô cùng hoàn hảo. Bên trái truyền tống đài có dựng một tấm bia đá lớn với một đám văn tự dày đặc khắc ở trên ghi lại cách sử dụng truyền tống trận để tới một số địa danh lân cận. Trước tấm bia còn có một quả thủy tinh cầu thật lớn được đặt trên bàn đá khiến người ta phải dán mắt nhìn. Từ xa, Hoa Lân đã chăm chú nhìn quả thủy tinh cầu kia, hắn phát hiện bề mặt của quả thuỷ tinh cầu trong suốt thỉnh thoảng nổi lên từng tia gợn sáng mỹ lệ, phảng phất như trong đó đang ẩn tàng một luồng năng lượng kỳ dị đặc biệt. Lộ Á Phi khẽ nói với Hoa Lân: - Thuỷ tinh cầu này chính là một bảo bối của Thiên Hồ thành đấy! Chúng ta thường gọi nó là “Phồn Tinh Nghi”. Ngươi hãy đặt tay lên nó rồi phát ra một tia tinh thần lực thử xem, đảm bảo ngươi sẽ kinh ngạc vô cùng... Hoa Lân lại thấy thuỷ tinh cầu kia lóe lên từng gợn sóng ánh sáng mỹ lệ, trong lòng hắn lo lắng không biết cái thứ đồ chơi này có cắn lại mình một miếng không nữa, liền vội vàng hỏi: - Điều này... mà sờ nó một cái có mất tiền không đấy? Lộ Á Phi cũng hết cách với hắn, y lớn tiếng nói: - Yên tâm đi! Có mất tiền cũng sẽ do ta trả mà! Gã thiếu niên vẫn đứng bên cạnh chờ đợi, thấy vậy hắn mỉm cười nói: - Hai vị yên tâm, tra cứu địa điểm không mất tiền đâu. Dưới sự cổ vũ của họ, Hoa Lân lúc này mới đưa tay phải ra cẩn thận sờ vào thuỷ tinh cầu. Theo lời Lộ Á Phi, hắn khẽ phát ra một tia tinh thần lực. Đột nhiên Hoa Lân cảm thấy “vù” một tiếng, hắn giật mình phát hiện bản thân đang đứng trong một thế giới kì lạ, bên cạnh mình xuất hiện vô số tinh cầu, mà chỗ hắn đang đứng bất quá cũng chỉ là một điểm màu xanh nhỏ bé. Hơn nữa khắp nơi đều là có những vì sao đỏ rực giống như một bầu trời đầy sao vậy, thật khiến người ta lóa mắt. Giọng nói của Lộ Á Phi bỗng từ bên ngoài truyền tới: - Trước mắt ngươi chính là thế giới tu chân của chúng ta, mỗi một điểm đỏ biểu trưng cho một mặt trời. Xung quanh nó thường có các hành tinh tối tăm. Điểm màu xanh lục chỗ ngươi đứng gọi là “Long Thần tinh”. Như ngươi thấy đấy, điểm màu xanh lục biểu trưng cho các nơi an toàn, có sự sống, còn các điểm màu lam là trạm trung chuyển, không thích hợp cho nhân loại sinh tồn, ở đó không có gì khác ngoài một cái truyền tống trận mà thôi. Còn lại các điểm màu xám là những nơi hoang vu, không phải là lúc vạn bất đắc dĩ thì ngươi không cần bận tâm làm gì... Hoa Lân cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, lúc này đột nhiên hắn kêu lên: - A?... Thứ đồ này ta đã thấy qua, trước kia ở Thiên Sơn chúng ta cũng có một cái, Thanh Thanh còn đưa cho ta xem nữa mà. Chỉ có điều chúng ta gọi nó là “Thiên Tinh Bàn”, ai biết được nó còn có cái tên “Phồn Tinh Nghi”? Ây! Có điểm thật kì lạ! “Thiên Tinh Bàn” của Thiên Sơn kiếm phái ít nhất cũng đã tồn tại ngoài một ngàn năm, sao nó lại xuất hiện ở quê hương ta nhỉ?... Chẳng lẽ, một ngàn năm trước từng có tu chân cao thủ ghé qua quê hương của ta sao?... Ai da da! Đúng rồi, ta phải mau tìm xem quê nhà ta nằm chỗ nào mới được, không rõ bên trên có ghi không vậy? Lộ Á Phi thậm chí còn kinh ngạc hơn cả Hoa Lân, hắn lớn tiếng kêu lên: - Gì cơ? Quê nhà ngươi cũng có một cái?... Theo lời ngươi nói vừa rồi thì còn có thể cầm nó trên tay hả? Vậy chẳng phải thể tích của cái “Phồn Tinh Nghi” ở quê hương của ngươi phải rất nhỏ sao? Về cơ bản, Hoa Lân chẳng nghe thấy Lộ Á Phi nói gì, bởi vì hắn đang mải tìm kiếm quê hương mình trong “Phồn Tinh Nghi”. Trên vô số tinh cầu trong này đại đa số đều có ghi tên. Hắn rất hy vọng tìm được hai chữ “Trung Nguyên” nhưng hắn nào hay đó cũng chỉ là tên của một địa danh mà thôi. Hắn không biết những điều này nên chỉ chăm chăm vào mấy tinh cầu màu xanh lục mà tìm tới. Bỗng hắn thấy một điểm màu đỏ lao đến trước mặt, tiếp đó là vô số vùng đất hoang vu xẹt qua tầm mắt, sau một trận đầu váng mắt hoa, cuối cùng Hoa Lân cảm thấy buồn nôn, cái loại cảm giác này thật khiến người ta khó mà chịu được. Lộ Á Phi bên ngoài nhắc nhở: - Thế giới bên ngoài rộng lớn hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều lần, làm theo kiểu của ngươi chắc một ngàn năm chắc cũng chẳng tìm thấy nổi đâu. Ngươi phải nắm rõ được vị trí địa điểm ngươi đang đứng và địa điểm ngươi muốn đi, nếu không, ngươi vĩnh viễn không thể tìm được địa danh kia. Còn nữa, “Phồn Tinh Nghi” này không hề ghi chép đầy đủ tất cả các tinh vực, ngươi muốn tìm được quê hương mình thì tốt nhất phải hình dung được hình dáng đại khái của nó. Ngoài ra, có một số ít tinh vực không có truyền tống trận cũng không được ghi chép lại... Câu nói sau cùng của Lộ Á Phi làm Hoa Lân tuyệt vọng vô cùng, hắn thì thào: - Cái gì?... Tinh vực nào không có truyền tống trận thì căn bản không được ghi chép trên đây? Hoa Lân chợt nhớ khi bị Nhược Phong bắt giữ ở quê nhà, Nhược Phong từng hỏi thủ hạ rằng “Truyền tống trận đã lập xong chưa?” Lúc đó tên thủ hạ đáp “Còn nửa canh giờ nữa mới xong!” Điều đó chứng tỏ, quê hương mình hoàn toàn không có truyền tống trận. Dựa theo lời Lộ Á Phi thì quê hương mình căn bản không được ghi chép trên “Phồn Tinh Nghi”. Cõi lòng Hoa Lân trở nên mờ mịt, nhớ tới thời gian bốn năm trước sống trên Thiên Sơn phái đến giờ, chưa từng nghe thấy người hay vật tới từ một tinh vực nào khác cả. Từ đó có thể khẳng định “Trung Nguyên thật sự chỉ là một địa danh lạc hậu, người ta không thèm để vào trong mắt…” Đây cũng là lần đầu tiên Hoa Lân cảm nhận được điều này. Hoa Lân cảm giác mình như một con cừu lạc lối, ngay cả quê hương mình cũng chẳng biết ở nơi nào, trong lòng không khỏi đau buồn tột độ. Hắn ngước lên nhìn Lộ Á Phi nói: - Lộ thiếu! Ta... Lộ Á Phi vội an ủi: - Yên tâm đi! Chỉ cần còn sống, ngươi nhất định sẽ có ngày tìm được quê hương. Trong đầu Hoa Lân chợt lóe lên một ý tưởng, hắn đột nhiên nghĩ đến: Thánh Thanh viện cùng Phần Âm tông đều phái người tiến nhập quê hương mình, như vậy bọn họ nhất định biết rõ Trung Nguyên. Hừ hừ... chỉ cần khi có cơ hội, bắt lấy một tên rồi thẩm vấn là biết. Hoa Lân nghĩ tới đây, vô tình toàn thân bùng phát một trận sát khí mãnh liệt, hắn thầm thề nhất định phải cho Thánh Thanh viện cùng Phần Âm tông nếm mùi đau khổ mới được. Lộ Á Phi cùng gã thiếu niên bên cạnh đồng loạt cả kinh khi nhận thấy sát khí của Hoa Lân, loại khí tức cường đại đó làm cho họ sinh ra cảm giác vô lực kháng cự. Lộ Á Phi lập tức cảm thấy không ổn, y vội chạy nhanh tới vỗ vai Hoa Lân mà nói: - Long thiếu! Ngươi thật chậm chạp, làm ta đợi lâu quá rồi đó! Lúc này Hoa Lân mới tỉnh táo lại, cung kính nói: - Thật ngượng quá, vừa rồi ta đã thất thố. Không sao, ta đã tìm được biện pháp giải quyết. Nào, chúng ta đi! Lộ Á Phi gật gật đầu rồi cùng Hoa Lân cáo từ gã thiếu niên kia. Trở lại đại lộ, Lộ Á Phi thấp giọng nói: - Ngươi không biết à? Vừa rồi ngươi phát ra một cõ sát khí rất mạnh. Theo dự đoán của ta, thân phận của ngươi đã bại lộ, có lẽ nên sớm rời khỏi Thiên Hồ thành... Hoa Lân cũng đã khôi phục lại tính khí thường ngày, hắn bật cười nói: - Sát khí? Ha ha ha... Ngươi thật biết nói đùa! Sao bản thân ta còn không rõ nhỉ? Lộ Á Phi nghiêm mặt nói: - Long thiếu! Ta thật sự không nói giỡn đâu... Sát khí của ngươi vừa rồi mãnh liệt phi thường, điều này làm cho cả ta lẫn tên thiếu niên trông coi truyền tống trận đều có chút không tiêu thụ nổi. Trừ phi bây giờ ngươi lập tức quay lại giết hắn, nếu không nhất định sẽ gặp phiền toái đó. Hoa Lân sững người, hắn phát hiện Lộ Á Phi vẻ mặt thập phần trầm trọng, tịnh không hề có vẻ như đang nói dối, vì vậy hắn cười khổ: - Không phải vậy chứ? Ngươi rõ ràng biết ta không thể hạ thủ được mà lại còn hết lần này đến lần khác gây khó dễ ta. Như vậy đi, đã giúp thì giúp cho chót, hạ sát tên thiếu niên kia dùm ta đi... Lộ Á Phi mắng: - Ngươi chết đi! Hoa Lân thở dài: - Ta cũng muốn chết lắm, nhưng mà đúng là thân bất do kỷ…! Lộ Á Phi nói: - … Bất quá, thực lòng mà nói sát khí vừa rồi hoàn toàn không hợp với tu vi của ngươi. Có phải ngươi mang trên người bảo bối gì không? Thấy Hoa Lân sửng sốt một hồi, hắn lại cười nói tiếp: - Kỳ thật ngươi không cần giải thích, ta tin chắc tự mình sẽ phát hiện ra thôi. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, ngươi nên chú ý hành vi của bản thân, nếu không e rằng sẽ gặp nhiều bất trắc... Hoa Lân rất cảm động, ôm choàng lấy bả vai hắn nói: - Ài! Nếu không có ngươi, chỉ sợ ta nguy mất! Lộ Á Phi vội gạt cánh tay Hoa Lân ra rồi nói: - Ây ây! Lôi lôi kéo kéo thì còn ra cái thể thống gì nữa? Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Lộ Á Phi cũng thập phần cao hứng, hắn lại bật cười ha hả: - Đúng rồi! Lần này ngươi đã biết ý nghĩa của từ “tinh vực” chưa? Hoa Lân rầu rĩ đáp: - Ài... Ta cũng chưa hiểu rõ lắm, lẽ nào thế giới bên ngoài lại rộng lớn vậy ư? Nói đoạn hắn hai tay làm ra một tư thế tỏ vẻ rất to, nhưng lại nghĩ tư thế này chưa miêu tả đủ độ lớn nên lại mở rộng vòng tay hơn nữa… Lộ Á Phi thực sự không chịu nổi, một lần nữa y lại đẩy tay Hoa Lân xuống rồi nói: - Xem bộ dạng ngươi chắc là chưa hiểu hết ý của ta!... Thế này, để ta nói cho ngươi, ta vừa rồi tính sơ sơ qua, muốn tới Tiên Diên tinh vực phải trải qua năm mươi tám trạm truyền tống trận. Mà mỗi lần sử dụng truyền tống trận chúng ta tiêu hết ít nhất hai mươi vạn tinh tệ. Ngươi thử tính, muốn đến Tiên Diên tinh vực sẽ cần bao nhiêu tiền? Hoa Lân chăm chú bấm bấm mười đầu ngón tay, bắt đầu tính: - Năm, mười, mười lăm, hai mươi... - Ây ây! Chờ chút đã... Lộ Á Phi vội vàng ngăn hắn lại rồi nói: - Đó là cách tính toán của quốc gia nào vậy? Hoa Lân giải thích: Của quê hương ta!... Đừng bảo là ngươi không biết tính toán nhé? Lộ Á Phi vẻ mặt đau khổ nói: - Ngươi đơn giản là một con quái vật! Thế nào mà ta lại kết giao với một dạng bằng hữu như ngươi cơ chứ? Ài… Hoa Lân đột nhiên ngồi thẳng dậy nói: - Tính ra rồi! Tổng cộng hết một trăm sáu mươi vạn tinh tệ mới được. Chỉ có điều chúng ta không đi Tiên Diên tinh vực, có lẽ không cần nhiều tiền như vậy đâu nhỉ! - Ấy? Như vậy mà ngươi cũng tính ra được sao? Ai!… Lộ Á Phi rất muốn bảo hắn ngưng lại cho nên lớn tiếng nói: - Ta chẳng hiểu ngươi nghĩ thế nào! Dù sao bây giờ bản thiếu gia cũng chỉ còn tám mươi chín vạn mà thôi, cho dù thêm cả hai mươi vạn ta đưa cho ngươi hôm qua, hừ hừ... chúng ta cũng chỉ đủ đi truyền tống trận một lần thôi. Hiểu chưa? - A! Hoa Lân chợt dừng cước bộ, đương nhiên hắn đã hiểu ra, sắc mặt bỗng trở nên trầm trọng. Hắn rốt cục cũng hiểu được, bây giờ dù cho hắn có đủ bản lĩnh đối phó với Phần Âm tông đi chăng nữa, nhưng chỉ riêng khoản lộ phí đắt đỏ kia cũng đã đủ hốt hắn ở đây rồi. Vì vậy hắn vội vã hỏi: - Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Lúc này đến lượt Lộ Á Phi cười gian một trận rồi nói: - Cho nên ta quyết định đi báo danh đăng kí tham gia đào khoáng, như vậy mới lo được đủ lộ phí. Ngươi có đi không? Hoa Lân gãi gãi gáy, lắp bắp hỏi: - Nhìn điệu cười gian manh kìa, có phải chuẩn bị bán ta chăng? Lộ Á Phi ha hả cười nói: - Sao ngươi biết? Nhưng thật ra muốn tham gia đào khoáng cũng không dễ dàng gì, điều kiện thập phần hà khắc đó! Hoa Lân sầu muộn nói: - Không phải là đào khoáng sao? Còn cần điều kiện gì chứ? Ách... Mà rốt cục chúng ta phải ăn trộm loại khoáng gì? Chẳng lẽ khó khăn hơn cả đào vàng sao? Lộ Á Phi gật đầu đáp: - Không sai, chính là tinh khoáng, không ngờ lần này ngươi lại thông minh vậy... Thường thì tinh khoáng phân bố ở những nơi hoang vu. Ai chưa luyện đến Nguyên Anh kỳ mà mạo nhiên xông đến đó thì tuyệt đối chỉ có đường chết. Cho nên các đại thương hội đều kiểm soát gắt gao tu vi của các nhân viên đào khoáng. Đối với ngươi, cũng chỉ vừa vặn đáp ứng được yêu cầu mà thôi. Hắc hắc... Trong lòng Hoa Lân lại thầm nhẩm tính “Cuối cùng là giống như đào vàng thuê hay ăn trộm vàng đây? Nếu chỉ là đào vàng thuê thì cho dù có đào một trăm năm cũng không thể đủ một nghìn vạn. Tên gia hỏa này có phải đang nói dối không nhỉ? Ài, Xem ra! Hôm nay thân ta ở nơi đất khách quê người, trừ cướp giật ra, chắc chỉ còn cách đi bán sức lao động thôi. Có lẽ đào khoáng năm ba năm là có thể kiếm được một nghìn vạn rồi chứ nhỉ?” Vì vậy hắn đột nhiên quả quyết nói: - Được rồi! Bao giờ thì chúng ta bắt đầu đi đào khoáng? Lộ Á Phi nghiêm mặt: - Ngươi đừng vội! Đầu tiên ta phải gặp mặt Thẩm Oánh để chia tay, sau đó sẽ dẫn ngươi tới “Địa Hạ Thương Hành” để thu thập tin tức về Thực Cốt long... Cuối cùng mới có thể cùng ngươi đi đào khoáng. Lần lượt làm từng việc một... Hoa Lân nghe vậy vã hết mồ hôi: - Ách! Dường như ngươi còn rất nhiều việc để làm! Vậy còn ngày hội ở Thiên Hồ thành? Lộ Á Phi kinh ngạc nói: - Ngươi muốn chết hay sao mà còn định tham gia lễ hội. Theo dự đoán của ta, bọn Phần Âm tông sẽ sớm truy đuổi ngươi thôi, chúng ta tốt nhất là nhanh chóng lẩn trốn thì hơn. Hoa Lân sửng sốt hỏi: - Sao ngươi biết Phần Âm tông sẽ tìm đến ta? Ta còn chưa động đến chúng mà? Lộ Á Phi hỏi lại: - Ngươi có chắc mình sẽ đối phó được bọn chúng không? Nếu ta đoán không sai thì kế hoạch của ngươi là trốn đến một nơi bí mật nào đó rồi âm thầm hạ thủ chúng, đúng không? Hoa Lân dừng cước bộ, nghiêm mặt nói: - Ta chỉ muốn hỏi, sao ngươi lại biết Phần Âm tông sẽ truy tìm ta? Lộ Á Phi ngẩng đầu lên ngắm nghía toà thành lơ lừng trên bầu trời rồi lạnh giọng nói: - Ta đã nói rồi! Ngươi và ta đều cùng một dạng người! Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe người ta nói qua là để tăng cao tu vi, ma đầu Phần Âm tông đã điên cuồng lùng sục khắp nơi đuổi giết những tu chân giả hoả hệ. Vì thế đa số các môn phái đều rất sợ tu theo hoả hệ chân nguyên… Kể ra cũng hổ thẹn, Lộ gia chúng ta vốn được trời ban cho năng lực khống hoả siêu cường, Xích Dương kiếm này là bằng chứng tốt nhất. Nhưng do giáo huấn của tổ tiên, tất cả mọi người đều phải chuyển sang tu luyện cái chân nguyên thổ hệ đáng chết đó. Cho đến một ngày, cha ta nhất thời sơ ý để lộ ra cái dị năng thiên sinh kia, lập tức đã bị đám gia hỏa của Phần Âm tông nhắm vào. Cho nên thù này ta nhất định phải báo!... Ngươi yên tâm! Ta cũng sẽ toàn lực giúp ngươi đối phó với Phần Âm tông! Hoa Lân há hốc miệng, rất lâu sau vẫn chưa thể ngậm lại. Tâm trí hắn chìm trong suy tư, đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tất cả đều là do nguyên cớ này? Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, nghĩ ngợi một chút rồi nói: - Nhưng mà đối đầu với Phần Âm tông rất nguy hiểm, ngươi đến giờ vẫn chưa phải là đối tượng truy bắt của Phần Âm tông, cho nên ta hy vọng ngươi không nhúng tay vào thì tốt hơn... Lộ Á Phi bỗng dứt khoát nói: - Giờ thì đã muộn rồi! Không bàn chuyện này nữa, trước tiên ta phải đi kiếm một cái rương lớn mới được... Hoa Lân ngạc nhiên nói: - Cần cái rương làm gì? Lộ Á Phi hắc hắc cười: - Nếu không có một cái rương lớn thì ta làm sao cầm được Huyền Băng Tuỷ.... Hoa Lân thiếu chút nữa thì ngất xỉu... o0o Ít nhất Thiên Hồ thành cũng đã trải qua ba ngàn năm lịch sử. Nhưng tòa thành vẫn vô cùng tráng lệ ở mọi nơi, từng dãy nhà cửa bồng bềnh trên mặt nước, ở giữa là những con đường thông suốt từ nam qua bắc, cả tòa thành giống như một vùng tiên cảnh mỹ lệ trên mặt nước vậy. Hoa Lân cắm cúi bám theo Lộ Á Phi, chỉ thấy phòng ốc hai bên đường rất nhiều cái được xây bằng bạch ngọc, trông chúng thật rạng rỡ và đẹp mắt. Về độ phồn hoa của nó khiến Hoa Lân ngỡ tưởng đây là thiên đường chứ không phải chốn nhân gian. Bỗng Lộ Á Phi dẫn theo Hoa lân rẽ sang bên phải rồi vào một cửa hàng tạp hoá bên đường. Cửa hàng này bán đủ loại vật dụng, từ những vật lớn như quan tài đến những vật dụng nhỏ như bình ngọc bằng ngón tay cái cũng có, quả thực chẳng thiếu thứ gì. Lộ Á Phi chọn lấy một cái rương lớn làm bằng gỗ tốt, mặt trước có khắc hoa văn hình long phượng, dài chừng hai thước ba tấc, rộng một thước tám phân, hai bên đều có vòng sắt, rất phù hợp để xách tay. Sau khi hỏi giá, Lộ Á Phi cũng không mặc cả, trả tiền rồi bước đi. Hoa Lân đành phải bám theo hắn ra ngoài cửa, Lộ Á Phi đột nhiên rẽ vào một góc khuất, ngó trước ngó sau rồi cười gian nói: - Huynh đệ! Huyền Băng Tuỷ của ngươi có nhiều không? Nếu nhiều thì đổ đầy vào đây cho ta là tốt nhất. Hắc hắc... Hoa Lân thầm nghĩ “tên gia hỏa này rất ít khi cầu xin người khác, đây đúng là cơ hội hiếm thấy”, vì vậy hắn liền cười nói: - Tý xíu này này ăn thua gì, Huyền Băng Tuỷ của ta còn đủ đổ đầy cả một gian phòng nữa cơ. Hắc hắc... Nói xong hắn liền quay sang nhìn Tiểu Bạch, thấy nó đang nằm trên vai mình ngủ nên vội mở Phần Tinh Luân ra, tay phải vung lên, “xoẹt xoẹt xoẹt” một tràng âm thanh vang lên. Lộ Á Phi chỉ cảm thấy nặng chĩu tay, trong thùng đã chứa đầy băng đá. Một trận giá lạnh cực độ táp lên mặt Lộ Á Phi làm hắn lập tức có cảm giác như đình trệ cả hô hấp. Hắn đang định đậy chiếc rương lại thì Tiểu Bạch trên vai Hoa Lân đột nhiên tỉnh giấc, nó nhảy lên đám Huyền Băng Tuỷ rồi đớp một miếng vào tay phải Lộ Á Phi, miệng đồng thời kêu lên giận dữ: “Ô ô...” Hoa Lân thấy tay phải Lộ Á Phi trào máu tươi, hoảng hốt chạy lại, gõ vào đầu Tiểu Bạch quát lớn: - Ngươi làm gì thế? Mau nhả miệng ra? Nếu là một tiểu động vật khác thì sao hiểu nổi tiếng người? Nhưng Tiểu Bạch thì khác, nó nghe thấy tiếng quát giận dữ của Hoa Lân, lập tức nhả tay Lộ Á Phi ra, miệng phát ra một tràng “Ô ô ô...” ai oán, bốn móng vuốt nhỏ xíu của nó giương lên bám chặt lấy Huyền Băng Tuỷ nhất quyết không chịu rời đi. Hoa Lân vội vàng tạ lỗi: - Huynh đệ! Ngươi không sao chứ?... Thật là sơ suất, tốc độ của con vật này nhanh quá khiến ta không kịp phản ứng... Nói đoạn đưa tay ẵm lấy Tiểu Bạch, nào ngờ tiểu tử kia sông chết thế nào cũng không chịu buông cái rương ra. Khi bị Hoa Lân túm lấy, móng vuốt của nó vung lên loạn xạ, nhưng vẫn mang theo hai khối Huyền Băng Tuỷ. Hoa Lân nắm lấy cố nó rồi mắng: - Tên gia hỏa ngươi thật bủn xỉn!... Bên trong còn cả một phòng băng vậy mà lấy ra chút ít thế này mà ngươi cũng không chịu. Hừ! Hôm nay phải nhốt ngươi lại mới được! Dứt lời hắn bắt lấy nó quăng vào trong không gian của Phần Tinh Luân. Lộ Á Phi buông chiếc rương xuống, bịt chặt miệng vết thương mà nói: - Oa! Răng của tên gia hỏa này thật lợi hại, ta đã vận công ngăn trở rồi mà không ngờ vẫn bị nó cắn sâu vào tận xương. Hoa Lân cuống quít xé một mảnh vạt áo, nhanh chóng giúp hắn băng bó vết thương rồi nói: - Ta cũng đã từng bị nó cắn, cảm giác đau buốt lắm. Yên tâm đi! Ta sẽ nhốt nó vài tháng, coi như trả thù cho ngươi! Qua khẩu khí của hắn, Lộ Á Phi hiểu rằng thực ra Hoa Lân rất quan tâm đến Tiểu Bạch, y đành buồn bực nói: - Thôi đi... Ta cũng chẳng so đo với con súc sinh này làm gì! Hoa Lân vuốt vuốt mồ hôi trên mặt nói: - Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Hai ngươi cùng nhau khiêng cái hòm lên, Lộ Á Phi đã cười hắc hắc: - Không biết Thẩm Oánh cô nương thấy ta bị thương thế này liệu có đau lòng không nhỉ? Hoa Lân cũng cười sằng sặc: - Mới bị thương nhẹ như vậy thì người ta sao đã thương tâm được. Chi bằng thế này, để ta thả Tiểu Bạch ra, cho nó cắn ngươi thêm vài miếng nữa, như vậy thì mới chiếm cảm tình được. - Được rồi! Được rồi! Được rồi! Xem như ta sợ ngươi rồi! Đi thôi! Giờ chúng ta lên toà thành trên không Dứt lời hắn rút Xích Dương kiếm rồi mang theo Hoa Lân đứng lên trên... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang