[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 5 : Chương 10 PHẠM MẬT TÂM KINH

Người đăng: viruslove

Ninh Tiêm Tuyết ảm đạm nói: - Ai… Thì ra là thế! Lại có bí đạo sao? Sao ta không biết nhỉ? Nàng lẩm bẩm một hồi, ngữ khí đột nhiên thay đổi nói: - Bằng hữu của ngươi tỉnh rồi, hãy gọi hắn đến đây! Hoa Lân lại một lần nữa phải kinh ngạc, y thầm nghĩ tu vi cao quả thật có khác biệt, chẳng sự tình nào qua được mắt nàng. Vì thế y vội đứng lên quay lại nhìn, quả nhiên thấy Lộ Á Phi đã mở hai mắt ra. Lộ Á Phi vừa tỉnh lại lập tức nhảy dựng lên, vui mừng như điên nói: - Oa! Thật là thần kì, ta cuối cùng cũng đã đột phá được tầng thứ tám Thanh Hư cảnh giới. Ta có cảm giác bây giờ toàn thân tràn đầy sức mạnh. Ha ha ha… Hoa Lân tức giận nói: - Thật quá tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi… Ninh Tiêm Tuyết đột nhiên ngắt lời bọn họ: - Hai người các ngươi nghe đây! Lần này giúp hai ngươi tăng lên một tầng cảnh giới chẳng qua là để chứng minh khả năng của ta mà thôi. Khi nào các ngươi mang được “Kinh Thần cung” hoặc “Liệt Thiên kiếm” đến thì ta sẽ lại giúp các ngươi tăng lên hai tầng cảnh giới nữa. Giao dịch này các ngươi thấy thế nào? Hoa Lân và Lộ Á Phi sớm đã bị dọa đến ngây ngốc, nàng ta có thể tùy tiện đưa người khác đột phá lên hai tầng cảnh giới dễ như húp cháo vậy, chẳng lẽ thiên hạ thật sự có loại chuyện tốt như vậy sao? Ninh Tiêm Tuyết thấy họ ngây ngốc nhìn mình, liền cười cười nói: - Đương nhiên, việc đắc thủ hai loại tiên khí này tựa hồ như không thể, có lẽ các ngươi tìm cả đời cũng không được. Cho nên ta đề ra ba phương án, các ngươi có hứng thú nghe hay không? Lộ Á Phi giật mình nói: - Nói như vậy cấm chế này có đến ba cách giải trừ hay sao? Ninh Tiêm Tuyết lắc đầu bảo: - Ngươi nói sai rồi. Quầng sáng bên cạnh ta đây chuẩn xác mà nói thì cũng không tính là cấm chế. Nó là do hai kiện tiên khí hợp thành. Cái thứ có màu nhàn nhạt xa xa bên cạnh ta vốn có tên là Cấm Thần chung (1), nó vỗn là một bộ phận của Phong Thần bia. Thế nhưng bây giờ hai kiện tiên khí lại hợp thành một thể, trong ngoài hỗ trợ cho nhau tạo thành một lại vách ngăn kiên cố vô bì. Nó lại làm tăng thêm sức mạnh cho Phong Thần bia, và làm cho cái phòng giam này trở nên cực kỳ kiên cố. Hoa Lân nghe thế mới biết có hai kiện tiên khí được để cùng một chỗ, thảm nào có thể vây khốn được tuyệt thế cao thủ như nàng ta, y không khỏi lo lắng nói: - Vậy làm thế nào mới có thể phá giải đây? Ninh Tiêm Tuyết cười lạnh nói: - Thật ra thì ta có đến năm cách phá giải cấm chế này! Hoa Lân cùng Lộ Á Phi cùng “A” lên một tiếng, điều này thật vượt quá ngoài dự liệu của họ. Chỉ nghe Ninh Tiêm Tuyết hồ hởi nói: - Trừ Kinh Thần cung và Liệt Thiên kiếm ta vừa nói ra, với khả năng của ta chỉ cần đợi thêm khoảng một nghìn năm nữa là ta có thể dùng sức mình để đột phá cấm chế, nhưng ta thật không muốn chờ thêm nữa. Trừ những cách này ra, ta đã phải tốn mất mấy chục năm tinh lực để tham thấu ra một cách hóa giải khác, đó chính là “binh giải tu chân”. Nhưng nếu làm vậy ta không những mất đi nhục thân, mà công lực cũng bị suy giảm rất nhiều, nên đó cũng không phải là phương pháp tốt. Vẫn là phương pháp cuối cùng là thực tế nhất! Hoa Lân vốn dĩ đã quyết giúp nàng thoát khốn, y vội vàng nghiêm chỉnh nói: - Nói đi! Dù thế nào chúng ta cũng giúp ngươi? Nét mặt Ninh Tiêm Tuyết đột nhiên ngưng trọng nói: - Biện pháp cuối cùng kỳ thực cũng vô cùng hung hiểm, chỉ xem các ngươi có nguyện ý giúp ta không thôi. Hoa Lân và Lộ Á Phi sớm đã quên mất nàng là một nhân vật nguy hiểm, họ cơ hồ không một chút do dự bảo: - Chúng ta nguyện ý! Ninh Tiêm Tuyết ngược lại lại khuyên nhủ: - Nghe ta nói xong các ngươi hãy quyết định! Trên đời này có một sinh vật tà ác tên là Thực Cốt long. Nó không chỉ có thể ngự phong phi hành, mà còn có thể thu nhỏ và biến hình, thậm chí ngay cả nước dãi của nó nhổ ra cũng có thể làm người sống phải tan chảy thành nước. Ta chỉ cần hai mươi giọt máu tươi của nó là có thể hóa giải hết chú văn trên Cấm Thần chung. Các ngươi có thể lo chuyện này giúp ta không? Hoa Lân nhanh nhảu nói: - Chỉ cần ít máu tươi thôi ư? Chẳng lẽ lại không làm được? Ninh Tiêm Tuyết cười lạnh nói: - Hừ! nói bây giờ e là quá sớm đó, chờ ngươi gặp Thực Cốt long rồi sẽ biết… Lộ Á Phi quả nhiên còn tỉnh táo hơn Hoa Lân nửa phần, y nắm ngay kấy trọng điểm mà hỏi: - Vậy bọn ta có thể tìm Thực Cốt long ở đâu? Ninh Tiêm Tuyết khẽ chuyển mình, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời nhớ lại: - Khi xưa ta có nghe người nhà nói qua, thật không ngờ lại có ngày phải dùng tới. Cụ thể ở nơi nào có thể tìm ra Thực Cốt long thì ta cũng chẳng thể nói rõ ra được. Bất quá theo phán đoán của ta thì Trầm Hủ tinh có thể có. Hoa Lân và Lộ Á Phi không khỏi nhìn nhau khó xử: - Có tới mấy vạn tu chân tinh vực, phải đi đến tận đó tìm một con độc long sao? Đúng rồi, “Kinh Thần cung” và “Liệt Thiên kiếm” đang nằm trong tay ai vậy? Ninh Tiêm Tuyết thản nhiên cười nói: - Ta biết nơi hạ lạc của “Kinh Thần cung” và “Liệt Thiên Kiếm”, nhưng vị tất họ đã chịu cho các ngươi mượn? Hơn nữa nếu phát hiện mục đích của các ngươi họ sẽ lập tức trở mặt đó! Hoa Lân thở phào nhẹ nhõm: - Biết địa điểm là tốt rồi! Nếu không mượn được ta sẽ trộm lấy, nàng nói ta nghe thử xem… Ninh Tiêm Tuyết thản nhiên cười nói: - Kinh Thần cung hiện ở trong tay “Kim Cương tông”, còn Liệt Thiên kiếm là trấn sơn chi bảo của “Thánh Thanh viện”. Hai kiện bảo bối này đều là mệnh căn của họ, ngươi có nắm chắc lấy được không? Lộ Á Phi hít vào một ngụm khí lạnh: - Cái gì? Đều nằm trong tay hai đại thánh môn ư, việc này thì khó làm rồi đây… Hoa Lân cảm thấy khó hiểu hỏi: - Thánh môn? Không phải là Thánh Thanh viện sao? Ở đâu ra lại có cả Kim Cương tông vậy? Lộ Á Phi nhìn Hoa Lân mà tò mò nói: - Cái gì? Ta nói này huynh đệ! Sao ngươi ngay cả điều này cũng không biết? … Thánh môn kì thật là chỉ hệ thống thất đại môn phái, Thánh Thanh viện cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Đương nhiên là trong lòng của chúng nhân thì Thánh Thanh viện vẫn luôn đứng đầu… Nói về thất đại thánh môn, Tu Chân giới có câu nói thế này để hình dung, đó chính là bảy chữ: “Thánh Kiếm Trường Không Tinh Vô Trần “. Ý nghĩa khi ghép chúng lại với nhau là: một khi cả bảy phái liên thủ thì trên thế gian yêu ma quỷ quái nhất định không còn chỗ dung thân. Trong đó, “Thánh” đương nhiên là chỉ Thánh Thanh viện được vạn nhân kính ngưỡng đó. Sáu đại môn phái còn lại lần lượt là: Kim Cương tông, Trường Phong điện, Không Tốc phái, Tinh Tật tông, Vô Cực tông và Trần Duyên tinh. “ Hoa Lân thấy hắn khoa trương một trận, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Đột nhiên Ninh Tiêm Tuyết cười lạnh nói: - Hừ! Đây mà cũng gọi là thất đại thánh môn ư? Bọn chúng thật là không biết xấu hổ, bao nhiêu năm qua bọn chúng liên thủ để đối phó với Phần Âm tông mà vẫn thúc thủ vô sách đấy thôi… hừ! Cả Hoa Lân và Lộ Á Phi còn đang không biết trả lời thế nào thì Ninh Tiêm Tuyết đã chuyển đề tài nói: - Con đường tu chân chia làm hai loại. Một loại chuyên “tu sinh dưỡng tính”, một loại chủ trương trừ ma vệ đạo. Hai loại tu chân này mặc dù mục đích thì giống nhau nhưng pháp môn lại khác biệt rất nhiều. Kẻ “tu sinh dưỡng tính” thì chỉ quan tâm tới việc đắc đạo thành tiên, họ truy cầu sức mạnh. Các ngươi có biết môn hạ Phần Âm tông tại sao lại lợi hại như vậy không? Chính là nhờ Phạm Mật tâm kinh, nếu các ngươi muốn ta có thể dạy cho các ngươi! Ninh Tiêm Tuyết khóe miệng lộ ra một nụ cười kì quái, giống như là có chủ ý gì đó. Mà Hoa Lân và Lộ Á Phi chưa từng nghe qua Phạm Mật tâm kinh, vì vậy hai ngươi đồng thanh hỏi: - Phạm Mật tâm kinh là cái gì vậy? Ninh Tiêm Tuyết hậm hực nói: - Thế gian này ai chẳng biết, Phần Âm tông nhờ có Phạm Mật tâm kinh mà có thể ngăn cản công kích của chính đạo liên minh để tồn tại cho đến bây giờ. Các ngươi có muốn luyện thử không? Hoa Lân có chút lo lắng, sợ nàng còn có mục đích gì khác nên không khỏi do dự. Nhưng Lộ Á Phi thì khác, hắn đã từng nghe người ta nói một ma đầu Phần Âm tông Nguyên Anh kì có thể đả bại cao thủ Chứng Ngộ kì, hôm nay nghe Ninh Tiêm Tuyết nói mới vỡ lẽ nguyên nhân là vậy. Hơn nữa mục đích của hắn là tiên pháp càng cao thâm càng tốt, vì vậy vội nói: - Nếu loại công pháp này không có điều gì thương thiên hại lí thì ta nguyện ý muốn học! Ninh Tiêm Tuyết nghiêm mặt nói: - Ngươi yên tâm đi, Phạm Mật tâm kinh tuyệt đối là chính tông tu chân bí điển, bằng vào trí lực của ngươi hoàn toàn có thể phân biệt thị phi. Mà người của Phần Âm tông chẳng qua chỉ biết được chút vỏ bên ngoài của nó thôi, thế nhưng cũng đủ cho họ xưng hùng thiên hạ rồi. Lộ Á Phi mừng như điên nói: - Tốt! Ta nguyện ý học… Hoa Lân mặc dù rất muốn nhưng cũng tỉnh táo bảo: - Ta cũng rất muốn học, nhưng ngươi có thể nói rõ yêu cầu đối với chúng ta hay không? Ninh Tiêm Tuyết lắc đầu nói: - Không có yêu cầu gì! Chỉ cần các ngươi nhanh chóng thành tựu, điều này cũng là để gia tăng thực lực cho các ngươi, nếu không các ngươi làm thế nào đối phó với Thực Cốt long đây? Lộ Á Phi và Hoa Lân rốt cục cũng tin tưởng rằng nàng có thành ý, hai người cùng kêu lên: - Mau truyền cho chúng ta, chúng ta muốn học! Nhưng Ninh Tiêm Tuyết hết sức bình tĩnh bảo: - Có điểm này ta phải làm rõ trước. Nếu học Phạm Mật tâm kinh, một khi không cẩn thận bị bọn cẩu tặc Thánh Thanh viện biết được, khẳng định chúng sẽ đuổi cùng giết tận. Điều này các ngươi phải đề phòng, như vậy các ngươi còn muốn học không? Hì hì… Lộ Á Phi đột nhiên cảm thấy Ninh Tiêm Tuyết quả là một mỹ nhân khiến người ta vừa yêu vừa hận, nàng ta vừa có thể câu dẫn dục vọng vô biên trong kẻ khác, lại vừa tùy tiện muốn kẻ đó phải chịu đựng sự dày vò của nàng ta. Loại nữ nhân này thật khiến người ta không còn lời gì để nói. Hoa Lân cũng có cảm giác này nên hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau. Hoa Lân đã sớm cùng Thánh Thanh viện ở vào thế nước lửa, cho nên không chút do dự nói: - Ta… muốn học! Ninh Tiêm Tuyết mỉm cười hướng tới Lộ Á Phi: - Vậy còn ngươi? Lộ Á Phi thấy trong con ngươi của nàng mang theo một tia thần thái động lòng người liền cắn răng nói: - Học! Ta cũng học…. con mẹ nó, ta học pháp thuật, Thánh Thanh viện lấy gì để ngăn cản ta? Ninh Tiêm Tuyết cười cười nói: - Cũng chưa biết được, vốn dĩ là đố kị mà, nói không chừng bọn họ bắt ngươi làm tù phạm cũng nên… Tốt lắm, ta cũng không muốn nói lời thừa nữa, bây giờ các ngươi chú ý nghe ta bắt đầu giảng giải. Nàng thấy hai người bọn họ đã tỏ ra nôn nóng không thể đợi, vì vậy cười nhạt, nói: - Phạm Mật tâm kinh chính là phương pháp tu chân cổ xưa nhất, từ thời viễn cổ truyền lại. Lúc ấy thế gian đầy rẫy yêu ma, ác quỷ hoành hành. Cơ hội sinh tồn của con người hầu như không có. Cho nên, phương pháp tu chân lúc đó cũng phải vô cùng lợi hại, đây là nguyên nhân chính hình thành nên Phạm Mật tâm kinh. Nó tổng cộng chia làm ba mươi sáu chương, nhưng ta lúc này cũng chỉ biết có mười hai chương đầu thôi. Nhưng với các ngươi mà nói thì mười hai chương này cũng đã quá đủ rồi. Nếu các ngươi có thể hiểu hết mười hai chương này thì tại tu chân giới tuyệt đối không có cao thủ nào có thể vượt qua, kể cả người của Thánh Thanh viện cũng không ngoại lệ… Đệ nhất chương tên là Nhập Chủ, đây phương pháp nền móng cơ bản nhất, các ngươi không cần phải học. Chương thứ hai là Kết Tâm, các ngươi đều đã vượt qua tầng thứ bảy Nguyên Anh kì nên cũng không cần phải học. Chúng ta bắt đầu từ chương thứ ba “Tham Hư”, chương này chỉ dạy người ta cách đưa tinh thần ra bên ngoài, tìm tòi ở không gian bốn phía mà thôi, cũng giống như là Sưu Thần thuật của Tu Chân giới vậy. Pháp môn này tại tu chân giới có thể coi như thuộc trung đẳng pháp thuật, nhưng tại Phần Âm tông thì chỉ có thể xem như là thứ thấp kém nhất… Hoa Lân vốn định nói rằng mình đã sớm học xong pháp thuật này nhưng thấy Lộ Á Phi đang tập trung tinh thần nghe giảng nên đành phải đè nén kích động trong lòng xuống. Chỉ nghe Ninh Tiêm Tuyết tiếp tục nói: - … Đệ tứ chương “Dẫn Hồn”, Từ chương này trở đi thì bắt đầu khá lợi hại. Dẫn hồn giả có thể tùy cấp mà chiêu hoán ác linh, luyện đến mức cao nhất có thể gọi ra quỷ kiếm sĩ. Chỉ cần một ý niệm ngươi cũng đã có thể gọi ra một đại đội nhân mã của Quỷ giới. Thế nào? Hoa Lân và Lộ Á Phi đã sớm động tâm cùng nói: - Hay! Mau nói tiếp đi... Ninh Tiêm Tuyết tiếp tục: - Chương thứ năm là “Độ Thần”, nếu học tinh thông liễu môn này nó có thể khống chế một ít tinh thần của con người. Nhưng các ngươi phải chú ý, tu chân giả thường có ý chí cực cao, vì vậy không được tùy tiện thử khống chế tư tưởng bọn họ. Nếu không các ngươi tự nhận hậu quả… Chương thứ sáu là “Thiên Di”. Đây là phương pháp cường hóa lực lượng tinh thần của bản thân, tạo thành một hư ảnh. Như vậy có thể dẫn dụ đối phương rồi tung ra một kích trí mệnh để thủ thắng. Loại pháp thuật này so với Phân Thân thuật có chút tương tự, nhưng chúng không có lực công kích thực tế, đương nhiên phân thân thuật cũng có nhiều điều lợi hại khác... Chương thứ bảy là « Đằng Phi », thứ tám là « Na Di », thứ chín là « Hộ Thân », thứ mười « Khống Tâm », thứ mười một « Luyện Hóa », thứ mười hai « Phân Thân ». Bây giờ ta sẽ nói tỉ mỉ lần lượt cho các ngươi nghe… Phạm Mật tâm kinh thật sự vô cùng khó hiểu, Hoa Lân và Lộ Á Phi mới chỉ nghe được sáu bảy chương đã thấy đầu váng mắt hoa, thêm chút nữa lại sinh ảo giác, Ninh Tiêm Tuyết không còn biện pháp nào khác đành phải nói thật chậm, giải thích thật kĩ để họ không quên. Cứ vậy, cũng không biết là nàng giảng giải nhiều ít thế nào, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng miễn cưỡng có thể tạm dừng lại. Mỗi ngày, Ninh Tiêm Tuyết đều không ngừng tìm hiểu các nan đề tu luyện của bọn họ rồi giảng giải kĩ càng, điều này khiến cho bọn họ thu được lợi ích không nhỏ. Rốt cục cũng tới lúc phân li, Ninh Tiêm Tuyết ưu nhã ngồi trong cấm chế trong suốt, nàng nhẹ đưa tay phải vén lọn tóc mây trên trán rồi nhìn Lộ Á Phi và Hoa Lân buồn bã nói: - Suốt mấy ngàn năm qua cho tới bấy giờ ta chưa từng được vui vẻ như mấy ngày hôm nay. Các ngươi sau khi rời khỏi đây phải nhớ tuyệt không được tùy tiện thi triển pháp thuật trong Phạm Mật tâm kinh, nếu không khẳng định Thánh Thanh viện tuyệt không bỏ qua, biết không? Hoa Lân và Lộ Á Phi đồng thời chắp tay nói: - Nàng cứ yên tâm! Ninh Tiêm Tuyết hướng Lộ Á Phi thản nhiên cười nói: - Ngươi nha! Sau khi rời khỏi đây ngàn vạn lần phải nhớ đáp ứng ta ba chuyện đó, không được hối hận. Tốt lắm… Các ngươi đi được rồi! Hoa Lân buồn bực nói: - Đợi đã… Ba chuyện gì? Sao ta không biết vậy? Ninh Tiêm Tuyết đã chậm rãi nhắm mắt, một làn sương trắng mờ ảo nhẹ nhàng bao phủ lấy người nàng. Hiển nhiên nàng đã bắt đầu luyện công, căn bản là không muốn trả lời. Hoa Lân quay đầu lại định nói thì Lộ Á Phi đã lắc đầu: - Ta đã đáp ứng với nàng ta, tuyệt sẽ không nói cho người khác biết… Đi thôi! Chúng ta đến Thiên Hồ thành! Hoa Lân quay đầu nhìn nhìn Ninh Tiêm Tuyết, rồi nhìn Lộ Á phi tức giận nói: - Huynh đệ, cẩn thận kẻo bị nàng bán rẻ đấy!… hừ ! - Ha ha ha… Hai người khai mở trận pháp, một đạo bạch quang lóe lên. Phát hiện bên ngoài đang là ban ngày, bọn họ nhìn nhau hoảng sợ khi phát hiện mình đang bị vây trong một thảo nguyên hỗn độn, trời xanh trong vắt không một đám mây. Chỉ có ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu trên đỉnh đầu họ. Xem ra, hai người đang ở giữa Phệ Hồn cốc rồi. Hoa Lân kì quái bảo: - Uy! Tấm bia đá sau lưng chúng ta đâu rồi? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang