[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 4 : 37 Tu chân chi lộ

Người đăng: Vicent

Trận chiến này diễn ra làm Hoa Lân theo dõi không kịp, chỉ biết bọn họ vì mình mà đánh nhau, đủ các loại chiêu thức khác nhau đã được tung ra. Hữu thủ Hiên Dĩ Thừa khẽ vung lên, tức thì tại không trung tạo ra một hình thể tựa một đóa mẫu đơn bằng lửa cháy rừng rực hướng tới đối phương. Hơi nóng tỏa ra khắp không gian. Hoa Lân thấy thấy thế cũng có điểm không chịu nổi! Ở phía đối diện Nhược Phong lập tức tung ra một vòng sáng màu trắng án ngữ thế công. Chỉ thấy trong vòng tròn thủy quang trong vắt, làm ảnh hưởng đến cả mây mù xung quanh, lập tức hội tụ nhanh một đạo bụi nước mạnh mẽ, hướng tới đóa hoa lửa của Hiên Dĩ Thừa mạnh mẽ công tới. Pháp bảo của hai bên vừa mói giao nhau, ảnh hưởng lan ra cả xung quanh làm Hoa Lân nhòa cả mắt, căn bản là không có khả năng giải thích được hiện tượng này. Điều khó nhất là Hiên Dĩ Thừa một tay giữ Hoa Lân, chỉ dùng một tay để ứng phó với chính diện công kích của Nhược Phong mà vẫn bình thản, năng lực như thế này thật khiến người ta kinh sợ. Hoa Lân cũng hiểu được đây là khoảng cách rất lớn, “Tu Chân Điển Tịch” của Nhược Uyên từng nói qua, một người nếu tu luyện tới cảnh giới “Thần hợp hậu kì” thì có thể thân tùy ý động. Thử tưởng tượng, một người trong sát na có thể đột nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện, chẳng phải là cả lôi điện cũng tránh được sao? Chính vào lúc đó bỗng một tiếng sấm vang lên xé rách không gian. Hoa Lân hoảng sợ nhìn lại thì thấy một đóa hoa sen nhỏ bằng bàn tay không ngừng phát ra quang mang ngũ sắc đang bay lên cao, từng đạo lôi điện chính là từ đóa hoa kia đánh xuống. Nhưng tất cả những đạo lôi điện này đều nhằm bọn người Phần Âm tông mà đánh, đương nhiên là bao gồm cả Hoa Lân trong đó. Nương theo thế công cường đại, Nhược Phong lợi dụng tình thế cùng một vài cao thủ khác đột phá thế trận phòng thủ của môn đồ Phần Âm tông, hai phe lập tức trở thành cận chiến. Chỉ thấy giữa trường pháp bảo tung hoành, tinh quang chớp lóe, phi kiếm, băng chùy, hỏa diễm… chiếu bừng cả nửa vùng trời. Về nhân số thì chính đạo chiếm ưu thế nên cục diện từ từ nghiêng về phía họ. Nhưng nhân thủ Phần Âm tông mỗi người thân thủ đều không kém, nói về tu vi, chúng đều mạnh hơn bên chính đạo một chút, trong một khoảng thời gian ngắn thì cũng chưa bức ép được. Hiên Dĩ Thừa đột nhiên hô lớn: - Mọi người chuẩn bị sử dụng “Tốc Tinh luân”! Lôi Bân… ngươi phụ trách mang cô nương này chạy đi! Thượng Quan Linh vẫn liên tục tấn công không mệt mỏi để giải cứu Hoa Lân, nhưng trước sau nàng vẫn không vượt qua được tên hắc y nhân trước mặt, công kích đã hơn trăm chiêu mà tình thế vẫn không thay đổi được bao nhiêu. Ngược lại, vừa nghe Hiên Dĩ Thừa muốn mang cả nàng đi, cũng không biết là gã gia hỏa Lôi Bân dùng thủ đoạn gì mà chỉ khẽ điểm đầu ngón tay lên thân kiếm của nàng, lập tức Thượng Quan Linh nửa người tê liệt, tiếp theo bảy đại huyệt trên người lập tức bị chế trụ, lập tức mất hết năng lực phản kháng. Hoa Lân thấy bọn họ ở thế yếu, phải đào tẩu mà vẫn không buông tha Thượng Quan Linh, không nén được cơn giận giữ hét lên: - Muốn đi cũng không được! Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong lòng, thân thể cứng đơ đột nhiên đã khôi phục lại được sự linh hoạt. Chỉ trong chớp mắt thời gian, Hà Chiếu kiếm trong tay Hoa Lân “phanh” một tiếng bay ra nhắm thẳng vào thân thể Hiên Dĩ Thừa. Lúc này Hiên Dĩ Thừa đang ngăn chặn công kích của Nhược Phong cùng Minh Kính tán nhân, hắn mặc dù nhìn thấy Hoa Lân tập kích một kiếm, nhưng hắn vẫn tin rằng bằng vào tu vi của mình thừa sức chấn bay phi kiếm của Hoa Lân. Hắn ngàn vạn lần không nghĩ rằng Hà Chiếu kiếm đột nhiên phát ra một luồng hồng quang đỏ sậm, một mảnh trường kiếm màu hồng từ phía trái công tới xuyên qua sườn phải của hắn, máu tươi lập tức bị luồng nhiệt lượng trên thân kiếm làm cho bốc hơi, đây chính là sự lợi hại của hỏa diễm trên thân thể của Hoa Lân. Hoa Lân cũng bị dọa đến phát khiếp, hắn phát hiện Hiên Dĩ Thừa tịnh không rên lên dù chỉ là một tiếng, theo lí thuyết, vô luận là ai bị phi kiếm xuyên qua thân thể, khẳng định không thể cử động, huống chi ngọn hỏa diễm trên Hà chiếu có nhiệt độ cao phi thường. Nhưng Hiên Dĩ Thừa cũng vẫn ngạnh tiếp một kiếm của hắn, tên ma đầu này quả thực không như người thường! Bên phía chánh đạo, bọn Nhược Phong, Độ Không, cùng Minh Kính tán nhân đều chấn kinh, trên tay càng gia tăng thêm thế công, một tảng băng chùy cực lớn cùng với một khoảng mù sương trong nháy mắt hướng tới Hiên Dĩ Thừa. Hiên Dĩ Thừa vẫn giữ chặt Hoa Lân không chịu buông tay, mặt khác lại chỉ muốn liều mạng rửa nhục, thực chỉ hận không thể đem Hoa Lân trong tay mình bóp chết đi, nhưng rốt cục hắn cũng hiểu là chưa tới lúc. Hoa Lân vừa vặn rút phi kiếm ra khỏi người Hiên Dĩ Thừa lập tức hoành kiếm chém ngang vào phần eo của hắn. Hiên Dĩ Thừa thất vọng cùng cực, chính tay mình phong bế huyệt đạo Hoa Lân mà không hiểu tại sao hắn lại có năng lực khôi phục lại được? Mặc dù đang rất khẩn trương nhưng Hiên Dĩ Thừa đành phải buông Hoa Lân, sau đó cũng đồng thời chế trụ kinh mạch toàn thân của Hoa Lân một lần nữa. Hắn nói với một tên đệ tử Phần Âm tông ở phía ngoài: - Hầu Lộ Đạo, tiểu tử này giao cho ngươi… Nhược Phong, Độ Không cùng Minh Kính đều có tu vi cực kì cao thâm, thấy có cơ hội nào chịu bỏ qua? Độ Không cùng Minh Kính tán nhân lập tức liên thủ ngăn chặn thế tiến công của Hiên Dĩ Thừa, Nhược Phong khẽ hướng về phía Hoa Lân. Tay xuất ra Bích Thủy Bàn hóa thành một phiến Băng chùy cực sắc bén hướng về phía trước, nhắm vào Hầu Lộ Đạo công thẳng tới. Phần Âm tông - Hầu Lộ Đạo đột nhiên không màng sinh tử hướng về Hoa Lân ở giữa không trung mà xuất thủ. Hắn thật không nghĩ tới, lúc này Hoa Lân lại đả thông kinh mạch lần thứ hai. Khi ngọn lửa trong cơ thể hắn bùng phát thì mọi thuật điểm huyệt căn bản không có chút tác dụng nào. Chỉ thấy phi kiếm trong tay Hoa Lân hóa thành một đạo hồng quang nhằm Hầu Lộ Đạo bổ tới. Hầu Lộ đạo đang xông tới thấy vậy vừa tức vừa sợ vội nghiêng người né tránh, bất quá không tránh được băng chùy của Nhược Phong, thân thể nhanh chóng đã bị đâm thủng vài lỗ. Hoa Lân không nén nổi vui mừng, cuối cùng mình cũng khôi phục được tự do. Hắn nghiêng đầu nhìn thì thấy Thượng Quan Linh đã bị một gã hắc y nhân bắt giữ, trong lòng nóng vội, không để ý xung quanh nữa, thủ chưởng xuất ra một ngọn lửa nhằm tên giữ Thượng Quan Linh đánh tới. Nhưng vào lúc này, hắn thấy toàn thân căng thẳng, một trận băng lạnh xuyên vào tận xương cốt, lại bị người khác tóm được rồi. Hoa Lân quay đầu nhìn lại, thấy Nhược Phong đang nhìn hắn cười lạnh nói: - Tiểu ma đầu! Để coi ngươi còn chạy được không? Hoa Lân nghe thế lập tức mở miệng mắng: - Con mẹ ngươi! Ai là tiểu ma đầu hả? Nhược Phong cũng không thèm nói nhiều, lòng bàn tay toát ra một luồng hàn khí mờ ảo nhằm đỉnh đầu Hoa Lân áp xuống. Hoa Lân lập tức cảm thấy toàn thân một trận hàn khí dày đặc bao vây, từ đầu tới chân nhanh chóng bị đóng thành một khối băng. Hắn cũng không ngờ rằng Nhược Phong đột nhiên lại dùng Băng Đổng thuật để phong trụ mình, quả nhiên đã coi mình là một tiểu ma đầu cần bắt giữ. Hoa Lân trong lòng kêu khổ một hồi, quay đầu nhìn về hướng Thượng Quan Linh, thì thấy hắc y nhân Phần Âm tông đã đưa nàng ra khỏi vòng chiến, tâm lí lại càng khẩn trương nôn nóng, nhưng củng chẳng thể làm được gì. Trong lòng hắn hàn ý trùng trùng, ý chí cũng dần tiêu tán, cuối cùng cũng bị pháp thuật của Nhược Phong biến thành một «Băng nhân ». Cuộc chiến vẫn đang hết sức kịch liệt, nhưng Hoa Lân thì từ từ mất đi tri giác, mọi thứ dường như đều chẳng còn liên quan, đây đích thị là một trận đùa cợt của ông trời. Thời gian chầm chậm trôi đi, nhưng hắn không còn cảm giác được thời gian hay không gian, ngay đến cả bản thân hắn dường như cũng không còn tồn tại nữa, tự bản thân đã biến thành phiêu phiêu đãng đãng, không còn giới hạn. Phảng phất thời gian trôi qua thật lâu... Đột nhiên, hắn nhớ tới tình cảnh của Thượng Quan Linh, trong lão ý nghĩ lóe lên, tức thì tỉnh lại. Hoa Lân vừa tỉnh lại thì nghe tiếng Nhược Phong vẳng vọng bên tai: - … tốt rồi. Quyết định như thế! … Đúng rồi, truyền tống trận phải bao lâu nữa mới khai mở? Một âm thanh nhu hòa trả lời: - Phỏng chừng nửa thời thần nữa! Nhược Phong nhạt nhẽo nói: - Nhanh như thế ư? Ta thấy bọn ma đầu Phần Âm tông không chịu bỏ qua dễ thế đâu. Nhất định chúng đang chờ cơ hội công kích đấy. Hoa Lân đang thấy hết sức buồn bực, cảm giác bản thân đã bị lãng qua thật lâu, chẳng biết đã đánh nhau xong bao lâu rồi a? Đột nhiên, có một âm thanh hòa ái cực kì quen thuộc vang lên: - Phong sư huynh! Huynh định xử lí thiếu niên này như thế nào? Hoa Lân cả kinh, người đang hỏi chính là Nhược Uyên, thiếu niên đang nói đến chỉ sợ chính là bản thân mình ư? Chỉ nghe Nhược Phong lạn nhạt đáp: - Ài, sư đệ! Ta biết ngươi muốn bảo hộ hắn. Nhưng ngươi cũng thấy đấy, Phần Âm tông vì muốn lấy máu tươi trên thân thể của hắn đã giết chết nhiều người như vậy, tất cả cũng chỉ vì mục đích tóm được hắn thôi… Nhược Uyên cắt ngang nói: - Sư huynh, chắc huynh không quên Lục đạo luân hồi chứ. Bớt đi một chính đạo tu chân cao thủ là tăng thêm lực lượng cho ma đạo! Mong sư huynh xem xét… Nhược Phong nhạt nhạt cười nói: - Ầy! … cho nên ta cũng chỉ định nhốt nó trong Luyện Tâm điện thôi, đúng ý ngươi rồi chứ? Nhược Uyên thở phào nhẹ nhõm: - Như vậy là tốt nhất! Không những có thể hóa giải được lực lượng tà ác trong người hắn, mà chúng ta lại có thể bày kế dụ ma đầu Phần Âm tông tới. Như thế chúng ta cũng có thể tiêu diệt được lực lượng của ma môn, thật là nhất cử lưỡng tiện… Hoa Lân nghe mà cứ như lọt vào sương mù, căn bản là không hiểu được bọn họ đang nói gì. Cái gì mà Lục đạo luân hồi? Còn nói là giết mình thì sẽ làm tăng lực lượng ma đạo chứ? Thực là khó hiểu quá! Hoa Lân cũng không muốn suy nghĩ nhiều, lén mở mắt nhìn tứ phía, chỉ thấy mình đang nằm trên một vạt cỏ, trên đầu là bầu trời trong sáng vô cùng, một đám mây trắng ung dung trôi qua, bốn phía đều trống rỗng, có thể nhìn rõ mọi vật, từng trận gió lớn thổi tới, nguyên lai là đang ở trên một đỉnh núi. Hoa Lân phát hiện toàn thân vẫn băng cứng vô cùng, chân khí cũng đã sớm tiêu tán hết, loại cảm giác không thể nhúc nhích này thật là khó chịu phi thường. Hắn lại chợt nhớ tới Thượng Quan Linh cũng đã sớm rơi vào ma trảo của Phần Âm tông, hắn đột nhiên cảm thấy nóng vội, âm thầm tự thề nhất định phải khôi phục, thoát khỏi tình cảnh nguy khốn này! Thật lâu sau, Hoa Lân đang trong trầm ngâm suy nghĩ, thì nghe được một trận âm thanh hỗn độn của những bước chân vang lại, một giọng nam tử vang lên: - Phong sư huynh! Truyền tống trận đã hoàn thành tốt rồi, khi nào thì chúng ta đi? Nhược Phong đứng lên chậm rãi nói: - Bây giờ chúng ta đi luôn! Ai, các người cũng đã ra ngoài hơn mười năm rồi, cũng đã tới lúc về nghỉ ngơi !… Còn bản thân ta, trước tiên sẽ đem thiếu niên này truyền tống đến Luyện Tâm điện, sau đó sẽ quay trở lại Thánh Thanh viện… Nhược Uyên thấy thế cũng bước ra cười nói: - Ta cũng phải đi Luyện Tâm điện một chuyến. Nói không chừng có thể kiếm được một Băng Long bảo bảo chứ! Ha ha ha… Nhược Uyên khẽ nhấc Hoa Lân lên thì phát hiện hắn hiện tại đã tỉnh lại, tay trái khẽ điểm vào khẩu huyệt Hoa Lân, bất tri bất giác tống vào mồm hắn một hàn băng đan dược. Hoa Lân căn bản không tình nguyện nuốt khỏa đan dược này nhưng Nhược Uyên lại dùng nội lực bức đan dược tan vào trong bụng hắn. Hoa Lân cũng không hiểu đan dược này cuối cùng là loại độc dược gì? Dù sao thì cảm giác cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu! Nhược Uyên cố ý như đang nhìn kĩ thân thể Hoa Lân, đột nhiên đưa hắn vào tay Nhược Phong rồi nói: - Phong sư huynh! Dường như hắn tỉnh lại rồi, có cần chế trụ lại không? Nhược Phong tiếp lấy thân thể Hoa Lân lập tức thi triển Băng Đống thuật đóng băng hắn lại. Đáng thương cho Hoa Lân, lúc này cảm giác thấy thân thể của mình đang từ từ cứng lại, trong lòng thầm chửi rủa đến mười tám đời tổ tông của Nhược Uyên cũng như Nhược Phong, nếu là không phải thân thể bất động, thì đã phát ra âm thanh rồi. Nhược Phong đương nhiên không biết Hoa Lân đang xỉ vả chính mình, bước đi ra, chỉ trong nháy mắt đã ra ngoài mười trượng. Ý chí của Hoa Lân từ từ mất dần, nhưng khi nhìn thấy Nhược Phong, Nhược Uyên hai người mang theo mình đi vào một thông đạo hình tròn màu trắng. Hoa Lân đột nhiên phát hiện nơi này tựa như một cửa lớn trong suốt, mờ ảo, rất giống một truyền tống trận kết giới. Khi Quỷ giới mở ra Quỷ Môn quan cũng có phần tương tự, cùng với Thục Sơn Trấn Yêu tháp xưng danh là yêu ma « kết giới » rất giống nhau. Chỉ là Hoa Lân không rõ, rốt cuộc là thông đạo màu trắng này sẽ đi đến đâu? Chỉ sợ là đi đến một thế giới khác? Hoa Lân miên man suy nghĩ các phán đoán của mình… Lúc này, Nhược Phong đã đi vào thông đạo màu trắng, trước mắt Hoa Lân bạch quang chớp lóe liền cảm thấy mình bị một hấp lực không thể kháng cự cuốn lấy.Thân thể xuất hiện trùng trùng hư ảnh, không gian xung quanh cũng đột nhiên biến đổi, trong mắt đều là ảo cảnh. Hắn cảm thấy như mình rơi váo một hang động không đáy, đầu óc một trận choáng váng, cuối cùng cũng chìm vào hôn mê… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang