[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 4 : 34 Phân Đạo Dương Tiêu

Người đăng: chengsad

Thượng Quan Linh vẫn yên lặng, đôi mắt nhu hòa nhìn Hoa Lân, phảng phất như đã đưa ra quyết định gì đó. Hoa Lân nhìn vào mắt nàng, trong lòng run lên, vội nói: - Linh nhi… ta giao sự an toàn của Thanh Thanh cho nàng! Đợi ta rời khỏi nơi đây, nếu như nàng nhìn thấy Huyết Ma thực sự truy đuổi theo ta thì nàng lập tức đưa Diệp Thanh phi hành về hướng Nam một trăm dặm, sau đó tiến về phía Thần Nữ phong cùng ta hội họp, đã rõ chưa? Thượng Quan Linh nhẹ nhàng gật đầu nói: - Được rồi! Thanh Thanh sẽ an toàn đến Thần Nữ phong! Hoa Lân phi thường nghiêm túc nói: - Không chỉ có Thanh Thanh! Còn có cả nàng nữa, biết không? Thượng Quan Linh liếc mắt nhìn hắn nói: - Biết rồi! Hoa Lân vẫn chưa yên tâm, liền lấy ra từ trong ngực Huyền Quang Kính do Thượng Quan Truy Vân đưa cho mình ngày trước, nói: - Huyền Quang Kính này là do cha nàng đưa cho ta lúc trước, nàng bây giờ mang nó trên người đi, nếu gặp phiền toái, lập tức phát tín hiệu cầu cứu ngay, có biết không? Thật ra Hoa Lân sớm đã có tính toán, nhất định phải dẫn dụ Huyết Ma đi chỗ khác sau đó sẽ đến Thần Nữ Phong trước. Theo lý thuyết, hắn căn bản không cần đem Huyền Quang Kính cho Thượng Quan Linh dự phòng. Chỉ là hắn có điểm luôn không yên tâm, chỉ sợ Thượng Quan Linh cùng Diệp Thanh xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên giao Huyền Quang Kính cho các nàng cũng làm hắn yên tâm hơn phần nào! Đột nhiên trong lòng Thượng Quan Linh cũng xuất hiện cảm giác bất an mãnh liệt, nhìn Diệp Thanh và Hoa Lân hình như đều cảm thấy một dự cảm không tốt, chẳng lẽ hôm nay sẽ có chuyện xảy ra? Vì vậy liền nhận lấy Huyền Quang Kính trong tay Hoa Lân, nhẹ nhàng nói: - Vô luận chàng đi đâu, thiếp cũng sẽ đi theo! Hoa Lân nghe xong liền lo lắng! Trong lòng liền cảm thấy bất an, nếu như mình chết đi, chẳng lẽ các nàng cũng tuẫn tình tự sát sao? Không, không, không được! Ta không thể yểu mệnh được! Hắn liền quay sang Thượng Quan Linh nói: - Tất nhiên là từ giờ về sau, nàng sẽ luôn đi theo ta mà, bởi vì nàng đã là người của ta rồi mà! Ha ha ha… Thượng Quan Linh sẵng giọng: - Thật không biết xấu hổ! Chàng đắc ý lắm phải không? …Hừ! - Đương nhiên rồi! Nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà! Hắc hắc! Thượng Quan Linh giơ tay lên nói: - Chàng mà còn nói nữa, thiếp sẽ đánh chàng đó? o0o Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã qua ba thời thần. Trời đã về chiều, Huyết Ma quả nhiên cũng không hề xuất hiện. Diệp Thanh bị Hoa Lân điểm vào huyệt ngủ, ngủ rất ngon. Hoa Lân lại ngắm sắc trời, nhìn Thượng Quan Linh ôn nhu nói: - Phu quân! Chàng thật sự muốn theo kế hoạch này tiến hành? Hoa Lân cả người liền run lên, nhẹ nhàng xoa xoa trán nàng, rồi hôn nhẹ trên bờ môi nàng nói: - Phải hành động thôi! Chứ đợi đến khi trời tối, bọn quỷ quái kia toàn bộ đều xuất động. Lúc đó chỉ sợ chúng ta không thoát được sự truy tìm của bọn chúng! Nói xong, Hoa Lân đặt Diệp Thanh vào lòng Thượng Quan Linh rồi nói tiếp: - Sau khi ta đi, nàng lập tức giải khai huyệt đạo cho Thanh Thanh nhé! Nếu nhìn thấy Huyết Ma truy đuổi ta, nàng lập tức chiếu theo lộ tuyến đã định mà hội họp! Phải nhớ, Thanh Thanh không biết ngự kiếm, nên nàng cần phải chú ý đến an toàn của nàng ấy! Thượng Quan Linh không lên tiếng, chỉ gật gật đầu. Chỉ thấy Hoa Lân từ trong túi đồ của Diệp Thanh lấy ra một cái quần dài trắng, sau đó cẩn thận ra xa lấy ít nhánh cây. Thấy thế, Thượng Quan Linh cảm thấy khó hiểu. Lại thấy Hoa Lân buộc những nhánh cây lại thành hình người, sau đó mặc quần dài trắng cho hình nhân đó, một đống nhánh cây hỗn độn đã được Hoa Lân biến thành hình dạng một mỹ nữ. Thượng Quan Linh trong lòng cảm động, lập tức hiểu được dụng ý của hắn. Trong lòng đối với hắn càng yêu thương hơn, đời này gặp được hắn, còn cầu mong gì nữa? Hoa Lân cẩn thận sửa sang lại hình nhân, mỉm cười nhìn Thượng Quan Linh, rồi ghé sát tai nàng dặn dò một vài câu, sau đó liền ôm lấy cái ‘mĩ nữ hình nhân’ tiến vào trong rừng rậm. Đột nhiên, Hoa Lân từ trong rừng rậm phá không vọt lên, ngự kiếm hướng Thần Nữ phong ở phía đông mà chạy, tay phải kéo theo ‘mỹ nữ’, từ xa nhìn lại, quả nhiên không thể phân biệt được thật giả. Thượng Quan Linh nhìn Hoa Lân đã đi xa, trên bầu trời chỉ còn là một điểm đen, trong lòng thầm nghĩ: - Huyết ma chẳng lẽ đã thật sự ly khai rồi sao? Ngay tại lúc này, từ bên phải một ngọn núi đột nhiên xuất hiện một bóng trắng, nhanh như thiểm điện hướng Hoa Lân truy đuổi. Thượng Quan Linh trong lòng chấn động, cảm thấy giá lạnh toàn thân, ảm đạm nói: - Haiz! Nhất thiết phải theo số mệnh thôi … Nói rồi, nàng liền khai giải huyệt đạo của Diệp Thanh. Chỉ thấy Diệp Thanh mơ màng mở hai mắt, sau đó vội vàng nhìn bốn phía tìm kiếm, kinh hãi phát giác ra Hoa Lân không ở bên mình, sắc mặt trắng bệch, nói: - Lân ca ca… Lân ca ca đâu rồi? Lân ca ca của ta đâu rồi? Thượng Quan Linh cười khổ nói: - Ta cũng hi vọng đây không phải là sự thật! Được rồi, chúng ta phải đi thôi… - Không, ta không đi! Ta phải đợi Lân ca ca trở về… Thượng Quang Linh không để điều đó xảy ra, ngọc chỉ thiểm động, lập tức chế trụ huyệt đạo của Diệp Thanh, nhẹ nhàng nói: - Chàng tới Thần Nữ phong đợi chúng ta mà, đi thôi! Nói xong liền dìu thân thể Diệp Thanh, xuất phi kiếm, rồi mang Diệp Thanh đi về phương Nam, quả nhiên là đi theo con đường đã vạch ra từ trước. Diệp Thanh huyệt đạo bị chế trụ nên toàn thân không thể động đậy, trong lòng lo lắng vô cùng, lại thấy Thượng Quan Linh nét mặt không có đến một điểm khẩn trương, liền nói một cách khó hiểu: - Huynh ấy cũng là nam nhân của người mà! Sao người lại có thể có dáng vẻ như thế? Thượng Quan Linh quay đầu nhìn hướng Hoa Lân đã đi, ôm lấy Diệp Thanh, theo sát ngọn cây mà cấp tốc phi hành, ung dung đáp: - Ngươi trong tay nắm giữ Huyền Thiên Kiếm, nếu như bị Huyết ma cướp đi, toàn thiên hạ võ lâm sẽ lập tức lâm vào hỗn loạn. Cho nên ta phải đảm bảo sự an toàn cho ngươi. Đặc biệt là với Hoa lang, ngươi chưa minh bạch được sao … haiz! Diệp Thanh không thể cử động, chỉ có thể mắng to: - Người…. người rõ ràng là tham sống sợ chết, người căn bản là tự tư tự lợi, người không xứng với tình yêu của Lân ca ca! Người… Thượng Quan Linh cũng không để ý đến nàng, bay được một lúc lâu nữa, cẩn thận quan sát dãy núi phía dưới, cuối cùng tiến đến dòng sông lớn quanh co chảy ngang. Thượng Quan Linh chỉ vào dòng sông lớn bên dưới nói với Diệp Thanh: - Dòng sông phía dưới chính là Đại Ninh hà nổi danh, cùng với Trường Giang nổi danh thiên hạ Vu Sơn thập nhị phong! Thuận theo con sông này, ngươi nhằm thẳng hướng đông bắc mà đi, nhất định là tới Thần Nữ phong! Diệp Thanh vốn định mắng to nàng bất nhân bất nghĩa, nghe vậy, đột nhiên thấy kỳ quái nói: - Người nói với ta những điều vô dụng đó làm gì? Ta muốn lập tức quay lại tìm Lân ca ca! Ta … Thượng Quan Linh cười nói: - Nói điều này làm gì? Cũng không phải là sợ ngươi chạy mất đâu! Diệp Thanh bĩu môi nói: - Đi đâu? Muội thế nào mà có thể đi đây…. không được! Linh Nhi tỷ, muội muốn quay lại…” Ngay vào lúc này, phía đông đột nhiên hiện lên một dải sáng màu hồng yếu ớt, vào ban ngày thế này, luồng hồng quang có thể chiếu xạ xa như thế chứng tỏ cường độ của nó phải rất mạnh. Không chỉ có vậy, phía đông đột nhiên hiện lên vài tia lôi điện, sau đó nhanh chóng truyền đến trận trận tiếng sấm. trên trời cao, mây đen hội tụ mỗi lúc một nhiều, sắc trời đại biến. Thượng Quan Linh và Diệp Thanh thân thể kiều diễm đồng thời chấn động, hiển nhiên đều minh bạch ý nghĩa của luồng hồng quang cùng mấy đạo lôi điện. Thật sự không nghĩ đến ánh hồng quang cùng lôi điện lại cùng xuất hiện, có thể thấy rằng tại nơi đó đang xảy ra kịch chiến! Thượng Quan Linh đột nhiên giá ngự phi kiếm hướng xuống mặt đất, đồng thời giải khai huyệt đạo cho Diệp Thanh, khi cách mặt đất ba trượng, liền thả Diệp Thanh xuống. Diệp Thanh kêu lên một tiếng, tại không trung vội ổn định thân hình hạ xuống, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thượng Quan Linh đã nhanh chóng bay về phía Đông Bắc, từ trên không xa xa vọng lại một câu: - Thanh Thanh! Muội phải nhớ kỹ điều này, đi theo con sông này, muội sẽ tìm lại được công tử của muội! Nói xong, thân ảnh lóe lên, đã không còn thấy hành tung đâu nữa! Không cần nói cũng biết, Thượng Quan Linh khẳng định là đi ‘trợ giúp’ Hoa Lân rồi, Diệp Thanh kêu lớn: - Không công bằng! Như vậy không công bằng!... Vì sao, vì sao ta không thể ngự kiếm phi hành?... Vì sao? Đồng thời, nàng cũng cầm Huyền Thiên Kiếm liều mạng chạy về hướng Đông Bắc. Tại thời khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân đã trở thành một người cô độc. Nàng thật sự mong muốn rằng mình cùng với Hoa Lân có thể cùng chết một chỗ, cho dù chết có thống khổ như thế nào, nàng cũng nguyện ý tiếp nhận. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang