[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 4 : Chương 33 Bị Bức Vô Nại

Người đăng: vandai79

Khi tiến sâu vào trong rừng, ba người cảm giác thấy bốn phía xung quanh yêu khí càng lúc càng dày đặc, cảm giác bị áp bức này làm bọn họ phải tập trung tinh thần cao độ. Hiển nhiên bốn phương tám hướng đều có sự phục kích của yêu vật, căn bản không có phương pháp nào xác định được phương hướng khả dĩ an toàn. Phía trước đột nhiên sáng lên, khiến bọn họ toàn thân chấn động. Phát hiện trước mặt là một vực thẳm sâu không thấy đáy, khoảng cách đến bờ bên kia phải lên đến hơn năm mươi trượng. Diệp Thanh lúc này lại vừa lao nhanh ra khỏi rừng cây, không kịp điều chỉnh lại tốc độ nên lao thẳng đến khoảng không phía trước. Phản xạ của Hoa Lân cực kỳ nhanh nhẹn, vung tay kéo ngược Diệp Thanh trở lại. Cùng lúc đó, mọi người phát hiện trước mặt có một bóng đen đang lơ lửng giữa đoạn nhai, nó có cái đầu rất lớn, đang từ từ quay đầu nhìn về phía mọi người… Hoa Lân, Diệp Thanh, Thượng Quan Linh đều đổ mồ hôi lạnh, lập tức ẩn nấp vào rừng cây. Nhưng ánh mắt con yêu vật đó đã sớm nhìn thấy chỗ mọi người ẩn thân, thật sự là nguy hiểm đến cùng cực. Yêu vật kia cao phải đến chín thước, cái đầu to trông cực kỳ bẩn thỉu, đôi mắt trắng dã của nó cũng không có lòng đen, trông vô cùng si ngốc. Nó chuyển động thân thể một cách vụng về, ánh mắt đờ đẫn nhìn về vách đá phía trước khắp một lượt, sau đó nó liền chuyển thân hướng về phía vách đá bên phải mà đi tới. Sao Huyết Ma lại sắp đặt một con quái vật ngu ngốc thế này chấn giữ ở đây cơ chứ? Ba người nấp ngay trong bụi cỏ rậm rạp gần đoạn nhai, Thượng Quan Linh đứng sát bờ vực, suýt chút nữa thì đã rơi xuống vực sâu, e rằng có thể đã bị tan xương nát thịt rồi. Hoa Lân và Diệp Thanh đều thở phào nhẹ nhõm, bây giờ bọn họ có thể giảm thiểu sự uy hiếp của “Xuyên sáp thức sưu tra”. Ba người chuẩn bị hành động thì Hoa Lân bỗng nhiên kéo giữ hai người kia lại, quan sát tỉ mỉ bốn hướng xung quanh. Chỉ thấy từ xa, có hai hắc ảnh đang nhanh chóng phi tới, bọn chúng quả nhiên đang tiến hành tìm kiếm, với khứu giác đáng sợ của lũ yêu vật thì sẽ dễ dàng phát giác ra được hành động của ba người. Đang cẩn thận xem xét thì thấy một đạo bạch ảnh xẹt qua trên không trung, bóng trắng đó chính là thân ảnh của Huyết Ma, Hoa Lân liền cảm thấy khó chịu trong người. Nếu không nhờ những tán cây tươi tốt che chắn phía trên thì khẳng định bọn họ đã bị lũ yêu vật kia phát hiện. Hoa Lân lập tức hủy bỏ ý định ban đầu, nấp ở bờ vực tuy an toàn nhưng di chuyển trong rừng cây rậm rạp thế này nếu như không cẩn thận sẽ bị Huyết Ma từ trên không bắt gặp trước. Hoa Lân thầm nghĩ rằng vị trí hiện thời của ba người tương đối “an toàn”. Cách bờ vực hai mươi trượng là con yêu vật ngu ngốc, nó tịnh không thể nghĩ rằng mình lại đang ẩn thân gần nó. Do đó khu vực này sẽ không bị tìm kiếm. Vậy thì chỉ cần chờ đến bình minh, mọi thứ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Hoa Lân kéo Thượng Quan Linh và Diệp Thanh, chỉ chỉ xuống dưới chân, ý ra hiệu là ngồi tại đây đợi đến hừng sáng. Hai nàng lập tức hiểu phương pháp của hắn, ánh mắt kiên định, cùng gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Hoa Lân nhìn lên trời, phát hiện mới là giờ mão, phải một canh giờ nữa thì trời mới sáng hẳn. Trong thời gian này, chỉ cần có một yêu vật tùy tiện lai vãng quanh khu vực này trong vòng mười trượng tức thì có khả năng nhận ra được khí tức của ba người. Ba người đều nhất thời khẩn trương nhìn về hướng Đông, hi vọng bình minh tới. Chờ đợi thế này đem lại cảm giác áp lực nặng nề, so với trước đây thì càng mạnh hơn, thời gian phảng phất như ngừng lại, càng làm người ta lo lắng không yên. Trong lúc khẩn trương và lo lắng, cũng không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu rồi. Bỗng nhiên xung quanh biến thành tối đen vô cùng, một cảm giác trầm trọng đang ép dần lên tâm trạng của cả ba người. Hoa Lân, Diệp Thanh và Thượng Quan Linh đồng thời cảm nhận được một trận sợ hãi, tưởng rằng bản thân đã bị yêu vật phát hiện, cánh tay phải đang cầm binh khí cũng đã đổ ra mồ hôi lạnh. Đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, Hoa Lân liền ló đầu ra ngoài nhìn xung quanh, không khỏi kìm được nụ cười. Nguyên là từ xa xa phía đông đã xuất hiện tia nắng đầu tiên, phía chân trời có một đám mây đen đã biến thành đám mây xám, rồi sau đó chuyển thành màu xám trắng. Tiếp đó, một đám mây trắng cũng biến thành màu đỏ, không ngừng càng thêm đỏ sẫm, cuối cùng ánh hồng đã lan tỏa khắp bầu trời phía đông. Rốt cuộc thì bình mình cũng đã đến! Vừa rồi thấy một trận cảm giác khác thường, đúng là cái cảm giác tối tăm vào lúc sáng sớm. Hoa Lân cũng không kiềm chế được sự vui mừng trong lòng, quay đầu nhìn về phía yêu vật. Chỉ thấy trên mặt “nó” lộ ra một tia sợ hãi, hết nhìn phía đông rồi lại ngó sang phía tây, cuối cùng nó bất chấp cái mệnh lệnh của Huyết Ma, “thu” một tiếng, hóa thành một làn khói chui vào đất, hiển nhiên, ánh sáng mặt trời chính thị là khắc tinh của bọn yêu vật. Hoa Lân thở ra một hơi nói: - Haiz! Cuối cùng thì trời cũng đã sáng rồi! Bởi vì chung quanh cây cối rậm rạp nên ánh sáng không thể xuyên qua, Diệp Thanh hoang mang hỏi: - Thật không? Thượng Quan Linh trên mặt nở ra một nụ cười ngọt ngào, ngẩng đầu lên nhìn, ánh rạng đông nơi chân trời đang dần dần tiến lại nơi này, bóng đêm hắc ám bị ánh sáng đẩy lùi, cuối cùng thì quang cảnh nơi đây cũng đã bắt đầu hiện lên rõ nét, đám mây yêu khí trên đỉnh đầu cũng đã đột nhiên tan thành mây khói, phảng phất như chưa từng xuất hiện. Hoa Lân ha ha cười nói: - Cuối cùng thì cũng an toàn rồi! Nhưng Thượng Quan Linh sắc mặt nghiêm túc nói: - Không đúng! Nãy giờ không thấy Huyết Ma xuất hiện, hắn căn bản đâu sợ ánh mặt trời, vì cái gì đột nhiên lại biến mất vậy? Hoa Lân nhíu mày một cái, cũng biết rằng tình hình không hề đơn giản, chính mình trước đây cũng từng ẩn mình để chờ con mồi xuất hiện, lập tức hiểu rằng Huyết Ma biết đâu cũng sử dụng chiêu thức “Ôm cây đợi thỏ” này. Hắn liền trầm giọng nói: - Không sai, đúng rồi! Huyết Ma nhất định đang ở một vùng phụ cận, hắn đang đợi chúng ta tự chui vào chỗ chết. Không được, chúng ta cũng ở lại đây chờ đợi, để xem hắn sẽ đối phó như thế nào? Thương Quan Linh trầm tư nói: - Như thế cũng không ổn! Nếu như Huyết Ma cuối cùng không xuất hiện, chúng ta không phải là sẽ chờ đợi đến tối sao? Đến lúc đó lại càng tăng thêm nguy hiểm! ……. Theo muội thì chúng ta nên chạy vào trong rừng cây. Hoa Lân gật đầu, có lẽ biện pháp Thượng Quan Linh đưa ra lúc này là lựa chọn tốt nhất. Diệp Thanh thực sự ghét phải đi xuyên qua rừng cây này, nhưng bản thân nàng hiện tại cũng chỉ còn cách đó, do đó đành quay đầu nhìn thoáng qua khu rừng tối đen. Ba người đang chuẩn bị xuất phát thì Thượng Quan Linh đột nhiên biến sắc nói: - Không tốt! Hoa Lân và Diệp Thanh bị nàng làm cho giật mình, biến sắc hỏi: - Chuyện gì vậy? Thượng Quan Linh nói: - Chàng không thấy lạ sao? Lúc này trời đã sáng, nhưng trong rừng cây này không có lấy một tia động tĩnh! Động vật trong khu rừng này thế nào mà lại không có chút động tĩnh nào vậy? Hoa Lân và Diệp Thanh cả kinh, quả nhiên phát hiện ra xung quanh là một bầu không khí im lặng chết chóc. Đúng vào lúc này, từ khu rừng phía xa “phác đằng phác đằng” bay ra một con chim tước, tiếng kêu của nó làm chói tai mọi người. Diệp Thanh cười nói: - Ai bảo không có động tĩnh nhỉ? Con chim nhỏ kia không phải là đã bay đến đây sao? Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một con chim Bách Linh bay ra từ rừng cây, liên tục hót lên từng trận thê lương. Đồng thời, mọi người cũng phát hiện ra, phía sau nơi con chim nhỏ bay ra ẩn hiện một vết mờ màu trắng bạc. Hoa Lân sắc mặt đại biến nói: - Không xong rồi ….bọn người kia thật sự là thâm hiểm a! Rõ ràng là trong khu rừng này rải đầy lân phấn (1), chỉ đợi chúng ta đi qua thì trên người sẽ lập tức đầy ngân sắc vết tích. Huyết Ma sẽ nhẹ nhẹ nhàng nhàng theo dấu vết mà truy đuổi chúng ta! Thượng Quan Linh gật đầu nói: - Không sai! Sở dĩ từ tối hôm qua đến giờ, bọn chúng âm thầm giết hết động vật có trong khu rừng này là nhằm thu hẹp số lượng mục tiêu! Haiz… may là chúng ta ở bên vách núi này nên an toàn, bằng không khẳng định là đã bị bọn chúng giết rồi! Hoa Lân mặt mày nghiêm trọng nói: - Hừ! Nếu như đã không thể bỏ chạy, chúng ta tạm thời đợi thêm ba thời thần nữa, xem xem Huyết Ma hắn còn kiên trì được đến bao lâu! Thượng Quan Linh nhíu mày, thầm nghĩ như vậy cũng không phải là cách hay. Hoa Lân đương nhiên hiểu được sự lo lắng của nàng, nhẹ giọng nói: - Sau ba thời thần nữa, ta sẽ ngự kiếm bay đi, đánh lạc hướng Huyết Ma. Với tốc độ phi hành của ta, tin rằng Huyết Ma tuyệt đối không truy đuổi được ta đâu! Thượng Quan Linh và Diệp Thanh đồng thời phản đối: - Muội không đồng ý, nếu đi tất cả sẽ cùng đi! Hoa Lân trịnh trọng nói: - Không đi cũng chính là đi!... Cứ quyết định thế đi, chúng ta sẽ tụ hội ở Thần Nữ Phong! Diệp Thanh đứng phắt dậy, kiên quyết nói: - Công tử không phải là đã từng nói sẽ không bao giờ rời xa Thanh Thanh sao? Hoa Lân vội vàng kéo Diệp Thanh trở lại bụi cỏ, nhỏ giọng khuyên nhủ: - Thanh Thanh, muội đừng kích động như thế a! Sẽ bị Huyết Ma phát hiện ra đó! Diệp Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống, Hoa Lân lại tiếp tục nói: - Haiz…. Nếu như ta mang nàng đi theo, khẳng định chắc chắn sẽ bị Huyết Ma đuổi kịp. Nàng sao có thể hy vọng ta chết trong tay Huyết Ma được! Nói xong, hắn tựa như cười mà không phải cười nhìn vào mắt Diệp Thanh, đợi nàng hồi đáp. Diệp Thanh lúng túng nói: - Người ta không có ý này! Hoa Lân liền cười nói: - Vậy thì được rồi! … Nếu ta có thể an toàn đến được Thần Nữ Phong, tin rằng các nàng cũng sẽ an toàn đến được đó… Mà nếu như ta mà gặp phải Huyết Ma, với khả năng ngự kiếm của ta, phải có đến tám phần khả năng chạy thoát được! Cứ như thế, không chỉ có ta an toàn, mà cũng có thể khiêu dẫn sự chú ý của hắn, các nàng sẽ dễ dàng đào thoát hơn.. Thế nào đây? Thanh thanh, nàng không tin vào năng lực của ta sao? Diệp Thanh con mắt hơi hoảng loạn, hết nhìn Hoa Lân rồi lại nhìn Thượng Quan Linh, phát hiện thấy Thượng Quan Linh tịnh không hề phản đối đề nghị của Hoa Lân, ngược lại còn im lặng hiển nhiên là biểu thị đồng ý. Lồng ngực Diệp Thanh lại phập phồng một trận, cũng không biết có nghe được đề nghị của Hoa Lân không, trong lòng đột nhiên lại xuất hiện một dự cảm không tốt. Liền nói: - Không! Cho dù chết muội cũng muốn ở cùng một nơi với Lân ca ca! Hoa Lân cả kinh, không nghĩ rằng phản ứng của Diệp Thanh lại gay gắt như thế, sợ rằng nàng sẽ dẫn dụ Huyết Ma đến, lập tức ôm nàng vào lòng. Nhẹ giọng nói: - Vậy nàng có biện pháp nào tốt hơn không? Nếu như không có, thì sẽ theo kế hoạch của ta mà làm! Diệp Thanh cảm thấy nỗi bất an trong lòng càng ngày càng thêm nghiêm trọng, trực giác nói với nàng rằng hôm nay thế nào cũng có chuyện không tốt xảy ra, vì vậy nàng vẫn nói: - Không! Muội … Hoa Lân thấy không còn biện pháp nào để đối phó nàng, liền điểm vào huyệt ngủ của nàng. Bằng không, đừng nói đến việc chạy trốn, có lẽ Huyết Ma đã chạy tới giết hết mọi người. -------------------- 1. Bột phốtpho Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang