[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 4 : 28 Vật Quy Nguyên Chủ

Người đăng: chengsad

Hoa Lân theo bọn họ cười ngây ngô vài tiếng rồi đột nhiên hỏi: - Này! Bọn họ là người của Thục Sơn sao? Cốc Thanh Phong nghe vậy thì trả lời: - Hôm nay các đại môn phái tương kiến tại Lăng Vân đỉnh để thương nghị về chuyện liên thủ, ba ngày tới sẽ kiếm điển kết thúc. Hoa Lân tâm trạng không được tốt nói: - Đệ muốn về nhà sớm một chút, liệu có thể đi trước không? Mạnh Lôi đồng ý nói: - Vậy ngươi hãy về trước đi! Mạnh Lôi tuy không hiểu được tình cảm lứa đôi nam nữ, nhưng cũng hiểu được tình cảm của cha mẹ chờ đợi con nên là người đầu tiên tỏ vẻ đồng ý. Thượng Quan Truy Vân trầm ngâm chốc lát rồi nói: - Ài…Nhưng còn chuyện với Linh nhi, ngươi định xử trí như thế nào? Hoa Lân nghiêm mặt kiên quyết nói: - Nhị ca xin cứ yên tâm, ngay khi đệ trở về sẽ bẩm báo với phụ mẫu. Tốt nhất trong năm nay sẽ thành hôn, nhị ca có muốn đi trước cùng chúng đệ hay không? Thượng Quan Truy Vân do dự trong chốc lát rồi nói: - Sự tình đang rối loạn, tạm thời chúng ta không thể đi cùng nhau được. Giờ ta cho ngươi chiếc Huyền Quang kính, khi nào các ngươi bái đường thì báo cho ta biết một tiếng là được. Nói đoạn rút từ trong ngực ra một một chiếc gương được trang trí tinh xảo rồi đưa tới tay Hoa Lân. Hoa Lân hiếu kỳ nhận lấy rồi xem xét chiếc gương thập phần đặc biệt này. Chiếc gương đó trong suốt sáng bóng, từ bên trong có thể nhìn thấy cảnh vật sau lưng, hơn nữa còn cực kỳ rõ ràng. Vì vậy hắn không nỡ rời tay mà đùa nghịch với cái gương một trận, hắn đưa tấm gương ra trước mặt, ánh sáng từ trên chiếu xuống soi thẳng vào khiến mắt hắn lóa cả lên. “Đang” một tiếng, hắn vứt ngay thanh Huyền Thiên kiếm xuống mặt đất, hai tay vội vàng che lấy đôi mắt đang không nhìn thấy gì, miệng kêu lên những tiếng quái dị: - Cái gì thế này, đau mắt quá! Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đều được một trận cười sảng khoái. Thượng Quan Truy Vân thấy hắn đã nhận được một bài học, lúc này mới dạy hắn sử dụng Huyền Quang kính như thế nào và lợi dụng ánh sáng ra sao. Đồng thời cũng nói cho hắn biết sử dụng vào ban đêm thì sẽ thu được hiệu quả tốt nhất. Hoa Lân biết được cách dụng pháp bảo thì nhất thời mừng rỡ, hắn thầm nghĩ đêm nay nhất định sẽ thử một lần cho biết. Ai ngờ Thượng Quan Truy Vân đã sớm nhìn thấy được hắn đang nghĩ cái gì , nghiêm sắc nói: - Huyền Quang kính có tác dụng là ở dưới tình huống khẩn cấp thông báo cho đồng bạn tới tiếp ứng nhanh chóng, tuyệt không thể khinh suất sử dụng bừa bãi. Người hiểu chưa? Hẳn là người đã nghe qua chuyện “ba lần sói đến” (1) rồi chứ? Hoa Lân không thèm để ý đến chuyện nhỏ đó, hắn nói cho qua chuyện: - Biết rồi, biết rồi, hắc hắc…. Ba người đúng là chẳng có biện pháp nào đối với hắn, Mạnh Lôi hỏi: - Tứ đệ, bao giờ thì ngươi xuất phát? Hoa Lân nghe vậy thì tâm tình nổi lên, hắn quyết đoán nói: - Bây giờ sẽ đi luôn, đệ thật sự muốn về nhà rồi, ài…. Cốc Thanh Phong vốn định lưu hắn lại vài ngày, đợi sau khi trưởng môn Thục Sơn Lý Tiêu Diểu tọa hóa (2) xong rồi sẽ đi, nhưng thấy Hoa Lân đã quyết nên cũng không muốn ngăn trở. Lại nói bên ngoài đang là lúc giữa trưa, Hoa Lân đưa Huyền Thiên kiếm lên nhìn khắp một lượt rồi quay trở lại Quan Tinh các. Trên đường mọi người không ngớt nhìn ngó, chỉ thấy thanh kiếm này kim quang lấp lánh vô cùng bắt mắt, đương nhiên ai cũng có thể đoán được đây là chính là Huyền Thiên bảo kiếm. Cũng may đại đa số mọi người đang ở tại Lăng Vân đỉnh để thương nghị về việc liên kết để chống lại Huyết Ma bởi vậy cũng không hấp dẫn nhiều người cho lắm. Sau khoảnh khắc, Hoa Lân rốt cuộc cũng đã trở lại Quan Tinh các. Vừa mới tiến vào sân đã thấy Diệp Thanh cùng Thượng Quan Linh đang ngồi dưới một tán cây, hai người đang tập trung hết tinh thần lên bàn cờ. Hoa Lân lững thững đi tới cạnh các nàng, tuy nhiên hai người không liếc mắt đến hắn, chỉ lo cúi đầu suy thế cờ. Hoa Lân liếc nhìn Thượng Quan Linh, chỉ thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, hơi thở bình ổn hiển nhiên là thương thế đã không còn đáng ngại, trong lòng nhẹ đi rất nhiều. Lúc này nhìn về phía bàn cờ, chỉ thấy Diệp Thanh dụng cờ đen đi trước, chiếm cứ ba mặt bên ngoài, thoạt nhìn qua thì tưởng như vô cùng có lợi. Nhưng Thượng Quan Linh thủ ở giữa bàn, thế cờ cũng rất vững vàng, không hề khoan nhượng chút nào. Mấu chốt ở góc dưới cùng bên phải đang không ngừng giao tranh. Mà trình độ của hai nàng cũng xấp xỉ nhau, khiến cho Hoa Lân vô cùng hứng thú. Nhìn kỹ phát hiện góc trái bên dưới của Diệp Thanh có ẩn tàng nguy cơ, lúc gấp rút nhất định phải cố hết sức ứng phó, vốn định chỉ điểm cho nàng đôi nước. Nhưng lại phát hiện các nàng song phương đánh trận này quyết phân thắng bại, nhìn sắc mặt nghiêm túc, hình như có điều gì tranh chấp. Hoa Lân không ngu đến nỗi tự mình lại đi đắc tội với hai người đẹp, vì vậy chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Quả nhiên vừa thấy các nàng liên tục hạ quân cờ của nhau, rốt cuộc giai đoạn gấp rút cũng đã tới. Hoa Lân đột nhiên đặt Huyền Thiết kiếm lên bàn cờ cười ha ha nói: - Hôm nay thời tiết đẹp lắm a! Ai muốn theo ta ra ngoài đi dạo một chút. Những chùm ánh sáng xuyên thấu qua ngọn cây, chiếu lên thân Huyền Thiên kiếm, nhất thời kim quang lóe lên khiến hai nàng hoa cả mắt. Diệp Thanh quả nhiên rời sự chú ý lên thân Huyền Thiên kiếm, đôi mắt đỏ lên hai tay run rẩy tiếp nhận bảo kiếm. Chỉ thấy Huyền Thiên kiếm phát ra một trận rung động rất nhỏ, mơ hồ có thể thấy được một luồng tử quang chợt lóe qua. Nhưng Diệp Thanh không hề phát hiện ra hai hàng thanh lệ đang lặng lẽ chảy xuống, nàng lấy tay nhẹ nhàng vỗ về lên thân kiếm bóng loáng, trong mắt lộ ra thần sắc mơ màng… Thượng Quan Linh cũng đứng lên, hung hăng liếc mắt nhìn Hoa Lân, trách hắn làm mất thế thắng của nàng. Hoa Lân nhẹ nhàng đi tới sau lưng nàng, ôm chiếc eo thon nhỏ, ngửi thấy mùi hương u nhã phảng phất truyền tới, hắn ghé sát bên tai nàng rồi nhẹ giọng hỏi: - Linh Nhi, vì sao cứ nhất định phải phân thắng phụ chứ? Dứt lời nhẹ nhàng hôn lên tai nàng một cái, thấy mặt nàng đỏ ửng lên hắn mới chịu buông tay. Lại nói Diệp Thanh cầm Huyền Thiên kiếm rơi lệ hồi lâu, trong đầu hiện lên vài hình ảnh mơ hồ của mẫu thân. Cho đến bây giờ dung mạo của mẫu thân nàng vẫn miễn cưỡng nhớ được, nhưng phụ thân trông như thế nào thì nàng sớm đã quên rồi, nhìn bảo kiếm trong tay nàng đột nhiên cảm thấy phụ thân như đang ở bên cạnh vậy. Đó chỉ là một cảm giác thê lương phập phù khiến cho người ta sầu thảm, nước mắt lại một lần nữa không nhịn được mà chảy ra thành dòng. Hoa Lân thủ đoạn quả nhiên không hề tầm thường, vừa rồi ôm Thượng Quan Linh kỳ thực là sợ nàng ăn phải dấm chua, lúc này hắn tới bên cạnh Diệp Thanh ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng, tay phải giúp nàng cầm thanh bảo kiếm nặng nề kia và ôn nhu nói: - Thanh nhi à, có Lân ca ca ở bên cạnh muội, vĩnh viễn bảo vệ muội, tuyệt đối sẽ không để cho muội bị một chút thương tổn nào! Thượng Quan Linh đang thu dọn bàn cờ nghe thấy lời này thì nghĩ thầm “Những lời này hình như ta đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải?” Sau đó lắc đầu đầu rồi nghĩ tiếp “Sợ rằng tất cả nam nhân đều giống nhau mà thôi, hôm nay yêu người này nhất, ngày mai lại yêu người khác nhất, ai mới là người trong lòng hắn, ai mới là người hắn yêu nhất đây?” Thượng Quan Linh mặt đỏ bừng lên, chính tự mình biết rõ điểm này vì sao vẫn còn thích nghe hắn nói những lời đó chứ, ài…. Thượng Quan Linh thu dọn xong bàn cờ đang định đưa lên lầu thì không cẩn thận lại động vào vết thương. Nàng không nhịn được mà kêu lên một tiếng, tay phải vội vàng giữ vào chỗ bị thương ở ngực trái, trên quần áo quả nhiên lộ ra một chút huyết sắc. Thượng Quan Linh cũng không muốn kinh động đến mọi người, cho nên hít một hơi thật sau đó nén nhịn coi như không có chuyện gì Ai ngờ Hoa Lân tai nghe bát phương, làm sao có thể giấu hắn chuyện đó, trong lòng hắn rối bời một phen. Bên này thì phải an ủi Diệp Thanh, bên kia thì Linh Nhi bị thương, phải làm thế nào đây? ------------- 1. Đây là câu truyện một cậu bé chăn cừu hay trêu đùa người lớn, cậu ta hai lần hô lớn là “có sói” làm cho mọi người vất vả chạy đến nhưng kết quả chỉ bẽ mặt. Tới lần thứ ba sói đến thật, cậu ta gọi thì ô hô ai tai, mọi người tưởng cậu đùa lại không đến nữa, kết quả thật thê thảm… (lời bình của biên tập) 2. Ngồi thiền mà viên tịch (hay có trong tích của đạo phật) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang