[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 4 : Chương 23 Tuyệt đối mặc khế

Người đăng: vandai79

Hoa Lân rời khỏi giường thì đã sớm không thấy bóng dáng Thượng Quan Linh, hắn đứng lên cảm thấy toàn thân có cảm giác mệt mỏi. Xem ra ngày hôm qua đã thật sự quá cuồng nhiệt, mặc dù người tập võ thể trạng khác với người thường, nhưng sau một canh giờ cũng có điểm ăn không tiêu. Vội vàng mặc y phục rồi đến bên bờ giếng rửa mặt một lượt, lúc này trời đã sáng rõ, hắn mau chóng dắt Diệp Thanh tới "Lăng Vân đỉnh". Trận chiến hôm nay là trận quyết chiến cuối cùng tại Thục Sơn kiếm điển, tất cả sự chú ý đương nhiên đều tập trung lên Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh. Sự kiện "Trấn Yêu tháp" ngày hôm qua, trong lòng mọi người cũng dần dần quên lãng, hiện giờ chỉ quan tâm vấn đề ai là người đoạt được Huyền Thiên kiếm. Vốn tất cả mọi người cũng đều thống nhất cho rằng Hoa Lân cuối cũng sẽ chiến thắng, nhưng hiện tại có người truyền ra tin Hoa Lân cũng xuất thân từ Thiên Sơn Kiếm phái thì mọi người không khỏi một phen ngạc nhiên, lại nghe nói Hoa Lân bị Thiên Sơn Kiếm phái trục xuất khỏi sư môn, tin tức này khiến mọi người xôn xao cả kinh trợn mắt há mồm. Thế mới biết Thượng Quan Linh là cửu sư thúc nhưng lại dạy võ công cho Hoa Lân, điều này làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt, hơn nữa trong lúc này thầy trò đối địch nhau, thắng bại thật khó mà nói… Khắp nơi ở Lăng Vân đỉnh chỉ nghe thấy mọi người xôn xao bàn tán, so với lúc bắt đầu kiếm điển xem ra còn náo nhiệt hơn gấp trăm lần. Hoa Lân mang theo Diệp Thanh vừa mới đáp xuống mặt đất đã thấy Đinh Tường, Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân, Ngụy Trùng…, hơn chục người đều xông tới cổ vũ cho hắn. Đinh Tường dùng sức vỗ lên vai hắn nói: - Huynh đệ! Ngươi nhất định sẽ thắng, hãy chứng tỏ khí phách của mình, không cần hạ thủ lưu tình. Cổ Duyên cũng nói: - Tiểu Lân… ta cũng đặt hai vạn năm ngàn hai trăm lượng bạc vào ngươi đó a! Lần đầu tiên Cổ mõ cá cược mà không nắm chắc sinh ý, ngươi nhất định phải giữ thể diện cho ta mới được! Ngụy Trung nói: - Ta sớm đã biết võ công của Tiểu Lân ngươi cao thâm khó lường, chỉ cần ngươi lại thắng một lần nữa thì ngươi chính là nhân vật đứng đầu trong chốn giang hồ rồi… … Hoa Lân nghe bọn họ nói xong một hồi liền quay đầu chuyển hướng, tay phải liều mạng xoa xoa chỗ bả vai bị Đinh Tường vỗ vào, liên tục gật đầu nói: - Hảo hảo hảo… nhất định, nhất định… Rốt cuộc trên đài Mạnh Lôi cất giọng nói: - Mời Thương Quan Linh của Thiên Sơn phái cùng với Hoa Lân của Kiếm Tiên phái thượng đài… Vừa dứt lời, Hoa Lân lập tức phóng lên cao, rốt cục cũng thoát khỏi vòng vây của mọi người, chỉ thương cho Diệp Thanh ở lại tại chỗ liền bị mọi người hỏi han liên miên không dứt. Hoa Lân vừa lên đài, chung quanh lập tức phát ra những tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Hắn cũng chắp tay hướng về bốn phương tám hướng nói: - Cảm ơn, cảm ơn… cảm ơn mọi người đã chiếu cố!” Trong lòng đột nhiên cảm thấy không đúng, tại sao mình giống như biến thành mãi nghệ kiếm tiền thế này? Xem ra ta phải đề phòng chuyện nhỏ này, kẻo sau này để lại tai tiếng. Đột nhiên một nhân vật võ lâm hướng về phía Hoa Lân lớn tiếng hỏi: - Nghe nói Thượng Quan Linh đã dạy cho ngươi Tuyệt Trần kiếm pháp, không biết ngươi có xuất toàn lực để đối phó với nàng ấy không?” Hoa Lân nghĩ thầm, ai lại nhàm chán như vậy? Loại câu hỏi này cũng đem ra sao? Nhưng đã có người hỏi. Hoa Lân cũng định tỏ rõ lập trường của mình một chút. Có người mở đầu, lập tức có người tiếp theo hỏi: - Nghe nói ngươi là đệ tử bị Thiên Sơn kiếm phái trục xuất khỏi sư môn, không biết ở Thiên Sơn ngươi đã phạm vào trọng tội gì vậy? Hoa Lân sửng sốt, lại có người lớn tiếng hỏi: - Còn nữa, còn nữa! Khi người bị đuổi khỏi Thiên Sơn, ngươi đã học qua võ công ở đâu chưa? Thậm chí có người còn hét lớn: - Hà Chiếu Kiếm của người do đâu có được? … Hoa Lân như ở giữa con sóng, đứng thằng không yên, thiếu chút nữa đã ngã lăn trên lôi đài, thầm nghĩ, lên thượng đài cũng phiền toái như vậy sao? Lúc bấy giờ, nơi phía chân trời có một màu xanh biếc như đám mây bay tới, chỉ thấy Thượng Quan Linh đạp chân trên một thanh phi kiếm, cầm trong tay một cây sáo ngọc tinh xảo, bên hông một dải lụa xanh lục tung bay theo gió, tựa như một tiên nữ yêu kiều đang bay đến… Hoa Lân trợn mắt há mồm nhìn tiên nữ giá lâm, ánh mắt cũng bừng sáng lên, bắn ra những tia nhìn đủ sắc màu. Toàn truờng cũng an tĩnh hẳn xuống, mọi người phía dưới mải mê nhìn chăm chú. Thượng Quan Linh lên trên lôi đài giao ra kim bài, rồi yêu kiều bước đến trước mặt Hoa Lân, lúc này mọi người thật muốn mình thay thế vào chỗ của Hoa Lân để được chiêm ngưỡng dung nhan của tiên tử. Thượng Quan Linh thấy Hoa Lân si ngốc nhìn mình, không nhịn được cười nói: - Thượng Quan Linh xin ra mắt, chẳng hay Hoa công tử có định bắt đầu không? Hoa Lân lúc này mới có phản ứng, thấy Thượng Quan Linh yêu kiều, trong mắt không giấu nổi một tia tình ý ôn nhu, trong lòng không khỏi rung động vội vàng chắp tay nói: - Hy vọng tiên tử sẽ hạ thủ lưu tình. Nhưng Thượng Quan Linh lại nghiêm sắc nói: - Ta sẽ không hạ thủ lưu tình đối với bất cứ kẻ nào! Hoa Công Tử mời… Nói xong rút ra phi kiếm chậm rãi bay lên trời cao. Hoa Lân cũng chỉ có thể rút ra phi kiếm theo nàng lên phía bầu trời. Cách mặt đất khoảng mười trượng, hai người đứng ở tư thế đối lập nhìn nhau. Lúc đó một đám mây mù mờ ảo từ phía xa xa bay tới, người xem phía dưới mơ hồ đều đứng lên, gió nhẹ thổi qua khiến cho dây lưng của Thượng Quan Linh phất phơ làm Hoa Lân lại một trận trợn mắt há mồm. Thượng Quan Linh thấy hắn thất thố thì trong lòng vui sướng không thôi. Hai người đứng giữa không trung, trong lúc nhất thời cũng không thấy động thủ. Thời gian chậm rãi trôi qua, người xem dưới đất nghĩ bọn họ đang ngưng tụ nội lực, lập tức sẽ sử dụng đến chiêu thức kinh thiên động địa. Đâu biết được trên không trung bọn họ lại đang đưa mắt trao tình. Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong ba người cũng bay theo lên bầu trời, dừng lại ở một nơi xa chuẩn bị tùy thời cứu viện, sự xuất hiện của bọn họ lúc này mới làm cho hai người tỉnh táo lại. Thượng Quan Linh trước tiên cầm sáo ngọc trong tay hướng về phía trước ôn nhu nói: - Mời ngươi trước… Hoa Lân gật đầu, nhớ tới trước kia cùng Thượng Quan Linh luyện võ tại Bích Vân phong, những lần đó mình đều có gắng lấy việc chạm vào y phục của nàng làm mục tiêu, nhưng lần nào hắn đến cuối cùng cũng đều thất bại. Hôm nay bản thân đã trải qua vài lần trảm yêu trừ ma, lại dưới áp lực của Phần Âm tông võ công dĩ nhiên có chút thành tựu. So thực lực hiện tại mà nói, muốn chạm được vào y phục Thượng Quan Linh, bản thân miễn cưỡng có thể làm được. Nhưng nếu bằng vào võ công chân thật để thắng nàng thì không hề dễ, bởi Hoa Lân biết rất rõ thực lực của mình. Trong lần luận võ tại Thục Sơn kiếm điểm này, chính mình đã kín đáo sử dụng một chút tâm kế, lại sử dùng Hà Chiếu kiếm để đạt được hiệu quả, thậm chí còn sử dụng “Lôi Điện thuật” mới có thể chiến thắng. Dù sao, bằng võ công của bản thân, dám chắc sẽ đánh không lại Thượng Quan Linh, nếu như muốn thắng nàng có lẽ phải sử dụng Phong Vân Ngự Lôi thuật mới có thể làm được, nhưng Hoa Lân ngàn vạn lần không dám làm như thế đối với Thượng Quan Linh… Vì vậy, khóe miệng của Hoa Lân hơi nhếch lên có chút tiếu ý, hắn cảm thấy niềm vui thú như đang ở Bích Vân phong, ngự kiếm lao thẳng đến thân thể uyển chuyển của Thượng Quan Linh, tay phải nhanh chóng điểm vào huyệt Thiên Trung của nàng… Thượng Quan Linh tất nhiên sẽ không để hắn chiếm được tiên cơ trong chiêu đầu, cho nên chỉ có thể ngự kiếm xa ra vài thước, ai ngờ tay phải Hoa Lân đột nhiên biến chiêu, điểm tới đai lưng của nàng. Mục đích và phương pháp đánh vô lại, cực giống năm xưa tại Bích Vân phong. Thượng Quan Linh thu lại nụ cười, vội vàng kéo dây lưng của mình lại, thân thể uyển chuyển tránh khỏi chiêu đó của Hoa Lân, trong chớp mắt, thân pháp Hoa Lân đột nhiên biến chiêu, tay trái điểm thẳng vào huyệt Kiến Lý của Thượng Quan Linh, tốc độ trở nên hết sức nhanh chóng. Thượng Quan Linh cũng chỉ có thể tách ra nhanh như chớp, trong lòng vừa động, thân pháp cũng trở nên bắt đầu phiêu dật. Tốc độ của Hoa Lân càng trở nên nhanh hơn, theo sát không buông, cố gắng bằng mọi giá để có thể bắt được Thượng Quan Linh nhưng không được. Hai bên kẻ tới người lui, lượn lách hai bên, bóng người như bay múa rợp trời, tựa như hai con bướm vui đùa bên bụi hoa, nhanh quá khiến cho người ta hoa cả mắt. Không nghĩ rằng tốc độ bọn họ lại nhanh đến thế, khiến cho người xem dưới mặt đất huyên náo ủng hộ, mọi người đều bị thân pháp của hai người thu hút, dường như cũng đã quên hai người bọn họ đang “quyết chiến sinh tử” mới đúng. Cốc Thanh Phong thấy bọn họ căn bản không giống như đang quyết chiến, quay đầu sang Thượng Quan Truy Vân bên trái ẩn ý hỏi: - Này Nhị ca… ta thấy Tứ đệ hình như đang đuổi bắt nhi nữ huynh thì phải? Thượng Quan Truy Vân đã sớm nhìn ra, cười khổ nói: - Đuổi tới đuổi lui! Ai… Chỉ có Mạnh Lôi vỗ tay kêu lên: - Hảo hảo!...... thân pháp của bọn họ thật sự rất lợi hại nha, còn hơn ta năm đó, thật sự là hơn không biết gấp bao nhiêu lần! Thượng Quan Truy Vân cùng Cốc Thanh Phong đều lộ ánh mắt kỳ quái nhìn Mạnh Lôi, thầm nghĩ “Đại ca trong tâm vẫn như gương sáng, không nhiễm một tia bụi bặm, thật sự là cao nhân….” Thượng Quan Truy Vân thấy hai người bọn họ chơi đùa vui vẻ cả nửa ngày trời, rốt cuộc không nhịn được ”hừ” lên một tiếng. Thượng Quan Linh lập tức tỉnh táo lại, thầm nghĩ “sao mình lại cùng Hoa Lân chơi đùa như vậy?” Ngọc thủ đưa lên đón lấy ma trảo của Hoa Lân đang đánh tới ”Phanh” một tiếng, thân thể của hai người đồng thời bị đẩy dạt sang hai bên. Lúc này Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh chính thức giao thủ, hai người cùng đưa ra một mảnh kiếm quanh sắc bén, chém thẳng vào thân hình đối phương Chiêu thức của bọn họ giống nhau như đúc, ngay cả kiếm quang cũng không phân biệt được trước sau. ”Phanh” khựng lại một chút, cả hai phiến kiếm quang lại cùng xung đột một chỗ. Trong phút chốc, thân ảnh rung rung, trường kiếm vung lên, bổ ra mười đạo kiếm khí, một đạo kiếm quang cực lớn lao thẳng tới đối phương. Lần này thủ pháp hai người vẫn giống nhau “Tranh... tranh....” liên tiếp có tiếng như sấm sét vang lên, làm cho nhiệt huyết của người xem dưới đất sôi trào, nhìn thẳng vào võ công vô cùng lợi hại của hai người. Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh căn bản không có định dừng lại, “tranh tranh tranh…” lại phát ra một màn kiếm quang cực lớn chói mắt, liên tục bảy mươi hai đạo kiếm khí đánh về phía đối phương, thời gian và khoảng cách không sai biệt chút nào. Cốc Thanh Phong nhịn không được cười nói: - Ta muốn xem có phải bảy mươi hai đạo kiếm khí còn có thể đánh vào một chỗ hay không? Lời còn chưa dứt, liên tiếp những tiếng nổ truyền đến, quả nhiên lại là một chiêu không kém. Cốc Thanh Phong hoảng sợ quay sang Thượng Quan Truy Vân hỏi: - Tại sao bọn họ lại phối hợp nhau ăn ý như thế? Thượng Quan Truy Vân bắt đầu đổ mồ hôi, thế mới biết võ công của Hoa Lân là do chính tay nhi nữ của mình truyền thụ, xem trình độ bọn họ ăn ý như thế sợ rằng đã giao thủ không dưới trăm lần rồi. Đồng thời, lão cũng nhìn ra nhi nữ mình mỗi lần ra tay cũng đều có ý trì hoãn nửa bước, như vậy mới có thể cùng Hoa Lân duy trì sự đồng đều, dù vậy sự ăn ý của bọn họ cũng hết sức kinh người. Cuộc chiến trên bầu trời thoạt nhìn thì kinh hiểm dị thường, khiến cho người xem dưới mặt đất nhìn lên, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ có Lý Lôi Vân trong lòng cảm thấy như dao cắt, hơn mười năm thầm thương trộm nhớ đến giờ phút này bỗng chốc tan vỡ thành từng mảnh. Dương Phong Linh cũng đã luyện qua bảy mươi hai thức của Tuyệt Trần kiếm pháp, nhưng miễn cưỡng mới chỉ có thể chém ra được bốn mươi sáu kiếm. Lúc này lại thấy Hoa Lân cùng sư tôn một hơi ăn ý vô cùng, trong lòng cảm thấy một phen hâm mộ, không khỏi quay đầu nhìn lại Trương Thiên Hóa thầm nghĩ “lúc nào chàng ngốc này cùng với mình có thể ăn ý được tốt như thế”. Hoa Lân cùng Thượng Quan Linh đã sử ra toàn bộ bảy mươi hai thức của Tuyệt Trần kiếm pháp, hai người không khỏi sững sờ tại chỗ. Đương nhiên trước kia bọn họ cũng đã luyện tập qua vô số lần nhưng mỗi lần đều có sơ hở vài đạo kiếm quang. Trình độ ăn ý như lần này, mấy năm nay cũng chỉ là lần đầu. Hai người đang còn cảm thấy một trận kích động, bên tai lại truyền đến tiếng của Thượng Quan Truy Vân cảnh cáo nói: - Các ngươi đấu kiểu này thì cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện phân thắng bại, ta thấy hay là nên giao Huyền Thiên kiếm cho Cốc Phong Chi nhé. Thượng Quan Truy Vân mặc dù đã ngưng tụ âm thanh thành một đường chỉ có mấy người ở trên bầu trời nghe được, nhưng Hoa Lân và Thượng Quan Linh vẫn cảm thấy một trận nóng mặt. Do Thượng Quan Truy Vân nhắc nhở, Thượng Quan Linh lúc này mới nghĩ tới Hoa Lân tranh đoạt Huyền Thiên Kiếm là vì Diệp Thanh, trong lòng đương nhiên hết sức không cam lòng. Nàng nghiêm mặt nói: - Ta đại biểu cho cả Thiên Sơn phái, vì vậy không thể để Huyền Thiên kiếm cho ngươi, xem kiếm… Kiếm pháp đột nhiên đại biến, hoàn toàn không nhìn ra chiêu thức, mười sáu đạo kiếm quang nhanh chóng hướng về Hoa Lân đánh tới… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang