[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 4 : Chương 20 Thắng Bại Vi Diệu

Người đăng: vandai79

Sau khi đánh bại Hác Văn Chân, Hoa Lân vừa về tới khán đài liền bị bao vây bởi vô số lời hỏi thăm, chúc mừng của mọi người. Hắn đành phải lặng lẽ đưa Diệp Thanh quay về Quan Tinh các. Cùng ngày, Thục Sơn công bố bức họa của Huyết Ma. Bức họa này lập tức gây chấn động rất lớn bởi vì những lão tiền bối trong võ lâm đã nhận ra Huyết Ma, đáng sợ thay đó lại chính là "tuyệt đỉnh cao thủ" Lưu Thế Kiệt của Thục Sơn. Theo lời đồn thì ngay cả Cốc Thanh Phong cũng do Lưu Thế Kiệt tiến cử vào Thục Sơn, có thể tưởng tượng Huyết Ma tại Thục Sơn có địa vị trác tuyệt như thế nào. Thục Sơn vì thiên hạ bá tánh mà dứt khoát công bố chân tướng của Huyết Ma, đó thật sự là một đả kích lớn đối với Thục Sơn. Một môn phái đứng đầu thiên hạ chính đạo, luôn lấy đại nghĩa trảm yêu trừ ma làm đầu lại sinh ra một Huyết Ma chí tà chí ác. Thật đáng cười thay! Cũng may cơ nghiệp mấy ngàn năm của Thục Sơn vô cùng vững chắc, thế nhân đối với Thục Sơn vẫn còn rất kính trọng, vì bọn họ sẵn sàng “đại nghĩa diệt thân” khiến cho bá tánh nể phục. Về chuyện Huyết Ma, mọi người cũng tha thứ cho Thục Sơn. Trải qua một phen thảo luận, anh hùng võ lâm tại Thục Sơn, Thiên Sơn cùng với Toàn Chân giáo chính thức toàn lực cùng Huyết Ma tuyên chiến, thề tiêu diệt hết yêu ma trong thiên hạ… Đồng thời Thục Sơn Kiếm Điển cũng đạt tới cao trào mà trước đây chưa từng xảy ra. Hoa Lân thẳng đường đi tới, vượt qua sáu vòng luận võ gian nan, rốt cục “ngựa ô” chính thức gặp Thượng Quan Linh quyết chiến ở trận đấu cuối cùng. Đêm nay, rất nhiều người đều mất ngủ…… Tất cả đệ tử Thiên Sơn đến bây giờ đều không dám tin rằng Hoa Lân có thể tiến sâu đến thế. Bọn họ thật sự không nghĩ ra được những tuyệt chiêu của Hoa Lân học được từ nơi nào, công lực sao có thể tăng tiến nhanh chóng như vậy? Mọi người đang ngồi trong viện dùng cơm, Lý Lôi Vân vẫn nghiêm mặt, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt của Thượng Quan Linh, phát hiện vẻ mặt nàng vui buồn đan xen, không có chút dáng vẻ ngưng trọng. Mà Hạng Tiêu Vân cùng Trần Kiêu sắc mặt thập phần khó coi. Dù không lên tiếng nhưng cũng làm tất cả mọi người ăn không ngon. Thượng Quan Linh sớm buông đũa đầu tiên, đứng lên nói: - Các ngươi cứ từ từ ăn, ta về trước nghỉ ngơi! Lý Lôi Vân thấy nàng rời đi, cũng đứng lên nói: - Tiểu sư muội! Trận chiến ngày mai quan hệ tới danh dự của Thiên Sơn, muội nhất định phải toàn lực chiến đấu! Thượng Quan Linh đang chuẩn bị trở về sương phòng, nghe vậy thì thân thể kiều diễm liền dừng bước, nghiêng người nhìn lại… Mọi người lập tức bị hấp dẫn bởi dáng vẻ xinh đẹp của nàng, mọi ánh mắt bắt đầu si dại nhìn vào đường cong hoàn mỹ kia, mặc dù ngồi tại đây đa phần đều là sư diệt của nàng, những người thường xuyên thấy qua thân ảnh của nàng, nhưng vẫn bị vẻ đẹp thanh lệ thoát tục đó làm cho xao xuyến. Thượng Quan Linh bất đắc dĩ nói: - Haiz! Hác Văn Chân cũng thua trong tay hắn nên trận chiến này rất khó nói… Lý Lôi Vân lớn tiếng: - Chỉ cần muội quyết tâm xuất toàn lực, Hoa Lân tất bại không thể nghi ngờ! Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Linh khẽ nhíu lại, ôn nhu nói: - Hác Văn Chân cũng dụng toàn lực, hắn lại không thể thắng, sao ta dám dễ dàng nói trước? Lý Lôi Vân lạnh lùng nói: - Sư muội! Thượng Quan Linh đột nhiên phát hiện thấy Lý Lôi Vân thập phần ngưng trọng nhìn nàng, trong lòng thấy hơi căng thẳng. Đương nhiên nàng hiểu được rằng nếu mình toàn lực tiến công thì Hoa Lân tất bại không thể nghi ngờ. Nhưng sao Lý Lôi Vân hiểu được sự tình ẩn giấu bên trong? Vì vậy, nàng lạnh lùng nói: - Thắng bại là chuyện thường của binh gia, hơn nữa thế gian này cũng tràn ngập bất ngờ, ta chỉ có thể nói hết sức cố gắng thôi! Lý Lôi Vân hừ lạnh: - Thật vậy sao? Ta thấy có người xuống tay không được … Lời vừa nói ra, đệ tử Thiên Sơn đều ngạc nhiên một trận. Bất quá bọn họ hồi niệm suy tưởng, Hoa Lân cũng xuất thân từ Thiên Sơn, có lẽ vì vậy mà Tiểu sư thúc thật sự không nỡ đả thương hắn chăng? Trong mắt của Hạng Tiêu Vân hiện lên một tia dị mang, hiển nhiên cũng hiểu đôi chút ý tứ sư tôn của mình. Vì vậy cũng nói hùa theo: - Sư tôn nói đúng! Tiểu sư thúc một khi toàn lực xuất thủ, tiểu tử Hoa Lân kia khẳng định thua không thể nghi ngờ… Thượng Quan Linh lạnh lùng nhìn về phía hắn, nghĩ thầm: ngươi tham gia việc Thục Sơn "Trấn Yêu tháp” ta còn không nói cho những người khác, ngươi lại dám lên tiếng quản ta sao? Âm thanh liền lạnh lùng nói: - Các ngươi nếu nghĩ có thể chắc thắng, vậy các ngươi tự mình xuất chiến thì hay hơn! Hừ… Nói xong liền rời đi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào sương phòng. Trong lòng Lý Lôi Vân tựa như có một khối đá tảng, ép cho hắn thở không nổi. Hôm nay bản thân đã nói rất rõ ràng nhưng Thượng Quan Linh cũng không chịu hứa hẹn toàn lực ra tay, hiển nhiên Hoa Lân trong lòng nàng càng ngày càng quan trọng hơn… o0o Màn đêm phủ xuống, Thượng Quan Linh bỏ khăn che mặt ra, lẳng lặng ngồi soi gương, tùy ý để Dương Phong Linh vuốt ve mái tóc mềm mại. Nàng từng nghĩ rằng Hoa Lân sẽ thua dưới tay Hác Văn Chân, khi đó sẽ không có phiền não như bây giờ. Nhưng Hoa Lân quả thật khiến cho mọi người kinh hãi. Ngẩng đầu nhìn lại mình trong gương, chỉ thấy làn da như ngọc như tuyết, hai gò má đầy đặn hoàn mỹ, lông mi tú lệ cùng đôi mắt sáng như trăng rằm, bản thân thấy vậy liền cảm thấy xao xuyến. Đương nhiên, vì đó chính là phong thái của một người đàn bà. Dĩ vãng của nàng làm cho người ta có một loại cảm giác lãnh ngạo tuyệt trần, làm cho người ta liên tưởng đến một tiên tử không thể xâm phạm. Nhưng giờ đây, nàng phát hiện bản thân mình đã thay đổi, con người trở nên dần có một tia nhu tình, phảng phất dẫn theo một tâm sự sâu kín trong lòng. Có khi nàng thật sự hoài nghi chính mình đang mơ, nàng đã dâng hiến cái quý giá nhất cho Hoa Lân, nhưng lại không hề oán trách hắn. Mà cái đêm phong hoa tuyết nguyệt đó không ngừng xuất hiện trong những giấc mộng của nàng, một lần rồi lại một lần nữa, làm nàng không thể là chính mình… Điều này làm cho nàng nhớ lại mười năm về trước, cái ngày mà nàng xâm nhập Trung Nguyên để hành thích đương kim Hoàng thượng, muốn báo mối thù cướp mẫu thân, võ công nàng khi đó nào đã đạt được cảnh giới tuyệt đại cao thủ như bây giờ. Sau khi vô ý bị một tên Tử Y thị vệ đả thương, trên đường chạy trốn được cậu bé đang toàn thân nóng rực cứu thoát, cậu ta nhìn mình bĩu môi mà nũng nịu nói: “Nóng quá đi! Lân nhi không muốn mặc y phục đâu mà!”. Lúc đó không còn cách nào khác, nàng đã giúp cậu bé kia cởi hết y phục. Cho đến tận bây giờ bộ dạng đáng yêu kia vẫn còn làm nàng trộm cười không thôi. Mà giờ đây, nàng lại còn là người đàn bà của hắn nữa. Nghĩ đến đây, nàng bất giác cười khúc khích, đôi mắt trong veo chợt sáng lên thật động lòng người. Dương Phong Linh đang ở phía sau hiển nhiên là giật mình kinh hãi, chiếc lược trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất, nhìn thấy sư tôn mình vừa rồi giống như đang nhớ đến việc gì vui thú, vội vàng hỏi: - Sư phụ! Có chuyện gì vậy? Linh nhi muốn nghe có được không? Thượng Quan Linh sững người, cảm thấy mình thật là thất thố, trên má lập tức ửng hồng, nghiêm giọng nói: - Làm gì có! Gần đây võ công luyện được tới đâu rồi? Còn không mau đi đả tọa luyện công? Dương Phong Linh biết rằng nếu đang nói chuyện mà Thượng Quan Linh đột nhiên ra lệnh cho mình đi đả tọa luyện công là người nhất định muốn che dấu điều gì đó. Lần này cũng vậy, sư tôn đột nhiên kiều diễm không gì sánh nổi, ánh mắt lấp lánh tia nhu tình mà tự nhiên lại ra lệnh mình luyện công hẳn là có điều gì muốn giấu mình. Nhưng Dương Phong Linh phận là đệ tử nên chỉ có thể vâng lời, vừa định xoay người trở về phòng bỗng thấy toàn thân Thượng Quan Linh run lên, dường như vừa cảm nhận được điều gì. Dương Phong Linh đang thầm cảm thấy thật kỳ quái thì Thượng Quan Linh đã nhẹ nhàng đứng lên, ngắm lại thân hình mềm mại của mình qua gương rồi quay ra nói với Dương Phong Linh: - Ta ra ngoài một chút! Ngươi lập tức về phòng đả tọa luyện công, ngày mai ta sẽ kiểm tra. Nói xong liền nhanh chóng bước ra ngoài. Dương Phong Linh thầm nghĩ “sư tôn mình hôm nay sao vậy nhỉ”, bèn thổi tắt nến, nấp sau cửa sổ lặng lẽ nhìn qua khe cửa. Bỗng giật mình phát hiện sư tôn vừa bước ra giữa sân đã bị người khác ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn. Mặc dù sư tôn có đôi chút phản kháng nhưng lẽ nào lại không thoát ra được? Dương Phong Linh bỗng đỏ mặt lên, thấy người kia rất giống với Hoa Lân, trong lòng lập tức sáng tỏ được rất nhiều chuyện. Nguyên lai, Hoa Lân ở nhà đã sớm không trụ được, rốt cục khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn rực rỡ vừa mới được thắp lên thì hắn đã lẻn vào Thanh Long Biệt Viện, lặng lẽ thi triển Sưu Thần Thuật hướng về phòng Thượng Quan Linh tìm kiếm. Quả nhiên Thượng Quan Linh lập tức nhận ra, liền đi ra ngoài. Hoa Lân cũng vội vàng thu công chạy tới, hai người phối hợp với nhau ăn ý tựa như đã hẹn trước. Nhưng lại không ngờ hết thảy sự việc không thoát được ánh mắt của Dương Phong Linh. Hoa Lân lướt tới ôm gọn lấy cái eo nhỏ nhắn của Thượng Quan Linh, cúi đầu hướng tới đôi môi đỏ mọng của nàng trao một nụ hôn. Thượng Quan Linh vội vàng né ra, vô lực khẽ đẩy ngực hắn rồi nói: - Ngươi... ngươi... ! Rất nhiều người nhìn thấy bây giờ! Tay phải Hoa Lân nâng đôi má đã sớm đỏ bừng của nàng lên, lại hướng về nàng hôn tới, Thượng Quan Linh vội vàng đưa ngọc thủ lên che miệng hắn lại, nói: - Ngươi còn như vậy nữa, ta... ta kêu người khác tới bây giờ. Hoa Lân đắc chí cười nói: - Thật ra ta cũng muốn chiêm ngưỡng xem lúc nàng hô hoán có bộ dạng duyên dáng thế nào. Hì hì hì... Thượng Quan Linh giằng mạnh ma trảo của hắn đang bên hông mình ra, rồi liếc mắt nhìn hắn nói: - Ngươi muốn cũng không được! Hoa Lân ngửi thấy thấp thoáng mùi hương dịu mát từ sâu kín cơ thể nàng phát ra, nhẹ nhàng nói: - Ngày mai ta với nàng không thể tránh khỏi trận chiến rồi. Ta có rất nhiều điều muốn nói với nàng. Nàng hãy đi theo ta… Thượng Quan Linh lách ra khỏi lòng hắn, trong lòng bỗng thấy một chút dị thường. Hoa Lân lẳng lặng nắm lấy tay nàng dắt ra bên ngoài. Thượng Quan Linh sợ người khác nhìn thấy vội tránh ra nói: - Ngươi... ngươi đi trước đi! Ta... ta sẽ theo sau! Nói xong trên mặt không khỏi đỏ bừng, cảm thấy thẹn thùng. Có cảm giác như đưa dê vào miệng cọp… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang