[Dịch] Ngọc Tiên Duyên

Chương 4 : Chương 17 TIỆN NGHI SƯ THÚC

Người đăng: 

Hoa Lân đang tán gẫu cùng bọn Thượng Quan Truy Vân, chợt thấy dưới mặt đất có âm thanh thánh thót gọi tên mình, “không phải Diệp Thanh thì còn ai vào đây nữa?” Vì vậy, hắn vội vàng vẫy tay chào Thượng Quan Truy Vân rồi ngự kiếm hạ xuống. Diệp Thanh thấy vết máu sau lưng hắn thì lo lắng khôn cùng, nàng vội vàng kéo Hoa Lân về Quan Tinh các rồi băng bó vết thương và tắm rửa cho hắn, nàng cứ ca thán ầm lên về cái vết thương đã khép miệng kia. Hoa Lân đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, đối diện với những câu hỏi của Diệp Thanh hắn chỉ có thể giải thích một lượt từ đầu đến cuối, như vậy nàng mới thôi không để bụng nữa. Do vừa trải qua một đợt kịch chiến, công lực bị hao tổn nghiêm trọng, Hoa Lân nhanh chóng ngồi xuống đầu giường bắt đầu đả tọa luyện công. Không biết cuộc chiến với Hác Văn Chân ngày mai có vì biến cố đêm nay của Thục Sơn mà phải tạm dừng hay không? Nhưng cho dù thế nào việc cần kíp nhất vẫn là phải mau chóng hồi phục công lực, như vậy mới không thể có chút sai sót nào. Dần dần, hắn lại một lần nữa chìm vào trong cảnh giới không minh. o0o Sự kiện “Trấn Yêu tháp” trên Thục Sơn đêm đó đã có ảnh hưởng rất sâu xa, nó khiến tất cả các đồng đạo võ lâm tham gia Thục Sơn kiếm điển lần này cảm nhận được sự uy hiếp một cách trực tiếp nhất từ Huyết Ma, sự uy hiếp này dần dần bao phủ lên tâm trí mọi người. Thục Sơn cũng lập tức tổ chức hội nghị thâu đêm tại Lăng Vân điện để tìm đối sách. Chỉ là lúc này rất nhiều đệ tử không tài nào hiểu nổi, trong mắt họ, Trấn Yêu tháp được coi như tường đồng vách sắt kiên cố vô cùng, sao lại để tên yêu nhân kia ngang nhiên xâm nhập, mà những tiên trận đã được bố trí từ mấy ngàn năm nay trong tháp sao lại có thể dễ dàng bị phá hủy được? Trường biến cố kinh thiên động địa trên rốt cuộc cũng đã làm kinh động đến chưởng môn Thục Sơn là Lí Tiêu Diểu đang bế quan tu luyện. Lúc này, hai bên đại sảnh Lăng Vân điện đứng đầy hai hàng mấy trăm đệ tử Thục Sơn, toàn trường tĩnh lặng như tờ, không biết có ai đó thấp giọng nói: - Chưởng môn đã ra rồi! Tất cả mọi người đều nhìn lên chiếc ghế trên cùng, quả nhiên người còn chưa xuất hiện thì một luồng khí thế mạnh mẽ đã bao phủ toàn trường, một lão giả râu tóc bạc phơ chậm rãi từ trong bước ra. Chỉ thấy ông ta khuôn mặt trang trọng, hạc phát hồng nhan (1), dáng vẻ thì phiêu diêu lãng đãng, khiến người ta vừa cảm thấy thân thiết lại vừa cảm thấy kính sợ. Đôi mắt thâm trầm của ông ta chậm dãi quét qua toàn trường, phảng phất như có thể nhìn thấu tâm tư mỗi người. Vừa tiếp xúc với mục quang của ông, mọi người không khỏi sinh ra cảm giác kính trọng. Cốc Thanh Phong trên đài hướng về lão giả mà hành lễ nói: - Sư huynh!... Tiểu đệ thật vô dụng, để cho Thục Sơn xảy ra đại biến, làm cho kinh động đến sư huynh, thật muôn phần hổ thẹn! Lão nhân kia khẽ gật gật đầu, trầm giọng nói: - Bây giờ không nói đến chuyện đó nữa, chúng ta phải gấp rút khôi phục lại Trấn Yêu tháp, gấp rút đuổi bắt đám yêu ngiệt đã xổng ra. Không thể để vì sai lầm của Thục Sơn mà khiến cho lê dân bá tánh phải chịu tổn hại. Cốc Phi Hồng cũng cảm thấy áy náy trong lòng liền nói: - Chưởng môn sư bá!... Biến cố lần này đều là do sơ suất của đệ tử, Phi Hồng xin nhận hết trách nhiệm, mong chưởng môn sư bá chọn ra người khác làm thay chức trách của đệ tử... Lão nhân vội xua tay ngăn lại: - Phi Hồng ngàn vạn lần đừng tự trách mình! Nói cho cùng, biến cố lần này vốn sinh ra từ họa căn của Thục Sơn, người ngoài làm sao có đủ tài trí phá huỷ được bảo tháp? Cho dù ngươi có cẩn thận hơn cả vạn lần, chỉ sợ ngươi cũng chẳng ngăn nổi chuyện này xảy ra! Đại đa số đệ tử Thục Sơn căn bản không biết đây là chuyện gì, nghe xong thì đều vô cùng sửng sốt. Nghe ý của chưởng môn thì dường như ám chỉ kẻ đã phá hoại bảo tháp là người của Thục Sơn, mọi người tự nhiên đều vô cùng kinh ngạc, bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán. Cốc Thanh Phong quay đầu nhìn về phía chưởng môn sư huynh, thấy ông gật gật đầu thìliền giương giọng nói: - Mọi người bình tĩnh! Có chuyện này vốn định thông báo với mọi người sau khi kết thúc kiếm điển. Bất quá, tối nay đã phát sinh dị biến, để mọi người hiểu được nguyên do của sự tình, bây giờ ta sẽ nói cho mọi người hay! Cốc Thanh Phong dừng lại một chút, nhìn thấy mọi người dưới đài đã yên lặng trở lại, ông bèn thở dài nói tiếp: - Ài! Hai mươi năm trước đây, Thục Sơn chúng ta vẫn luôn tập trung vào nghiên cứu pháp thuật tu chân... Lúc đó, cao thủ đời thứ nhất Lưu Thế Kiệt và Dư Hữu Lộ vì kiểm tra một bộ công pháp tu luyện kì dị nên không ngại nguy hiểm mà đem bản thân đi tiến hành thí luyện. Không ngờ khoảng bốn năm sau khi bọn họ tu luyện bộ công pháp kia, cuối cùng đã hoàn toàn đánh mất bản thân… Tiếp đó Cốc Thanh Phong đem những tao ngộ của Lưu Thế Kiệt và Quỷ Thần Trắc tóm tắt kể lại một lượt, đệ tử Thục Sơn quay ra nhìn nhau, dường như không thể tin vào tai mình. Không lâu sau, Quỷ Thần Trắc đột nhiên đi ra, đem những kinh nghiệm mà bản thân trải qua nhắc nhở toàn bộ đệ tử Thục Sơn, đề tỉnh mọi người tuyệt đối không được đi vào con đường tà ma ngoại đạo... Lời của ông lập tức khiến cho tất cả mọi người dưới đài bàn tán ầm lên, tất cả các đệ tử Thục Sơn đều vô cùng kinh ngạc. o0o Sáng sớm, Hoa Lân từ từ tỉnh lại, mệt mỏi tích tụ trong mấy ngày vừa rồi đã hoàn toàn bị quét sạch. Diệp Thanh thấy hắn tập luyện tập tu chân bí tịch đến quên ăn quên ngủ, đêm qua lại còn chút nữa thì trở thành mục tiêu của Huyết Ma, nàng trìu mến nói: - Lân ca ca! Chi bằng năm năm nữa chúng ta hãy trở lại đoạt kiếm, được không? Hoa Lân đứng lên an ủi nàng: - Chỉ cần nỗ lực hết mình thì ta sẽ không hối hận... Hơn nữa, luyện võ công cho tốt cũng vô cùng quan trọng, tương lai đường đời hiểm ác, không biết sẽ còn gặp phải nguy hiểm gì nữa. Diệp Thanh mặc dù trong lòng còn đôi chút lo lắng nhưng cũng cười nói: - Mấy ngày nay võ công của công tử đã có những tiến bộ rất lớn, thậm chí còn luyện thành Ngự Lôi thuật trong tu chân bí tịch. Muội thấy tương lai huynh nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất! Hi hi... Hoa Lân chỉ còn biết cười khổ, trong lòng tự biết dù bản thân có luyện võ công đến mức nào chăng nữa thì cũng chẳng thể là đối thủ của bọn ma đầu Phần Âm tông. Bởi vì “tu chân bí tịch” của mình hoàn toàn tới từ Nhược Uyên, nhưng với võ công của Nhược Uyên bây giờ sợ rằng vẫn chưa phải là đối thủ của lũ ma đầu “Phần Âm tông”. Từ đó có thể thấy tương lai của mình sẽ vô cùng mờ mịt. Trừ phi bản thân không sử dụng ngọn hỏa diệm trong cơ thể nữa, nếu không nhất định sẽ có một ngày gặp phải kiếp nạn khó tránh… Hoa Lân nhìn nhìn về mặt trời ở phía đông, biết rằng kiếm điển sắp được bắt đầu rồi. Vì vậy hắn cùng Diệp Thanh bước xuống Quan Tinh các, đang chuẩn bị mở cửa đi ra thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc.” Mở cửa ra thì thấy Đinh Tường vừa cười vừa xông vào, vỗ mạnh lên vai Hoa Lân nói: - Huynh đệ! Đêm qua Thục Sơn bị làm cho loạn xà ngầu cả lên, ngươi có nghỉ ngơi được không? Hoa Lân thấy bộ dạng hắn vui vẻ như vậy thìkhông khỏi buột miệng nói: - Sớm như vậy đã đến tìm ta, có phải huynh có tin tức gì tốt lành gì hay không? Đinh Tường cười ha hả nói: - Xem ra khả năng chiến thắng hôm nay của ngươi rất lớn đó! Tối qua, sau khi náo động một hồi, ta không tài nào ngủ được bèn kiếm mấy vị bằng hữu đàm luận suốt đêm. Nghe nói, Hác Văn Chân luyện tập kiếm pháp cả ngày hôm qua để nghênh tiếp ngươi đó. Hơn nữa bản thân hắn cũng thừa nhận cũng chỉ nắm được năm phần thắng mà thôi! Hoa Lân cười cười, kéo Đinh Tường đi ra ngoài, cố ý lộ ra vẻ mặt lo lắng, nói: - Hắn cũng miệt mài luyện kiếm ư? Vậy nguy rồi!...Như vậy rõ ràng là hắn đã chuẩn bị kỹ cho trận chiến với ta, như vậy thì khả năng thắng của ta lại giảm đi mấy thành rồi? Ài! Vừa đi vừa nói ba người cũng đã ra đến đường lớn, Hoa Lân triệu xuất phi kiếm, ôm lấy Diệp Thanh rồi đứng lên trên. Đinh Tường thấy vậy cũng lấy phi kiếm của mình ra cùng hai người họ nhằm hướng Lăng Vân đỉnh bay đi, đồng thời y cất tiếng cười ha hả: - Vậy là ngươi sai rồi!... Ta cũng đã chứng kiến qua võ công của Hác Văn Chân, kiếm pháp của hắn mặc dù lợi hại vô cùng nhưng chiêu nào chiêu nấy đều theo quy củ, làm sao so được với kiếm pháp linh hoạt của ngươi! Hơn nữa hắn lại phải chịu áp lực quá lớn, khi tỷ thí nhất định sẽ bị bó tay bó chân. Cho nên ta mới nói khả năng chiến thắng của ngươi cao hơn hắn rất nhiều mới đúng. Hắc hắc hắc... Diệp Thanh ngẩng đầu lên nhìn Hoa Lân cười nói: - Công tử! Chàng xem có phải Mạnh đại ca đã đề cập qua võ công của chàng với hắn không? Bằng không sao Hác Văn Chân đột nhiên lại khẩn trương như vậy? Hoa Lân mỉm cười nói: - Mạnh đại ca tuyệt nhiên sẽ không thiên vị bất cứ người nào đâu! Chẳng qua thân là sư phụ của Hác Văn Chân, đương nhiên phải có trách nhiệm nhắc nhở đôi chút, chúng ta vốn là phận dưới nào có thể trách cứ huynh ấy chứ! Đinh Tường vô cùng kinh ngạc nói: - Không phải chứ? Mạnh tiền bối là huynh trưởng của các người ư? Hoa Lân chỉ nhẹ cười rồi im lặng. Ba người lại tiếp tục bay tới Lăng Vân đỉnh. Chỉ thấy cả khoảng trống rộng lớn trên đỉnh núi đã kín đặc người xem, độ náo nhiệt còn vượt hơn hôm qua. Tiếng ồn ào xung quanh khiến người ta phải đinh tai nhức óc, hiển nhiên mọi người đang bàn luận về Thục Sơn chi biến đêm qua. Khi có người nhìn thấy Hoa Lân, Diệp Thanh cùng Đinh Tường ba người ngự kiếm bay đến, tất cả mọi người đều đứng dậy hướng về phía họ hoan hô. Hoa Lân không ngờ mình lại được người ta hoan nghênh nhiệt liệt đến vậy, cảm giác đúng là cũng có chút khác lạ. Ngay sau đó, Hác Văn Chân cũng ngự kiếm bay tới cạnh bọn họ, sau đó còn tươi cười một cách đạo mạo. Lập tức, đám đông nổi lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Hiển nhiên người phe đối phương có vẻ mạnh hơn khá nhiều. Chuyện đó Hoa Lân cũng không để ý, ba người vừa dừng lại thì một số người tới xem đã gào ầm lên: - Bắt đầu nào... bắt đầu nào... bắt đầu nào... Thì ra bọn họ sợ rằng Thục Sơn sẽ lấy lý do biến cố tối qua mà hủy bỏ cuộc tỷ võ hôm nay, vì vậy mà phản ứng so với mọi hôm mãnh liệt hơn rất nhiều, thử hỏi ai lại không thích xem người ta đánh nhau chứ? Hoa Lân thấy mọi người nhiệt tình như vậy thì thầm đoán Thục Sơn sẽ thuận theo ý kiến quần hùng mà cho trận đấu bắt đầu ngay thôi. Quả nhiên, Mạnh Lôi cao giọng nói: - Các vị võ lâm đồng đạo! Xin giữ yên lặng một chút! Hôm nay, cuộc tỷ thí giữa Toàn Chân giáo Hác Văn Chân cùng Tiên Kiếm phái Hoa Lân sẽ được tiếp tục được tiến hành. Mặt khác, sau khi trận chiến kết thúc, mong mọi người đừng vội dời khỏi nơi này, Thục có một sự việc trọng đại cần tuyên bố. Sau đó sẽ là buổi giảng tọa về tu chân, hi vọng mọi người sẽ phối hợp! … Được rồi, không nhiều lời thêm nữa, kiếm điển sẽ tiếp tục tiến hành! Mời Hoa Lân và Hác Văn Chân thượng đài. Trong tiếng hoan hô, từ xa xa Hác Văn Chân hướng về Hoa Lân hành lễ một cái rồi ngự kiếm bay lên lôi đài trong tiếng hoan hô nhiệt liệt. Hoa Lân cũng bạt kiếm ra rồi bay lên đài theo một đường cong tuyệt đẹp, dưới đài đương nhiên cũng vang lên một vài tiếng vỗ tay hiếm hoi, ngoài ra trong đó còn có mấy tiếng kêu sắc nhọn của một vài nữa tử, hiển nhiên là ấn tượng đối với hai bên của mọi người không giống nhau. Hoa Lân vừa thượng đài đài, bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Tây Môn Vô Ngân: - Lân thiếu cố lên! Lân thiếu cố lên… Cổ Duyên bên cạnh còn nói trực tiếp hơn: 3 - Lân thiếu! Ta đặt cược cửa ngươi hai vạn năm ngàn lượng bạc rồi đó! Ngươi mà thua thì phải trả lại tiền cho ta nghe chưa! Hoa Lân giận dữ nói: - Ta mà thắng thì sao nào? Cổ Duyên cố gắng hét lớn: - Việc này còn không dễ dàng ư? Ngươi không phải thích ăn đùi gà sao? Ta mua cho ngươi một vạn cái đùi gà, cho ngươi ăn đến chết thì thôi. Hoa Lân mắng: - Sao ngươi không đi chết đi? - Ha ha ha... Có câu rằng “rồng đi với rồng, phượng chơi với phượng, chuột thì chỉ kết bạn với chuột được mà thôi.” Mấy tên gia hỏa kia không hổ là bằng hữu của Hoa Lân, tích cách so với hắn chẳng khác gì mấy, chỉ có Đinh Tường là ngoại lệ. Hác Văn Chân thấy Hoa Lân đã lên đài rồi mà còn như vậy, thầm nghĩ “sao sư phụ mình lại đi kết giao với tên huynh đệ cổ quái như vậy nhỉ? Đúng là một chuyện thiên hạ khó có thể chấp nhận!” Nhưng y không biết rằng sư phụ y - Mạnh Lôi cũng là một gã chẳng biết tôn kính người già, có lúc còn lằng nhằng hơn Hoa Lân mấy lần, chỉ là Mạnh Lôi rất ít khi biểu lộ trước mặt đệ tử mình mà thôi. Hác Vân Chân thập phần nhã nhặn, cúi đầu hành lễ với Hoa Lân, nói: - Hoa sư thúc! Mời...! Hoa Lân nghe vậy thiếu chút nữa lăn đùng ra đất, thầm nghĩ sao Mạnh Lôi lại đào tạo ra một gã đồ đệ cứng nhắc như vậy nhỉ? Lại còn gọi mình là “sư thúc”, thật khiến người ta phải xấu hổ... Quả nhiên dưới đài lập tức truyền đến những tiếng kêu kinh ngạc... ----------- 1. Tóc trắng như hạc, mặt đỏ hồng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang