Phong tiễn

Chương 69 : 69

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 11:54 12-04-2025

68. Vừa bước vào phòng cam, bầu không khí đã vô cùng khẩn trương, đế quốc tổng tấn công phòng tuyến, dựa vào báo cáo quân số, lực lượng phải lên đến 2 quân đoàn đồn đóng, lưu nhược lắc đầu, đánh 1 đám tàn quân thoi thóp, như vậy không phải quá khoa trương rồi sao. “đoàn trưởng, quân đoàn 11 vỡ trận rồi, bọn họ đang rút về phòng tuyến, yêu cầu viện trợ” Viện trợ, lấy cái gì mà viện trợ, nực cười. “bật tất cả phòng hộ, đẩy tất cả binh sĩ lên ranh tuyến, toàn bộ hỏa lực hướng về phía trước, pháo trận khai hỏa, triển khai vành đai lửa, bất kì thứ gì vượt qua nó, bắn bỏ” “đoàn trưởng, là quân đoàn 11, chúng ta . . .” “làm đi” Binh sĩ nghe lệnh mà kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu xung huyết của lưu nhược, chỉ có răm rắp làm theo lệnh, thiết quân luật, hơn nữa, quân đoàn trưởng là người thế nào, theo nàng bao lâu, đương nhiên hiểu rõ. Tâm như sắt đá, máu lạnh vô tình. Đèn liên lạc hiện lên chớp đỏ, binh sĩ ngước nhìn, lưu nhược thở dài, bật lửa, châm thuốc. bàn tay run rẩy, thuốc trên tay rơi xuống, nàng nhíu mày, khó chịu nhặt lên, hít vào 1 hơi, thở ra làn khói, cuối cùng gật đầu, 1 thoáng do dự, cũng thở ra rồi. Liên lạc vừa mở, là tiếng gào tuyệt vọng của quân đoàn trưởng quân đoàn 11, hàn thiết, “lưu nhược, đồ khốn, mở màn chắn, để chúng ta vào” “địch ngay phía trước, vì quốc gia sinh tử tồn vong, đám phế vật các ngươi, muốn chết thì chết cho ý nghĩa, tìm quân đế quốc mà liều mạng” “ngươi, muốn hại chết chúng ta” “chúng ta giống nhau cả thôi, đều là người chết rồi” Lời vừa dứt, nàng tắt liên lạc, chặn luôn tần số, thong thả rót trà, cắn 1 miếng bánh nguội xơ cứng. quân đoàn 11 gì đó, hàn thiết là ai, quẳng ra sau đầu, trận này đã là trận cuối rồi, kẻ địch vừa đông vừa mạnh, trên tay nàng chỉ có 1 nhúm tàn binh, nghĩ nhiều nữa làm gì, thong thả bản thân 1 chút. “ngài không sợ bọn họ hàng quân ?” “1 đám người cầm binh khí lao về phía ngươi xin hàng, sau lưng là làn lửa đạn, là ngươi, ngươi có nhận không ? Hơn nữa, chúng mà hàng thật thì càng tốt, công lao này, mình ta chiếm trọn, ha ha” Lưu toàn nhìn nàng cười đến rung người, lắc đầu, nàng ta mà cười, là bắt đầu nói nhảm. Con người ích kỉ lại hẹp hòi, cũng đầy tự cao, kiêu căng và ngạo mạn. Nhưng cũng là 1 viên tướng giỏi. Vì lí do gì mà hắn đi theo nàng, có lẽ, là vì nàng làm được những gì, mà kẻ khác cho là không thể. Cục diện chiến trường, lại đúng như lời lưu nhược nói. Quân đoàn 11 bị ép đến đường cùng, chỉ còn 1 lựa chọn duy nhất, quay ngược họng súng lại mà liều chết. Bởi vì là quân đoàn của thế gia đại tộc, hàng quân, còn đáng sợ hơn là chết, có trách, chỉ trách họ trong trận công thành này đóng vai trò hỗ trợ, thương vong ít nhất, cuối cùng bị lưu nhược mật báo, đẩy ra tuyến phòng ngự đầu tiên. Hám lợi tranh công, cuối cùng thất thế, còn bị người ta đạp vào tử địa. “Quân đoàn 11 anh dũng chiến đấu, vì nghĩa quên mình, đúng là làm người cảm động”, lưu nhược thở dài, khép lại báo cáo, ra lệnh cho binh sĩ xóa đoạn hội thoại kia đi. người chết rồi, ít ra cũng giữ cho hắn mặt mũi. lưu toàn nhìn thấy, bất giác mỉm cười, nói nàng vô nghĩa tuyệt tình, xem ra, là quá hà khắc rồi. “người cười cái gì ?” Lưu nhược nhìn qua, thấy hắn cười mà rùng mình, kẻ trước giờ lãnh khốc, lại mỉm cười, đúng là không có cái gì tốt. Lưu toàn thong thả châm trà cho nàng, không gấp không vội, trà nóng dâng lên, để trách việc lưu nhược chụp lấy mà nốc trà như nước, còn cẩn thận đưa nàng đôi găng, nhắc khẽ, “đoàn trưởng, chúng ta không có không vận, nhưng đế quốc, thì có” “sao không nói sớm, đồ khốn” Lưu nhược đúng là chụp lấy mà nốc trà, nhưng trà nóng, 1 ngụm phun lên người hắn, nhăn mặt, kẻ tiểu nhân vô lại, đúng là không có cái gì tốt. Nàng chồm người lên địa đồ, bật tất cả địa ứng và mắt nhạn, toàn bộ thông tin trận chiến lập tức truyền về, chỉ 1 cái liếc qua, toàn bộ thu vào tầm mắt. tiếp nhận cùng 1 lúc lượng thông tin khổng lồ và xử lí trong tích tắc, là trực giác dị thường của lưu nhược, chỉ dựa vào điểm này, cả liên minh, đúng là ít người sánh kịp. 2 quân đoàn đế quốc hợp công, nhưng không tiến thành thế bao vây, bởi vì phòng tuyến quá dài, họ chỉ chọn công về 1 hướng, kẻ trước người sau, đánh thẳng vào nơi đóng quân dày nhất, bẻ gãy địch nhân, 1 kích tất thắng. Dù sao cũng chỉ là 1 đám tàn binh, nhưng cũng, khinh người quá đáng. Đế quốc muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng nhờ có vậy, lại đúng với tính toán ban đầu của nàng. Tùy cơ ứng biến địa trận đồ, đối với kẻ cư tâm hiểm ác như lưu nhược, đúng vừa 1 găng. Ngay từ đầu nàng đã đẩy toàn bộ pháo trận ra phía trước, cùng với quân đoàn 11 làm khiên thịt, đã hình thành 1 thế phòng ngự phản công, lấy pháo trận làm chủ lực, với phòng tuyến là ranh giới, đế quốc dù muốn công vào, cũng không dễ dàng như vậy. Phiền phức là, không vận ngay từ đầu đã mất, nếu còn không vận, thế cục đã không đến mức này. Không vận đối phương dày đặc trên không, bởi vì lá chắn vẫn còn, nhưng hỏa pháo của đối phương công kích không ngừng, lá chắn phòng ngự đã đầy vết rạn, sớm muộn gì cũng vỡ, 1 khi vỡ rồi, địch nhân như nước tràn vào, công kích từ trên cao trút xuống, sẽ không gì cản được. Pháo binh có hạn, lưu nhược đều đã dùng để chống quân bộ đối phương, chẳng còn dư mà chống không vận, bầu trời trống trải, cửa ngõ mở toang. Nếu đã như vậy, chi bằng, thuận nước đẩy thuyền. “hạ toàn bộ lá chắn, chậm thôi, để chúng vào” Lưu nhược cược, cược 1 ván cờ tàn, nàng cược vì muốn tốc thắng, không vận đối phương sẽ không dùng tàu lớn chiến cơ, mà dùng quân kĩ phi hành, tràn vào càn quét quân liên minh. Đế quốc là muốn diệt quân liên minh, nhưng giữ toàn vẹn phòng tuyến, dù là 1 phòng tuyến đầy lỗ hở. Phòng tuyến hạ xuống, nhưng vì quá chậm, lớp phòng ngự bên ngoài cùng rạn nứt, cuối cùng vỡ nát, quân đế quốc chỉ chờ có vậy, không quân lập tức tràn vào bầu trời phòng tuyến, đúng như lưu nhược nói, thay vì tàu lớn, chia quân riêng lẻ mà vào, tốc độ cực nhanh. “bật lá chắn, bắn toàn bộ đạn khói độc” “đoàn trưởng, như vậy là vi phạm hiệp ước, chúng ta không thể . . .” “cũng không phải ta kí, sao phải quan tâm, khai hỏa” Đóng cửa đánh người, bất chấp thủ đoạn, đoàn trưởng đúng là điên rồi. Không quân đế quốc vừa tràn vào, phòng hộ lại 1 lần nữa bật lên, đạn pháo nổ tung, không trung đầy khói màu đỏ tía, là đạn khí ăn mòn cực độc, có thể ăn mòn qua phòng hộ năng lượng. thứ vũ khí độc hại này, từ lúc phát minh đến nay, chỉ được dùng 1 lần duy nhất, cả liên minh với đế quốc đều cấm, bởi vì quá tàn nhẫn. Dùng nó, chẳng khác nào tội ác chiến tranh. Người dám dùng, có lẽ, chỉ có người điên như lưu nhược. Khói độc tỏa ra, nuốt trọn cả phòng tuyến, không chỉ quân đế quốc, cả quân liên minh cũng không thoát được, khí độc lan tỏa, là không thể kiểm soát, cũng không có điểm dừng. Tiếng la hét thảm thiết vang vọng cả 1 vùng chiến địa, không vận đế quốc thương vong, người rơi từ trên xuống, chỉ còn là 1 đám máu thịt bầy nhầy, khí độc ăn mòn đến không còn hình dạng. ngay cả binh sĩ liên minh, cũng bị khí độc quấn lấy, quằn quại trên đất. Quan sát qua màn hình thông tin, tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều nín bặt, chỉ có tiếng hít thở nặng nề, thảm cảnh phơi bày, như địa ngục nhân gian. Đế quốc mất quân, đương nhiên nổi giận, pháo trận càn quét, mấy lượt pháo quét ngang chiến trường, địa lôi kích nổ hàng loạt, mở đường cho chiến xa hạng nặng tiến lên. Lần này, là dốc binh lực thực sự ra nghênh chiến. Địa lôi mạng nhện, bố trí trận bàn cờ, chuyên dùng để đối phó chiến xa, dày công bố trí, lại bị đối phương phá hủy dễ dàng, nhiều người thấy mà uất nghẹn, không giấu nổi nét mặt lo âu. Đế quốc ăn đòn đau, dụng binh đã bắt đầu thận trọng. Chiến xa bình thường có bộ binh đối phó, nhưng sư đoàn bộ binh toàn bộ đã được lưu nhược phái đi từ trước, quấy phá địch nhân, tận dụng thời gian. Chỉ tiếc viện quân không có, hao binh tổn thất, chẳng mang lại mấy phần tác dụng, để bây giờ chiến xa đánh vào, binh lực không có, nhiều người ngay từ đầu đã hoài nghi khả năng dụng binh của lưu nhược. Người duy nhất cho đến lúc này chưa từng hồ nghi nàng, có lẽ, chỉ có lưu toàn. Hắn nhìn nàng, thấy khóe miệng nàng cong lên, người đến chết, vẫn còn cười được. Con người nàng ta, 1 điểm tốt cũng không có, xấu xa đến cùng cực, mưu ma quỷ chước, lại rất nhiều. Lưu nhược, nàng ta nói dối, tựa như hít thở. Ngươi nói nàng ta điên, ngươi không biết nàng ta thực sự điên, là như thế nào đâu. Lưu nhược chống cằm, ngón tay gõ từng nhịp trên bàn, phá hay lắm, dù sao đống địa lôi đó ngay từ đầu vốn là của các ngươi, chỉ giúp các ngươi chôn xuống mà thôi. Nàng đứng dậy, thuốc trên môi thả xuống, dùng mũi giày dẫm lên, cũng không thể phủ nhận, không có chủ lực, đám chiến xa đó đúng là phiền phức, liên minh cũng có chiến xa, nhưng so đế quốc còn không bằng 1 nửa. Có điều, bài trên tay lưu nhược, vẫn còn chưa hạ. “Lưu Toàn, nếu ngươi náu mình trong một chiếc hộp sắt, tự cho là đã tuyệt đối an toàn, nhưng thử nghĩ xem, nếu chiếc hộp đó bị nung đến đỏ rực, cảm giác ấy, e rằng không dễ chịu chút nào”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang