Phong tiễn
Chương 42 : 42
Người đăng: thanhhungtnt
Ngày đăng: 09:09 07-04-2024
.
41.
Mọi người xuống núi, sóng vai mà đi, nữ nhân vác theo tống y, bên cạnh còn có 1 hộ pháp toàn thân giáp nặng, khương liên lòng dạ rối bời, cuối cùng vẫn là bước theo. cô theo y, y không nói gì, lầm lũi bước đi.
Kẻ này hỉ nộ dị thường, lòng dạ tối đen, nói y không có dã tâm, không tin nổi, nhưng những gì y thể hiện, thật không hiểu trong đầu y chứa cái gì, là kẻ thứ 2 cô nhìn không thấu.
Khương liên nghĩ đến nhăn trán, thật ra con người đỗ khắc rất đơn giản, việc gì qua rồi thì thôi. lòng y rối, rối vì sư nương, toan tính của sư nương, bị y phá rồi, sư nương đối với y tốt như thế, đoạn ân oán này, tính thế nào đây.
Đầu y cúi xuống, loay hoay nghĩ kế, ngửa đầu lên, tiểu đình phía trước có bóng người, gió đêm lành lạnh, thổi vạt áo người tung bay, cũng thổi đến lòng y rét lạnh.
Đỗ khắc cười khổ, y chạy 1 vòng, chưa bao giờ chạy ra khỏi bàn tay sư nương.
“sư nương”
“ừ, vào uống trà”
Đỗ khắc xếp đao bước vào, trà nhạt nguội ngắt, sư nương chờ y ở đây, chờ lâu như vậy rồi. y rất biết điều nhóm lửa, châm trà, khói lên nghi ngút, trà nóng bưng lên, sư nương nhấp trà, cũng không nhìn y, ánh mắt lơ đãng mông lung, nhìn cảnh đêm như vẽ.
“đỗ khắc, ta ở cùng ngươi bao lâu rồi”
“1 tháng”
“lâu như vậy rồi ?”
“lâu như vậy rồi”
Sư nương đặt trà xuống, quay lại nhìn y, nhìn y rất lâu, như muốn hút hồn y vào đó, cho đến khi y sợ hãi mà cụp mắt xuống, sư nương mỉm cười,
“ván cờ ta và ngươi cùng đánh, tất cả các quân cờ đều ngửa, cũng đến lúc hạ màn rồi.
Ta biết ngươi có nhiều thắc mắc, muốn thì hỏi đi, ta sẽ không giấu ngươi cái gì”.
Đến đọ mắt cũng thua sư nương, đỗ khắc biết sư nương đối y ưu ái, đã nhân nhượng với y. y bặm môi, nắm tay siết chặt, y đúng là có nhiều điều muốn hỏi. tỉ như về thân phận y, tỉ như về sư phụ, về sư nương, về ân oán năm xưa. Y đã nghe rất nhiều câu chuyện, nghe rất nhiều người nói, nhưng y muốn, chính miệng sư nương nói ra.
Đầu y ngổn ngang, không ngờ, lời ra tới cửa miệng, lại là,
“tờ hôn thú đó, là thật hay giả ?”
“đương nhiên, là giả”
Khóe miệng y cong lên, lòng nhẹ hơn nửa, sư nương thấy mà thở dài, phủi người đứng dậy, chắp tay bước ra ngoài,
“đỗ khắc, ta không muốn cùng ngươi là địch”
“sư nương, người đến cuối cùng, muốn cái gì ?”
“ta muốn, nhân loại cút khỏi đại địa”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện