Phong tiễn

Chương 35 : 35

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 20:23 20-03-2024

.
34. Từ mái nhà phía trước có bóng người xuất hiện, nữ nhân áo xanh mang 1 cái mặt nạ hoa lan, dáng vẻ quái dị, dị ở chỗ lưng nàng ta khoác súng năng lượng, trên tay lại cầm kiếm mang, lưỡi kiếm năng lượng, vang lên tiếng tích tích không ngừng. “trốn gì chứ, ta đến đây bái phỏng” Thì ra là đến tìm sư nương, đỗ khắc hừ lạnh, không có ý tốt, rõ ràng là địch, cũng may có sư muội ở đây, nếu không y tiêu rồi. y cả giận, ngoác mồm rống lên, “sư muội đừng tin, kẻ đến là địch, muội nhất định phải bảo hộ sư huynh” “ngươi câm miệng” Tần phỉ nổi điên, đúng là không chịu nổi, thị tung người lao lên, sát khí quấn thân, ý đồ đã rõ, người dạ thành động thủ, cũng không nhiều lời. Thật khát máu, nữ nhân nâng súng lên bắn liền mấy phát, tốc độ xạ kích vừa nhanh vừa chuẩn, đều nhằm chỗ yếu hại, khoảng cách đôi bên rất gần, lại có thể bình tĩnh bắn chuẩn như vậy. Nhưng sư muội lợi hại không kém, bao nhiêu phát bắn ra, đều đỡ được. với thân pháp của sư muội, tất có thể dễ dàng tránh đi, nhưng sư muội chỉ đỡ không né. đỗ khắc nhìn mà cảm động, là sư muội che chắn cho mình, y bất động nằm đây, chính là gánh nặng. nhưng đỗ khắc có niềm tin, thế này còn chưa đủ làm khó dễ sư muội, sư muội là đồ đệ sư nương, chân thực lực còn chưa dùng đến. Khoảng cách quá gần, tần phỉ chỉ động thân là đã đến, đôi chủy thủ vung tay chém ra. nữ nhân áo xanh âm thầm le lưỡi, kẻ này thân pháp thật quỷ dị, tốc độ lại cực nhanh. nàng bỏ súng, vung kiếm lên tiếp chiêu, cũng may lực đạo bình thường, dạ thành 5, 7 loại, kẻ này chủ tu thân pháp, chuyên đường ám sát, thật phiền phức. Sức lực bình thường, nhưng tốc độ quá nhanh, nữ nhân đã bắt đầu theo không kịp tiết tấu tấn công của tần phỉ. mấy lần nàng ta muốn bức ra kéo dài khoảng cách, nhưng tần phỉ như âm hồn bất tán, quấn chặt không buông. đau đầu là, đôi chủy thủ kia tầm đánh thì ngắn, nhưng trong tay kẻ kia thiên biến vạn hóa, khiến nàng chống đỡ hoa cả mắt. chủy thủ bằng hợp kim, vốn là đào thải từ thời binh khí lạnh, há có thể so cùng vũ khí năng lượng, nhưng đôi chủy thủ này tiếp chiêu nguyên vẹn, không hề sứt mẻ, thật không bình thường. Cắn phải đá rồi, nữ nhân cực khổ chống trả, nàng ta biết sức lực tần phỉ phỉ có hạn, chính là không bằng mình, những kẻ luyện ám sát, tốc lực thì nhanh, ra tay độc địa, nhưng nếu đánh dây dưa, không duy trì được lâu, chỉ cần nàng ta kiên trì qua được, kẻ kia sẽ tự bại mà thôi. Nói thì nói vậy, nhưng hôm nay nàng ta đến do thám, chỉ là ngó qua 1 chút, thấy bên cạnh đỗ khắc chỉ có 1 người, ngứa tay mà động, chuẩn bị không đủ, đối phương lại là loại khó xơi. nếu còn dây dưa, vương mà ở đây, nàng ta mấy cái mạng cũng không đủ. Nói người gấp, nàng ta còn gấp hơn. Chiêu pháp tần phỉ quái lạ, bộ là quái thai không biết mệt hay sao, đòn đánh sao càng lúc càng nhanh. trước mặt nàng ta, 2 thanh chủy thủ từ 1 hóa trăm, không biết đâu mà lường, sát khí lẩn quẩn, khí tức như có như không, như 1 bóng ma. càng đánh nữ nhân càng rét lạnh trong lòng, mồ hôi tứa ra, trán nổi gân xanh, ai mới là kẻ kiên trì, thêm 1 lát nữa, nàng ta sẽ bị kẻ kia xiên thành thịt nát. Giờ mới nhớ lại lời phụ thân dặn dò, ra ngoài lịch lãm, có đắc tội ai, chớ đắc tội người dạ thành. người dạ thành thù dai, xuống tay hiểm ác, tránh được thì tránh, tránh không được, thì vất đi mặt mũi, cậy đông mà đánh, đừng tự mãn mà đánh tay đôi, đơn đả độc đấu, dạ thành bá đạo. Đáng lẽ không nên đi 1 mình, không đúng, lẽ ra kìm nén bản thân bồng bột, tự mình động thủ, giờ nàng ta hối hận cũng muộn, tần phỉ như giòi bám xương, nàng ta muốn thoát thân cũng không được, mà đánh tiếp cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan. Trong lúc nàng ta nghĩ lan man, chỉ 1 khắc phân tâm, song chủy thủ tả hữu chém đến, chỉ chậm nửa nhịp, là đầu mình 2 ngả. đúng lúc có tia năng lượng từ phía sau nàng ta bắn đến, khóa góc chết của tần phỉ, tần phỉ bức phải thu tay, trên không xoay người lắc mình né tránh trong gang tấc. Nữ nhân thấy mà giật mình, là “lão tử” đến tiếp viện, cũng thật âm hiểm, đến không biết bao lâu mà không thèm ra mặt, đợi thời cơ đúng lúc mà nổ súng. ra tay rất độc, nhưng không ngờ, chân tơ kẽ tóc như vậy, kẻ kia vẫn né thoát được, cao thủ dạ thành, quả thật đáng sợ. Nữ nhân há miệng kinh ngạc, còn đỗ khắc nhìn muốn lồi mắt, cao thủ thực sự đối chiến thật mãn nhãn, đêm đó trong thành đánh loạn, mặc dù y hạ được nhiều người, nhưng là loạn đả cầu may. 2 người trước mặt tử chiến, thực lực ai cũng cao cường, nhất là sư muội, quỷ dị khó lường, lại thêm cao thủ bắn lén từ đâu ra, tia năng lượng chết chóc kia, đổi lại là đỗ khắc, sớm đã tiêu đời. Cục diện thay đổi không ngờ, sư muội đã sớm đắc thủ, giờ thành 2 đấu 1, kẻ địch ẩn núp ở đâu, đỗ khắc nhìn không ra, đoán là sư muội cũng không biết, y nhìn sư muội để chủy thủ chéo người, cả người trôi nổi bất động trên không, nhìn không ra nóng lạnh. “sư muội, mang đao đi tìm sư nương, ta không sao” “dạ thành nhận chủ, không nhận người” Nữ nhân áo xanh ôm ngực thở dốc, tim nàng ta đập thình thình như trống, mong người kiệt sức, nào ngờ người mệt mỏi lại là nàng ta. cũng may cuối cùng bức được kẻ kia ra, để nàng ta có thời gian mà hít thở, đánh với cao thủ dạ thành, áp khí bức người. Nàng ta mở máy liên lạc, gào lên, “chúng ta trước sau giáp công, nhất định đắc thủ” “đắc thủ cái gì, con nhãi nhà ngươi, mau chạy” “sao phải chạy, chúng ta . . .” Nàng ta còn chưa nói xong, ngửa mặt nhìn lên, thấy rồi tái mặt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang