Phong tiễn
Chương 34 : 34
Người đăng: thanhhungtnt
Ngày đăng: 21:01 19-03-2024
.
33.
Tần phỉ ngồi bó gối nhai bánh rang đậu, nốc 1 ngụm trà nhạt nhẽo, bên cạnh thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ đau đớn, lòng khó chịu đến cực điểm.
“khát nước, sư muội à”
“tự đi mà lấy”
“không đi được, sư huynh bệnh mà”
Sư huynh cái con khỉ, tần phỉ nhìn thiếu niên cả người quấn băng vải trắng toát, trừng mắt nghiến răng.
Vương bỏ ra ngoài, gọi thị đến trông trừng thiếu niên, thị vốn đã không thuận, lại còn nói thị là đồ đệ, giờ tên càn rỡ kia tự nhận là sư huynh, từ đầu đến giờ réo rắt không ngừng, khi thì nhờ vả cái này cái kia, nằm 1 chỗ cả ngày kêu đau, đúng là chịu không nổi.
Đỗ khắc khát khô cổ, cả người động 1 tí cũng đau, kêu gào 1 chỗ, bị mắng. sư nương ngoài lạnh trong nóng, sư muội cả người trong ngoài đều nóng đỏ, bị sư muội hết trừng mắt lại mắng, nghiến răng ken két, sư muội mới gặp mà ghét bỏ, y đâu đã làm gì chứ.
Sư nương ra ngoài, lại không đành lòng để y 1 mình, gọi người, người đến không ngờ là cao thủ phi hành hôm đó, mặt nạ hắc bạch 2 màu, chân đeo chủy thủ, là đồ đệ của sư nương.
Đồ đệ sư nương, thì là sư muội của y, nhưng sư muội tính tình nóng nảy, chính là nóng như lửa đốt, chẳng giống sư nương chút nào. Y trước giờ cô độc, trước chỉ có sư phụ, giờ có cả sư nương, sư muội, lòng đầy phấn khởi, ăn vạ hơi nhiều 1 chút, chỉ tiếc, sư muội mới nhận này không hiểu lòng y, đối với y hà khắc, thật buồn lòng.
“1 chiêu kia của ngươi, gọi là gì ?”
“cái gì, chiêu nào ?”
Tần phỉ mỉm cười, cười sắc như dao, đỗ khắc rùng mình, còn chưa kịp nghĩ, tần phỉ co chân đá y 1 cái, y đau đến run rẩy, há mồm trợn mắt.
“ấy đừng, đá nữa ta sẽ chết thật đó, chết thật đó”
“nhìn ngươi ngứa mắt”
Nhìn đỗ khắc đau đến co quắp, tâm trạng cũng khá hơn chút, tần phỉ thu chân ngồi xuống, nhai bánh răng rắc, tâm không nguyện mà rót nước cho y, cũng không thể để y khát chết, miệng hừ lạnh.
Đêm đó thị đứng trong góc tối, chứng kiến 1 đao kinh tâm động phách, không chỉ tần phỉ, tất cả người dạ thành khi đó đều kích động, đứng dậy tuốt đao. dạ thành sinh ra quái vật, bao nhiêu năm rồi, người dạ thành bá khí bừng bừng, chỉ cần vương ra lệnh, tứ xuyên thành, máu nhuộm thành sông.
Tần phỉ ngoài mặt tức giận ganh tị, nhưng tâm đã phục, là cái tâm của người dạ thành, càng như thế lòng càng khó chịu, chỉ là thiếu niên hơn mình 1 tuổi, y chỉ là thằng nhãi, nào có đức tài gì.
“ta sẽ không bao giờ nhận ngươi là vương”
“hả, vương cái gì ?”
“câm miệng”
Lại co chân đá cho đỗ khắc 1 cái, y vô cớ bị đá đau, hít vào 1 hơi, cũng may muội là sư muội của y, chứ là người khác, hừ hừ. đỗ khắc cắn răng nhịn đau, đầu xoay kế sách, phải làm sư muội phân tâm, chứ nếu cứ thế này, y sẽ bị đá chết.
“thanh đao kia, gọi là gì ?”
“vô danh”
“tên hay”
“chính là không có tên”
“hả ?”
Đỗ khắc xấu hổ cụp mắt, sư nương cũng thật là, hảo đao như vậy, lại không có tên, nay đã vào tay y, nào để như vậy được. y nghĩ tới nghĩ lui, nhưng y là lưu manh, ít học cạn chữ, nghĩ đến nhức cả đầu, cũng không ra được cái gì hay.
“ta là đỗ khắc, còn muội”
“tần phỉ”
“vậy đao này, gọi là tần phỉ đi”
“cái gì, ai cho ngươi tùy tiện”
“là đao của ta, là ta tùy tiện”
Nhìn sư muội nổi giận lôi đình, mặt mũi giấu sau lớp mặt nạ không thấy, chỉ có đôi mắt lam rực lên ánh lửa, đỗ khắc cười sảng khoái, chính khí lẫm liệt, trân mình chịu đau. y biết sư muội dù phát hỏa, nặng chân nặng tay, cũng sẽ không đá chết y, sư muội tính nóng như lửa, nhưng ấm lòng.
Tần phỉ đúng là nổi giận, đao kia cỡ nào trân quý, tiểu tử kia chính là không xứng, thị giết y không được, nhưng sẽ giày vò y, cho y biết mặt.
Chân vừa co lên, đỗ khắc nhắm tịt mắt, tử sĩ lòng ngay dạ thẳng, chờ 1 lúc không thấy gì, sư muội hạ thủ lưu tình, y khấp khởi mừng thầm, mắt mở ra, mở ra rồi, cả người rét lạnh.
Tần phỉ đứng yên bất động, sát khỉ tỏa ra ngùn ngụt, đôi mắt lam lúc nãy còn sáng rực, giờ lặng như nước hồ thu, yêu dị mà khó tả, y biết, sư muội đã động sát tâm rồi.
Phạm húy rồi sao, đỗ khắc còn đang hoảng sợ, tần phỉ đã động, bóng người nhoáng lên 1 cái đã biến mất, tốc độ thật nhanh, so với y chỉ hơn không kém.
chủy thủ chém ra, đỡ văng 1 phát đạn năng lượng từ xa bắn đến, ra tay chuẩn xác, đạn năng lượng nổ tung, năng lượng tán ra thành mảnh vỡ, lả tả rơi xuống.
Đỗ khắc giật mình, có kẻ ám toán mình, lẽ nào là mạc uy gửi đến, ẩn mình thật sâu, y hoàn toàn không cảm nhận được gì, cũng không ngờ bị sư muội phát hiện, còn ra tay cứu y, thật lợi hại.
“đừng trốn nữa, ban ngày ban mặt, đi ra đây”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện