Phong tiễn
Chương 33 : 33
Người đăng: thanhhungtnt
Ngày đăng: 20:03 18-03-2024
.
32.
Phía trong tòa nhà có người bị chém, có vẻ là thiếu gia nhà giàu nào đó, mạnh đông lắc đầu, đúng là gây họa.
Hắn chống cây nạng gỗ, vất vả ngồi xuống, thở ra 1 hơi khó nhọc, cười tự giễu, thua người thua đến mức này, nam tử năm xưa bá khí bừng bừng, giờ trong lòng nguội lạnh.
Tâm lạnh người suy, hắn bị phản phệ, đôi chân co rút, giờ đi lại còn khó khăn, tuy thương thế đã lành, nhưng vẫn ở lại đây, vất vưởng qua ngày, nản lòng thối chí.
Hắn không hận đỗ khắc, bại là do mình, mạnh đông thả người nằm trên cỏ, lặng lẽ ngắm trời mây, lòng bình yên đến lạ.
“bên ngoài máu chảy đầu rơi, ngươi ở đây hóng gió, thoải mái thật”
Bên cạnh mạnh đông lúc nào đã nhiều thêm 1 người, hắn giật mình, lắc đầu, hoại thân hoại cả ngũ quan, người ta đến trước mặt đòi mạng còn không biết.
Nữ nhân đeo 1 cái mặt nạ trắng bạc, chắp tay sau lưng, cũng không nhìn hắn, mũi chân gảy hòn đá trên đất, tiện chân đá đi, viên đá bay thẳng vào góc tối, vang lên tiếng kêu khẽ, cùng với tiếng thân người đổ huỵch.
Mạnh đông trợn mắt, kẻ kia bám theo hắn, đã theo hắn mấy ngày, thân pháp lợi hại, hắn chỉ mơ hồ cảm nhận được đối phương, nhưng mạnh đông chỉ còn nửa mạng, cũng mặc kệ. thật không ngờ, cao thủ như thế, người ta tiện chân gảy đá trên đất, đã đoạt mạng rồi.
“mạng ta đáng giá vậy sao, người tranh kẻ đoạt”
“ngươi hỏng người, đến cả đầu óc cũng hỏng rồi sao ?”
“hả ?”
“ngươi nhìn ngươi xem, không ra thể thống gì”
Mạnh đông bị nói đến đen đầu, ngươi cũng không phải mẹ ta. Hắn thân thể bại hoại, tinh thần suy nhược, đấu chí chẳng còn, chính là 1 kẻ vất đi.
Tuy bên ngoài vẻ mặt bất cần, nhưng trong lòng chưa từng an ổn. thành loạn, huynh đệ bị người ta hạ sát, quốc gia lâm nguy, hắn ở đây mục rỗng người, mạnh đông lòng không cam, nhưng hắn thế này, còn có thể làm được gì đây.
Sư nương nhìn mạnh đông, thở dài, cũng là hào kiệt 1 phương, lại bị đỗ khắc đánh thành như vậy, tiểu tử đúng là giỏi gây họa, sư nương lấy trong người ra 1 ống thủy tinh bịt kín, ném sang cho hắn.
Mạnh đông bắt lấy, mắt đầy hoài nghi, nữ nhân lạ mặt từ đâu xuất hiện, ném cho hắn dị vật bất minh, hắn nhìn chất lỏng màu đỏ như máu sóng sánh trong ống, nheo mắt,
“đây là thứ gì ?”
“thứ có thể làm ngươi hồi phục”
“ngươi nghĩ ta là đồ ngốc ?”
“mạng ngươi đáng giá vậy sao”
Không đáng giá, nếu muốn mạng hắn, với nữ nhân, như vật trong túi, không cần phí lời như vậy. mạnh đông bật cười, mình hỏng đầu, hỏng đến hồ đồ, người từ đâu đến, ném cho hắn cái màn thầu, bảo ăn liền ăn.
“ngươi có mục đích gì ?”
“tiện đường”
“hả ?”
“ thứ đó chính là huyết tủy năm xưa mạnh nghiêm từng dùng, mạnh đông, ngươi cam lòng sao”
Mạnh nghiêm, là tổ tiên mạnh gia, nếu đúng là thần dược huyết tủy mà năm xưa tổ tiên mạnh gia từng dùng, mạnh đông kích động, tay siết chặt, năm đó mạnh, liêm 2 nhà có thể đối đầu với dị tộc, lập được đại công, dựng lên cơ nghiệp chính là nhờ thứ này.
Thần dược huyết tủy, được tinh chiết từ máu xương hoang thú thượng phẩm, hòa cùng máu thịt nhân loại, cho nhân loại sức mạnh nguyên sơ, lợi hại phi thường. nhưng hậu nhân lụn bại, phương chế đã thất truyền từ lâu, từ đời cha ông mạnh đông bao đời tìm kiếm, đều phí công vô ích. thật không ngờ, nữ nhân đáng ngờ này lại có.
Là thật hay giả, mạnh đông cắn răng, lòng dao động, nếu thật, đồ tốt như vậy, cho cũng không phải cho không, nếu giả, như nữ nhân nói, mạng hắn đáng giá vậy sao.
Người ta muốn đem hắn làm chuột bạch, lại cho hắn cái lí do không thể chối từ, 1 câu kia như lưỡi đao, cắm vào tim hắn, mạnh đông, ngươi cam lòng sao.
nhắm mắt 1 hồi, hít 1 hơi sâu, tâm đã quyết, lòng nhẹ như mây, mở mắt ra, nữ nhân đã không còn ở đó, đến không ai hay, đi như gió thoảng, mạnh đông như người mê muội, chỉ có chất lỏng trong ống ánh lên sắc đỏ.
Như người nói, tiện đường ghé qua.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện