Phong tiễn

Chương 30 : 30

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 18:29 30-01-2024

29. Đỗ khắc vội vã bước đi, trong lòng chửi rủa nữ nhân vô duyên kia không biết bao nhiêu lần, ngoài sư nương ra, toàn bộ nữ nhân đều là phiền phức. chân y đảo nhanh, lòng y gấp gáp, để sư nương ở nhà 1 mình đúng là lo ngay ngáy, sư nương cho dù lợi hại mấy, cũng là thân thể con người. “đỗ khắc, ngươi làm gì mà lâu như vậy, chúng ta chờ ngươi rất suốt ruột” “hắc hắc, cứ tưởng cô ả kia ăn tươi nuốt sống ngươi rồi chứ” “ả kia bình thường ra vẻ đạo mạo đoan trang, ra làm người cũng đến mức này mà thôi” Vừa bước chân ra cửa học viện, y đụng ngay đám người mạc uy đón sẵn. bên trong học viện không cho phi hành, nên bình thường ra đến cửa là y phóng đi luôn, bọn mạc uy mấy lần chụp hụt, hôm nay kè kè đón lõng, cuối cùng bắt được đỗ khắc ngay cửa. Bình thường y sẽ viện ra 360 lí do tránh né, nhưng hôm nay y đúng là không có tậm trạng, đỗ khắc đề khí vọt lên, trên mặt y đeo mặt nạ đen, nhìn không ra cảm xúc gì. Đám mạc uy vội vã đuổi theo, đỗ khắc phi hành quá nhanh, bọn họ phải vất vả lắm mới không mất dấu. tuy bình thường ăn chơi hưởng lạc, nhưng bọn họ cũng là tinh anh trong nhà, gia tộc đầu tư, cũng không phải hạng đầu đường xó chợ. Có chút thực lực, lại có gia thế, tứ xuyên chỉ là cái thành nhỏ, ở đây không ai dám đụng đến họ, trong học viện diễu võ giương oai, không cần nói lí. Nhưng 5 lần 7 lượt, bọn họ nhẫn nhịn mà tiếp cận đỗ khắc, nói lí với y, y đều mặt lạnh, nếu không phải có chút kiêng kị, đã trở mặt lâu rồi. “lão đại, người như chúng ta, sau phải hạ mình trước tên tiểu tử quê mùa đó làm gì” “đúng thế, huynh nhìn trúng cái gì, chúng ta đánh cho hắn 1 trận, cướp về là được, sợ cái gì” Mạc uy đôi mắt thâm trầm, nhìn đỗ khắc phi hành tít tắp đằng xa, cũng thầm chép miệng tiểu tử có chút thực lực, hắn phẩy tay, “lần trước tiểu tử đó đến đây ghi danh các ngươi chưa thấy, nữ nhân đi cùng đỗ khắc, là mẫu thân của hắn, lần đầu tiên mới thấy 1 người như vậy, nữ nhân như ngọc, rúng động lòng người. ta tra ra được, 2 người bọn họ ở 1 cái võ đường nhỏ, chẳng phải đại tộc gì, chỉ là có chút tiền của, quen biết 1 chút mà thôi” “ha ha, hóa ra lão đại nhìn trúng 1 bà cô già a, ta nói này, huynh trước giờ hảo ngọt, giờ chán rồi sao, muốn đổi vị” “đến lúc đó ngươi sẽ biết” Mạc uy gằn giọng, hắn trước giờ càn quấy, cũng phải nhìn mặt mà làm càn, rõ ràng đã điều tra kĩ càng, đỗ khắc hay đạo tràng liêm thanh gì đó, thứ dân không hơn. nữ nhân kia mới gặp 1 lần, tuy chỉ là thoáng qua, cũng làm máu huyết trong người như chảy ngược. ngày hôm đó phải kìm nén lắm, hắn mới không xung động cướp người, nhưng nay thành loạn, ai quản được hắn. Đỗ khắc bay liền 1 mạch về đến, đạo tràng vắng lặng, không thấy người đâu. y phát hoảng, không phải có người đến cửa tìm sư nương phiền phức rồi chứ, đang chuẩn bị xách đao đi tìm, có mảnh giấy sư nương để lại, ra ngoài có việc. đúng là bút tích sư nương, bút đi như họa, sư nương thật là, có máy liên lạc không dùng, viết thư gì chứ. Y buông đao, lòng cũng buông xuống, vừa quay đầu, đã thấy đám mạc uy đuổi đến, lắc đầu, phiền phức của sư nương chưa lo xong, giờ phiền phức của y mò tới cửa. Đám mạc uy đến, mồm 5 miệng 10, bảo là đến chơi, ôm trà ôm bánh, đi loạn khắp nơi trong đạo tràng. đạo tràng cổ xưa rách nát, có cái gì mà nhìn, đỗ khắc cười khách khí, dồn hết cả bọn vào trong phòng của mình. phòng y nằm đối ngược phòng sư nương, chính là 1 trái 1 phải của đạo tràng, sư nương ra ngoài, nếu đã muốn loạn, vậy loạn 1 mình y là được. “đỗ khắc, đạo tràng lớn như vậy, ngươi ở 1 mình sao ?” “trước cùng sư phụ, giờ cùng sư nương” “sư nương, không phải mẫu thân của ngươi ?” Mạc uy ngạc nhiên, lộ ra thất thố, đỗ khắc nhìn y cười không nói gì, chén trà nhạt trong tay buông xuống, mọi người nhìn nhau không nói, không khí lắng xuống, đã chút gượng gạo. “vậy người đâu ?” “sư nương hôm nay mệt, ta cũng mệt, các ngươi về đi thôi” Y trục khách, mặt không biểu tình, mạc uy đanh mặt đứng lên. nhưng thay vì bước ra cửa, hắn lại hướng phòng sư nương đi đến, đám mạc phiêu phiêu nháy mắt với nhau, cả bọn cùng lên. “bạn đến chơi nhà, ngươi không giới thiệu, chúng ta tự mình bái phỏng” Giả vờ giả vịt, đỗ khắc lắc đầu, đến nước này rồi, y lắc mình 1 cái, bước sau đến trước, y chặn trước cửa phòng sư nương, khoanh tay dựa người vào cửa, híp mắt, “không tiễn” Mạc uy nói cũng không nói, vung tay đánh lén, nắm đấm tung ra, vừa hiểm vừa độc. nhưng đối với đỗ khắc, như cảnh phim quay chậm, y túm cổ áo của mạc uy, ném ra ngoài. Đám mạc phiêu phiêu không ngờ mạc uy chưa nói mà đánh, cũng không nghĩ tới đỗ khắc trở mặt, động thủ thật quá nhanh, bọn họ vừa định lao lên, đã chậm nửa nhịp. Đỗ khắc nắm áo cả bọn, ném hết ra sân, y chắp tay đứng đó, nhìn ánh mắt mạc uy đầy oán độc, khẽ thở dài, việc hôm nay muốn đơn giản cũng không được rồi, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng a. Mặc uy nhìn đỗ khắc, máu sôi lên, tức giận mà mờ mắt, nhưng tên này đúng là có thực lực. hắn tức giận mà gằn giọng với đám mạc phiêu phiêu, thôi động đấu y trên người, mở ra lá chắn năng lượng, súng nhiệt trong tay, đã bắt đầu đỏ nòng. Mạc uy muốn đánh thật, đám mạc phiêu phiêu cũng không sợ, bọn họ có 5 người, tên tiểu tử kia ngoài cái đấu y học viện và phi hành khí kì lạ, trong tay còn không có súng, võ thuật thì sao, có thể đọ lại súng ống hay sao. Đỗ khắc từ từ bước ra, cúi người nhấc thanh đao cắm sẵn trong sân, đao của sư phụ để lại, không phải trân phẩm gì, rèn từ thép luyện, cũng là đồ tốt, vừa nặng vừa cứng, nhìn là đao, nói là côn thì đúng hơn. “mạc uy, ngươi nghĩ cho kĩ, 1 khi động rồi, muốn quay đầu cũng không nổi đâu” Đã trở mặt đến mức này, sấp ngửa đều phân, còn nói nhảm làm gì. mạc uy nghiến răng, súng năng lượng khóa chặt đỗ khắc mà khai hỏa, không hẹn cùng lên, 5 tia năm lượng cùng bắn, khóa chặt góc chết, đỗ khắc khiên phòng hộ cũng không bật, nếu trúng phải tất sẽ trọng thương. Dã nhân phát động, thân hình đỗ khắc biến mất, nhanh như chớp mắt, mạc uy cả kinh, 5 tia năng lượng cày xéo mặt đất, bóng dáng đỗ khắc mất tăm không thấy. Đánh nhau nhiều, phản ứng cũng nhanh, mạc uy gào lên, “đường bá, bên phải” Tiếng thét thất thanh của mạc uy, cứu đường bá 1 mạng, hắn đứng ngoài cùng trong 5 người, là mục tiêu công kích đầu tiên, đỗ khắc thình lình xuất hiện ngay bên cạnh, 1 đao bổ xuống. 1 đao này không tránh kịp, đường bá ngạnh cứng, hắn gầm lên, lá chắn trước mặt sáng rực lên, dồn tất cả năng lượng phòng hộ vào 1 điểm, làm dày lên lá chắn, tiếp 1 đao của đỗ khắc. Lá chắn năng lượng màu lam, tuy chỉ là lam tinh thạch, cũng là tinh phẩm, đường bá tu luyện chuyên về phòng ngự, lực phòng hộ cực kì suất xắc, trong 5 kẻ là người đi đầu. lá chắn năng lượng của hắn, xạ thủ 10 cấp bắn còn không thủng, cực kì rắn chắc. Đùng 1 tiếng vang dội khiếp người, là chắn vỡ nát, mảnh năng lượng bay lả tả, từ từ tiêu tán, cả người đường bá như cái bị thịt, bị hất văng ra xa, máu me đầy người, nằm im bất động. Đám mạc uy xanh mặt, 1 đao đỗ khắc nặng cỡ nào, đường bá 1 đao đã chịu không nổi, bọn họ thì sao. Lúc này đỗ khắc cũng chật vật lùi lại, va chạm quá mạnh, y đã xem thường khả năng phòng hộ của đường bá, cả người bị phản chấn bật lùi, đao trong tay đã gãy 1 nửa. nếu không phải y thân thể hơn người, đã trực tiếp thổ huyết đi tong rồi. Đỗ khắc mất tiên cơ, chính là cơ hội tốt, đám mạc uy chĩa mũi súng vào y, 1 lượt này nhất định phải trúng. đỗ khắc nguy hiểm ngoài dự định, nếu còn dây dưa, không phải gây hấn đánh nhau mà xin thua, mà là trường sinh tử. Đỗ khắc thối lui không dừng, y nương theo sức bật, cả người mượn thế lùi càng xa, sau đó cuộn người, bật phòng hộ. cự li này, dù có bật phòng hộ, cũng không thoát được tầm bắn. đấu y học viện, lồng tinh thể màu lam, có thể chịu được bao nhiêu phát bắn, nham hiểm như đỗ khắc, sao lại mắc cãi lỗi sơ đẳng như vậy. Lòng mạc uy nhảy lên, nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh, trước mắt sáng lên quang mang chói mắt, sau đó là 1 tiếng nổ đinh tai nhức óc gần trong gang tấc, nuốt trọn tất cả vào trong. Địa lôi, lợi khí chiến tranh, chỉ được dùng trong quân đội, bởi vì nó quá nguy hiểm, lực sát thương lớn, nên cấm lưu hành trong dân. nhưng từ khi phi hành khí ra đời, địa lôi ít được dùng, đã chìm vào dĩ vãng. hàng trong quân tuồn vào chợ đen, trong tay giới hắc đạo, lại trở nên thịnh hành, nhất là các đội săn, dùng địa lôi bắt hoang thú không gì thích hợp. đỗ khắc tuy không có nhiều, cũng tồn vài cái phòng thân, lúc nãy y mượn cớ vòng vo, cúi người nhét địa lôi vào thân, tung người đánh lén, thừa dịp ném ra. địa lôi phát nổ cự ly gần, lá chắn năng lượng màu lam, đương nhiên chịu không nổi. đám mạc uy bị nổ đến trời điên đất đảo, lá chắn năng lượng bị thổi bay, sóng xung kích trực tiếp đánh lên thân thế, nếu không phải đấu y cản lực, đã đi đời nhà ma. Thảm nhất là mạc phiêu phiêu, nàng ta không mặc đấu y, cũng may là vị trí đứng xa nhất trong đám người, được mấy người còn lại che cho, thân thế nhục cơ lẫn lộn, chân tay gãy lìa, chỉ còn thoi thóp. Đỗ khắc cũng bị thổi bay, vừa rồi quá hiểm, y cũng không nghĩ mình lại dùng đến địa lôi. khi biết mục đích của mạc uy nhắm vào sư nương, y quả thật nổi sát tâm. nhưng địa lôi phát nổ dữ dội, cũng ít nhiều phai nhạt sát ý của y. Y đứng dậy rung mình vài cái, cầm nửa thanh đao bước về phía mạc uy. mạc uy bây giờ mình mang thương tích, không thể động đậy, cá nằm trên thớt. “mặc uy, ngươi nói xem, làm sao bây giờ ?” “ngươi . . . đừng làm bậy, tha . . . cho chúng ta” Đỗ khắc lắc đầu thu đao đứng dậy, giết người thì dễ, nhưng giết người trong thành, còn là con cháu thế gia, xuống tay xong, cùng lắm y trốn vào hoang dã, nhưng sư nương thì làm sao đây. “chúng ta đánh thành thế này, làm sao được ?” “không lụy đến ngươi, là mạc uy ta cùng các huynh đệ lén lút thử địa lôi, tự mình làm bậy, tự mình gánh chịu, đỗ khắc ngươi không hay không biết, chỉ bị liên lụy vào mà thôi” “nói hay lắm” Đỗ khắc đứng dậy, 1 chữ cũng không tin, nhưng minh tranh ám đấu, muốn ra tay, cũng không phải ở đây. Y mở máy liên lạc gọi trợ giúp y tế, mấy người đồ trắng cùng vài phi hành khí cứu trợ bay đến, thật không ngờ trong đám còn có cả trịnh nghi theo đến. Nữ nhân điên này đỗ khắc thấy mà phát hãi, biết mặt nhau chưa bao lâu, đã để lại trong lòng y ấn tượng cực kì tệ hại, ám ảnh như thành bóng ma luôn rồi. Trịnh nghi bận rộn cứu người, với đỗ khắc khách khí mà xa lạ, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đến khi đám người mạc uy đều đã yên vị xong xuôi, nàng ta thấy không ai để ý, xáp lại bên cạnh đỗ khắc, thân thể dán lên người y, thì thầm, “bọn chúng chẳng phải thứ tốt lành gì, ta ngứa mắt đã lâu, đúng là đáng kiếp, là ngươi đánh ?” Đỗ khắc giật mình, nữ nhân này như ma quỷ, thân thể ốm yếu, tâm tư độc địa, cô ta học y, lương y như từ mẫu, nhưng nhìn trịnh nghi, toàn là nanh vuốt, phát lạnh cả người. “ngươi không cần lo, ta hành y, coi như có vài đầu mối, sẽ cố gắng thu xếp giúp ngươi. hắc hắc, đám bại hoại này, trước còn có chủ ý với ta, lần này vào tay lão nương, cũng có ngày hôm nay a. đỗ khắc, cho ngươi nợ 1 cái ân tình, đừng có quên đấy” đỗ khắc thật muốn hỏi lại, cô ta có đúng là hành y hay không, thật là đáng sợ. nhưng chưa kịp hỏi, nàng ta đã quẩy mông đi mất, trước khi đi, còn quay đầu nháy mắt 1 cái, khiến đỗ khắc rùng mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang