Phong tiễn

Chương 26 : 26

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 18:16 26-01-2024

.
25. Đỗ khắc sờ cái mặt nạ màu đen trên mặt, không biết làm bằng vật liệu gì, ôm sát mặt, như có thêm 1 làn da mỏng, không vướng không ngứa, sờ mát lạnh tay. Sư nương ngủ được 1 ngày 1 đêm thì tỉnh, đòi ăn rồi ngủ tiếp, cũng không quên ném cho y cái mặt nạ bảo đeo vào, lúc đầu y còn thắc mắc, nhưng đeo vẫn đeo, đến khi ra đường, cả đống người sau 1 đêm đều có. Thành loạn, giờ có thêm cái trào lưu mới, đỗ khắc lắc đầu. Sư nương ngủ suốt 3 ngày 3 đêm, đêm nào y cũng thức trắng, ôm đao thủ hộ. sư nương mình mang thương tích, trằn trọc mà ngủ, mệt mỏi tỉnh dậy thì đòi ăn, ăn xong lại ngủ, nhìn thật đau lòng. Hiếm thấy sư nương mè nheo như vậy, đỗ khắc bưng trà rót nước, hầu hạ chu cần, đến khi sư nương cuộn người ngủ mộng, y ôm đao ra cửa ngắm trăng. Trước chăm sư phụ, giờ là sư nương, y 1 câu cũng không oán thán, còn thầm cảm thấy may mắn bản thân, đúng là chịu khổ quen rồi. Trong lúc sư nương say giấc, thiên hạ biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tứ xuyên thành binh biến nội loạn, khương gia đại tộc bị người kéo chân mà ngã đau, nhà cháy người chết, là người dạ thành làm, nghe nói chết 1 chi tinh nhuệ, hơn trăm người. Nhưng đáng sợ hơn, quân đoàn 14 của liên minh đến hộ thành, bị tử sĩ đế quốc chặn đánh ngoài thành, thương vong thảm trọng, chết đến mấy phần. Tử sĩ đế quốc sao lại ở sân sau của liên minh, miệng ra lời vào, truyền thông đưa tin, lòng người đồn thổi, mấy quân đoàn ở liên minh ngồi không làm gì, để người ta đánh đến tận nhà còn không biết. Liên minh nổi giận lôi đình, chỉ trích đế quốc ác độc dã tâm, mắng người dạ thành lòng lang dạ sói, lòng người căm phẫn, quần hùng sôi sục, chiêu binh mãi mã, mộ lính khắp nơi, mùi chiến tranh dậy lên khét mũi. Nhưng người ngoài cuộc thì cười khẩy, chuyện năm xưa được dịp đào lên, liên minh đúng là ăn dậm hét to, chỉ có lòng dân như đỗ khắc là hoang mang, rất nhiều dân chúng trong thành đã chuyển đi, ngày nào cũng có người dọn đồ dọn nhà, dòng người tấp nập, chảy ra ngoài thành. Quân đoàn 14 khí giới vào thành, cứ tưởng là truy binh vấn tội, nhưng có vẻ ăn 1 đòn đau, đóng binh kín cửa, ngoài duy trì trật tự, bình ổn trị an, thì không làm gì khác. Nhiều người đến lạ, khắp liên minh cày xới, lùng sục người dạ thành khắp nơi, thành tứ xuyên rối loạn, lại yên ổn vô cùng. Đỗ khắc biết sư nương là người dạ thành, màu mắt lam sáng rỡ vô cùng, nhưng sư nương là sư nương của y, muốn đến đây vấn tội, qua đao của y trước đã. Sư nương ngủ dậy, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đỗ khắc lau mặt cho sư nương, chải tóc, dâng trà, mang bánh. Sư nương gặm bánh như mèo, bảo y đi học, y thấy cũng phải, đóng 1 đống tiền rồi bỏ phí, y thấy tiếc của thay sư nương, thấy sư nương nằm ấp nắng trong sân, y thay đồ đến học viện, dặn sư nương lần thứ 1 trăm lẻ 1, việc lớn việc nhỏ, nhất định phải gọi y về. Sư nương thấy y lo đứng lo ngồi, lười biếng cười, trở mình duỗi người, mềm mại phô ra, đỗ khắc đeo mặt nạ đen, lòng niệm đao kinh, bước ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang