Phong tiễn
Chương 25 : 25
Người đăng: thanhhungtnt
Ngày đăng: 19:26 24-01-2024
.
24.
Lưu hoành liều chết cầu sinh, cả người hắn đỏ rực như lửa cháy, đẩy hiệu suất đấu y lên cao nhất, súng phượng vũ trong tay xả đạn như mưa, đạn năng lượng hình trứng trút xuống như sao rơi, san bằng cả 1 vùng rộng lớn, cày nát mặt đất.
Hắn không biết mình lấy đâu ra sức lực, nhưng 1 câu không xứng kia như dao cắt vào tim, lòng hắn rỉ máu, thật không ngờ bản thân mình hèn mọn. hắn công kích đến điên cuồng, dù sao hỏa lực của hắn thiên về diện rộng, như nỗi lòng hắn đang vặn xoắn, cứ xả ra là được.
Đúng là người điên, chó cùng rứt giậu, sư nương né cũng không thèm né, huy đao trong tay, lao về phía trước. 1 trận chiến trước đã tiêu hao quá nhiều thể lực, 1 màn tự bạo kia thương tích vẫn còn, nhưng chỉ là cái mạng lưu hoành mà thôi.
Chẻ đôi 1 phát đạn hình cầu trước mặt, thân hình sư nương như thiểm điện lao vụt qua, cả người lẫn đao bao phủ trong làn sương đen rất đậm. hắc tinh thạch, là tinh thạch cực hiếm trên đời, ngay cả liên minh cũng chỉ có 5 viên trong tay ngũ môn, là tinh thạch nhiều bí ẩn, nhưng cũng kinh lực bạt môn.
Người ta nói nó đến từ u linh giới, nhưng u linh giới tột cùng là thế giới như thế nào, không ai biết, chỉ biết cửa vào nằm ở tận cùng phía bắc đại địa. trong đó có rất nhiều ma thú đáng sợ, hình dạng quái đản, hoang thú so với chúng nó, chỉ như vật nuôi trong nhà, trước giờ chưa ai từng đến đó mà toàn mạng trở ra. hắc tinh thạch của ngũ môn, chính là hắc thạch rơi rớt trên đại địa được thu nhặt về, tỏa ra năng lượng vĩnh cửu bá đạo tuyệt luân, nhưng chẳng ai dùng nó như năng lượng, nó là đại biểu cho quyền lực và địa vị.
Hắc năng lượng do nó tỏa ra, bao phủ người sư nương, trong biển năng lượng nổ tung cuộn sóng xung quanh, sư nương lông tóc vô thương, tốc lực không hề giảm, mũi đao chỉ thẳng lưu hoành.
1 trước 1 sau, lưu hoành vừa bắn vừa chạy, sư nương đuổi phía sau, khoảng cách càng lúc càng gần, đã đuổi đến phạm vi dân cư. lưu hoành biết chạy cũng không thoát, vứt súng lấy khiên rút đao, khiên năng lượng đao từ trường, tuy cũng là tinh phẩm lưu gia, nhưng so với đôi song đao rèn từ thiên ngoại huyền thiết kia, chỉ như vật đồ chơi.
Người ta biết lưu hoành là xạ thủ đỉnh cấp, đã vượt ngưỡng 10 cấp tiêu chuẩn liên minh từ lâu, nhưng rất ít người biết hắn chuyên tu võ thuật, năm xưa từng lang bạt kì hồ, bái người dạ thành làm sư, võ pháp dạ thành, cũng là học được ít nhiều.
Nhưng đao pháp sư nương kì lạ, thập phần hung mãnh, rõ ràng không phái đấu pháp dạ thành. đao pháp sư nương, chỉ công không thủ, lấy công làm tiến, lấy đao đối đao, lấy mạng đổi mạng, thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm, đến cùng là cái đao pháp gì.
Đao pháp đã thế, đao khí do hắc tinh thạch bắn ra còn đáng sợ hơn. nếu không phải đồ trong tay hắn là đồ tốt, nếu không phải sư nương thấm mệt, cái mạng lưu hoành đã không giữ nổi đến giờ. lưu hoành khốn khổ chống đỡ, bị sư nương dìm từng chút một, đến muốn lao lên liều mạng cũng không nổi.
1 đao chém xuống, lưu hoành giơ khiên lên đỡ, mặt khiên xoay ngang, đẩy lưỡi đao trượt đi, nhưng lực đao quá mạnh, hất hắn lệch đi. 1 đao còn lại chém từ dưới lên, hắn lấy đao đỡ, vẫn gạt không đánh, sư nương thuận chân, đá cho hắn 1 cước buốt người.
cứ mỗi lần tránh 1 đòn hiểm ác, sư nương sẽ thuận thế đập hắn bò đất, lưu hoành cuối cùng đã hiểu, nữ nhân độc ác này, muốn hành hạ hắn đến chết.
sĩ có giết, sao thể chịu nhục, hắn năm xưa có tội với nàng, bao năm ẩn nhẫn, nhưng đâu thể mặc người chà đạp, muốn giết thì giết, hà tất giày vò hắn như vậy.
“muốn giết cứ giết, không cần vũ nhục”
“vũ nhục, ngươi đến cái gan tự bạo cũng không có”
Không có ? lưu hoành rít lên, cả người đỏ rực như tôm luộc, năng lượng còn chưa kịp tích lên, 1 cước cực nhanh đã quét đến, không khí nổ tung, hắn cả người bị hất văng vào vách tường phía sau, tường đổ người đau, miệng mồm đầy cát mà bò dậy.
Khóe miệng chảy máu, ánh mắt oán hận, hắn bị đánh đến bức thở, nào có cơ hội mà tự bạo, nữ nhân kia 1 khắc cũng không nơi lỏng, hết đánh rồi đá, muốn hắn ôm hận mà chết.
“kẻ đến là ai ?”
1 thiếu niên cơ thể gầy gò, người đầy mồ hôi bước ra, là dân thường, lụy đến khu dân cư phổ thông rồi hay sao. lưu hoành khó khăn đứng dậy, thân là binh sĩ, có muốn liều mạng cũng nên đi nơi khác liều mạng, quân binh không lụy bá tánh, hắn vẫn biết rõ, lúc nãy còn muốn tự bạo ở đây, thật hồ đồ.
Hắn tự trách 1, sư nương than thở 10, đánh đến mờ mắt rồi, đánh đến cả đạo tràng của liêm thanh lúc nào không biết, ánh mắt oán độc nhìn lưu hoành, chính là tên khốn kia chạy nhủi đến đây.
Lưu hoành có chút lạ, từ lúc thiếu niên xuất hiện, hắc nữ nhân 1 lời không nói, đứng im bất động. nghi hoặc, hắn quay ra nhìn thiếu niên, trăng sáng lờ đờ, soi khuôn mặt lúc mờ lúc tỏ, nhìn kĩ rồi, cả người cơ cứng,
“ngươi, quá giống . . . “
Lời còn chưa nói xong, ánh đao xoẹt qua, đầu lưu hoành vẽ 1 vòng cung, rơi xuống đất, người hắn đổ xuống, máu thành vũng đỏ.
Trước mặt mình thản nhiên giết người, đêm nay thành loạn, khắp nơi chém giết. đỗ khắc lùi 1 bước, đao trong tay đưa lên, đang định nặn ra 1 2 câu chữ cho đề khí, đến khi hắc y nhân phía trước bỏ mũ bảo hộ, lộ ra mặt thật, ngực y vừa phồng lên, đã xẹp xuống.
“sư nương, đêm tối thành loạn, người bỏ đi đâu, đệ tử chạy loạn tìm người khắp nơi, thật vất vả”
“có mệt không ?”
“rất mệt”
“ta cũng mệt,mang ta vào”
Sư nương nói xong thì nằm luôn xuống không nhúc nhích, đỗ khắc đúng là chẳng biết làm sao, hôm nay sư nương nhìn thật khác người.
“hắn là ai, là địch ?”
“chặn đường cướp của”
“muốn cướp của sư nương, thật đáng chết”
“ta muốn ngủ”
Giọng sư nương càng nói càng nhỏ, đỗ khắc cõng sư nương, tay rắn người mềm, người cứ là lạ. y tiện chân ngoắc 2 thanh đao của sư nương lên, ngó qua cái xác không đầu kia 1 cái. đi cướp của mà trang bị thật xa xỉ, đụng đến sư nương nhà y, đúng là ý đồ xấu xa, lát nữa phải thay sư nương dọn dẹp, gì chứ đi hoang dã lâu như vậy, phá xác hủy thi, chỉ là việc nhỏ tiện tay.
Sư nương dụi đầu vào lưng y mà ngủ, như con mèo nhỏ, cả người đỗ khắc như bị định thân, từ đây đến phòng sư nương có mấy bước chân, lại cảm thấy nặng như đeo đá.
Thành loạn, mọi người trái né phải tránh, chốn vào địa đạo, hắn xách đao đi tìm sư nương, lòng như đốt lửa, đánh nhau đổ máu, đánh loạn 1 vòng, cuối cùng gặp được, thở dài 1 hơi.
Lạt mềm buộc chặt, đỗ khắc cười khổ, sư phụ, đệ tử đúng là trúng tà rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện