Phong tiễn

Chương 24 : 24

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 19:21 23-01-2024

23. Sư nương ngồi vắt chân, 2 thanh đao cắm trên đất, ngửa mặt nhìn từng đốm hoa lửa xa xa, lòng không biết đã trôi tận đâu rồi. Tiểu tử không biết đã tỉnh chưa, đêm nằm trời lạnh, bị cảm lạnh thì phiền lắm. Có chút nhớ đệ tử, kể cũng lạ, sư nương trước giờ 1 thân 1 mình, không vướng bận chuyện gì, bây giờ lại bận lòng vì y. nhớ đến y, khóe miệng cong lên, nở nụ cười, thiếu niên ngây ngô đó, đúng là số phận trêu ngươi. Phía xa có bóng người đỏ rực đang lao đến, sư nương hồi thần, đứng dậy nhấc đao, kẻ đến phải đến, chờ cũng lâu rồi. Lưu hoành toàn thân chật vật không chịu nổi, đối mặt với công kích dày đặc, hắn chẳng biết làm thế nào mà xuyên qua, nhưng mà cuối cũng cũng xuyên qua rồi. cúi người thở dốc, hơi thở hồng hộc, nhìn khắp nơi là lửa cháy nhà đổ, xác người ngập đất, nghiến răng, tiếc là, đến chậm mất rồi. Hắn đến cứu người khương gia. hiển nhiên hắn không tự phụ 1 mình bản thân có thể xoay chuyển cục diện, nhưng có thêm sức người, phối hợp cùng hộ vệ khương gia lèo lái chống đỡ, dù sao ở đây cũng có hơn 800 tinh nhuệ khương gia. nhưng mà, khương gia ở đây chết sạch cả rồi. Không những bị diệt sạch, mà kẻ địch còn chỉ có 1 người, chính là kẻ ung dung nhàn nhã đứng nhìn hắn kia, bởi vì trên đất, ngoài xác hộ vệ khương gia, chẳng còn ai khác. Hắc điệp đấu y, nhật nguyệt song đao, bao nhiêu năm rồi mới gặp 1 vương tộc dạ thành, lưu hoành cười khổ, bây giờ mà đánh, thắng lực bằng không. “tại hạ lưu hoành, xin hỏi các hạ, quý tánh đại danh ?” “ta biết ngươi là lưu hoành” “các hạ chính là đang chờ ta đến” “đúng là đang chờ ngươi đến” Lời ít nghĩa nhiều, lưu hoành giật mình, người ta rõ mình tường tận như thế, mình đến mặt mũi đối phương còn nhìn không ra, đúng là bị người tính kế, tính đến đầu giường. “dạ thành với liên minh, tuy có chút vướng mắc, nhưng cấu kết đế quốc, mưu phản liên minh, các hạ nghĩ liên minh dễ bị lật đổ vậy sao ?” “ngươi đây là đang câu chút thời gian ?” Bị nói trúng tim, lưu hoành chỉ cười không chối. hắn đúng là muốn câu giờ, chờ quân tiếp viện, tất nhiên không phải đám bị thịt khương gia, mà quân đoàn 14 của hắn đuổi đến. đó là cửa sống duy nhất của hắn, mặc dù bản thân đã hồi phục chút thể lực, nhưng đối đầu vương tộc, hắn không có cửa. “các hạ vừa đánh 1 trận sinh tử, không phải cũng nên nghỉ ngơi khôi phục sao” Đối phương lắc đầu, dùng mũi đao gảy đá trên đất, không có vẻ gì là muốn làm thịt hắn ngay, hắn thở ra 1 hơi khó nhọc, cầu đối phương gảy đến mòn đao cho rồi. “mưu phản, nhân loại các ngươi đánh nhau, liên quan gì đến chúng ta” “vậy các hạ đây là muốn làm gì, dạ thành bỏ đá xuống giếng, nếu đế quốc chiếm được liên minh, há bỏ qua cho dạ thành, các hạ thông minh như vậy, đã nghĩ đến chưa ?” “đế quốc không nuốt nổi liên minh” “vậy tại sao ?” “diệt ngũ môn” “diệt thế nào ?” “chưa nghĩ ra” “hả?” Đối phương cười, trong như tiếng chuông ngân, nhưng với lưu hoành, như trống gõ, là nữ nhân, nữ nhân vương tộc, mắt y tối sầm, đầu y trống rỗng, thế nào được chứ, “người là nữ nhân ?” “không nhận ra ta ?” “ngươi cuối cùng là ai ?” “15 năm trước, kinh đô đế quốc, yến thủy thành” “lẽ nào lại thế, ngươi đáng ra phải chết rồi, nhất là phát súng đó do chính tay ta bắn ra, ta sẽ không bắn trượt” “ngươi đúng là không bắn trượt” “vậy tại sao . . .” “trên đời nào có tại sao, cũng giống như quân đoàn 14 của ngươi, lâu vậy rồi, còn chưa đến” Nói đến đây, phía xa có pháo hiệu bắn lên, nở rộ trên không, pháo hiệu màu đỏ như máu, rực rỡ chói lòa, soi rõ khuôn mặt nhăn nhúm của lưu hoành. vẻ đạo mạo khuôn trang biến mặt, gương mặt hắn dữ tợn vặn vẹo, đả kích thật đau đớn, hắn bại, bại đến trắng tay. Khương gia gì chứ, chỉ là mồi nhử, nuốt trọn 1 quân đoàn của liên minh, mất quân mất thành, mất luôn biên cảnh. thành tứ xuyên là hậu tuyến, thành không còn, trọng binh ở biên giới làm sao trấn thủ, cửa ngõ dọn ra, quân đế quốc sẽ 1 đường đánh thẳng đến đô thành. Tất cả đều là sai lầm, như sai lầm hắn gây ra năm đó, đưa hắn đến đỉnh cao danh vọng, cũng khiến hắn ân hận cả đời. khuôn mặt ngây thơ sáng rỡ như trăng, không đêm nào là hắn không nhớ đến. đời này hắn đúng là lụy nữ nhân, lụy đến không dậy nổi. “có thể cho ta thấy mặt 1 lần” “ngươi, không xứng”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang