Phong tiễn

Chương 19 : 19

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 14:20 18-01-2024

.
18. Cao ốc khương gia, đèn đóm sáng rực. Tòa cao ốc nằm giữa trung tâm thành thị phồn hoa, là tòa nhà cao nhất thành tứ xuyên, cũng đại diện cho quyền lực khương gia ở đây. Trừ thành đô xa hoa tráng lệ, những thành nhỏ như thế này đều có dấu ấn của khương gia, người ta nói, khương gia chỉ dưới ngũ môn. Giàu có như khương gia, đến thành nhỏ mở tiệc, tiệc nhỏ người đông, người đến lấy lòng, kẻ đến dò xét. nhưng dù ai đến, nào quan trọng gì, tiệc này, khương gia chỉ đãi khách mà thôi. Khương liên vận cái váy dạ tiệc màu tím, nép mình 1 góc, ly rượu trên tay nhấp 1 nửa, mặt nhăn nhúm. Cái váy này là cô nàng thư kí của gia phụ chuẩn bị cho cô, vừa đẹp vừa đắt, có điều ngực cô lớn, đang bị cái váy bóp cho nghẹt thở. “tiểu thư, không biết tại hạ có vinh dự . . .” Anh chàng công tử điển trai mặc đồ trắng, mỉm cười khoe răng với cô, không biết là thứ bao nhiêu rồi, không thấy cô đang ngộp muốn chết sao. Khương liên mỉm cười chặn họng, khéo léo đưa đẩy, đẩy hàm răng trắng đó đi chỗ khắc, lủi vào góc xa hơn, miệng nhỏ rủa 316 lần. Mắt đảo 1 vòng, quan sát 1 lần quan khách, toàn mấy ông lớn thành tứ xuyên, không thiếu 1 ai, ngoài ra, cũng lắm khách không mời. Vài kẻ 2 tay buông thõng, ánh mắt khép hờ, vô tình hữu ý giữ khoảng cách với người bên cạnh, lại có vài kẻ láo liên, mắt đảo không ngừng, nhìn ngó mông lung. Khương liên cười gằn, chỉ là cái tiệc nhỏ, quần long tụ hội, thật là náo nhiệt. Cô xoắn 1 cái đùi gà, ngửa mặt lên thì bắt gặp ánh mắt của khương chấn, mỉm cười, cắn 1 miếng, nháy mắt với ông. Khương chấn bắt gặp cái nháy mắt của cô, thở dài ai oán, khương liên mặc kệ, tiệc của ông, ông tự đi mà tiếp, cô chả dại gì. Nhìn cô nàng thư kí xinh đẹp váy đen khoác tay ông, đang đóng vai trò bao cát, khuôn mặt đỏ bừng, chẳng biết đã nốc bao nhiêu rượu, thật đáng thương. 1 đám cừu dê lợn hổ đang quây bên cạnh ông, nói cười không dứt, nặn ra đủ câu từ hoa mỹ, người nói lao nhao, khương chấn nghe rất kĩ càng, tiếp chuyện từng người 1, thế gia như ông, việc nhẹ quen tay. “có gì lạ không ?” “sao không gọi khương dực đến, hắn nhìn người không chuẩn hơn con sao ?” “hắn không muốn đến, không ép được” “con cũng không muốn đến” Khương chấn cuối đầu gãi mũi, ông cũng muốn giấu cô nương nhà ông đi, nhưng đây không phải thành đô, thế lực khương gia nơi này mỏng, tốt nhất là giữ cô trong tầm mắt. lúc nãy ông nói chuyện tiếp khách, vẫn dành 1 mắt để ý cô, nhìn cô bị đám ruồi bọ bu quanh, thấy đám sói đói nhìn cô hau háu, hận không thể lột da xẻ thịt chúng cho rồi. Khương liên đỡ lấy nàng thư kí cả người mùi rượu, đang gần như ngã gục vào người khương chấn, miệng làu bàu, vừa trẻ vừa đẹp, sao phải bán mạng vì 1 ông già chứ. “náo nhiệt lắm, đủ mọi hạng người” “là những người nào ?” “con nhận không ra, vậy mới đáng lo”, khương liên lơ đãng đảo 1 vòng, mắt híp lại, “rất nhiều cao thủ ngoại lai”. “là người đế quốc ?” “chắc vậy, lạ là họ hẳn không hoàn toàn vì chúng ta mà đến. họ đang tìm người, và nghĩ là người đó có mặt ở đây” “là ai được chứ ?” Khương liên lắc đầu, cái thành này loạn rồi. chuyện đế quốc dòm ngó biên cảnh đã không còn là bí mật nữa, liên minh muốn giấu, cũng không che nổi tai mắt thiên hạ. mấy hãng truyền thông ngửi được mùi máu, nào chịu để yên, ngày nào cũng đưa tin tức biên cảnh lên trang nhất. trong thành đã có 1 bộ phận dân chúng rục rịch chuyển đi, chiến tranh, đã rất gần kề rồi. Bỗng đại sảnh có tiếng ồn ào, tiếng người la ó, nhưng rất nhanh tất cả tiếng huyên náo đều im bặt, như cây kim rơi xuống đất. khương liên ngó ra, thoáng giật mình, 1 nam nhân tuổi còn rất trẻ đang bước vào giữa sảnh. đấu y đỏ rực lấm bẩn, phong sương bụi trần, cái cốt cách quân nhân không lẫn vào đâu được, sau lưng còn khoác 1 khẩu súng năng lượng đỏ nòng, thân như núi, người như hổ, mắt đao mày kiếm, hung vũ bách uy. Khương chấn khóe mắt hơi giật 1 cái, bước vội ra, mặt mũi tươi cười, nhiệt tình thân mật, “ôi rồng đến nhà tôm, lưu soái hôm nay đúng là cho khương gia mặt mũi, ngài đến lại không nói chúng ta 1 tiếng, khương mỗ mà biết, nhất định trải thảm đến tận cửa thành đón ngài” “ha ha, đường đột mà đến, ta cũng vừa mới vào thành, đến bái phỏng, tay không có thiệp, cũng không có quà, hổ thẹn” “đại nhân sao lại nói vậy chứ, ngài đường xa vất vả, người đâu, dâng rượu thịt lên, lưu soái đến là đại khách, ta chỉ sợ không chu toàn, thất lễ thất lễ” Đại sảnh nổ tung, tiếng hoan nức trời, cả đám người súng sính vậy kín kẻ mới đến, lưu hoành, thống lĩnh quân đoàn 14, mới 30 tuổi, là thống lĩnh trẻ nhất liên minh. Nhìn gia phụ mặt tươi như hoa, khương liên nổi hết da gà. Kẻ kia rõ ràng không mời mà đến, đến cũng không báo, chắc chắn có trá, gia phụ 1 bụng tức không thể phát, nói bóng nói gió, mệt cả người. Cô nghĩ liên minh sớm muộn cũng phải động, chỉ là không nghĩ đích thân lưu hoành, thống lĩnh quân đoàn 14 tự mình áp trận, mà không phải là quân đoàn 16. Mạnh đông chắc là bị vất đi rồi, liên minh đến chết cái tật không bỏ. Cô đối với mạnh đông tuy không có hảo cảm gì, nhưng cũng không ghét bỏ. hắn làm người lỗi lạc, cô nể phục. nghe hắn bị thương, trong lòng thương cảm trời bạc anh tài. Có chút đồng cảm, dù sao cũng là át chủ bài trong quân, thân phận khuyển nô nói bỏ là bỏ, khương gia thì sao, nào có khác gì. Chẳng lẽ đám người đế quốc nhắc đến là lưu hoành. nghĩ cũng phải, nhân vật tầm cỡ này mà đến đây ăn tiệc, kéo theo cả cái quân đoàn đến, chỉ là còn chưa biết đóng quân ở đâu, kiểu gì cũng phải dựa vào hầu bao khương gia mà thôi. Mặc kệ họ lưu kia, đừng có đánh nhau trong nhà cô là được, cô đỡ nàng thư kí vào phòng trong, lườm về phía lưu hoành 1 cái. Mắt chạm mắt, lưu hoành cũng đang nhìn cô, hắn vươn tay gạt đám người ra, lực đạo thô thiển, bước về phía cô. Cô giật thót, đang nghĩ có nên ném luôn nàng thư kí về phía hắn, đê tiện chuồn 1 mình không, lưu hoành hai ba bước đã tiến đến, nhanh như gió cắt, cũng chặn luôn đường rút của cô, thật giảo hoạt. “khương liên tiểu thư, nghe danh đã lâu, bài danh thứ 8 sa bàn chiến, không hè kém cạnh đám mày râu, ta vốn khâm phục tận tâm, nay mới có dịp, thật là vinh dự” sa bàn chiến, nổi danh đã lâu, từ thời khai thổ đến nay, duy trì không dứt, danh tướng thiên hạ, đều bài danh ở đây. Trước là trận địa trên đất, rồi trên giấy, sau này là mô phỏng đánh trận, mỗi mấy tháng đều xếp 1 lần, mỗi năm liên minh công bố treo thưởng, không phân sang hèn, đều có thể thi đấu. 100 thứ hạng nêu tên, nhưng ai cũng biết, 10 hạng đầu tiên, cách biệt vô cùng. trong 10 người đó, chỉ có 1 nữ nhân, bài danh thứ 8, hiệu là hắc liên, suốt mấy năm qua chưa từng đổi, chưa có ai vượt mặt nàng, nhất tướng trấn quan. Xung quanh xôn xao, khương liên ở thành tứ xuyên có chút danh vọng nhỏ, nhưng chỉ dựa vào cái danh khương gia. thật không ngờ, khương liên lại là hắc liên đó, hạng 8 trận địa chiến là cái hạng gì, vạn quân dễ kiếm hảo tướng khó cầu, là thứ nhiều người thèm muốn, nhưng muốn, còn phải xem thái độ liên minh a. Khương chấn có chút đen mặt, tên lưu manh kia không nể mặt ông, đến đây làm loạn, loạn đến cô nương nhà ông, thấy ông hiền khi dễ phải không. đâu phải ông không muốn khoe khoang, con giỏi, ông tự hào, nhưng khương liên không muốn, ông cũng không muốn. “ta lần trước thăng hạng thất bại, bại dưới tay của tiểu thư, thua tâm phục khẩu phục, tiểu thư tuy chưa ra chiến trận, nhưng thực học uyên thâm, kẻ hèn đúng là mở mang tầm mắt” “hả, vậy cái người đánh quân liều chết đó là ngài ?” Khương liên lỡ lời, đưa tay che miệng, mặt mũi mù mịt. Xung quanh lặng ngắt như tờ, 1 người đàn ông to như con gấu, hạ mình trước 1 cô gái thôn quê. luận bối cảnh, luận thân phận, lưu gia là đại gia tộc, 1 trong ngũ môn, bản thân hắn là thống lĩnh, hạ mình nhận thua, vi diệu như này, xưa nay chưa từng. Nhận thua không nhục, mặt trơ như đá. Dưới hạng 10 thi đấu tính điểm, nhưng từ 10, thách trận khiêu quan, vượt ải mà lên, khương liên chính là cái ải hắn qua không được. Hắn là thống lĩnh, lãnh binh đã lâu, khinh thường hạng sách vở vô danh, đánh liền 1 mạch đến khi gặp cô, mới biết, ếch ngồi đáy giếng. Đấu sách của khương liên, vô cùng thực dụng. đến cả những chi tiết nhỏ bé tỉ mỉ vụn vặt, tướng lĩnh như hắn nhiều khi cũng bỏ qua, cô ta triệt để vận dụng, đơn giản như ta đếm số, tích tiểu thành đại, hắn là bị chính cái tiểu tiết nhỏ bé chi li đó, đè chết. Nữ nhân này máu lạnh vô tình, quỷ kế đa đoan, độc ác vô bì, hắn cuối cùng, toàn quân liều chết tự bạo, mà vẫn thua. Cứ tưởng đầu có sừng, mặt mọc nanh, giờ gặp rồi, chỉ là cô gái nhỏ, ừm, ngực đúng là hơi lớn 1 chút đi. Ánh mắt lưu hoành bất nhã, khương liên giận sôi gan, đúng là lưu manh làm loạn, phơi bày thân phận của cô, muốn làm gì, muốn kéo cô xuống nước, đem cô uy hiếp khương thị, cũng đem khương thị uy hiếp cô. Khương liên đa nghĩ mà suy, đúng lí không sai, liên minh đúng là có ý này. nhưng lưu hoành tự mình đến, hắn chỉ muốn gặp cô 1 lần, xem cô 3 đầu 6 tay. hắn to cao hơn cô, đứng trên nhìn xuống, cô cúi đầu, mặt cô không thấy, chỉ có ngực nhô ra, nam nhân, nhiều khi lí giải không được. mà nếu biết, người như hắn không lụy nữ nhân, vẫn lấy đại cục làm trọng. Cục diện có chút xấu hổ phiền phức, khách nhân nháy mắt xem trò vui, chỉ có chủ nhà khó chịu, cuối cùng, cũng có người giải vây. Khương gia hộ vệ chạy vào, cả người toàn máu. Hắn chạy qua cửa thì té ngã, thương thế quá nặng mà đi tong, máu chảy thành vũng trong đại sảnh. Tất cả bị dọa sợ chưa kịp tỉnh, bên ngoài có tiếng nổ lớn, khương liên theo gia phụ chạy ra ngoài, sững sờ choáng váng. khu sản xuất của khương gia ở thành tứ xuyên đang bốc cháy, ngọn lửa cao vợi giữa trời đêm, soi sáng 1 góc thành, dù cách xa vẫn nhìn rất rõ. Khương thị, ánh lửa ngợp trời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang