[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)

Chương 34 : Tai hoạ đáng yêu.

Người đăng: 

.
Nói thật, kinh nghiệm đánh nhau của Tần Lạc cũng chẳng có bao nhiêu. Trước khi rời khỏi Tần gia, bởi vì sức khỏe mà hắn suốt ngày ru rú trong nhà, cứ như cô dâu trẻ mới về nhà chồng vậy. Ngày thường cũng rất ít khi ngoài, cho dù đi thì cũng có ông hắn đi cùng. Vì thế căn bản là hắn chẳng có cơ hội đánh đấm. Nếu bảo có đánh thì cũng là luyện với ông hắn vào mỗi buổi sáng. Khi đó hắn dùng Dẫn Thể Thuật chiết chiêu với Tiểu Thái Cực của ông hắn. Hai người cứ tới tới lui lui, cũng cực kỳ vui vẻ. Nhưng đấu kiểu đó hoàn toàn chỉ để rèn luyện thân thể, so với loại đánh đấm có thể gây thương tật lúc này thì hoàn toàn khác nhau. Tần Lạc mặc dù chưa từng giao thủ với cao thủ Quyền Thái nhưng cũng biết những điểm lợi hại của Quyền Thái. Nó là môn võ truyền thống của Thái Lan, đặc điểm của nó là tấn công trong cự ly cực ngắn, dùng các bộ phận khuỷu tay, đầu gối để tấn công, là một loại võ thuật vô cùng tàn nhẫn, sức sát thương lớn. Phong trào luyện Quyền Thái ở Thái Lan phát triển tới mức 'mười người đàn ông thì đến chín người luyện quyền'. Ngay cả một số quốc gia cũng dùng Quyền Thái làm cơ sở chương trình huấn luyện lính đặc chủng. Từ đó có thể thấy được mức độ phổ biến của môn võ này ở Thái Lan. Đào Nhiên không hổ là cao thủ Quyền Thái, tốc độ di chuyển cực nhanh. Người vừa mới nhoáng lên một cái đã tung ra một trọng quyền nhắm vào mặt Tần Lạc. Tần Lạc lui lại một bước, dùng chưởng đỡ lấy rồi đẩy quyền đầu của hắn ra. Tần Lạc biết thể lực của mình rất yếu, nếu liều mạng thì chắc chắn không thể thương tổn đối phương. Chỉ còn cách dùng nhu thắng cương, tìm sơ hở, một chiêu hạ địch. Mà Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm của hắn cũng chính là lấy nhu thắng cương, cũng giống như Thái Cực. Trước kia hắn thường xuyên chơi trò thôi thủ (vật tay) với ông hắn, chiêu Tứ Lạng Bạt Thiên Cân cũng luyện đến mức lô hỏa thuần thanh. Trọng quyền vừa bị hóa giải, thân thể Đào Nhiên lập tức mạnh mẽ rướn ra, lên gối nhắm thẳng vào bụng Tần Lạc. Bụp! Tần Lạc bất đắc phải co gối đỡ lại. Lập tức đầu gối hai người va vào nhau, lực phản chấn khiến cả hai đều phải lui một bước. "Hà hà, tao không tin mày tránh được mãi." Đào Nhiên đắc ý cười. "Tao cũng không tin mày cười được mãi." Tần Lạc đáp trả. Thân thể hơi cúi xuống xoa xoa cái đầu gối. "Đau hả? Chiêu này tao luyện lâu lắm rồi, cũng đã đánh vỡ không ít bao cát đâu." Đào Nhiên nhìn động tác Tần Lạc, bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên một cảm giác tự hào. "Mày mà cũng có thể đánh vỡ bao cát à." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Thực ra trong lòng hắn cũng biết, chiêu vừa rồi thực sự có sức sát thương rất lớn. Thân thể của mình căn bản là chưa đủ sức va chạm với hắn. Nếu bị hắn bắt ngạnh tiếp như vậy mấy lần chỉ sợ phải gãy xương mất. Chưa thử thì ngươi vĩnh viễn không biết lực đạo tấn công trên khuỷu tay và đầu gối của cao thủ Quyền Thái khủng khiếp đến mức nào. "Được lắm, để tao cho mày xem, tao không chỉ có thể đánh vỡ bao cát mà còn có thể ghiền nát xương của mày." Đào Nhiên âm trầm cười. "Thầy Tần, hãy cẩn thận. Đừng ngạnh tiếp với hắn." Vương Cửu Cửu đứng phía sau nhắc nhở. Tần Lạc cười khổ. Cái này thì mình biết lâu rồi. Nhưng ngươi phải có cách né mới được. Hắn chẳng những có sức mạnh mà tốc độ di chuyển cũng quá nhanh. Nếu như mình không phải là trời sinh dương mạch chết bầm, với một thân sở học của mình thì còn phải để hắn vào mắt sao. Nhưng bây giờ đúng là ... Hổ xuống đồng bằng đến chó cũng khinh... Đào Nhiên vừa dứt lời thì lập tức đánh tới. Lúc này hắn cùng lúc tung ra hữu quyền và một cú đá xéo, cùng công kích cả trên và dưới. Hắn quyết tâm phải khiến Tần Lạc phải ngạnh tiếp đòn tấn công của hắn. Sách lược của hắn đã thành công. Tần Lạc bắt buộc phải đưa cả quyền lẫn cước ra phản kích. Đào Nhiên nhếch miệng cười, quyền đầu đột nhiên đổi thành khuỷu tay, tấn công vào ngực Tần Lạc. Tần Lạc lui lại phía sau, đến khi bắp chân sau đụng phải cái ghế giữa bàn đá. Đào Nhiên nhanh chóng áp sát, thề phải hoàn thành lần tấn công này. Có học sinh sợ hãi kinh hô: "Thầy Tần, cẩn thận." Mấy tên tiểu đệ của Đào Nhiên cũng mặt mày vui mừng vỗ tay. Nhưng nét mặt bọn chúng rất nhanh liền cứng lại. Bởi vì Tần Lạc đã làm một động tác không thể tưởng tượng được. Chỉ thấy thân thể hắn ngửa ra sau, đúng là ngửa ra sau. Mà hắn ngửa đến 180 độ, đầu gần như chạm vào hai chân. Eo như không có xương, thân dẻo như linh xà, chẳng khác nào một diễn viên múa khổ luyện nhiều năm vậy. Đương nhiên Tần Lạc cũng đã khổ luyện chiêu này nhiều năm. Nó chính là động tác Đê Đầu Phàn Túc Đốn trong Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm. Một số động tác Yoga của phụ nữ trong thành phố cũng vì vậy mà có. Đào Nhiên đánh một đòn cùi chỏ vào không khí, lại bị một chiêu này của Tần Lạc làm kinh hãi. Ngay khi tâm thần hắn thoáng thất thủ, Tần Lạc lập tức tung một đòn vào thẳng eo Đào Nhiên. Đây là vị trí "Phân Thần huyệt", đánh vào là thương. Huyệt vị này có tác dụng ký diệu nhất chính là "Công một chiêu, toàn thân tan tác". Luận trình độ tìm huyệt tấn công, trong thiên hạ đúng là không có mấy người hơn được Tần Lạc. Bịch! Thân thể Đào Nhiên ngã ngửa về sau, lăn quay ra đất. Chẳng khác tên Khiêu Nhai vũ - bằng hữu Mã Hằng lúc trước Tần Lạc vô ý xử lý. "Lão đại, lão đại..." "Anh Nhiên, anh không sao chứ?" "Các anh em, xin thằng khốn này tí tiết, báo thù cho lão đại." Cả đám lưu manh gào lên, tình hình lập tức trở lên hỗn loạn. Lý Mãnh cùng Vương Cửu Cửu xông tới, đứng chắn trước mặt Tần Lạc. Đội trưởng đội bảo an nấp sau đám người xem náo nhiệt, vừa nhìn thất Đào Nhiên thất bại liền dẫn theo người của hắn xông tới, quát: "Bọn mày muốn làm gì? Làm gì hả? Chỗ này là nới nghỉ ngơi, thư giãn chứ không phải chỗ để bọn mày đến đánh nhau." "Thật không? Thế vừa nãy các anh lại nấp phía sau xem náo nhiệt hả?" Vương Cửu Cửu cười khẩy nói. Nàng cao ráo, mắt tinh, đã sớm phát hiện ra đội trưởng đội bảo an nấp sau đám người. Bay giờ mới xông tới, sợ là lo bọn họ dạy dỗ mấy thằng lưu manh đang lăn quay trên đất này thôi. "Ai nấp phía sau xem náo nhiệt? Mắt cô nhìn thấy ak? Đàn bà mà cứ đánh đánh đấm đấm ra thể thống gì? Tất cả bỏ mấy thứ trong tay xuống. Chúng tôi đã báo cảnh sát. Chuyện này sẽ do cảnh sát xử lý." Hắn có quan hệ với lão bản bên đó. Những tay cảnh sát kia tới đây thì tất nhiên sẽ giảng hòa chuyên này. "Không cần. Tôi gọi người rồi." Vương Cửu Cửu không hề khách khí nói. "Hà hà. Quan hệ tốt nhỉ." Đội trưởng đội bảo an cười nhạt. Tới một tên bắt một tên, đến hai tên bắt một đôi. Tôi xem cô có thể gọi đến bao nhiêu người. Đúng lúc đó, cả Cành Cọ Vàng đột nhiên rung lên. Đầu tiên là tầng một trở nên hỗn loạn, tiếng hét chói tai của phụ nữ cũng vang lên. Tiếp đó trên cầu thang truyền đến những tiếng bước chân. Một nhóm quân nhân được võ trang đến tận răng xuất hiện. Đám người của đội bảo an lấp tức bị hù cho mặt mày trắng nhợt. Vương Cửu Cửu vừa thấy gã đeo kính đi đầu đội quân nhân liền vui mừng hô lên: "Cao Thâm. Bên này." Gã đeo kính cũng nhìn thấy Vương Cửu Cửu, vung tay lên một cái, đám quân nhân lập tức như đám hổ sói xông tới, quây xung quanh Vương Cửu Cửu. Gã quân nhân đeo kính lướt mắt thấy mấy tên lưu manh đang cầm dao liền quát lớn: "Có kẻ có ý đồ tấn công người nhà thủ trưởng. Đội cảnh vệ chuẩn bị chiến đấu." Lách cách! Đám quân nhân lập tức kéo chốt súng tiểu liên, chờ lệnh. Đám lưu manh sợ đến choáng váng cuối cùng cũng tỉnh lại, vội vàng vứt dao trên tay, quỳ trên mặt đất xin xỏ. "Đại ca, đừng bắn em." "Chuyện này không liên quan đến em. Em chưa làm gì cả...." "Bọn em đùa ấy mà. Chỉ đùa thôi....." Lý Thanh Ương nhìn cảnh này, thầm hối hận không thôi. Mình đã chọc phải người nào đây? Ngay cả đám quái vật này cũng gọi ra được. Hắn đưa mắt nhìn Đào Nhiên đang nằm trên mặt đất, liều mạng nháy mắt cho hắn. Hắn đành lắc đầu, định lén chuồn đi. Nhưng hắn vừa lui về phía sau một bước thì bị Vương Cửu Cửu nhìn thấy. "Đứng lại!" Vương Cửu Cửu quát. Cô chỉ thẳng vào Lý Thanh Ương nói: "Vừa rồi hắn có âm mưu quấy rối em. Sau khi thất bại lại còn dẫn người đến trả thù." "Thật hay giả vậy?" Cao Thâm kinh ngạc hỏi. "Anh xem em giống đang nói dối lắm hả? Em đang rất bực mình với hắn." Vương Cửu Cửu phụng phịu nói. "Bắt hắn, lôi tới đây cho tôi." Gã đeo kính chỉ vào Lý Thang Ương rồi nói. Lập tức có hai tên quân nhân sấn tới, lôi hắn tới trước mặt gã đeo kính. "Từ khi mặc bộ quần áo này, tao đã trở thành một người lương thiện." Gã đeo kính âm trầm nói. Đột nhiên gã đeo kính vả thẳng vào mặt Lý Thanh Ương. "Nhưng hôm nay tao không thể không chửi một câu. Mẹ nó, đến công chúa của bọn tao mà cũng dám chọc ghẹo?" Chát! Lại thêm một cái tát. "Từ trước đến giờ chỉ có công chúa bọn tao đi trêu chọc người khác, làm gì có chuyện bị người khác chọc ghẹo lại hả?" Chát chát chát!!! Đợi đến khi gã đeo kính đánh xong, Lý Thanh Ương chỉ còn thoi thóp nằm trên mặt đất. Từ đầu đến cuối, một câu phân bua cũng không dám nói. "Công chúa điện hạ, đã dễ chịu chưa?" Gã đeo kính đi đến cạnh Vương Cửu Cửu, nhỏ giọng hỏi. "Được rồi. Còn những thằng lưu manh này thì làm sao bây giờ?" Vương Cửu Cửu chỉ đám lưu manh đang quỳ trên mặt đất hỏi. "Yên tâm, bắt hết. Em không thấy sao? Bọn anh tới đây lần này là dưới danh đội cảnh vệ. Mưu đồ hành hung người nhà lãnh đạo, chỉ cái tội này thôi cũng đủ để bắt chúng rồi." Gã đeo kính nịnh đầm. "Cái này cũng không tệ. Nhưng mà sao anh lại dẫn người đi được? Với tác phong của ba em, chắc chắn sẽ không cho loại người như anh cơ hội giở uy phong ra đâu." Vương Cửu Cửu nghi hoặc hỏi dò. Tiếp đó vẻ mặt gã đeo kính liền trở nên quái dị. Thấp giọng nói: "Thủ trưởng đang đi thị sát thì nhận được điện của mẹ em. Bả nói có người chọc ghẹo em....bắt thủ trưởng lập tức cho người tới cứu, nếu châm khó giữ được thân...." Thử trưởng nghe vậy giận quá, lập tức phái bọn anh đi. Lúc đấy bọn anh đang bảo vệ an toàn cho thủ trưởng, vội chạy đến đây, ngay cả vũ trang cũng không kịp tháo xuống. Vương Cửu Cửu choáng váng, nghĩ thầm, mama cực phẩm đúng là hiểu ý mình. Mình vừa định đổ tội lên đầu Lý Thanh Ương thì mama đã ngồi vẽ tội cho hắn. Chuyện này mà có truyền ra ngoài, thì người khác cũng chỉ cho rằng ba vì con mà giận dữ ra tay, mà hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến hình ảnh. Dù sao bất cứ ai nếu gặp phải chuyện này thì cũng làm như ông ấy. Còn những tên lưu manh này... ôi, đành mặc niệm cho chúng thôi. "Mẹ em không tới sao?" Vương Cửu Cửu hỏi. "Vẫn chưa tới." "Nghĩa là sao?" "Hà hà. Đang trên đường tới." Gã đeo kính nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Ối, mẹ em sắp tới rồi. Anh phải dẫn người rút đây." "Anh nói gì thế? Cứ làm như mẹ em là tai họa không bằng." Vương Cửu Cửu không vui nói. "Ôi, công chúa điện hạ ơi. Nói tai họa là coi thường mẹ em đó. Có tai họa nào còn ghê gớm hơn mẹ em chứ? Thôi anh chuồn đây." Gã đeo kính mỗi khi nhắc tới mẹ Vương Cửu Cửu liền lộ vẻ sợ hãi. Tần Lạc nhìn thấy vậy liền thầm nghi hoặc, chẳng phải Vương Cửu Cửu nói mẹ cô bị bệnh sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang