[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)

Chương 17 : Y thuật của tôi không rẻ mạt như vậy.

Người đăng: 

.
Lâm Hoán Khê trở lại phòng làm việc liền cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng hơi kỳ lạ. Nụ cười đùa cợt, hài hước, kiểu như "chuyện của cô chúng tôi đã biết hết rồi". "Tần Lạc nói không sai, cô ta quả không đáng được thông cảm." Lâm Hoán Khê khẽ thở dài trong lòng. Trần Hiểu Tuyết rời khỏi vị trí của mình, vừa cười nhạt vừa đi tới gần Lâm Hoán Khê, nói:"Chuyện của cô chủ nhiệm đã biết rồi, anh ấy bảo khi cô đến thì tới phòng làm việc của anh ấy một chuyến." Nói xong liền quay người rời đi, mà hướng đi của nàng lại chính là hướng để tới phòng làm việc của chủ nhiệm viện. Xem ra nàng còn muốn đưa bằng chứng của Lâm Hoán Khê ra trước mặt mọi người, để tránh cho Lâm Hoán Khê ngụy biện trốn tránh được. Nàng không dám khinh thường đối thủ, đừng tưởng nữ nhân này lạnh lùng như băng, nhưng thực ra rất biết cách mê hoặc lòng người. Lâm Hoán Khê vẫn bình tĩnh đứng dậy, theo sau nàng bước về phía phòng làm việc của chủ nhiệm. Ở phía sau tiếng bàn luận vang lên ồn ào, tất cả chủ đề đều dính dáng đến việc Lâm Hoán Khê trâu già gặm cỏ non. "Sinh viên nào mà to gan vậy ta, ngay cả giảng viên mà cũng dám cua, quá vô lý mà." "Ài, sinh viên thời nay......thời chúng ta đi học nào dám nghĩ tới những việc như vậy?" "Chắc chẳng có việc gì đâu! Trần Hiểu Tuyết là người rất giỏi kiếm chuyện, tôi sợ cô Lâm bị nàng ta hãm hại...." "Ừ, có thể lắm, bình thường ngay cả chúng ta cô Lâm cũng không thèm để ý tới, sao có thể để ý tới một sinh viên chứ?" *** Chủ nhiệm viện của học viện công nghệ sinh học họ Hùng, là một "hải quy" (ra nước ngoài du học rồi quay về) từ Mĩ về, bản thân nhờ có năm phần tài hoa, bốn phần bối cảnh, lại thêm một phần vận khí nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã ngồi lên được vị trí đứng đầu một viện, quả thật cũng có vài thủ đoạn. Chủ nhiệm Hùng năm nay vừa mới bốn mươi, có thể coi là trung niên đắc chí. Sắc mặt tai tái, dáng người mập mạp, y mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may vừa người, cổ đeo cà vạt tối màu, dùng gọng kính vàng xa xỉ, thoạt nhìn rất có phong phạm nho nhã lịch sự. Chủ nhiệm Hùng đang đứng bên bể cá chăm chú nhìn con cá rồng vân ngắn y mua được với giá đắt, thờ ơ hỏi:"Cô Trần, cô nói cô Lâm yêu đương với sinh viên, có chứng cớ gì không? Những việc như thế này không thể nói lung tung, nếu truyền đi sẽ ảnh hưởng xấu tới thanh danh của người khác." "Chủ nhiệm, không có chứng cớ sao tôi dám nói lung tung chứ? Chính mắt tôi trông thấy mà." Trần Hiểu Tuyết vẻ mặt quyến rũ, giọng nói cũng dịu dàng vô cùng. Nào còn bộ dáng chanh chua như lúc nói chuyện với hai người Tần Lạc Lâm Hoán Khê. "Ồ, chứng cớ gì?" Chủ nhiệm Hùng rốt cuộc cũng bỏ thức ăn cho cá xuống, dùng khăn lông lau sạch hai tay rồi xoay người ngồi xuống ghế của mình. "Tôi chụp được hình bọn họ ở chung với nhau." Trần Hiểu Tuyết rút điện thoại di động từ trong túi ra, ấn ấn mấy phím rồi đưa điện thoại cho chủ nhiệm Hùng xem. Quả nhiên trong đó có hình ảnh Lâm Hoán Khê cùng một người trẻ tuổi đang dựa vào nhau. Đây là do Trần Hiểu Tuyết nhân lúc hai người không chú ý, ngồi ở trong xe hơi dùng di động chụp lại. Lâm Hoán Khê nhíu mày, không ngờ nàng ta lại nhỏ nhen, so đo như vậy. "Cái này cũng chẳng chứng minh được gì cả." Chủ nhiệm Hùng trả điện thoại lại cho Trần Hiểu Tuyết. "Chủ nhiệm, sao có thể không chứng minh được gì chứ? Anh thử nghĩ xem, cô Lâm đã bao giờ ở cùng với nam nhân chưa? Đã bao giờ cô ấy hòa nhã với nam nhân khác chưa?" Trần Hiểu Tuyết xổ một tràng, quên béng mất rằng vị chủ nhiệm ngồi trước mặt này cũng đã từng bị Lâm Hoán Khê cự tuyệt. Lúc nói xong thì mới nhớ ra, nàng tỏ vẻ xấu hổ, giải thích:"Ngoại trừ chủ nhiệm ra, cô ấy đã bao giờ nói quá một câu với những nam nhân khác cùng phòng làm việc chưa?" Chủ nhiệm Hùng trong bụng cười nhạt một tiếng, cô không giải thích được một câu nào cho ra hồn cả, thật đúng là một nữ nhân ngu xuẩn mà. "Không chỉ có lần này, hôm qua khi tôi cùng Vương Hạo đi dạo ở trung tâm mua sắm Tân Thế Kỷ cũng gặp được bọn họ. Anh không thấy được đâu, hai người họ tay trong tay trông cực kỳ thân mật..." Trần Hiểu Tuyết tấm tắc khen ngợi. Chủ nhiệm Hùng cũng thấy hơi đau đầu, y là chủ nhiệm của một viện, có thể không coi nữ nhân trước mặt này ra gì, thậm chí còn có thể trực tiếp đuổi nàng ra ngoài. Nhưng, nàng lại có bạn trai là Vương Hạo - y không thể không nể mặt hắn vài phần, ở Yến Kinh hắn rất có vai vế đó. "Cô Lâm, tình huống cụ thể là như thế nào?" Chủ nhiệm Hùng lúc này mới dời ánh mắt sang Lâm Hoán Khê vẫn im lặng ngồi ở ghế sa lon trong góc phòng, y lên tiếng hỏi. "Cậu ấy là bạn của tôi." Giọng của Lâm Hoán Khê lạnh như băng. "Bạn bè như nào?" "Bạn tốt, chẳng lẽ kết bạn cũng phải báo cáo với chủ nhiệm sao?" Cuối cùng Lâm Hoán Khê cũng không nhịn được nữa mà phải phản bác. "Chủ nhiệm, nghe rõ rồi chứ?" Trần Hiểu Tuyết đứng bên cạnh cứ cười nhạt mãi. "Dĩ nhiên, mỗi người đều có thể tự do kết bạn, việc này không cần báo cáo với tôi. Chỉ có điều là....Cậu ấy có thân phận gì? Là sinh viên của trường chúng ta à?" Trong giọng của chủ nhiệm Hùng đã hàm chứa đôi ba phần giận dữ. Nữ nhân này cho tới bây giờ cũng không nể mặt y. Nếu không phải vì nàng cũng có chút quan hệ thì y đã sớm đá nàng ra khỏi địa bàn của y rồi. "Cậu ấy là giảng viên ở trường chúng ta." Lâm Hoán Khê nói. Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tần Lạc phải dặn dò liên tục, rằng nếu bọn họ làm khó dễ nàng thì hãy dẫn bọn họ tới chỗ hắn làm việc. Thì ra là hắn đã sớm dự liệu được mọi việc, tên này thật là giảo hoạt. "Giảng viên?" Chủ nhiệm Hùng cau mày nhìn về phía Trần Hiểu Tuyết. Giảng viên yêu giảng viên là một việc hết sức bình thường, bọn họ không những không được can thiệp mà còn phải ra sức ủng hộ. Thậm chí làm vợ chồng công chức còn nhận được rất nhiều ưu thế trong các phúc lợi như chia phòng, thăng tiến. "Chủ nhiệm, điều này sao có thể xảy ra chứ? Vừa rồi anh cũng thấy người thanh niên kia rồi đấy? Trường chúng ta làm gì có giảng viên trẻ như vậy? Hơn nữa, nếu thật sự là giảng viên ở trong trường, sao tôi lại không nhận ra được cơ chút?" Trần Hiểu Tuyết lên giọng mỉa mai phản bác lại:"Chủ nhiệm, anh không thể bị nàng ta qua mặt". "Cô Lâm, cô có thể chứng thực thân phận của cậu ấy không?" Chủ nhiệm Hùng hỏi, y cũng không quá tin tưởng một người trẻ như vậy lại là giảng viên ở trong trường đại học Y Khoa. Năm y ba mươi tuổi mới có cơ hội bước vào ngôi trường đại học danh giá này để giảng dạy, ở vào độ tuổi đấy làm được như vậy đã khiến y cảm thấy rất thành công rồi. Người nam nhân trong tấm ảnh rõ ràng chỉ là một sinh viên miệng còn hôi sữa thôi. "Tôi có thể dẫn mọi người tới phòng học của cậu ấy" Lâm Hoán Khê nói. Thấy vẻ bình tĩnh của Lâm Hoán Khê, Trần Hiểu Tuyết đột nhiên có cảm giác tình hình không ổn. Tên khốn kia không phải là giảng viên thật đấy chứ? *** Im lặng, im lặng giống như cái chết vậy. "Hắc, người anh em, tôi hỏi thật này, cậu đang đùa phải không?" Dưới bục có một học sinh mặc đồ Nike hét lên với Tần Lạc. "Tôi không đùa với các bạn." Tần Lạc dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn trên bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc nói. "Có lầm hay không vậy? Đưa giấy chứng nhận giảng viên ra cho chúng tôi xem nào. Làm gì có giảng viên trẻ như vậy chứ? Tôi nói thật, cậu mau xuống đi, chớ có đùa chúng tôi. Nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu." Một sinh viên to con đầu trọc, mặt đầy mụn hung ác nói. "Xin lỗi, giấy chứng nhận công tác tạm thời tôi không có, nếu các bạn muốn xem thì để hết tiết tôi sẽ mang tới đây." Tần Lạc nói với gã to con, trong bụng lại trộm nghĩ, người này sao giống du côn quá vậy? Người như vậy mà cũng có thể học Trung y sao? "Vậy ông tới đây làm gì? Cút ra ngoài đi." Một sinh việc mặc vest tây rất kiêu ngạo cười phá lên, gã thậm chí càng trắng trợn hơn, ngay trên lớp học mà dám ngang nhiên ôm cô gái ngồi bên cạnh. Hai người tình nồng ý đậm, e rằng còn hận không thể lột sạch đối phương ở ngay giữa lớp học này. Tần Lạc biết nhãn hiệu của bộ vest tây này, Armani, đang là sinh viên mà được mặc nhãn hiểu nổi như vậy, nhà không phú thì cũng phải quý. "Tôi tới dạy học." Tần Lạc nói:"Còn nữa, hai bạn không biết tôn trọng giáo viên sao? Tôi không cần biết hai bạn có quan hệ như thế nào, nhưng ở trên lớp của tôi xin đừng ôm ấp như vậy. Nếu hai bạn bức xúc quá, thì trước tiên có thể ra ngoài giải quyết một tí rồi quay lại, tôi sẽ không ghi hai bạn bỏ học làm việc riêng đâu." "***, ông nghĩ ông là ai? Ông dựa vào cái gì mà đòi quản tôi?" Nam sinh mặc đồ tây nổi giận, tay chỉ vào Tần Lạc chửi mắng. "Tôi là Tần Lạc, thầy của các bạn. Dĩ nhiên, hiện giờ tôi cảm thấy cậu không xứng làm học trò của tôi." Tần Lạc đứng trên bục giảng đối đáp rất bình tĩnh, căn bản hắn không thể mấy sinh viên này vào mắt. "Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Vương Cửu Cửu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Tần Lạc lúc này mới phát hiện ra cô nữ sinh này quả nhiên rất cao. Đôi chân thon dài kia đúng là khắc tinh của đôi mắt nam nhân. "Ồn cái gì mà ồn? Có gì để mà ồn ào chứ? Có phải là giảng viên thật hay không chúng ta kiểm tra anh ta là biết ngay, không phải sao?" Hiển nhiên Vương Cửu Cửu rất có uy tín trong lớp, nàng vừa đứng dậy là trách mắng cả đám người, vậy mà không ai dám lên tiếng phản bác. "Kiểm tra thế nào?" Tần Lạc cười cười với Vương Cửu Cửu, lên tiếng hỏi. "Thầy, mười người chín bệnh, còn một thì hơi khỏe mạnh. Không bằng như vậy đi, thầy nhìn xem thân thể chúng em có vấn đề gì hay không? Đây chính là kết hợp giữa lý luận và thực tế trong "chẩn đoán học" của chúng ta đó." Vương Cửu Cửu cười nói. "Những người khác có ý kiến gì không?" Tần Lạc quét mắt nhìn cả lớp, lên tiếng hỏi. "Không có ý kiến." Lác đác có vài tiếng đáp vang lên. "Nếu như mọi người không có ý kiến gì khác, vậy thì sẽ bắt đầu từ bạn Vương Cửu Cửu trước." Tần Lạc nhảy xuống bục, quan sát sắc mặt Vương Cửu Cửu một chút rồi nói:"Mất ngủ tim đập nhanh, mấy ngày qua chắc là không được ngủ ngon giấc?" "A, đúng vậy, quá đúng, quá đúng." Vương Cửu Cửu kích động nói. Nàng vừa mới dọn từ nhà đến ở ký túc xá của trường, cho nên còn chưa quen giường, mấy ngày hôm nay không tài nào ngủ ngon được, đêm nào cũng mất ngủ, mãi cho tới gần sáng mới thiếp đi được một chút. Tần Lạc đi tới trước một nữ sinh ngồi đằng sau, quan sát gương mặt nàng rồi nói:"Trên mặt lốm đốm, thân thể mệt mỏi, ứ máu quá nhiều, cần phải khai thông." "Thưa thầy, vậy phương thuốc nào có thể khai thông ạ?" Cô nữ sinh tỏ vẻ vui mừng hỏi. Tần Lạc nhận lấy bút trong tay cô, viết nhanh vào quyển nhật ký nhỏ mở trước mặt cô một phương thuốc. "Mỗi ngày ba lần, một tuần sẽ khỏi." Tần Lạc nói. "Cảm ơn thầy" Cô nữ sinh vô cùng mừng rỡ, cầm lấy quyển sổ nhật ký mà cẩn thận nghiên cứu phương thuốc trong đó, giống như là nhặt được chí bảo vậy. "Sắc mặt tái nhợt, kinh mạch rối loạn, nóng trong người, bệnh trĩ có dấu hiệu ra máu..." "Vừa nóng vừa lạnh, bụng đau như cắt, hành kinh không đều. Dùng phương thuốc giống bạn gái ngồi trên". "Con ngươi đục vàng, môi trên đen sì, đây là triệu chứng của bệnh gan". "Cậu, không cần nhìn nữa, bệnh béo phì". *** Tần Lạc đi lại giữa đám sinh viên, mỗi khi đi đến trước một sinh viên đều có thể nhanh chóng chỉ ra bệnh tật của cơ thể người đó. Thậm chí vài học sinh có ẩn tật mà chính bản thân cũng không phát hiện cũng được hắn tìm ra. Không chỉ có vậy, hắn còn căn cứ vào bệnh tật của mỗi người để đưa ra phương thuốc điều trị. Kinh ngạc, tán thưởng, mừng như điên. Những cảm xúc này xuất hiện trên mặt mỗi học sinh, bọn họ vui mừng nhìn Tần Lạc, ánh mắt dõi chặt theo bước đi của hắn. Mỗi lần Tần Lạc chỉ ra bệnh tật của một học sinh là lại khiến đám học sinh ồn ào cả lên. Sau khi Tần Lạc đưa ra phương pháp điều trị, bọn họ xúm lại bàn luận sôi nổi về tác dụng của phương thuốc này. Cả phòng học cứ ầm ầm như cái chợ vỡ. Cho đến khi Tần Lạc đi tới hàng cuối cùng, giúp một nam sinh mặt đầy mụn giải quyết vấn đề rối loạn nội tiết thì cả lớp gần năm mươi học sinh hầu như đều được hắn xem qua. Dĩ nhiên là ngoại trừ nam sinh mặc đồ tây và bạn gái được gã ôm trong lòng bị hắn cố tình bỏ quên ra. Tần Lạc căn bản còn không thèm nhìn họ, khi đến trước mặt bọn họ liền đi thẳng qua luôn. Còn có việc gì nhục nhã hơn việc bị người ta khinh thường tới mức không thèm nhìn chứ? "Sao ông không chẩn bệnh cho tôi? Sao? Thấy khó à?" Nam sinh mặc đồ tây tỏ vẻ kiêu ngạo hô lên. Thái độ của gã khiến cho học sinh cả lớp thấy ác cảm. Dù sao Tần Lạc đã dựa vào y thuật cao siêu của chính mình để chinh phục mọi người, mà gã này vẫn dùng thái độ hỗn láo để nói chuyện với thầy giáo, dĩ nhiên khiến cho mọi người thấy khó chịu. "Cậu thật sự muốn để tôi khám cho?" Tần Lạc cười híp mắt, nói. "Dĩ nhiên" Nam sinh mặc đồ tây nói, gã rất tin tưởng vào thân thể của mình. Tần Lạc đi tới trước mặt gã, nhìn qua khuôn mặt khá khôi ngô của gã, nói:"Eo gối bủn rủn, ngũ tâm nóng mỏi, chóng mặt ù tai, vóc người gầy gò". Sau khi chỉ ra những triệu chứng của gã, Tần Lạc cho ra một cái kết luận:"Cậu, thận âm hư (íu sinh nhí)". Oa! Mọi người cười phá lên, đây là học sinh thận hư đầu tiên bị Tần Lạc không kiêng dè gì chỉ thẳng ra. "Ông nói láo, ông...." Nam sinh mặc đồ tây chỉ tay vào Tần Lạc chửi ầm lên. "Sao? Cậu có dám nói tôi chẩn đoán không đúng không?" Tần Lạc cười nhạt, hỏi. Đối với những học sinh dám chửi "***" với giáo viên thì Tần Lạc hắn sẽ không bao giờ nể mặt. "Ông..." Nam sinh mặc đồ tây vẫn muốn nói gì, nhưng ánh mắt kinh ngạc của bạn gái ngồi bên cạnh gã khi nhìn Tần Lạc đã nói ra hết tất cả sự thật. Tần Lạc không thèm để ý tới gã nữa, hắn bước lên bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xuống dưới bục, lớn tiếng nói:"Tôi không quan tâm các bạn từ đâu tới, nhà có bối cảnh thế nào, nhưng tới lớp của tôi thì nhất định phải nghe tôi". "Ai nghĩ rằng tôi trẻ tuổi không xứng làm thầy của các bạn có thể đi ra ngoài". "Ai cho rằng tôi bất tài vô tướng cũng có thể ra ngoài". "Ở trong lớp học ôm ôm ấp ấp, cút ngay ra ngoài cho tôi". "Không chăm chỉ học tập, nghĩ rằng Trung y là vô dụng, làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy (kiểu sống ngày nào hay ngày đấy) ... tôi cũng không hoan nghênh." *** "Tôi tới là để làm giảng viên, dạy cho các bạn Trung y, tôi không nợ các bạn gì cả, trái lại các bạn còn nợ tôi". "Nếu như các bạn cho rằng nộp chút tiền học phí nuôi sống tôi là tôi nên để mặc các bạn muốn làm gì thì làm, tôi phải tôn trọng các bạn... Thật xin lỗi, tôi không thiếu chút tiền còm đấy". "Tôi có thể thẳng thắn nói với các bạn, rằng chỉ cần ai không hài lòng với tôi thì không cần đến lớp của tôi. Yên tâm, tôi sẽ không ghi người đó trốn học, khi học kỳ kết thúc tôi còn ghi cho người ấy sáu mươi điểm đủ tiêu chuẩn". "Y thuật của tôi do tôi đã phải mất mười mấy năm, vượt qua bao khó khăn với học được. Tôi chỉ truyền thụ nó cho những học sinh yêu thích Trung y, hơn nữa phải biết giữ sự kính trọng với tôi và các bậc tiên hiền trong y đạo thôi". Tần Lạc đứng ở trên bục giảng nhìn xuống dưới, tà áo tung bay, mày dài tới mai, trông cao ngạo mạnh mẽ như chim ưng. Hắn chỉ vào đám học sinh ở dưới bục, rất có khí phách nói: "Tôi sẽ không giống những giảng viên khác đi khuyên các bạn học, xin các bạn học. Bởi vì, y thuật của tôi không có rẻ mạt như vậy". Rào rào! Dưới bục tiếng vỗ tay vang lên như sấm, các nam sinh ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, hận không thể hô to mấy tiếng để phát tiết sự kích động trong nội tâm. Còn các nữ sinh, các nàng vừa vỗ tay vừa lau khóe mắt. Không biết vì chuyện gì mà các nàng đột nhiên muốn khóc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang