[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Chương 1 : Vì tính mạng của ba mươi sáu trẻ sơ sinh
.
Muốn cứu người sao? Học y đi.
Muốn giết người sao? Cũng là học y đi.
Muốn nắm giữ gia tài hàng tỉ, có quyền lực vô thượng trong tay sao?
Ta, có thể nắm giữ sinh mệnh của ngươi.
Đó là lời giới thiệu trên trang chủ của truyện Bác sĩ thiên tài này. Tác giả của truyện - Liễu Hạ Huy - cũng là một người không quá xa lạ với các tác phẩm như Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành (được xem như là một trong những tác phẩm tiêu biểu của thể loại đô thị), Cận chiến bảo tiêu. Và đây là bộ thứ ba của tác giả với nhân vật chính là người thừa kế của thế gia Trung hoa y dược, truyện kể về một xử nam với y thuật của mình chu du trong thế giới y học đầy mỹ nữ; với cách sắp xếp câu chyện hợp lý, nhiều tình tiết gây cười, bảo đảm đây sẽ là một bộ truyện rất đáng để mọi người đọc.
“Không cần phải nghi ngờ đây là một trong những sự cố y học tồi tệ nhất ở đất nước Trung Quốc”.
Người phụ nữ trong trang phục màu xám nói với đám đông người xem trước ống kính truyền hình. Bối cảnh trong đó là tấm biển hiệu màu vàng của bệnh viện nổi tiếng nhất trực thuộc trường đại học Trung y Yên Kinh.
“Bệnh tình của toàn bộ ba mươi sáu trẻ sơ sinh trong phòng hậu sản rất nguy kịch. Tính mạng của ba mươi sáu em bé mới chào đời này chỉ như sợi chỉ treo mành chuông”.
“Sáng sớm nay bắt đầu phát bệnh. Ba mươi sáu em bé đồng loạt bị sốt, có hiện tượng nôn mửa. Dựa theo bệnh án, phổi của các em bị nhiễm trùng ở các mức độ khác nhau. Thông tin từ những người lãnh đạo bệnh viện cho biết nguyên nhân nhiễm trùng vẫn cần phải kiểm tra thêm, tuy nhiên đây có thể là một loại siêu vi trùng mới”.
Khuôn mặt của nữ phóng viên xinh đẹp ngập tràn nỗi ưu tư, nàng ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc bệnh viện nói: “Bệnh viện đã thành lập một nhóm cứu trợ khẩn cấp bao gồm nhiều các chuyên gia y học . Chúng ta hy vọng bọn họ bàn tay vàng, cứu được tính mạng của ba mươi sáu em bé này”.
“Các khán giả thân mến, chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho ba mươi sau em bé đáng yêu này”.
Bụp!
Lâm Thanh Nguyên viện trưởng bệnh viện trực thuộc trường đại học Trung y tắt ti vi, quay sang nói với những người có mặt.
“Chúng ta đang phải đối mặt với một tình thế nghiêm trọng thế nào thì mọi người đã biết. Nếu điều này xảy ra, đây sẽ là nỗi ô danh lớn nhất trong lịch sử y học. cũng là sự cố y học lớn nhất trên thế giới. Danh dự của bệnh viện sẽ mất. Chúng ta sẽ đánh mất sự tín nhiệm của bệnh nhân đối với bệnh viện của trường đại học Trung y tại Yên Kinh”.
“Các vị đang ngồi đây đều là chuyên gia trong lĩnh vực này. Bệnh viện chúng ta còn có sự trợ giúp của các chuyên gia đến từ các bệnh viện khác. Nhận nhiệm vụ lúc khó khăn này các vị đang gánh trên vai sự kỳ vọng của chính quyền và nhân dân. Tôi sẽ không nói dài dòng nữa. mọi người hãy cho ý kiến xem nên dùng cách nào để cứu tính mạng của ba mươi sáu em bé này”.
“Trước khi có kết luận chính xác về vi khuẩn gây bệnh, chúng tôi không thể nào đề ra giải pháp hợp lý. Chẩn đoán đúng thì mới kê đơn được. Chưa có kết quả xét nghiệm, sao chúng tôi dùng thuốc được?” Một bác sĩ trung niên đeo kính nói không mang tính xây dựng.
Thật đúng là bất hạn tám đời mới bị điều tới cái tổ quỷ quái này.
Nêu thành công, danh, lợi đều có. Không chỉ được đài báo đưa tin mà còn được bệnh viện khen thưởng.
Nếu thất bại thì tiền đồ của chính mmình sẽ mất hết.
Nghĩ tới việc mình phải nhận trách nhiệm điều trị cho ba mươi sáu em bé trong sự cố y học này ai cũng thấy lạnh xương sống.
“Khi bắt mạch có vẻ như là nhiễm trùng phổi, các poại thuốc chống siêu vi rút đã được dùng, vẫn không có chuyển biến. Nếu vẫn tiếp tục không có chuyển biến. Mọi người hãy cho ý kiến xem” Một bác sĩ Trung y già nói.
Sau khi hai người do nói xong, cả hội nghị trở nên yên tĩnh
Mọi người thầm nghĩ nghĩ về hai quan điểm này, một Trung y, một Tây y.
Hơn nữa dù bọn họ có đề nghị gì thì cũng không ai dám nói ra.
Nếu bọn họ có thể cứu được tính mạng của những em bé này, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự tán thưởng.
Nhưng nếu không cứu được tính mạng của các em bé. Liệu họ có trở thành thủ phạm chính không?
Có ai tự nguyện dây vào cái việc sẽ mất hết thể diện này không?
“Còn ai có ý kiến gì không?” Lâm Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn từng người bên dưới, hỏi.
Không ai đáp lại, tất cả đều quay đi tránh ánh mắt của ông ta.
Ông ta khẽ thở dài.
Xem ra sự nghiệp của ông ta sẽ kết thúc ở đây.
“Tôi có cách” Một người đột nhiên nói to, phá vỡ sự yên lặng của hội nghị
Nghe thấy có người đề xuất ý kiến, hai mươi bác sĩ đều quay nhìn người đó.
Hắn ngồi ở trong góc tối nhất của phòng hội nghị. Nếu hắn không lên tiếng thì cũng không ai chú ý đến hắn.
Dù có ai đó ngẫu nhiên nhìn thấy hắn thì họ sẽ nghĩ hắn là học trò của lão Trung y đó hay đại loại như tài xế gì đó.
Mái tóc đen, mềm, buông che mất nửa mắt, hai má mịn màng, đôi mắt sáng, gương mặt thanh tú, cũng có vẻ đẹp trai.
Nhưng nước da hắn lại trắng bợt như tờ giấy, giống như người mới khỏi bệnh.
Điều làm người ta ngạc nhiên nữa là dù hắn còn rất trẻ, nhưng hắn lại mặc áo khoác dài màu đen, không hợp tý nào.
Ai nấy cũng cau mày trước trang phục như ông già của hắn, không giống phần lớn lớp trẻ của một đô thị hiện tại như Yến Kinh.
Hắn mỉm cười nhìn các chuyên gia và giáo sư có mặt trong phòng, ngón tay thon dài, mảnh mai như ngón tay con gái của hắn khẽ gõ trên mặt bàn. Hắn nhếch miệng cười, sắc mặt kiêu ngạo giống như một sĩ quan quân đội đang đi duyệt binh.
Điều làm cho mọi người trong hội nghị khó chịu đó là trong mắt hắn bọn họ giống như những binh lính đang đợi kiểm tra.
Nhớ tới gia thế của thanh niên này, Lâm Thanh Đại vui vẻ hẳn lên. Một tia hy vọng xuất hiện trong ông ta.
Sao ông ta lại lãng quên thanh niên này vậy?
Ông ta nhìn người thanh niên và hỏi: “Tần Lạc, cậu có cách gì không?’
“Có” Người thanh niên trả lời.
“Vậy cậu cứ nói đi, đừng ngại, Có gì thì nói cái đó, bây giờ chúng tôi đang trưng cầu ý kiến của mọi người” Lâm Thanh Nguyệt cười gượng nói.
Ông ta sợ người thanh niên đó mất binhd tĩnh, không dám nói.
Tần Lạc vốn không biết sợ là gì. Hắn nói to: “Tôi nghĩ đây là bệnh dịch tả”.
Ồ!!!
Toàn hội nghị xôn xao.
Nếu không phải tình hình đang rất nghiêm trọng, e rằng đã có nhiều người cười phá lên.
“Này, cậu thanh niên, không hiểu gì thì đừng nói lung tung. Sao cậu lại kết luận là bệnh dịch tả. Những đứa trẻ sơ sinh này vẫn ở trong NICU từ trước đến nay, không ra ngoài. Cậu có hiểu NICU là gì không. Phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, hoàn toàn tiệt trùng đó”.
“Đúng là ngựa non háu đá. Cậu có biết bệnh dịch tả là gì không? Nếu chúng ta công bố điều này ra ngoài, e rằng xã hội sẽ lâm vào hoảng lọan”.
“Thôi, mời cậu ta ra ngoài. Chúng ta tiếp tục thảo luận”.
“Sao cậu ta lại được cử vào tổ chuyên gia của chúng ta?” Một người nghi ngờ hỏi.
“Cậu ấy là bạn thân của cháu trai tôi. Cậu ấy rất giỏi Trung y” Lâm Thanh Nguyện nói.
Ông ta vốn mời ông nội của Tần Lạc xuống núi, giúp ông ta giải quyết chuyện này, không ngờ ông già đó lại nói mình bị ốm. Ông ta còn nói cháu nội của mình tình cờ cũng tới Yến Kinh có việc nên thay mặt ông nội.
Lâm Thanh Nguyện cũng không định mời Tần Lạc vào tổ chuyên gia. Nhưng Tần Lạc tới tìm ông ta vào buổi chiều, thái độ rất nhiệt tình.
Vì nể mặt ông bạn già nên ông ta không nỡ từ chối.
“Vào lúc quan trọng này mà vẫn còn làm việc dựa vào quan hệ thân tình” Phó viện trưởng Mã Hữu Tài thì thào. Mặc dù hắn nói nhỏ nhưng cả hội nghị đều nghe thấy.
Những thanh niên như thế, dù gia đình có danh tiếng nhưng có bản lĩnh gì không?
Hơn nữa với dáng vẻ ốm yếu như thế, không ai dám đặt niềm tin vào hắn.
Sắc mặt Lâm Thanh Nguyện càng lúc càng âm trầm. Ông ta liếc nhìn bên dưới rồi nói: “Mọi người yên lặng. Hãy cứ để xem Tần Lạc nói. Có thể cậu ấy có biện pháp hay”.
Sắc mặt Tần Lạc cũng âm trầm, hắn tức giận khi thấy mọi người chỉ trích hắn.
“Sao mọi người lại biết không phải bệnh dịch tả chứ?”
“Được rồi, cứ coi như giả thiết của cậu đúng. Vậy bệnh dịch tả lây như thế nào? Tại sao những người khác không mắc? Tại sao những hộ lý ra vào căn phòng đo cũng không mắc?”
“Nguyên nhân tại sao lây bệnh thì tôi không rõ lắm” Tần Lạc trả lời.
“Thế nhưng phổi của ba mươi sáu em bé bị nhiễn trùng nặng. Hơi thở nặng. Khí quản tiết ra nhiều dịch chất, người sốt cao. Kết quả xét nghiệm cho thấy có nhiễm trùng đường tiết niệu. Các cơ quan trong cơ thể suy kiệt. Các triệu chứng này rất giống với một loại bệnh dịch tả do vi khuẩn hình que gây ra đã biến mất ở Trung Quốc nhiều năm trước”.
“Tần Lạc, đúng vậy không?” Lâm Thanh nguyện vội hỏi.
“Đúng” Tần Lạc quả quyết gật đầu. Hắn do dự một lát rồi nói: “Đậy là loại bệnh dịch tả do một loại vi khuẩn hình que khác thường gây ra. Hai năm trước ở Malaysia cũng xảy ra dịch bệnh này trên quy mô nhỏ”.
“Có tìm ra phương pháp đièu trị không?”
“Có. Châm cứu. Cộng thêm điều trị bằng thuốc Trung y. Đương nhiên phải nhanh lên. Nếu chức năng các cơ quan của trẻ bị suy kiệt, sẽ không cứu được”.
“Rất vô lý” Phó viện trưởng tức giận nói: “Viện trưởng, ông thể đùa giỡn với tính mạng của mấy chục đứa trẻ được. Anh ta chỉ là một người mặt búng da sữa thì hiểu cái quái gì?”
“Thế anh có cách nào không?” Lâm Thanh Nguyện lạnh lùng hỏi phó viện trưởng. Gã này ỷ vào ô dù lớn, suốt ngày kèn cựa, tranh chấp với ông.
Tới thời điểm nước sôi lửa bỏng này ma hắn vẫn không quên tranh đấu. chính ông ta phải cương quyết thì hắn mới từ bỏ thái độ đó.
“Không có. Nhưng chúng ta không thể tùy tiện làm thế. Dùng thuốc Trung y cho trẻ sơ sinh, nếu bệnh nặng hơn thì làm sao? Ông nên nhớ cơ thể của trẻ sơ sinh không chịu được vần vò như thế” Phó viện trưởng cực lực phản đối.
Trong mắt hắn việc Tần Lạc chữa bệnh cho các em bé đó chính là vần vò lung tung.
Lâm Thanh Nguyên nhìn Tần Lạc, không biết có nên tin hắn không nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên nghị của hắn, trong ông bất giác nảy sinh một niềm tin tưởng mãnh liệt.
Chẳng lẽ những điều hắn nói đều có cơ sở?
“Cứ để cậu ta thử xem” Lâm Thanh Nguyện hạ quyết tâm. Đương nhiên ông ta cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.
“Thử xem? Nói thì dễ. nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”
“Tôi chịu” Lâm Thanh Nguyện và Tần Lạc đồng thanh nói.
Hai người liếc nhìn nhau. Một cảm giác vinh nhục cùng hưởng đồng thời xuất hiện trong lòng mỗi người.
“Được rồi, ông là viện trưởng nói gì chả được. Tuy nhiên nếu có chuyện gì xảy ra ông phải chịu toàn bộ trách nhiệm” Phó viện trưởng vừa nói vừa mừng thầm trong bụng.
Vì một khi đã có thằng ngốc này đứng ra lãnh trách nhiệm thì tội gì không đổ hết lên đầu ông ta. Chính hắn mới là người không quan tâm đến sự sống chết của mấy đứa bé.
Hắn chỉ cần giữ được vị trí công tác của mình.
“Yêm tâm. Nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ từ chức” Lâm Thanh Nguyên nói, hiển nhiên ông ta hiểu được ông ta đang nói cái gì.
Nếu những em bé này gặp chuyện không hay, trên cương vị một viện trưởng, ông ta thực sự muốn gánh vác trách nhiệm.
“Đấy là ông nói đấy nhé, còn có mọi người ở đây làm chứng” Gã Mã Hữu Tài mắt híp cười âm trầm. Nhìn vẻ mặt trơ trẽn của hắn người khác chỉ muốn cho hắn mấy cái đá.
“Tất cả nhờ vào cậu” Lâm Thanh Nguyên đi tới bên cạnh Tần Lạc, vỗ vỗ vai hắn.
“Viện trưỏng cứ yên tâm” Tần Lạc trịnh trọng nói.
Tần Lạc đứng lên, hắn khẽ thở dài khi nhìn thấy hai cụ già râu tóc bạc phơ.
Khi không có niềm tin vào tuổi tác, có những việc bắt buộc phải có người đứng ra gánh chịu trách nhiệm.
Mặc dù việc này hắn có thể đứng ngoài.
“Vì ba mươi sáu em bé vô tội, mình phải làm một thằng ngốc rồi” Tần Lạc thầm nhủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện