Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 50 : Lưỡng cường tranh phong. (1+2)

Người đăng: 

.
Có lẽ ở trong mắt hai còn Thiên giai ma thú này Hàn Phong và Trầm Ngọc chẳng qua chỉ là hai sinh vật nhỏ yếu, không đáng để chú ý. Lúc này, khí thế của hai con ma thú này đã lên đến đỉnh điểm. Hàn Phong biết rất nhanh chúng sẽ đánh nhau. Tranh đấu của Thiên giai sinh ra năng lượng xa xa không phải hắn hiện tại có thể chịu được. Hiện giờ hắn chỉ muốn nhân cơ hội bọn chúng không chú ý nhanh chóng rời đi. Đây là biện pháp an toàn nhất lúc này. Qyả nhiên, Thiên giai ma thú không những thực lực cường đại mà tính tình cũng rất cuồng bạo. Cửu U Bạch Hổ không kiên nhẫn gầm lên một tiếng, tứ chi dùng sức lao mạnh về phía Địa Huyệt Nham Long. Hai ma thú cường đại này trong nháy mắt đa đụng vào nhạu, kình khí mạnh mẽ đánh bật mọi thứ xung quanh. Kình khí giap thoa, bụi bặm mịt mù! Hàn Phong chọn đúng lúc này ôm lấy Trầm Ngọc nhanh chóng lui về phía sau. Đến khi hai ngườii thoát khỏi phạm vi uy áp kia mới dừng lại. Lúc này hai con ma thú đang tranh đấu rất kịch liệt, gầ rống liên tục. Hàn Phong dựa vào Tiên Thiên đấu khí miễn cưỡng có thể thấy hai thân ảnh khổng lồ xa xa không ngừng va chạm. Thỉnh thoảng vài đạo bạch quan xuất hiện, mặt đất rung động liên hồi, cây cối xung quanh cũng liên tiếp biến thành phấn mạt. Thiên giai chi uy quá khủng bố! Hai mãnh thú chiến đấu khiến mười dặm xung quanh nhanh chóng biến thành đất bằng. Hàn Phong phải tiếp tục lùi lại phía sau. Lúc này xung quanh hai con mãnh thú này là một mảng cát bay đá chạy! Trầm Ngọc cũng bị thực lực của hai con ma thú này doạ cho chết khiếp. Những đê giai ma thú gần đó con thì chết con thì chạy trốn khiến cho khu rừng vốn tràn ngập nguy cơ, lúc này trở nên thập phần an toàn. Hai con ma thú càng chiến càng thảm liệt. Phạm vi chiến đấu của chúng đang không ngừng mở rộng khiến Hàn Phong phải liên tục mang theo Trầm Ngọc lui về phía sau. Nhìn Cửu U Bạch Hổ và Địa Huyệt Nham Long chiến đấu cả nửa ngày, Hàn Phong mới phát hiện thực lực chúng tựa hồ tương đương nên trận chiến đang giằng co bất phân thắng bại. Nhưng trong cảm ứng của Hàn Phong thì Cửu U Bạch Hổ mang lại cho hắn cảm giác nó so với Địa Huyệt Nham Long mạnh hơn một chút. Bọn chúng thực lực tương đương thì cuối cùng bên nào giành thắng lợi cũng không tránh khỏi thụ thương không nhẹ. Lúc này Hàn Phong còn chưa rời đi là vì muốn nhìn xem có thể kiếm chút tiện nghi nào không. Phải biết rằng thi thể của ma thú Thiên giai rất hấp dẫn. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm an toàn của bản thân. Nếu hắn phát hiện tình huống không đúng thì sẽ lập tức rời đi, tuyệt không lưu luyến. Một lúc lâu sau, Cửu U Bạch Hổ và Địa Huyệt Nham Long vẫn chưa phân thắng bại nhưng cả hai đều bị thương. Một cái sừng trên đầu của Địa Huyệt Nham Long đã gãy, thân thể hùng vĩ của nó cũng rất chật vật, trên người thỉnh thoảng còn toát ra khói xanh. Mà Cửu U Bạch Hổ cũng bị thương con mắt bên trái, trên người cũng loang lổ vết máu. Vốn toàn thân trắng như tuyết lúc này đã biến thành hồng sắc. Một chân trước của nó da thịt bị tróc ra, huyết nhục mơ hồ, nếu nhìn kỹ thậm chí còn thấy xương trắng bên trong. Chiến đấu tới lúc này đã triệt để kích phát hung tính của chúng. Những tiếng gào rống không ngừng vang vọng khắp khu rừng. Tiếp tục đánh một hồi, bọn chúng dường như đã dùng hết toàn lực tự động đứng tách ra. Xung quanh lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của chúng. Trầm Ngọc khẩn trương nhìn, với thực lực của nàng thì vô pháp nhìn thấy tràng cảnh tranh đấu phía xa, nhưng mơ hồ nàng cũng có thể thấy được hai đạo thân ảnh không ngừng va chạm vào nhau. Lúc này thấy hai đạo thân ảnh này đình chỉ động tác, nàng vô thức nắm lấy cánh tay Hàn Phong, vội vàng hỏi: - Bọn chúng sao không đánh nữa? Chẳng lẽ chúng phát hiện ra chúng ta, muốn đuổi theo? Hàn Phong nhìn hai con ma thú đang đứng phía xa, sắc mặt có chút ngưng trong nói: - Chúng ta tạm thời vẫn coi như an toàn, bọn chúng dường như đã phát cuồng, chuẩn bị phát động công kích cực mạnh của bản thân. Quả nhiên, Hàn Phong vừa dứt lời thì Cửu U Bạch Hổ và Địa Huyệt Nham Long không hẹn mà cùng ngửa đầu rít gào, tiếng rít như xé rách trời xanh vang vọng khắp cả U Ám sâm lâm, khiến cả khu rừng liền hỗn loạn. Một ít mãnh thú ở sâu trong rừng rậm tựa hồ cũng bị hai tiếng rít gào này cảm nhiễm, bọn chúng cũng đồng thời phát ra tiếng rống đáp lại. Trong nháy mắt này, cả người Cửu U Bạch Hổ phát ra bạch quang chói mắt, năng lượng cường đại không ngừng tụ tập vào trong miệng nó hình thành một viên quan cầu gần bằng một cái đầu người. Địa Huyệt Nham Long đối diện cũng không cam lòng yếu thế, thân thế nó cũng đồng dạng nổi lên lục quang tụ tập vào cái sừng còn lại trên đầu nó, một quang cầu lục sắc không kém của Cửu U Bạch Hổ cũng nhanh chóng hình thành. Hàn Phong biết lúc này hai con ma thú đang muốn liều mạng. Bọn chúng đồng thời gầm lên một tiếng, hai viên quang cầu một một trắng một xanh hung hăng chạm vào nhau. Không gian xung quanh lúc này như thiên băng địa liệt, cuồng phong bạo vũ. Lấy bọn chúng làm trung tâm, kình khí cường đại không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, những nơi nó đi qua mọi thứ đều hoá thành cát bụi. Cánh rừng vốn rậm rạp lúc này đột nhiên tiêu thất, chỉ còn lại một mảnh đại địa khô vàng nứt nẻ. Mà Hàn Phong lúc này cũng nhanh chóng mang theo Trầm Ngọc di chuyển ra xa, tránh khỏi phạm vi kình khí lan đến. Trầm Ngọc đưa mắt nhìn quanh, rất khó tin tưởng được là công kích của hai con ma thú kia lại có uy lực khủng khiếp như vậy. Nàng nhớ lại lúc bị Cửu U Bạch Hổ truy đuổi mà vẫn còn toàn mạng đến giờ, quả thực giống như nằm mơ! Mà Hàn Phong khi thấy một kích có uy lực huỷ thiên diệt địa này cũng sợ hãi không thôi: “Không hổ là tồn tại Thiên giai!” Một lúc lâu sau, sau khi xung quanh khôi phục lại yên tĩnh, cát bụi lắng xuống, Hàn Phong cẩn thận nhìn thì phát hiện cả hai con ma thú đều đang nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, chẳng biết sống chết ra sao. Vì cẩn thận nên hắn cũng không vội vàng đi tới. Đứng tại chỗ chờ một lúc lâu, thẳng đến khi xác định hai con ma thú vẫn không hề nhúc nhích, Hàn Phong mới thở phào một hơi, đồng thời suy đoán: “Chẳng lẽ bọn chúng đều đã đồng quy vu tận?” Hàn Phong hiếu kỳ lén lút tiếp cận hai con ma thú. Trầm Ngọc thấy Hàn Phong muốn tiến tới thì hoảng sợ nắm chặt cánh tay hắn cố gắng ngăn cản hành vi điên cuồng này. Nàng vốn cho rằng Hàn Phong còn nhỏ nhưng tính cách trầm ổn, không ngờ lúc này hắn lại giống như một tiểu hài tử, muốn tới gần hai con ma thú kia tìm phiền phức! Thật là tức chết nàng mà! Hàn Phong bất đắc dĩ đành khuyên bảo nàng ở lại chỗ này, một mình hắn tiến tới. Nhưng Trầm Ngọc nhất quyết không chịu, sau một hồi thuyết phục hắn không được, nàng cắn răng đi theo sau hắn. Hai người cẩn thận tiến lại gần, lúc này Trầm Ngọc khẩn trương muốn chết, nhưng nhìn Hàn Phong phía trước chỉ đành khẽ thở dài. Không ngừng tới gần, Hàn Phong rõ ràng cảm ứng được Địa Huyệt Nham Long khí tức đã hoàn toàn biến mất, nhưng Cửu U Bạch Hổ vẫn còn chút khí tức yếu ớt. Mặc dù nó không chết nhưng với tình trạng của nó lúc này căn bản không tạo thành uy hiếp gì với hắn. Thấy tình trạng của Cửu U Bạch Hổ, Hàn Phong thầm cảm thán, không hổ là Thiên giai ma thú, bị thương nghiêm trọng như thế mà vẫn còn sống. Nhưng với nhãn lực của Hàn Phong thì sinh mệnh lực của no đang không ngừng trôi đi, chỉ sợ qua một lúc nữa nó cũng sẽ giống Địa Huyệt Nham Long, triệt để tử vong. Tựa hồ cảm ứng được có người tới gần, hai mắt vốn đang đóng chặt của Cửu U Bạch Hổ đột nhiên mở ra. Thấy Hàn Phong đang tiến lại gần, nó liền gầm nhẹ một tiếng nhưng bây giờ nó gần như đã sắp chết căn bản không có sức để đứng lên. Chương 50: Lưỡng cường tranh phong. (Hạ) Tuy vậy nhưng nó vẫn khiến Trầm Ngọc kinh sợ không thôi. Mặc dù biết Cửu U Bạch Hổ đã không còn uy hiếp gì, nhưng bởi vì Thiên giai chi uy của nó lúc trước Hàn Phong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn kéo Trầm Ngọc đi tới một bên lẳng lặng đợi Cửu U Bạch Hổ chết! Thời gian từ từ trôi qua, lúc này sắc trời đã dần tối, Cửu U Bạch Hổ sau một hồi cố gắng giẫy dụa nhưng do thương thế quá nặng nên cuối cùng nó phát ra một tiếng gầm nhẹ rồi chết đi. Lúc này Hàn Phong mới dám thả lỏng cảnh giác một chút. Những ma thú xung quanh sớm đã bị khí thế của hai con ma thú này doạ sợ, chạy trốn mất dạng trong thời gian ngắn căn bản không dám trở lại. Vì vậy nơi này tạm thời xem như an toàn. - Chúng nó chết rồi? Trầm Ngọc có chút không xác định hỏi. Hàn Phong gật đầu nói: - Chết rồi! “Phù!” Nghe vậy, Trầm Ngọc rốt cuộc thở phào một cái, cả người mềm nhũn ngồi xuống đất, những sự việc phát sinh hôm nay quả thực đã hành hạ trái tim yếu ớt của nàng không ít, thiếu chút nữa đã không chịu được mà ngừng đập… Rốt cuộc thoát hiểm nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân như thoát lực. Hàn Phong thấy vậy, suy nghĩ một chút liền quyết định trước tiên đi lấy linh tê kiếm và bao bảo vật của hắn về, dù sao thanh kiếm đó cũng là của Lâm Nguyệt tặng hắn, đối với hắn nó có ý nghĩa rất quan trọng, mà trong cái bao bằng da gấu kia cũng có không ít thứ tốt, nếu bỏ đi thực sự rất đáng tiếc. Khi biết quyết định của Hàn Phong, Trầm Ngọc không dám một mình ngồi đây với hai con ma thú, mặc dù chúng đã chết, nên đành cố gắng đứng lên đi theo sau Hàn Phong. Rất nhanh, hai người đã tới chỗ ẩn núp lúc trước tìm lại được thanh kiếm và bao đồ của Hàn Phong. Tuy rằng thanh kiếm đã gãy nhưng Hàn Phong quyết định sau khi trở về sẽ tái luyện chế nó một lần nữa để khôi phục nguyên dạng. Mà cái bao da gấu của hắn may mắn là xung quanh không có ma thú nào nên cũng không bị phá hư. Mang theo hai đoạn kiếm và bao đồ, Hàn Phong và Trầm Ngọc trở lại chỗ hai con ma thú. Sau đó Hàn Phong bắt đầu chuẩn bị xử lý thi thể của chúng. Lúc này, tâm tình của hắn cũng thoáng có chút kích động. Đây chính là thi thể của Thiên giai ma thú đó! Hàn Phong chăm chú nhìn kỹ hai thi thể này, không ngờ bản thân lại nhân hoạ đắc phúc, vốn hắn cho rằng phải chết thì kết quả lại không chết mà còn có được hai thi thể Thiên giai ma thú! Hàn Phong nhanh chóng điều chỉnh tâm tình kích động, sau đó đi tới trước thi thể của Địa Huyệt Nham Long. Nhìn cái thi thể giống như quả núi nhỏ này hắn có chút phát mộng. Ngay cả kiếp trước lúc đạt tới Thiên giai chi cảnh, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ liệp sát một đầu Thiên giai ma thú. Nhưng hiện tại hắn thậm chí có được hai đầu. Phải biết rằng, Thiên giai ma thú sở dĩ mạnh mẽ, ngoại trừ thực lực Thiên giai thì thân thể của chúng cũng cường đại đến biến thái. Cho nên toàn thân Thiên giai ma thú đều là bảo bối vô giá. Nghe nói dùng một ít bộ vị trên người Thiên giai ma thú để luyện dược, hiệu quả có thể đề thăng gấp bội, thậm chí còn có thể trực tiếp đề thăng tu vi lên một cấp! Từ đó có thể thấy dược thi thể hai con ma thú này có bao nhiêu dụ hoặc! Không hề do dự, Hàn Phong băt đầy phân giải thi thể của Địa Huyệt Nham Long, mỗi lần phân giải trong lòng hắn càng thêm kinh hỉ. Kỳ thực đối với những thứ trên người Địa Huyệt Nham Long hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng dù sao nó cũng là Thiên giai ma thú, những thứ này chắc chắn không tầm thường. Vừa nghĩ Hàn Phong vừa lấy một đoạn xương cùng chỗ cái đuôi của Địa Huyệt Nham Long. Trong trí nhớ của hắn, hắn chưa từng thấy qua vật này nhưng hắn đã từng nghe nói qua. Khi luyện khí chỉ cần lấy ra một mảnh xương nhỏ của Thiên giai ma thú nghiền thành bột là có thể đề cao phẩm chất của binh khí rất lớn. Nếu như làm thành phòng cụ thì lực phòng ngực càng mạnh, ngay cả Thiên giai cường giả cũng không dễ dàng phá hư. Mà lúc này trên tay hắn không chỉ là một chút, nếu như không phải điều kiện không cho phép, hắn thậm chí muốn đem toàn bộ thi thể này đi. Mặc dù biết là lãng phí nhưng Hàn Phong cũng đành buông tha những bảo bối mê người này. Sau đó hắn lại tiếp tục thủ lấy sừng và răng của Địa Huyệt Nham Long, những thứ này về sau có thể dùng để luyện dược. Sau khi cẩn thận cất chúng vào bao đồ, Hàn Phong tiếp tục đi tới chỗ thi thể của Cửu U Bạch Hổ. Dựa theo thực lực thì có thể nói những thứ trên người Cửu U Bạch Hổ so với Địa Huyệt Nham Long còn trân quý hơn. Tuy hắn tốn rất nhiều khí lực để xử lý thi thể của Địa Huyệt Nham Long, thêm vào nội thương chưa lành cho nên lúc này hắn thở rất khó khăn, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự dụ hoặc của thi thể Thiên giai ma thú. Đi tới trước thi thể của Cửu U Bạch Hổ, Hàn Phong chuẩn bị động thủ thì đột nhiên phát hiện động tĩnh bên cạnh thi thể của nó. Hàn Phong cả kinh: “Lẽ nào con Cửu U Bạch Hổ này còn chưa chết?” Toàn thân hắn căng thẳng, chậm rãi nhìn về chỗ phát ra động tĩnh. Tuy sắc trời có chút hôn ám nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Nguyên lại không biết từ lúc nào có một con ma thú toàn thân màu trắng chỉ to hơn bàn tay hắn một chút đang dựa vào thi thể lạnh băng của Cửu U Bạch Hổ không ngừng run run, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng nức nở … Dường như cảm nhận được luồng ánh mắt, con ma thú nhỏ màu trắng tuyết xoay đầu, quang sang Hàn Phong nhếch miệng nức nở vài tiếng. Cái này thì Hàn Phong nhìn thấy rõ, rõ ràng chỉ là một con ma thú con mới sinh chưa lâu, hơn nữa nhìn bộ dạng toàn thân trắng tuyết, khỏe mạnh kháu khỉnh, hoàn toàn không giống với con Cửu U Bạch Hổ bên cạnh. Chẳng lẽ… Hàn Phong thoáng giật mình, lập tức liên tưởng đến nghi hoặc trước đây và nhanh chóng hiểu ra nguyên do bên trong. Con vật nhỏ này xem ra đúng là một chú Cửu U Bạch Hổ nhỏ. Trước đây còn nghi hoặc tại sao Cửu U Bạch Hổ rõ ràng khiến người ta cảm thấy có phần mạnh hơn Địa Huyệt Nham Long vậy mà cuối cùng lại chỉ cầm hòa. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì lúc đó mới sinh xong, nguyên khí đại thương khiến cho thực lực giảm sút. Nghĩ lại trước đây Cửu U Bạch Hổ điên cuồng lao ra khỏi rừng, có lẽ là vì bị một con ma thú nào đó chọc giận, bị hiểu nhầm là muốn làm hại đến con nó nên thú tính mới đại phát nào ngờ hai người Hàn Phong lại xui xẻo đụng phải. Trong lúc Hàn Phong đang bận suy nghĩ thì con Cửu U Bạch Hổ con lại tiến về phía hắn không chút sợ hãi. Nhìn con thú nhỏ nghi hoặc, thường ma thú vừa mới được sinh ra sẽ không sở hữu luôn sức mạnh nên Hàn Phong cũng không cảnh giác. Ai ngờ con thú nhỏ bước đến dưới chân Hàn Phong, đầu tiên dùng mũi ngửi ngửi, sau đó rên rỉ khe khẽ một tiếng, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ vào chân Hàn Phong, động tác vô cùng thân thiết. Việc này thực sự khiến Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, vừa hay Trầm Ngọc bên kia thấy Hàn Phong mãi không có động tĩnh, tưởng xảy ra chuyện gì, trực tiếp chạy đến. Đang định lên tiếng hỏi thì cô bất ngờ phát hiện ra con vật nhỏ dưới chân Hàn Phong. Hai mắt nhất thời sáng rực, con vật nhỏ vừa mới được sinh ra, toàn thân trắng tuyết, đi lại còn xiêu vẹo, đôi mắt sâu híp lại, trông dễ thương vô cùng. Trầm Ngọc kêu lên một tiếng kinh ngạc, sau đó cúi xuống ôm con thú nhỏ vào lòng đồng thơi quay sang hỏi: - Hàn Phong, con vật dễ thương này từ đâu đến vậy? Nghe vậy, Hàn Phong liền nói lại một lượt những suy đoán của mình. Sau khi nghe xong, Trầm Ngọc nhìn con thú nhỏ trong tay, dường như nghĩ đến thân thế bi thảm của mình, đôi mắt cô không khỏi tràn ngập sự thương hại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang