Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 41 : Đối đầu đại địch. (1+2)
.
Nói xong, tay cầm vũ khí của hắn làm bộ chém tới trước mặt thiếu niên, nhưng vừa giơ tay lên, hắn không hiểu sao toàn thân lại tê rần, đầu choáng váng rồi cả người mất đi tri giác mềm nhũn té xuống đất.
Thạch đầu thấy thế thì kinh hãi rút vũ khí xông tới.
- Chết đi!
Nhưng còn chưa tới gần thiếu niên thì thiếu niên đã bắn ra một vật thể nhỏ màu trắng cỡ đầu ngón tay út trúng thân thể hắn, Thạch đầu hoảng hốt cho răng mình trúng ám khí của đối phương.
Sau đó hắn cảm thấy toàn thân thoát lực buông vũ khí trên tay ra.
Mà thân thể hắn cũng mềm nhũn ngã xuống.
Sự việc quá nhanh và bất ngờ khiến Trầm Ngọc đứng đằng sau cảm thấy ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, Trầm Ngọc có chút kích động.
Thiếu niên này chính là Hàn Phong, vừa rồi hắn chỉ dùng Vô Ưu tán do hắn đặc chế khiến hai thủ vệ hôn mê, bảo đảm trong một thời gian ngắn sẽ không thể tỉnh lại.
Sau khi giải quyết hai người này, Hàn Phong đi tới trước mặt Trầm Ngọc, nhìn bộ dáng như khất cái của hắn, Hàn Phong có chút cảm khái. Nếu không phải Hàn Phong hắn có ký ức của kiếp trước thì làm sao có thể liên hệ người đang ở trước mặt này với một thiên tài luyện dược chứ.
- Ngươi là ai? Vì sao cứu ta?
Giọng Trầm Ngọc có chút khàn khàn nói.
Nhưng khi Hàn Phong nghe thanh âm này thì giật mình kinh ngạc, thanh âm này … rõ ràng là nữ! Lẽ nào Trầm Ngọc này lại là nữ nhân?
Hàn Phong cẩn thận hồi ức lại sự tình của Trầm Ngọc kiếp trước nhưng tựa hồ trong trí nhớ của hắn không có thông tin về giới tính của Trầm Ngọc.
Nói vậy thì Trầm Ngọc là nữ nhân cũng không phải không thể.
Trong lòng kinh ngạc nhưng ngoài mặt Hàn Phong vẫn bình tĩnh nói:
- Ta là Hàn Phong, về phần ta là người thế nào thì sẽ giải thích sau, chúng ta nên rời đi chỗ này đã, tránh để người khác phát hiện.
Trầm Ngọc nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng hết sức kinh ngạc đồng thời cũng rất nghi hoặc.
Thiếu niên này vì sao lại cứu nàng? Nàng chỉ là một nô tì mang tử tội, mà lúc nãy hai tên thủ vệ có nói sẽ không có ai có hứng thú tới cứu nàng mà!
Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng nàng là người ăn cắp dược phương của Thượng Quan Vô Ngã nên không ai tin tưởng lời nàng nói. Nàng chỉ ước mình có thể nhanh chóng chết đi chứ còn có ai sẽ thương xót nàng chứ!
Lúc nàng bị quan binh bắt vào ngục thì nàng đã biết số phận của mình.
Mà hôm nay chính là ngày nàng phải chết, vốn nàng đã không còn gì phải lưu luyến, chỉ yên lặng chờ đợi nhưng ai ngờ lúc này lại có người xuất hiện cứu nàng!
Lúc này nàng nhìn chăm chăm thiếu niên trước mặt này, cố gắng khắc ghi khuôn mặt hết sức bình thường này vào sâu trong lòng nàng.
Hàn Phong thấy Trầm Ngọc không nói lời nào cũng không để ý tới nàng nữa mà ngồi xổm xuống lục lọi trên người họ lấy ra một chum chìa khoá.
Bây giờ trên Trầm Ngọc tay chân đêu bị trọng thiết khoá chặt. Hành động rất bất tiện, Hàn Phong rất nhanh giúp nàng cởi chúng xuống quăng sang một bên.
- Tốt rồi, chúng ta đi thôi, đừng đứng ngớ ra đó nữa!
Hàn Phong nói.
Lúc này Trầm Ngọc mới lấy lại tinh thần, gật gật đầu định bước theo Hàn Phong.
Nhưng vừa mới nhấc chân lên thì cả người nàng liền mềm nhũn khịu xuống.
Cũng may Hàn Phong thân thủ không tồi đã kịp đỡ lấy nàng.
- Ngươi không sao chứ?
Hàn Phong cau mày hỏi. Trầm Ngọc lúc này trông rất yếu ớt.
Trầm Ngọc lắc đầu, cắn răng muốn đứng lên nhưng Hàn Phong không cho nàng cơ hội đã móc ra một viên Hoàn Dương đan đưa cho nàng nói:
- Đây là Hoàn Dương đan, ngươi nuốt vào đi.
Sau đó, Hàn Phong cúi người xuống, cõng Trầm Ngọc lên lưng. Hành động bất thình lình của Hàn Phong khiến Trầm Ngọc hoảng hốt nhưng thân thể nàng đã không còn chút khí lực nào nên chỉ có thể vô lực dựa vào lưng Hàn Phong.
- Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây, đắc tội!
Hàn Phong giải thích.
Dứt lời hắn liền nhanh chóng đi vào trong rừng.
Trầm Ngọc tựa trên lưng Hàn Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Một tháng vừa qua đối với nàng không khác gì ác mộng, cũng may hiện tại cơn ác mộng đó đã chấm dứt.
Hàn Phong tất nhiên không biết được suy nghĩ lúc này của Trầm Ngọc. Hắn lúc này đang vân khởi đấu khí tập trung vào hai chân nhanh chóng chạy trong rừng cây. Chỉ cần đi xuyên qua phiến rừng này là họ có thể an toàn.
Nhưng khi còn cách rừng cây chỉ vài bước thì đằng sau đột nhiên truyền tới một tiếng rống giận.
- Bọn chuột nhắt nơi nào dám đả thương thủ vệ quân của ta?
Theo sau tiếng rống, Hàn Phong cảm thấy một khí tức cường đại nhanh chóng tới gần.
Hắn thầm kinh hãi, hai chân phát lực xông vào rừng cây.
Mà người phía sau cũng như tia chớp xông vào theo.
- Đứng lại cho ta!
Người này lại gầm lên một tiếng, sau đó một cỗ kiếm khí phô thiên cái địa trong nháy mắt tập trung vào Hàn Phong.
Cảm thụ năng lượn đán sợ của đạo kiếm khí này, Hàn Phong rùng mình, trong đầu lậpt ức hiện ra bốn chữ “Địa giai võ giả!”
Không sai, người phía sau chính là một Địa giai võ giả.
Lúc này, Trầm Ngọc đang nằm trên lưng Hàn Phong, nếu bị kiếm khí của đối phương đánh trúng thì chắc chắn Trầm Ngọc phải chết.
Bất đắc sĩ, hai chân Hàn Phong dùng sức bật lên, thân hình trên không xoay lại, đồng thời dùng thanh kiếm trong tay xuất ra một đạo kiếm khí đón nhận kiếm khí của đối phương.
Hai đạo kiếm khí chạm vào nhau, đạo kiếm khí của Hàn Phong trong nháy mắt đã bị đánh tan.
Nhưng cũng nhờ vậy mà kiếm khí của đối phương cũng bị thoáng ngăn trở, Hàn Phong chớp cơ hội nhanh chóng lui lại, tránh khỏi công kích của đối phương.
Nhưng như vậy Hàn Phong cũng bị đối phương bắt kịp.
Nhìn cao thủ Đại giai đột nhiên xuất hiện này, Hàn Phong không ngừng tự hỏi phải ứng phó như thế nào đây.
Trước mặt Hàn Phong lúc này là một trung niên nam tử mặt y phục của thủ vệ quân.
Nhưng y phục của người này có chút không giống với hai gã áp giải Trầm Ngọc. Hàn Phong cũng biết bộ y phục này chỉ có cấp tướng lĩnh cao cấp của thủ vệ quân mới có tư cách mặc.
Người này tối thiểu cũng là một thống lĩnh.
- Ta là thống lĩnh thủ vệ quân Dương Lăng, ngươi là người phương nào? Dám cả gan tập kích thủ vệ quân của ta, cứu tên trọng phạm này.
Trung niên nam tử lạnh lùng nhìn Hàn Phong nói.
Tuy có chút kinh ngạc với động tác xoay người xuất thủ vừa rồi của Hàn Phong nhưng trong mắt Dương Lăng, điểm ấy thực lực của Hàn Phong căn bản không là gì.
Dương Lăng hôm nay mới chấp hành nhiệm vụ từ bên ngoài trở về, nhưng ngoài ý muốn phát hiện hai gã thủ vệ quân nằm hôn mê ở ven đường. Là một thống lĩnh, thấy thủ hạ bị người tập kích, hắn liền nổi giận, vừa lúc thấy Hàn Phong và Trầm Ngọc gần đó, hắn liền đuổi theo.
Trầm Ngọc nhìn Dương Lăng, hi vọng vừa nhóm lên trong lòng lập tức biến mất tăm. Biểu hiện thực lực vừa rồi của Dương Lăng, Trầm Ngọc cũng biết Hàn Phong khó có thể đối phó được. Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.
Hàn Phong lúc này trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, cũng không trả lời đối phương. Trong lòng hắn đang không ngừng suy tính cách nào để vượt qua cửa ải khó khăn này. Hắn không ngờ vận khí của bản thân lại kém như vậy, lúc này lại đụng phải một cao thủ Địa giai.
Một Địa giai cao thủ với thực lực của hắn bây giờ không đủ để đối kháng.
Kiếp trước là một Thiên giai cường giả, Hàn Phong rất rõ ràng, chỉ có tiến vào cảnh giới Địa giai mới có thể được xem là một cao thủ chân chính!
Với thực lực Nhân giai nhị phẩm hiện tại, thêm vào Tiên Thiên đấu khí và một số vũ kỹ tinh diệu thì có lẽ Hàn Phong có thể dễ dàng đánh bại một Nhân giai cửu phẩm võ giả.
Nhưng để chống lại một Địa giai cao thủ thì có thể nói hắn không hề có chút phần thắng nào.
Đây chính là chênh lệch giữa Nhân giai và Địa giai.
Mà tên Dương Lăng này, Hàn Phong cảm giác được thực lực của hắn tối thiểu cũng là Địa giai nhị phẩm. Như vậy Hàn Phong càng không phải là đối thủ.
Huống chi bên cạnh hắn còn có Trầm Ngọc không có chút sức chiến đấu nào. Cục diện bây giờ rất bất lợi cho hắn.
Nếu là kiếp trước, với thực lực Thiên giai của hắn thì chỉ bằng một tên Dương Lăng này hắn không thèm để ý. Mà hiện tại mặc dù hắn rất nhiều vũ kỹ cường đại nhưng tu vi đấu khí lại chỉ là Nhân giai nhị phẩm, căn bản không thể thi triển được. Do đó hắn cũng không thể liều mạng. Điều này khiến hắn rất buồn bực.
Dương Lăng thấy Hàn Phong không nói lời nào, cũng mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói:
- Ngươi đã không nói thì thúc thủ chịu trói đi. Với thực lực của ngươi không phải đối thủ của ta, không cần uổng công vô ích.
Dứt lời, Dương Lăng không hề do dự, cước bộ khẽ động, thân hình bắn tới, đồng thời xuất ra một quyền.
Thấy Dương Lăng nhanh chóng tới gần Hàn Phong, Trầm Ngọc liền khẩn trương, nàng biết, nếu lần này bị bắt trở về cũng chỉ có tử vong mà thôi.
Trầm Ngọc liền nhìn Hàn Phong, phát hiện Hàn Phong rất trấn định, bất tri bất giác nàng cũng bị ảnh hưởng, tâm tình thoáng bình tĩnh lại.
Lúc Dương Lăng tới gần thì Hàn Phong vốn không động, rốt cuộc cũng động.
Một tay hắn nhanh chóng móc ra mấy viên bi thép từ trong lòng ra bắn tới Dương Lăng.
Dương Lăng tuy vẫn cảnh giác với Hàn Phong nhưng hắn không ngờ Hàn Phong lại dám thực sự đối đầu với một Địa giai võ giả như hắn.
Hắn liền nổi giận, một tay vươn ra muốn bắt lấy mấy viên bi thép, rồi bóp nát chúng.
Nhưng khi bàn tay hắn vừa chạm vào mấy viên bi thép thì chúng đột nhiên nổ ra, mấy mảnh thép bị bắn manh ra. Dương Lăng không kịp đề phòng nên giật mình lui lại hai bước.
Bi thép Hàn Phong sử dụng chính là một loại ám khí đặc biệt tên là hỗn nguyên châu. Hỗn nguyên châu này chế tạo cũng không khó, tài liệu cũng không phải rất quý nhưng điều cần chú ý là bên trong chúng chứa đựng đấu khí.
Nguyên lý của loại ám khí này rất đơn giản. Chỉ cần cần áp súc đấu khí vào trong viên châu. Khi gặp địch nhân liền phóng ra, lúc hạt châu chạm vào người đối phương thì kíp nổ là đấu khí bị áp súc bên trong sẽ bị kích phát khiến chúng bạo tạc.
Uy lực bạo tạc có quan hệ với đấu khí của người chế rạo ra chúng. Ngươi chế tạo thực lực càng mạnh thì uy lực của chúng càng lớn.
Với thực lực hiện tại của Hàn Phong thì sử dụng hỗn nguyên châu này vẫn không thể tạo thành thương tổn lớn cho Dương Lăng nhưng lại có thể khiến Dương Lăng trở tay không kịp.
Thừa cơ hội này, Hàn Phong chủ động xuất thủ, đấu khí toàn thân quán chú vào thanh kiếm trong tay, một đạo kiếm khí khổng lồ nhất thời hình thành, hoá thành một hình cung đâm về phía Dương Lăng.
Dương Lăng mặc dù mới bị ám khí bất ngờ của Hàn Phong làm cho có chút chật vật nhưng hắn dù sao cũng là một Địa giai võ giả nên đối mặt với một kích của Hàn Phong, hắn không hề e ngại.
Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, hai chân phát lực dẫn lực vào cánh tay xuất quyền tạo thành một đám tàn ảnh đón nhận kiếm khí của Hàn Phong.
Năng lượng phát ra từ quyền đầu của hắn hoá thành một con hoả sư há miệng cắn tới kiếm khí của Hàn Phong. Ngay sau đó, một kích toàn lực của Hàn Phong chỉ trong chớp mắt đã bị nghiền thành từng mảnh nhỏ, tiêu tán trong không khí.
Hoả sư chỉ dừng lại một chút rồi thuận thế vọt tới trước người Hàn Phong. Hàn Phong không hề do dự, vội vàng nghiên người lăng sang một bên.
Tuy tư thế rất khó coi nhưng lại vừa vặn tránh được một kích này.
- Tiểu tử, chịu chết đi!
Dương Lăng lạnh lùng quát. Hàn Phong vừa rồi phóng ám khí huỷ đi ống tay áo của hắn đã khiến hắn nổi giận.
Vì vậy, lúc Hàn Phong vừa tránh được con hoả sư thì quyền thứ hai của Dương Lăng đã tới.
Nếu trúng một quyền này thì mạng nhỏ của Hàn Phong chắc chắn sẽ khó giữ.
Đối mặt với một quyền này, sắc mặt của Hàn Phong vẫn trầm tĩnh như nước, thanh kiếm trong tay lần thứ hai đâm ra, toàn thân đấu khí của hắn đều dung nhập vào trong thân kiếm.
Mũi kiếm và quyền đầu của Dương Lăng mãnh liệt chạm vào nhau tạo ra tiếng ma sát chói tai.
- Tiểu tử, không ngờ ngươi vẫn còn cố gắng xuất chiêu, đáng tiếc ở trước mặt ta, thực lực của ngươi quá kém.
Dương Lăng hét lớn một tiếng, một lần nữa vận khởi đấu khí.
Hàn Phong chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ từ quyền đầu của đối phương truyền tới, thanh kiếm trong tay bị cổ lực lượng này nháy mắt đánh bay. Dương Lăng nắm chắc cơ hội, thân hình khẽ động đi tới trước mặt Hàn Phong, xuất tiếp một quyền nhắm ngay ngực Hàn Phong.
- Bồng!
Quyền đầu mạnh mẽ đánh vào ngực Hàn Phong, thân thể Hàn Phong không thể khống chế lui về sau vài bước, khoé miệng không ngừng chảy máu.
- Hàn Phong!
Trầm Ngọc thấy Hàn Phong bị thương thì sợ hãi kêu lên.
“Đáng chết! Quả nhiên vẫn không chịu được! Địa giai võ giả ta vẫn chưa thể chống lại. ”Hàn Phong thầm nghĩ.
- Ồm còn chưa ngã xuống!
Dương Lăng có chút kinh dị nhìn Hàn Phong, theo lý thì một quyền vừa rồi của hắn bao hàm lực lượng không phải một tiểu tử như tên thiếu niên này có thể thừa nhận. Nhưng tên tiểu tử lại chỉ thổ có vài ngụm máy, mà hai chân vẫn còn đứng được.
Hàn Phong đưa tay sờ sờ ngực, một quyền vừa rồi của Dương Lăng khiến hắn rất đau, nếu không nhờ tấm băng thiền nhuyễn giáp hộ thân trên người thì có lẽ cái mạng hắn đã không còn rồi.
Cái băng thiền nhuyễn giáp này là hắn ở lần hạ sơn trước đã tìm thấy trong động phủ của Chấn Phi. Loại nhuyễn giáp này mỏng như cánh ve, nhưng lực phòng ngự lại rất mạnh, còn có thể hấp thu đấu khí, có thể nói là một bảo bối hiếm có. Hắn nguyên bản cũng định mặc để ngừa vạn nhất, không ngờ kết quả phải dùng tới công dụng của nó. Lúc này hắn thầm hô may mắn vì quyết định sáng suốt lúc đó.
Bất quá, dù đã có băng thiền nhuyễn giáp hộ thể mà hắn vẫn bị lực lượng một quyền kia chấn cho hộc máu. Điều này nói rõ thực lực của song phương chênh lệch không ít.
- Tiểu tử, bất kể như thế nào thì ngươi cũng không có khả năng là đối thủ của ta, ngươi nên thúc thủ chịu trói để tránh khỏi nỗi khổ da thịt bị hành hạ!
Dương Lăng lạnh lùng nói.
Hàn Phong thừa dịp đối phương nói chuyên nhan chóng điều chỉnh đấu khí mất kiểm soát trong cơ thể. Có Tiên Thiên đấu khí nên tốc độ khôi phục của hắn nhanh hơn so với người khác rất nhiều.
Dương Lăng tựa hồ cũng phát hiện hành động của Hàn Phong, hắn lạnh giọng nói:
- Còn muốn giãy dụa? Ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Dứt lời, Dương Lăng lại nhanh chóng phóng tới Hàn Phong.
Lúc này, Hàn Phong vô pháp dùng lực nên đưa tay mò vào trong lòng lấy thêm mấy viên hỗn nguyên châu bắn tới Dương Lăng.
Dương Lăng thấy vậy thì cười lạnh nói:
- Đồng dạng một chiêu, ngươi cho rằng còn hữu dụng sao?
Vừa nói Dương Lăng vừa vung tay áo lên chụp lấy mấy viên hỗn nguyên châu. Bởi vì kinh nghiệm lần trước nên lần này cả ống tay áo hắn cũng quán nhập đấu khí. Quả nhiên hỗn nguyên châu đã không thể gây cho hắn chút thương tổn nào.
Trong lòng đang kinh thường hành động ngu xuẩn của Hàn Phong thì hắn đột nhiên cảm giác có điều không đúng. Cúi đầu nhìn kỹ, hắn lập tức giận dữ quát:
- Tiểu tử khá lắm, lại giấu mê dược bên trong.
Hàn Phong không để ý tới Dương Lăng mà thừa dịp hắn đang luống cuống tay chân, ôm lấy Trầm Ngọc còn đang ngẩn người cõng lên lưng rồi nhanh chóng chạy sâu vào trong rừng.
Đây chính là mục đích Hàn Phong muốn đạt được. Từ vài ngày trước, trong lúc hắn đã tra xét địa hình, hắn đã dự phòng tình huống xấu nhất.
Vì vậy hắn đã cố ý tìm hiểu kỹ địa hình trong phiến rừng này, để ứng phó với tình huống như hiện tại phát sinh.
Thừa dịp Dương Lăng thất thần, Hàn Phong vận khởi đấu khí, nhanh chóng lẩn trốn trong rừng, hi vọng có thể tránh thoát truy đuổi của Dương Lăng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện