Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 20 : Lần thứ hai nhập môn
.
Trắc thí xong, Hàn Phong được Lâm Nguyệt đưa tới địa điểm nghỉ ngơi của Huyền Thiên Tông. Nhìn thấy các đệ tử Huyền Thiên Tông đang bận rộn xung quanh, trong lòng hắn chợt thấy thân thiết. Tuy rằng những người này kiếp trước cũng không cùng hắn thân quen nhưng coi như có quen biết nhau.
Thời gian Huyền Thiên Tông tuyển nhận đệ tử chỉ có một ngày, vì vậy Hàn Phong đợi không bao lâu thì Lâm Nguyệt cùng các đệ tử Huyền Thiên Tông khác đều trở về. Đương nhiên theo sau bọn họ là một nhóm hài tử tuổi xấp xỉ hắn. Tính cả Hàn Phong và những hài tử đã được nhận từ trước thì năm nay Huyền Thiên Tông có tổng cộng khoảng 20 tân đệ tử.
Sau đó Hàn Phong bị Lâm Nguyệt cầm tay như lôi kéo theo đoàn người trở lại Huyền Thiên Tông.
Trở lại tông môn, Lâm Nguyệt vừa đi vừa giới thiệu cho Hàn Phong:
- Tiểu Phong, đây chính là sơn môn của Huyền Thiên Tông, Huyền Thiên Tông chúng ta ở trên ngọn núi này.
Khoảng khắc hai chân Hàn Phong đạp vào sơn môn, hắn cũng vô pháp áp chế tâm tình của bản thân, bàn tay bị Lâm Nguyệt cầm lấy không ngừng vì kích động mà đổ mồ hôi.
Lâm Nguyệt tưởng hắn do quá khẩn trương nên ôn hoà dỗ dành vài câu.
Dọc theo sơn đạo đi lên, nhìn cảnh vật xung quanh, Hàn Phong cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Lúc đi đến giữa sườn núi, Hàn Phong nhìn bãi đất trống cỏ mọc thành bụi thì không khỏi nhíu mày “nơi này không phải có một cái lương đình nghỉ chân sao?Tại sao bây giờ không thấy? Chẳng lẽ ký ức của ta có nhầm lẫn?”
Thấy Hàn Phong đờ ra, Lâm Nguyệt quan tâm hỏi thăm:
- Sao thế tiểu Phong?
Hàn Phong chỉ chỉ phía trước nói:
- Ta cảm thấy nơi này nên có một cái lương đình.
Lâm Nguyệt nhìn Hàn Phong khen ngợi:
- Tiểu Phong cũng cảm thấy thế sao, nơi này xác thực nên có một cái lương đình, trong tông cũng đã chuẩn bị xây dựng rồi.
Lúc này Hàn Phong mới nhớ ra là hiện giờ hắn nhập môn sớm hơn so với kiếp trước ba năm, do đó rất nhiều thứ tự nhiên sẽ không giống lúc trước. Những sư huynh đệ cùng nhập môn với hắn kiếp trước bây giờ còn không biết đang ở phương trời nào.
Vì chiếu cố một ít đệ tử thể lực yếu nên đội ngũ đi một chút lại nghỉ, đến tận khi trời tối đen mới lên tới đỉnh núi.
Những tân đệ tử như Hàn Phong liền bị đưa vào trong cái viện lớn nhất, trong viện có rất nhiều gian phòng. Hàn Phong được phân tới một góc tối, sau khi phân phối xong, các sư huynh phụ trách bảo cả đám nghỉ ngơi cho tốt, này mai sẽ có người tới an bài sư phụ và những thứ cần học cho bọn chúng.
Gần 20 hài tử này cả ngày mệt nhọc nên rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp. Đương nhiên ngoại trừ Hàn Phong ra, kích động cả một ngày, bây giờ hắn mới có thể từ từ bình tâm trở lại.
Nới này chính là địa phương hắn sẽ sinh hoạt mấy năm.
Nơi này có tất cả những gì hắn cần bảo vệ.
“Cả đời này ta sẽ không để nơi này biến mất lần nữa.” Hàn Phong thầm nói với bản thân.
Sau đó hắn bắt đầu khoanh chân tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, qua một đêm tu luyện, đấu khí trong cơ thể Hàn Phong lại tăng trưởng một khoảng lớn, hắn có cảm giác hắn cách Cơ Sở cửu phẩm đã không xa.
Huyền Thiên Tông tuy rằng không được tính là nhất lưu môn phái nhưng của cải phong phú. Mỗi tân đệ tử mới đến đều được phân một gian phòng độc lập. Hàn Phong mở cửa phòng đi ra bên ngoài. Lúc này bên ngoài đã có một đám hài tử đứng từ sớm.
Hàn Phong nhìn sơ qua đã thấy hầu như đã đông đủ, xem ra hắn là người trễ nhất.
Cho nên khi Hàn Phong xuất hiện đều khiến các hài tử khác chú ý. Dù sao hôm nay cũng là ngày nhập môn đầu tiên, mọi người đều muốn lưu lại ấn tượng tốt cho sư phụ. Mà như Hàn Phong ngủ tới bây giờ mới dậy thì trong mắt chúng hắn chính là một tên không biết cầu tiến.
Nhìn quanh một vòng, hôm qua không nhìn kỹ, lúc này nhìn lại thì mới phát hiện trước mặt đều là những gương mặt quen thuộc. Nhưng người này kiếp trước chính là các sư huynh sư tỷ của hắn.
Nhưng có vài người Hàn Phong có ấn tượng tương đối sâu sắc.
Trong đó có một nam hài vẻ mặt đầy ngạo khí tên là Lục Minh. Ở kiếp trước, tên này ỷ vào tư chất cao, thực lực mạnh nên rất khinh thường các đệ tử đồng môn có thực lực kém.
Hàn Phong là một trong những đối tượng trọng điểm bị hắn đả kích, sư phụ Lâm Nguyệt thường vì hắn mà xuất đầu trách phạt Lục Minh. Điều này khiến Lục Minh ghi hận Lâm Nguyệt. Sau đó vài năm, khi tông môn bị chiếm đoạt, Lục Minh đã trực tiếp quy phục đối phương, cho nên đối với cái chết của Lâm Nguyệt tên Lục Minh này cũng có một phần trách nhiệm.
Lúc này Lục Minh cũng chỉ là một tiểu hài tử, tuổi hơi lớn hơn Hàn Phong một chút. Hàn Phong thầm cười lạnh, hy vọng lần này Lục Minh có thể thành thật một chút, nếu không hắn không ngại cộng sổ cả kiếp này cùng kiếp trước tính luôn một lần.
Ngoại trừ Lục Minh hắn còn nhận ra mấy người, những người này ở kiếp trước cũng không có làm chuyện ác gì nhưng sau khi tông môn bị chiếm đoạt thì những người này cũng không thấy tung tích cho nên Hàn Phong cũng lười quản bọn chúng, chỉ cần bọn chúng đừng chọc tới hắn là được.
Những chuyện này trong trí nhớ của Hàn Phong ghi khắc rất sâu. Nhưng có một việc hắn không ngờ là trong đám người trước mắt này lại có vài khuôn mặt xa lạ mà kiếp trước hắn chưa hề gặp qua.
Nhưng ngẫm lại thì chính hắn cũng có mặt ở đây sớm hơn ba năm so với kiếp trước, nên cũng không có gì lạ.
Trong lúc Hàn Phong quan sát bọn chúng thì bọn chúng cũng quan sát hắn.
Lục Minh hiện tại thực lực là Cơ Sở thất phẩm, thấy Hàn Phong chỉ có Cơ Sở tam phẩm, khoé miệng hắn liền nhếch lên vẻ khinh thường, trên mặt lộ ra vẻ cao ngạo. Cũng không kỳ quái vì trong đám hài tử ở đây thực lực của hắn là tối cao nên trong lòng cũng có chút đắc ý.
Những người còn lại nhìn Hàn Phong vài lần rồi cũng quay đầu đi chỗ khác không để ý tới hắn nữa, mà Hàn Phong cũng không thèm để ý.
Rất nhanh từ bên ngoài đi vào một số người, những người này Hàn Phong có nhận biết, đại bộ phận đều là Huyền Thiên Tông nhị đại đệ tử, tưổi tầm 30 40, những người này về sau sẽ là sư phụ của đám nhóc đứng đây.
Quả nhiên, cả đám nhóc đều bị mấy người này dẫn ra bên ngoài.
Đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Hàn Phong ngồi trong tiểu viện. Nếu đổi thành hài tử khác sợ là sẽ cảm thấy rất bất lực và sa sút tinh thần nhưng Hàn Phong vẻ mặt vẫn thản nhiên, bởi vì trong lòng hắn biết một lát nữa sư phụ sẽ tới tìm hắn.
Đang lúc suy nghĩ thì Lâm Nguyệt từ bên ngoài bước vào.
Hàn Phong vừa thấy Lâm Nguyệt liền cười nói:
- Sư phụ bắt đồ nhi phải chờ lâu quá a, nếu người còn không đến ta tưởng rằng mình đã bị vứt bỏ ở đây rồi.
- Tiểu hoạt đầu, ngươi làm sao biết ta sẽ là sư phụ của ngươi, chưa gì đã trách mắng ta!
Lâm Nguyệt buồn cười nhìn Hàn Phong nói.
Hàn Phong nháy mắt mấy cái nói:
- Ngày hôm qua, trước khi người rời đi đã nói hôm nay ta phải ở trong viện này chờ sư phụ tới an bài. Mà ta chờ ở đây cả nửa ngày mới thẩy Lâm Nguyệt tỷ tới tìm ta. Vậy thì chắc chắn tỷ là sư phụ của ta rồi!
Nghe Hàn Phong nói xong, Lâm Nguyệt nhịn không được bóp mũi hắn nói:
- Không ngờ ngươi cũng có chút thông minh, như vậy cũng đoán được.
Đêm qua Lâm Nguyệt trở về liền tìm sư phụ nàng, nhưng lúc đó sư phụ nàng đang tu luyện nên nàng phải chờ tới sáng sớm hôm nay mới nói chuyện muốn thu Hàn Phong làm đồ đệ với sư phụ nàng được. Sư phụ của nàng nghe nàng nói tuy rằng muốn nàng toàn tâm vào tu luyện chứ không phải vướng bận vào chuyện này nhưng do nàng nhõng nhẽo quá nên cuối cùng cũng không thể làm gì khác là gật đầu đồng ý.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện