[Dịch] Đại Chúa Tể
Chương 1571 : Tà Thần vẫn lạc (đại kết cục)
Ngày đăng: 19:26 20-09-2018
.
Không gian bị rút ngắn vô hạn, thiên địa nơi đây hiện ra vẻ hỗn độn, trong hư không, cương phong hoành hành, cho dù là thánh phẩm cường giả cũng không dám tùy tiện đặt chân nơi này.
Trong hỗn độn, không gian dao động một hồi.
Một đạo hắc quang lướt ra, cuối cùng hóa thành một bóng người, chính là Thiên Tà Thần.
hắn lúc này, mặt mũi âm ế, ánh mắt âm độc, hắn nhìn hư không hỗn độn, nơi này đã là phần cuối của đại thiên thế giới, tiếp tục đi nữa sẽ gặp lớp màng mỏng của thế giới, mấy vạn năm trước, hắn chính là suất lĩnh ngoại vực tà tộc, từ chỗ này tiến vào, đi tới đại thiên thế giới.
chẳng qua không ngờ tới, mấy vạn năm sau, hắn lại bị ép phải từ chỗ này rời đi.
"Đáng chết, Mục Trần, Viêm Đế, Võ Tổ, Thiên Tà Thần ta cũng sẽ không dễ dàng chịu thua, ta sẽ còn trở lại!". Thiên Tà Thần lạnh giọng nói.
uỳnh!
Mà trong khoảnh khắc khi thanh âm trầm thấp của hắn vừa dứt, không gian phía trước Thiên Tà Thần chợt vỡ nát ra, một đạo quang lưu bắn tới.
Một màn quang lưu kia cũng không bắt mắt, nhưng lại khiến sắc mặt Thiên Tà Thần kịch biến, bởi vì hắn cảm thấy một cỗ khí tức hủy diệt đột nhiên đánh tới.
Thiên Tà Thần gầm thét một tiếng, cuồn cuộn ma quang ngưng kết, trong khoảnh khắc biến thành ức vạn tầng phòng ngự trước người hắn.
bành bành!
vậy mà, khi quang lưu kia xẹt qua, tất cả phòng ngự bị phá hủy trong chớp mắt, chỉ một hơi thở, quang lưu kia đã xuất hiện trước mắt Thiên Tà Thần, lúc này hắn mới nhìn thấy, đó là một viên quang cầu sáng chói mà trong suốt.
Nhìn vào ảnh phản chiếu trong quang cầu, hắn có thể thấy được gương mặt kinh hãi của chính mình.
có điều, không đợt hắn kịp phản ứng, viên quang cầu mang khí tức khiến hắn dựng tóc gáy kia đã mãnh liệt bắn tới, nặng nề bắn lên trên viên tà mục giữa trán kia.
phụt.
quang cầu bắn trúng, không có bất kỳ kinh thiên động địa dị hưởng nào, nhưng lại có máu đen bắn tung tớ, bởi vì quang cầu trực tiếp đánh nát viên tà mục kia, hơn nữa khoét sâu vào trong.
Thân thể Thiên Tà Thần đọng lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, tay hắn run run sờ lên trán, viên tà mục vỡ vụn, quang cầu kia cũng dần dần vỡ vụn ra, ngay sau đó, chiến ý hội tụ sự phẫn nộ của vô số sinh linh đại thiên thế giới kia, vọt vào trong thân thể hắn.
"làm sao có thể...". Thiên Tà Thần tự lẩm bầm.
phía trước mặt hắn, không gian gợn sóng, một bóng người đạp không ra, chính là Mục Trần, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Tà Thần, thản nhiên nói: "Chúng sinh tuy nhỏ bé, nhưng cũng có thể diệt ngươi"
Sắc mặt Thiên Tà Thần biến ảo, máu đen từ lỗ thủng giữa trán chảy xuống, khiến hắn nhìn qua cực kỳ dữ tợn, hắn cảm nhận sức mạnh hủy diệt đang tàn phá trong cơ thể, chợt khẽ thở dài một cái, lẩm bẩm: "Thật không ngờ tới, Thiên Tà Thần ta, sẽ thua bởi đại thiên thế giới này..."
hắn ngẩng đầu lên, mặc dù không có mắt, nhưng vẫn nhìn về phía Mục Trần, nói: "Đại thiên thế giới này của các ngươi, khí vận thật đúng là cường thịnh, sợ rằng không cần bao lâu, công thêm cả ngươi, đại thiên thế giới này sẽ có 3 thủ hộ giả, khà khà, thật đúng là lợi hại..."
"Đại thiên thế giới này, rẩt không tầm thường"
Ánh mắt Mục Trần bình thản, nhìn chằm chằm Thiên Tà Thần, nói: "Thiên Tà Thần, ngươi hoành hành ngang ngược ờ đại thiên thế giới ta mấy vạn năm, gây nên 2 lần thiên đại tai kiếp, khiến sinh linh đại thiên thế giới ta đồ thán, hôm nay, cũng nên trả nợ rồi"
Thiên Tà Thần hờ hững cười một tiếng, nói: "Lũ sinh linh sâu kiến, giết thì giết, ta cần gì phải để ý, hôm nay thua trong tay ngươi, dĩ nhiên kiếp này khó tránh, nhưng muốn ta có ý hối hận, vậy cũng coi thường Thiên Tà Thần ta"
Thiên Tà Thần dừng lại một chút, khóe miệng của hắn lúc này dường như cũng toát ra một vẻ tiếc nuối, nỉ non nói: "Vốn muốn chiếm lĩnh đại thiên thế giới này, cường đại ngoại vực tà tộc ta"
"Đáng tiếc...một hồi nguyện vọng, cuối cùng thành vô ích"
Trong khoảnh khắc khi thanh âm Thiên Tà Thần vừa dứt, bên ngoài thân thể hắn chợt có vết nứt hiện lên, sau đó nhanh chóng lan tràn, lan ra toàn thân hắn.
uỳnh!
Một khắc sau, thân thể Thiên Tà Thần đột nhiên nổ tung lên, vô biên vô tận ma khí quét ngược ra.
Mục Trần nhìn ma khí cuồn cuộn kia, tâm niệm vừa động, một đạo linh quang từ đỉnh đầu bay lên, hóa thành một tòa cổ tháp từ trên trời giáng xuống, hút toàn bộ ma khí vào trong.
uỳnh!
hắc tháp hạ xuống, rơi vào trong một tòa đại lục hoang vu trong hỗn độn, đồng thời có linh quang lóe lên, phủ kín khối đại lục này, khiến không ai có thể phát hiệ
Thứ bị trấn áp bên trong phù đồ tháp, chính là ma khí tu luyện cả đời của Thiên Tà Thần, nếu để mặc cho nó khuếch tán, sẽ ô nhiễm thiên địa linh lực, cho nên chỉ có thể trấn áp, dần dần tịnh hóa.
có điều lần này, Thiên Tà Thần chung quy hoàn toàn bỏ mạng.
Mục Trần ngưng mắt nhìn phù đồ tháp, một lúc lâu sau mới vung tay áo lên, đem cảnh tượng nơi này chiếu đến mỗi góc đại thiên thế giới, thanh âm vang dội lên.
"Thiên Tà Thần đã đền tội, đại thiên thế giới ta, tai kiếp đã tiêu.
"Từ nay về sau, kẻ phạm đại thiên thế giới ta, tất giết" uỳnh!
Trên đại thiên thế giới, từng tòa đại lục, lúc này nhất thời bạo phát tiếng hoang hô đinh tai nhức óc, vô số người quỳ sát xuống, dưới diệt thế chi uy, bọn họ giống như con kiến hôi, chỉ có thể lấy thân chịu đựng, nhưng may mắn là trời không bỏ rơi đại thiên, ở thời khắc mấu chốt nhất, chung quy lại có tuyệt thế thiên kiêu bước ra, dọn dẹp ma tai.
"Mục chủ!"
"Mục chủ!"
"Mục chủ!"
Trong thế giới, vô số tiếng hoan hô vang lên, khiến cả thế giới chấn động.
Trong bắc thương linh viện, vô số học viên cũng vung tay la lên, cổ họng khàn khàn cũng không thể ngăn cản bọn họ cuồng nhiệt, bọn họ nhìn đạo thân ảnh vĩ ngạn phản chiếu trong hư không xa xa kia, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
"Người này...không biết kiếp này, có thể đuổi kịp bước chân của hắn hay không?". Trầm thương sinh ngẩng đầu, thở dài nói.
"Chỉ cần chưa từng bỏ cuộc, chung quy vẫn có một đường hy vọng, cố gắng là được". Lý huyền thông khẽ mỉm cười, nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nở nụ cười, họ còn nhớ rõ, năm đó ở trong bắc thương linh viện này, khi đó, mặc dù bọn họ mạnh hơn so với Mục Trần, nhưng thiếu niên kia có từng sợ hãi? vẫn như cũ từng bước đuổi tới, hơn nữa vượt qua bọn họ, xa xa bỏ lại sau lưng.
Mục Phủ.
"Con trai của ta đây, thật có chút khó lường". Mục phong đứng trước đại điện, cười híp mắt nhìn cảnh này, sau đó hướng về đám người đường sơn nói, những người này đều là lão hữu khi xưa lúc còn ở bắc linh cảnh, lúc trước đại thiên thế giới cũng không yên bình, cho nên mang bọn họ tới mục phủ cầu bình an.
Đám người đường sơn thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của hắn, cũng không thể không bất đắc dĩ lắc đầu, con trai ngươi bây giờ đều đã là đại thiên thế giới đệ nhất nhân rồi, ngươi vẫn còn không thấy ngại chạy tới chỗ mấy người bọn ta khoe khoang?
Trên linh ma đại lục.
lạc ly hai tay đặt sau lưng, khuôn mặt ngước nhìn hư không.
Không gian trước mặt nàng gợn sóng, thân ảnh Mục Trần hiện lên
"ai yo, đại anh hùng đã về rồi?". Lạc ly cười duyên một tiếng, hài hước nói.
Mục Trần cười cười, tiến lên hai bước, đưa cánh tay ra, bắt lẩy cái hông tinh tế của cô gái, nhẹ giọng nói: "Lúc trước đúng là có chút sợ, sợ không bảo vệ được các ngươi"
Lạc ly ôn nhu cười một tiếng, cũng đưa cánh tay đặt trên hông Mục Trần, thấp giọng nói: "Mục Trần...ngươi làm thật sự rất tốt, ta cũng vì ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo"
"Hơn nữa, ngươi bây giờ, đã là cái thế cường giả chân chính rồi"
"Cam kết năm đó, ngươi cũng đã làm được"
Mục Trần cúi đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, cười híp mắt nói: "Vậy, chúng ta khi nào đại hôn?"
Lạc ly mặt ửng đỏ, thế nhưng trong con ngươi trong suốt cũng nhè nhẹ hiện ra vẻ mong đợi: "Lúc nào cũng được"
Mục Trần ngước mắt nhìn dung nhan khắc cốt minh tâm này, trong thoáng chốc, lại như nhìn thấy năm đó bên trong linh lộ, lần đầu gặp được thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng mà cố chấp.
"lạc ly"
"ừm?"
"Cuộc đời này có ngươi làm bạn, thật tốt"
"ta cũng vậy"
Bức màn tai kiếp vén xuống, đại thiên thế giới an bình trở lại.
Sau khi Thiên Tà Thần đền tội xong, ngoại vực tà tộc cuống cuồng chạy trối, tuy rằng bị đại quân đại thiên thế giới chém giết không ít, nhưng trong ngoại vực tà tộc hiển nhiên vẫn có một vài kẻ, cuối cùng mượn một vài thông đạo hạ vị diện, trốn khỏi đại thiên thế giới.
Nhưng những kẻ này đã là chó nhà có tang, mẩt đi Thiên Tà Thần, bọn chúng chỉ sợ cũng khó làm nên trò trống gì.
Mà sau khi đánh đuổi ngoại vực tà tộc, Mục Trần vận chuyển thế giới lực, tịnh hóa những địa vực đã từng bị ngoại vực tà tộc chiếm đoạt, đem ma khí trong đó hoàn toàn hóa đi, khiến thiên địa linh lực, ở thời điểm mấy vạn năm sau, một lần nữa bao phủ một nửa địa vực khác của đại thiên thế giới này.
Mà vô tận địa vực mênh mông bát ngát như thế bị mở ra, trong đỏ tự nhiên dẫn phát đông đảo tranh chấp vì lợi ích, các phe siêu cấp thế lực, vì tranh đoạt thêm địa vực và tài nguyên, cũng bắt đầu cạnh tranh với nhau.
Có điều, đối với những cạnh tranh này, Mục Trần cũng chưa từng nhúng tay vào, bởi vì hắn biết, tranh đấu sẽ vĩnh viễn không ngừng lại, bởi vì đây là quy tắc, nếu đại thiên thế giới thật sự có một ngày một chút cạnh tranh cũng không có, như vậy thế giới nảy, sợ rằng cuối cùng cũng sẽ xuống dốc không phanh.
Trải qua một năm nghỉ ngơi hồi phục, đại thiên thế giới, đổ nát do ma tai mang tới đã hoàn toàn rút đi, toàn bộ đại thiên thế giới bắt đầu bừng lên sức sống mạnh mẽ hơn.
Mà lúc này, một cuộc khoáng thế hôn lễ, dưới ánh mắt chăm chú của vô số sinh linh, bắt đầu cử hành trên Mục Phủ - Thiên la đại lục.
"Nhất bái thiên địa"
"Nhị bái cao đường"
Bên trong chủ điện mục phủ tràn đầy hân hoan, hồng đăng thiêu đốt, nhạc hỉ vang lên, truyền đãng vạn dặm.
Trong đại điện, trên thượng tọa, thanh diên tịnh, Mục phong, lạc thiên thần cùng trưởng bối 2 bên ngồi yên, vẻ mặt tươi cười nhìn 2 đạo thân ảnh trẻ tuổi quỳ lạy phía dưới.
ờ 2 bên, Viêm Đế, Võ Tổ cùng 2 vị thê tử của bọn họ cũng đang ngồi, một vài người khác, cũng đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trên đại thiên thế giới, cuộc đại hôn này, hiển nhiên là cả thế gian đều chú ý, toàn bộ thế giới cùng chung vui.
"Phu thê giao bái!"
Dưới tiếng hô lớn, Mục Trần thân khoác đại hồng bào, nhìn cô gái đầu đội phượng quan trước mắt, hai người nhẹ nhàng khom mình, trong khoảnh khắc vừa ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, khóe miệng đều nhẹ nhàng cong lên, giống như năm đó trong linh lộ, thiếu niên thiếu nữ trong khu rừng kia, lần đầu nhìn thấy nhau.
Năm tháng dẳng dặc, lặng lẽ trôi qua.
Trong nháy mắt, đã 27 năm trôi qua.
Trong 27 năm qua, đại thiên thế giới bộc phát thịnh vượng, đông đảo siêu cấp thế lực tầng tầng lớp lớp, đồng thời cũng dẫn đến các cường giả đỉnh phong của đại thiên thế giới không ngừng xông ra, đặc sắc xôn xao.
có điều, bất luận trên thế gian người nào xuất sắc ra sao, ai ai đều biết, trên đại thiên thế giới này, có 3 người kia, vẫn không ai có thể sánh bằng.
Thiên la đại lục, tổng bộ mục phủ.
Trên tòa thanh phong u tĩnh, Mục Trần lười biếng ngồi, dưới thanh phong, dòng sông linh lực chảy nhanh, ở phần cuối con sông, một tòa thạch môn cổ xưa sừng sững, chính là Đăng Long Môn.
Phía trước đăng long môn, đông đảo đệ tử mục phủ lần lượt thử đăng môn, dẫn tới rất nhiều thanh âm hò hét.
Trong lúc Mục Trần lười biếng nhìn cảnh này, chợt có một thân ảnh nho nhỏ chập chững tới, sau đó nhào vào trong ngực hắn.
"Phụ thân". Thanh âm non nớt truyền tới.
Mục Trần vội vàng đưa tay ôm đứa bé trong ngực, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười cưng chiều, vừa mới nhào vào lòng hắn chính là một tiểu nữ đồng nhìn khoảng 2 tuổi, nữ đồng này cực kỳ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mắt to long lanh trong veo, mặc trẽn người áo yếm màu xanh, trên đầu ghim bím tóc sừng dê, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, suýt chút nữa khiến lòng Mục Trần cũng phải tan chảy.
Đây chính là nữ nhi do hắn cùng lạc ly sinh ra, ngay từ năm đó đã đặt tên, Mục Vân Hi.
"Ầy, tiểu vân hi, nhớ cha không?". Mục Trần ôm tiểu nữ đồng, cười híp mắt nói.
"Nhớ". Tiểu vân hi non nớt nót, sau đó bàn tay nhỏ bé bò hướng sang linh quả trên bàn đá bên cạnh, con mắt trong veo tràn đầy thèm thuồng, hiển nhiên, trong mắt của nàng, phụ thản nhà mình rõ ràng không có hấp dẫn bằng những trái cây ngon miệng này.
"Tiểu ăn vặt". Mục Trần thấy vậy, không nhịn được cười mắng yêu.
"Mới có nửa khắc không thấy, nhớ cái gì mà nhớ?". Có thanh ảm hờn dỗi từ phía sau truyền tới, chỉ thấy lạc ly thân mặc váy đen, chậm rãi đi tới, đôi mắt đẹp cỏ chút bất đắc dĩ nhìn cha con dính chung một chỗ này.
Kể từ khi tiểu vân hi ra đời tới này, sự cưng chiều của Mục Trần đối với nàng, đôi khi lạc ly cũng phải ghen tị.
Mục Trần cười hai tiếng, cũng xòe bàn tay ra, kéo tay lạc ly, để nàng ngồi bên cạnh, một nhà 3 người, tỏ ra vui vẻ hòa thuận, không khí ấm áp.
ong!
Mà trong lúc Mục Trần hưởng thụ bầu không khí này, hai mắt hắn chợt híp lại một cái, bởi vì hắn cảm giác được, trong thiên địa, dường như truyền ra một cỗ dao động khác thường.
uỳnh uỳnh!
sau khi Mục Trần có cảm ứng không lâu, toàn bộ đại thiên thế giới đều chấn động, thiên địa linh lực sôi trào không ngừng.
"Chuyện gì xảy ra?". Lạc ly cũng phát hiện ra biến cố bực này, kinh thanh hỏi.
Mục Trần đứng dậy, ánh mắt của hắn nhìn hư không, tựa như xuyên thấu không gian, nhìn tới nơi dao động truyền ra, lúc này khẽ mỉm cười, nói: "Ngày này cuối cùng cũng tới"
Khi thanh âm hắn vừa dứt, toàn bộ sinh linh đại thiên thế giới cũng có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu, sau đó bọn họ rung động thấy, màn sáng thùy vân thần bí từ trên trời giáng xuống, rõ ràng chính là thương khung bảng.
Mà lúc này, ờ vô tận hỏa vực cùng võ cảnh xa xôi, có hai đạo thân ảnh vĩ ngạn lăng không mà đứng, lấy tay làm bút, nhấc lên ức vạn đạo linh quang, khi linh quang rơi xuống, trên thương khung bảng, 2 cái tên hoàn chỉnh chậm rãi ngưng hiện.
"Tiêu Viêm!"
"Lâm Động!"
Trên đỉnh thanh phong, Mục Trần bỏ tiểu vân hi trong ngực xuống, ngẩng đầu lên, ôm quyền hướng về phía vô tận hỏa vực cùng võ cảnh, cao giọng tựa như xuyên thấu thiên địa
"Chúc mừng hai vị tiền bối, vinh đăng thương khung bảng!"
ở nơi xa xôi, Viêm Đế cùng Võ Tổ cũng cười một tiếng, xa xa hướng về phía Mục Trần, gật đầu ôm quyền.
Trên đại thiên thế giới, vang lên vô số tiếng hoan hô, sau đó đông đảo cường giả mắt lộ vẻ tôn sùng cùng hâm mộ, bọn họ biết, từ hôm nay, đại thiên thế giới lại xuất hiện thêm 2 vị chí cường giả.
Vô số sinh linh, hướng về phương hướng nơi 3 người ở, xa xa lạy xuống.
Đại thiên thế giới, có 3 người tương hộ, tất sẽ thịnh vượng ức năm, vĩnh viễn không xuống dốc
- Đại kết cục -
Dịch bởi zero
Cuối cùng cũng kết, cuộc vui nào rồi cũng tới lúc tàn. Tuy chỉ gắn bó 1/4 chặng đường, nhưng thật sự rất vui khi được sự ủng hộ của các bạn. Có nhiều bạn hỏi thời gian tới tôi cỏ làm bộ nào không, cũng có bạn muốn tôi dịch bộ nọ bộ kia, nhưng xin phép được nghỉ xả hơi một thời gian, có lẽ đến khi nào Lão Đậu ra bộ mới, hoặc có tác phẩm nào yêu thích, sẽ lại làm phục vụ độc giả.
Nếu thời gian tới lão đậu có làm tiếp ngoại truyện Lâm Động, sẽ lại gặp lai các bạn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện